sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 21 - 22 - 23

CHƯƠNG HAI MƯƠI MỐT

Bastet lấy móng vuốt dài thượt sắc như dao cạo của mình đẩy thứ gì đó trông giống như một cái răng vuông vức màu trắng vào bờ cỏ mềm mượt nơi con đường tách khỏi cầu Cổng Vàng uốn rẽ về tay phải đến Vista Point. “Cho chúng ăn đi,” mụ ra lệnh.

Quetzalcoatl ngây người nhìn mụ. “Bằng cái gì?”

Bastet chụp bàn tay phải của Rắn Lông, kéo giật chiếc găng tay ra và ấn móng tay mụ vào đầu ngón trỏ của lão. Thứ máu đen đỏ sền sệt từ vết thương ứa ra. Bastet véo mạnh.

“Úi, đau!”

“Đừng như em bé thế chứ. Chỉ là một giọt thôi mà. Ông đã từng nhìn thấy đủ máu me trong thời của mình rồi mà, tôi cược đấy.”

“Đúng, nhưng của tôi chỉ có chút xíu thôi.”

Máu rơi xuống kêu xì xì xuyên qua màn sương đang uốn vặn và bắn tóe vào lỗ, tràn qua cái răng trắng, ngay lập lức cái răng bắt đầu sôi réo lên và phun phì phì như pháo hoa.

“Cho chúng ăn đi chứ. Một giọt sẽ đủ.”

“Tại sao bà được cấy chúng, còn tôi thì phải cho chúng ăn?”

“Bởi vì chúng là răng Rồng của tôi chứ sao,” Bastet gắt. Mụ ta sải bước dọc theo bờ cỏ ẩm ướt mềm mượt, lấy gót giày cao nhọn hoắt tạo thêm mấy cái lỗ nữa, rồi thả vào mỗi lỗ một cái răng.

“Bà có bao nhiêu cái?”

“Ba mươi hai. Vì thế tôi cần ba mươi hai giọt máu.”

“Thế thì gần cả đống rồi còn gì!”

Khi đã trồng xong hết mấy cái răng, Bastet quay trở lại xe, quan sát Quetzaleoatl miễn cưỡng di chuyển từ cái răng này tới cái răng khác, cho mỗi cái ăn một giọt máu rỉ ra từ ngón tay trỏ của lão. Được nửa chừng, lão dừng lại và đổi tay, dùng răng cắn thủng một lỗ nơi ngón trỏ tay bên kia. Khi lão làm xong, ba mươi hai đốm pháo hoa đang phun phì phì bắn ra những tia lửa kêu vo vo theo một đường gần như thẳng tắp dọc theo một bên đường. Lão đứng một lát, mút hai ngón tay trỏ, rồi thọc cả hai tay vào túi, vội vã đi đến chiếc xe đen chiếu sáng mờ mờ.

“Bây giờ tới cái gì?” lão hỏi.

“Cho nó ít phút. Hãy để nó tự nhiên làm việc của mình.” Mụ mỉm cười. “Đây là những chiếc răng Rồng. Chúng mọc từ con Spartoi, Chiến binh Rồng. Chúng là những chiến binh mặt đất, và như nhiều giống loài mới sinh khác, chúng được lập trình để vâng lời người đầu tiên chúng nhìn thấy khi vừa nhô lên khỏi đất.” Bastet mỉm cười, hàm răng mụ ta trắng lóa trong vùng tối u ám. “Bây giờ đi dọc theo hàng đi. Hãy bảo đảm là chúng nhìn thấy ông. Rồi hãy sai chúng đi qua cầu mà vào thành phố.”

“Nhưng làm thế nào chúng ta để cho Flamel và những kẻ tháp tùng hắn biết là chúng đang đến?”

“Tôi sẽ lo vụ đó.” Bastet lắc đầu. “Quả thật ông nghĩ chuyện này chưa thông, phải không nào? Ông sẽ làm được gì khi không có tôi kia chứ?”

“Gửi đi một thông điệp hả?” lão gợi ý.

“Chính xác. Loại thông điệp gì nào? Tôi tưởng tượng ông vẫn sử dụng mấy con rắn với mấy con chim làm người đưa tin cho ông chắc?”

Quetzalcoatl thò tay vào túi, đưa ra chiếc điện thoại di động. “Có vài tên Ba Bị trong thành phố ngay lúc này đang theo dõi bọn họ,” lão nói, gương mặt không lộ chút cảm xúc. “Bà sẽ tìm thấy số trên bảng gọi nhanh. Bà biết cách sử dụng điện thoại di động mà, đúng thế chứ?”

“Mấy móng tay dài thượt của Bastet nạo quẹt từng đường rãnh trên mặt sau của chiếc điện thoại bằng nhựa khi mụ cuộn trình đơn xuống tìm số gọi nhanh. Cuộc gọi của mụ được trả lời ngay khi tiếng chuông đầu tiên reo lên, mụ nhận ra tiếng thì thào dịu dàng đặc biệt của các sinh vật được biết đến là Torbalan, ông Ba Bị.

“Các người phải quan sát kĩ bốn người. Đây là những gì ta muốn các người thi hành...”

Hai thanh kiếm xuất hiện trong tay Niten thậm chí còn trước cả khi hình dáng lù lù kia lặng lẽ bước ra khỏi màn sương mù. Prometheus di chuyển đến đứng trước mặt Nicholas và Perenelle, trong khi người bất tử Nhật Bản chìm mình vào bóng đêm.

Hình dáng bị che phủ trong sương mù trông như một chàng thanh niên. Anh ta mặc chiếc quần trận màu xanh lá mòn sờn, đôi giày bốt đế dày dành cho người lái mô tô không dây cột với một chiếc áo khoác có lẽ trước kia từng có màu xanh lá nhưng bây giờ đầy những vệt sọc vằn vện và dơ bẩn không tả nổi. Cái đầu của người trẻ tuổi cạo trọc để lại một dải tóc chừng ba phân kéo dài từ tai bên này tới tai bên kia. Da anh ta thô cứng, hai mắt ẩn đằng sau cặp kính râm phản chiếu đầy những vết trầy xước. Anh ta đeo một cái ba lô bằng da thuộc có thêu trang trí khoác qua vai phải. Cái túi khẽ lay động và đập từng nhịp chầm chậm, như thể bên trong có cả một ổ rắn.

“Ông muốn gì, Torbalan?” Perenelle hỏi.

Hình dáng kia thò tay vào túi áo khoác, tức thì ngọn katana của Niten bắn ra khỏi vùng tối, nằm thẳng bẹt ngang qua chiếc ba lô. “Cử động rất chậm thôi,” người bất tử Nhật Bản ra chỉ thị. “Nếu tôi thấy có bất cứ thứ gì thậm chí chỉ mơ hồ giống như vũ khí, tôi sẽ xẻ một nhát cho cái ba lô này mở hoác ra ngay đấy.” Thanh đoản kiếm thứ hai vọt ra tựa lên vai người trẻ tuổi. “Sau đó tôi sẽ lấy đầu anh. Và anh không muốn thế đâu, phải không nào?”

Hết sức cẩn thận, Torbalan lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo khoác, ném cho Prometheus. Người đàn ông cao lớn chụp lấy từ trên không, liếc mắt vào màn hình, rồi giao lại cho Perenelle.

“Mà chúng ta có nhiệm vụ phải làm gì với thứ này kia chứ?” bà vừa hỏi, vừa nhìn từ Torbalan sang Nicholas.

Chiếc điện thoại bắt đầu líu lo khúc nhạc Giai điệu Looney.

“Trả lời chứ?” Nicholas nhắc.

Perenelle bấm nút trả lời và áp điện thoại lên tai. Bà chẳng nói chẳng rằng.

Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia là của một phụ nữ. Trầm và khàn, loáng thoáng kiểu trọng âm không thể định rõ được, được nói bằng một ngôn ngữ cổ xưa lâu đời từ trước khi có Ai Cập. “Tôi phân vân chắc là không ai trong hai chiến binh kia sẽ nhận cuộc gọi này. Hẳn họ muốn rảnh tay để sử dụng vũ khí của họ chăng. Tôi biết Nhà Giả Kim không mặn mà gì lắm với công nghệ này, vì thế tôi có thể hình dung rằng mình đang nói chuyện với Nữ Phù Thủy, Perenelle Delamere Flamel.”

“Rất ấn tượng,” Perenelle nói.

“Tôi là Bastet đây.”

Perenelle quay sang Nicholas, cử động môi thành tên của sinh vật kia, rồi nói vào điện thoại. “Bà đã trở lại.”

“Thật ra tôi có bao giờ đi khỏi đâu.” Giọng cười khúc khích của Elder chuyển thành tiếng rừ rừ trầm rền. “Kết thúc đã đến đây rồi. Bà đã chiến đấu giỏi lắm, nhiều người cho là dũng cảm, nhưng bây giờ tất nhiên ngoại trừ cái chết thì chỉ còn chút việc phải làm thôi.”

“Chúng tôi sẽ không buông tay mà không chiến đấu đâu.”

“Tôi mong là không ít hơn thế. Nhưng hậu quả cũng giống nhau cả: các người vẫn sẽ phải chết.”

“Sớm hay muộn gì hết thảy chúng ta đều phải chết mà, Elder. Thậm chí cả bà cũng thế thôi.”

“Tôi không nghĩ thế đâu.”

“Bà đã chịu nhiều phiền toái khi nói chuyện với tôi,” Perenelle nói. “Muốn gì cứ nói ra đi, để tôi còn đuổi người đưa tin của...” Ánh mắt bà lóe qua tên Ba Bị. “... của bà đi cho rồi. Tên này trông gần giống như người ấy nhỉ. Cặp kính có vẻ đẹp đấy.”

“Tôi bảo đảm các người không phải là sinh vật của tôi đâu. Tôi có vị giác tốt hơn kia. Tuy nhiên, tôi vừa cho vài cái răng Rồng của mình ăn, Nữ Phù Thủy ạ và các người biết điều đó có nghĩa là gì. Ngay lúc này đây chúng đã tụ tập trên cầu Cổng Vàng rồi. Spartoi đang đến đấy.” Bastet bắt đầu phá ra cười, sau đó đường dây kêu lích kích và tắt ngấm.

Ngay lập tức Perenelle bấm vào phím gọi và chiếc điện thoại quay lại số cuối cùng vừa nhận. Cuộc gọi được trả lời ngay hồi chuông thứ nhất bằng giọng hơi ngạc nhiên của Bastet. “A lô?”

“Khi nào tất cả mọi chuyện này kết thúc, Elder, tôi sẽ đến tìm bà. Và nếu cá nhân tôi không thể làm việc đó, tôi sẽ phái một thứ gì đó truy lùng bà cho bằng được. Tôi là con gái thứ bảy của một người con gái thứ bảy, và được chính Medea huấn luyện đấy.” Luồng điện trắng tinh của Nữ Phù Thủy tạo thành một chiếc găng óng ánh quanh bàn tay bà và chảy tràn qua cả chiếc điện thoại.

“Bà đừng có mà đe dọa tôi,” Bastet mới vừa nói, rồi chợt một tiếng kêu thét đau đớn nghe như vang lên từ ống nghe và cuộc nói chuyện cắt cụt lủn.

“Mình đã làm gì vậy?” Nicholas hỏi.

Perenelle nhún vai. “Có lẽ chiếc điện thoại đã tan chảy trong tay mụ ta mất rồi.” Bà quăng trả lại chiếc điện thoại cho tên Ba Bị đang rút lui ngay lập tức vào bóng đêm. “Con Spartoi đang qua cầu Cổng Vàng, theo hướng này.”

“Kiếm sĩ và tôi sẽ đi giữ cây cầu,” Prometheus nói. “Chúng tôi sẽ cố dành thời gian cho hai người nhiều hết sức nhưng nhanh lên. Hai ông bà biết con Spartoi ra sao rồi đấy.”

Nước mắt ứa lấp lánh nơi mắt, Perenelle gật đầu.

“Mấy con đang đến?” Niten hỏi.

“Ba mươi hai chiến binh chết người nhất được biết tới trên thế giới.” Bà nhìn Niten. “Và anh không phải trông quá vui vẻ đến thế đâu!”

CHƯƠNG HAI MƯƠI HAI

Kích thước của cây Yggdrasill gần như vượt ngoài nhận thức thường tình.

Lớn không thể tưởng, cao không thể lường, nó kéo từ mặt đất lên tới trời chỉ bằng duy nhất một thân cột đồ sộ. Rễ nó cắm xuống đất, sâu vào tận lõi quả đất. Toàn bộ hệ sinh thái phát triển tốt tươi trên mặt ngoài của cái cây to lớn mênh mông này, chim chóc và côn trùng, loài thú có vú nhỏ và thằn lằn họp thành từng đàn sống khắp trên cành cây, tán lá. Những loài sống trên đọt cây trong những đám mây vĩnh viễn tồn tại chẳng bao giờ nhìn thấy loài sống gần rễ, và không loài nào trong số này biết đến thế giới trong vùng đất tăm tối bên dưới cây, nơi mà một môi trường khác nữa tồn tại rất phồn vinh, các sinh vật màu xanh xám khó nhìn thấy uốn éo khắp những đường hầm khổng lồ do rễ cây để lại. Từng thế hệ kéo dài đến bất tận sống và chết trên và cả trong cây Yggdrasill.

Ruột cây rỗng, và bên trong thân cây sinh sôi nảy nở một thành phố Wakah-Chan, một trong những kì quan ẩn giấu của Danu Talis.

Joan Arc để Saint-Germain nói chuyện với Shakespeare và Palamedes, cô thả bước đi bên cạnh Scathach. Cô khoác vào cánh tay bạn mình. Đôi mắt xám màu đá của cô gái bất tử người Pháp nhảy nhót đầy phấn khích, luồng điện mùi hoa oải hương thoáng chút chướng khí rỉ ra khỏi người cô kết thành một đám mây vô hình. “Chúng ta có nhiều cuộc phiêu lưu tuyệt vời qua biết bao thế kỉ,” cô nói bằng tiếng Anh.

“Đã có như thế,” Bóng Tối đồng ý.

“Và chúng ta đã từng nhìn thấy nhiều kì quan.”

Scathach lại gật đầu.

“Nhưng trong tất cả các cuộc du hành của mình, trước nay đã bao giờ cô nhìn thấy được thứ gì như thế này chưa?” Joan hỏi.

“Thật ra thì đã thấy rồi. Đây là cây Yggdrasill thứ hai tôi được nhìn thấy trong tuần lễ này. Có đã có thì đúng hơn một cây họ hàng xa của cây nguyên thủy này ở vùng chính bắc San Francisco. Cây đó to lớn lắm, nhưng không có gì sánh được như thế này. Dee đã phá hủy nó mất rồi,” cô nói thêm với vẻ cay đắng.

Hai người phụ nữ đang thả bộ dọc theo một cành cây rộng ít nhất có đến mười tám mét. Cành cây này vừa là đường vừa là cầu, vươn xa ra mà không cần đỡ nâng, từ bên này qua bên kia của cây Yggdrasill, xa đến nỗi biến mất trong một màn sương màu xanh lục xoáy vặn uốn éo khắp bên trong cây. Những tòa nhà một tầng, hai tầng nằm rải rác dọc chiều dài cành cây. Những người đàn ông và phụ nữ mảnh mai, da màu sẫm dọn trái cây và các thức uống nhiều màu sắc ra những quầy hàng có mái che sáng sủa phía trước các tòa nhà.

“Cô có nghĩ là họ sống ở đây, trên cây cầu này không?” Joan hỏi.

“Trông có vẻ chắc là thế,” Bóng Tối nói. “Tôi thắc mắc không biết có bao nhiêu người lăn khỏi giường vào buổi sáng, bước ra cửa sau nhà và rơi tuột khỏi bên đó.” Cô hất đầu về phía đằng sau những ngôi nhà nho nhỏ được xây dựng ngay trên bờ rìa cành cây. Phía bên kia, chẳng có gì ngoài một quãng rơi thẳng đứng.

“Không thể tin là cô nghĩ được điều đó.” Joan dừng lại và chợt cười toe, nhận ra là Scatty đang nói đùa một cách rất hiếm hoi. Mấy ngôi nhà đó làm gì có cửa sau. “Rất hài hước.”

“Cám ơn.”

“Tôi đang mỉa mai đấy.”

“Biết mà.”

Người bất tử nghển cổ nhìn lên phía trên. Phần rỗng mênh mông của thân cây biến mất vào những đám mây nhuốm màu ngọc lục bảo xa tít phía trên. Khoảng không gian trên đầu đầy những nhánh cây đan chéo nhau nối bên này qua bên kia cây, thân cây lốm đốm vô số những khối u phồng nhô lên. Ánh sáng lấp lánh quanh những khối u này, nhưng chỉ khi lên tới bờ rìa của nhánh, trông xuống, và nhìn sát vào một khối, cô mới nhận ra mình đang nhìn vào những chỗ trú gắn vào bên hông Yggdrasill. Xa tít bên dưới, trong vùng tối u ám của buổi đầu hôm, thân cây bắn ra hàng ngàn ánh lửa.

“Cẩn thận!” Scathach chụp lấy thắt lưng của Joan khi cô ta nhoài người chồm ra xa. “Chúng ta không đi xa thế này để cô bị rơi khỏi rìa cây đâu.”

Joan chỉ tay. “Có nhiều người đang bay kìa.”

Bóng Tối gật đầu. “Tôi đã để ý thấy rồi. Họ đang buộc mình vào những chiếc tàu lượn. Tôi tưởng tượng đây là môi trường hoàn hảo để bay lượn, với nguồn nhiệt từ bên dưới tỏa lên.”

“Và cô cũng để ý thấy hết thảy họ đều trông giống loài người chứ?” Joan nói thêm. Cô hạ giọng, trượt sang giọng tỉnh lẻ miền đông nước Pháp, ngôn ngữ đầu tiên cô và Bóng Tối đã nói với nhau. “Không có mấy con quỷ đầu chó ở đây.”

“Tôi đã để ý thấy thế,” Scathach đáp lại cũng bằng ngôn ngữ ấy. “Tuy nhiên, tôi không ngạc nhiên đâu, Hekate luôn được xem là một trong những ân nhân của loài người mà.”

Vẫn mỉm cười, tay chỉ vào mấy chiếc tàu lượn, Joan nói tiếp. “Cô cũng để ý thấy Huitzilopochtli mặc bộ giáp toàn thân chứ.”

“Tôi thấy mà. Còn cô, cô có thấy các đạo quân tập hợp trên những cành cây phía dưới tụi mình không?” Scathach hỏi.

“Không.” Joan lan man bước trở lại bờ rìa cành cây to và săm soi nhìn xuống. Phía dưới cách chừng mười lăm mét, trên một cành cây rộng tương đương, những người đàn ông và phụ nữ đang tụ tập thành từng hàng. Cô ước định họ bằng con mắt của một người chiến binh. “Trông như cả một đại đội ấy nhỉ hai trăm năm chục, có lẽ đến ba trăm đàn ông đàn bà,” cô khẽ khàng nói. “Tất cả họ đều được trang bị những vũ khí đơn giản: giáp trơn, khiên tròn, giáo mác và cung tên.” Có tiếng răng rắc của da thuộc cùng đồ gỗ và một nhóm tàu lượn tách ra khỏi mặt hông của cây Yggdrasill hạ xuống và gia nhập với nhóm người lính còn lại. “Hừm, và tất cả những người lái tàu lượn đều là những phụ nữ và các cô gái trẻ.”

“Nhẹ hơn nam giới,” Scathach nói.

“Đồng phục của họ hợp với mặt dưới của những chiếc tàu lượn. Xanh lơ và trắng,” Joan lưu ý.

Bóng Tối gật đầu. “Cải trang. Bất kì ai trên mặt đất nhìn lên đều không dễ gì nhận ra họ trên nền trời.”

Joan khảo sát đội quân trên không gần hơn khi họ đáp xuống. Một số có những ngọn giáo ngắn dùng để ném, nhưng hết thảy đều có hai bao đựng tên hoặc nhiều hơn cùng với ít nhất là một cây cung phòng khi cần đến. Joan biết được nhờ nhiều năm chiến đấu rằng vũ khí phòng thân này dành cho trường hợp dây bắn bị đứt. Người lính đơn giản chỉ việc thả cây cung của mình ra và chụp lấy vũ khí này. “Tôi không thấy có cờ xí gì cả,” cô nói khẽ.

“Có lẽ thế là bởi vì họ không cần đến chúng,” Scathach nói. “Cờ chỉ được dùng trên chiến trường để phân biệt bạn với thù. Hồi cô chiến đấu với người Anh, vũ khí và áo giáp đều rất giống nhau, nhưng người của cô biết là mình phải tập trung dưới lá cờ trắng của cô. Một lá cờ trong chiến đấu như thế chỉ để dẫn đường. Tôi cược là họ có chiến đấu với bất kì ai thì người đó cũng sẽ hoàn toàn khác biệt giống loài khác, màu sắc khác, chủng loại khác.” Cô mỉm cười với bạn. “Những nguyên tắc này đơn giản hơn nhiều. Bất cứ người nào trông không giống mình đều là kẻ thù của mình.”

“Vậy chắc là họ đang chuẩn bị chiến đấu đấy,” Joan lẩm bẩm, gần như tự nhủ.

“Tôi nghĩ họ đã chuẩn bị xong rồi.” Đôi mắt màu xanh lá của Scathach nhảy nhót. “Chúng ta đã đến vừa đúng lúc diễn ra cuộc chiến.”

Joan Arc vặn cánh tay cô bạn. “Cô đâu cần phải có vẻ sung sướng đến thế chứ!”

CHƯƠNG HAI MƯƠI BA

Osiris và Virginia Dare đứng lên khi Sophie và Josh tiến đến gần. Cặp song sinh mặc quần jeans và áo thun mới tinh. Josh cột một chiếc áo khoác Giants màu kem quanh thắt lưng, còn Sophie mặc áo len màu đen bên ngoài áo thun.

Virginia gật đầu với Sophie và mỉm cười với Josh. “Cô cậu trông tuyệt không có vẻ gì là mệt mỏi trong cuộc phiêu lưu của mình.” Ả liếc xéo sang Osiris. “Ông phải tự hào về con mình đấy. Hai đứa nhỏ đã trải qua rất nhiều trong mấy ngày vừa qua. Một biến cố chắc hẳn đã đánh gục không ít người.”

“Isis và tôi luôn rất tự hào về hai đứa con song sinh này,” Osiris trả lời với giọng đều đều.

“Đây là một ngày thật sự rất dài,” Sophie nói, đáp lại hai người lớn. Cô bé cảm nhận có một khe hở mở ra trong lồng ngực mình và nuốt xuống thật khó. “Con mệt rũ người.”

“Con thì đói ngấu,” Josh nói.

Sophie trợn mắt với cậu em trai. “Em lúc nào cũng đói.”

Cậu cười toe. “Em là một thằng nhóc đang lớn mà. Thèm ăn như thế là khỏe mạnh chứ sao.”

Ngay khi cậu còn đang nói thì một cánh cửa ra vào trượt mở ra và một loạt những chiếc chuông nhỏ xíu rung lên. Mọi người đều quay lại khi Isis xuất hiện. Bà đã thay quần áo, mặc áo choàng trắng vải lanh đơn giản giống các nữ hoàng Ai Cập cổ đại thường mặc. Một dải vàng nhỏ quấn đầu, cùng bộ với chiếc vòng đeo quanh bắp tay trên và cổ tay. Nhẫn vàng nhấp nháy trên từng ngón tay. Hai cô gái mặt mèo theo sau bà, những cái chuông đeo trên ngón chân họ khua leng keng dưới mỗi chuyển động.

Osiris cúi gập mình, rồi quay ra nhìn cặp song sinh. “Hai đứa con nên cúi chào.”

“Cúi chào mẹ của tụi con ư?” Josh hỏi gặng. “Tại sao ạ? Trước giờ tụi con đâu có cúi chào bao giờ.”

“Đó là trước kia. Đây là bây giờ,” Osiris nói giản dị. “Mọi thứ đều đã thay đổi.”

“Con sẽ không cúi chào đâu. Làm thế quái dị lắm,” Josh kiên quyết. Sophie gật đầu tán thành.

Elder nhìn Virginia và há miệng định nói.

Người bất tử đón gặp ánh mắt ông và giơ đứng bàn tay lên. “Thậm chí đừng nghĩ đến việc bảo tôi cúi chào nhé,” ả nói.

Isis băng ngang khoảng sân đến dừng lại trước mặt họ. Bà nhận đáp lễ sự cúi chào của Osiris bằng một động tác gật đầu hết sức nhẹ, rồi nhìn hai đứa nhỏ từ trên xuống dưới. Thoáng chút nhăn mặt vì thất vọng uốn cong đôi môi bà. “Quần jeans và áo thun à? Lẽ ra các con có thể chọn trang phục gì đó phù hợp với nơi chốn và thời gian hơn chứ,” bà càu nhàu. “Hãy nhớ khi các con ở cùng chúng ta trong những cuộc du hành trên trái đất, chúng ta luôn cố ăn mặc làm sao để bày tỏ lòng kính trọng trang phục địa phương. Có áo sơ mi và áo choàng bằng vải lanh trong tủ quần áo đấy. Ta bảo đảm các con sẽ thoải mái hơn khi mặc chúng.”

“Con thoải mái khi mặc thế này,” Josh nói, giọng cậu cứng ngắc. Cậu nhìn chị gái mình. “Chị thì thế nào?”

Cô bé gật đầu. “Chị thấy được.”

Một không khí im lặng kì cục trong khi Isis nhìn Osiris như thể bà ta mong ông sẽ nói gì đó. “Đây là một tuần lễ khó khăn đối với Sophie và Josh,” cuối cùng ông nói. “Chắc chắn hai đứa thấy thoải mái hơn khi mặc quần áo của chính mình, rốt cuộc, tại sao chính chúng ta lại chất đầy quần áo ấy vào tủ cho tụi nhỏ kia chứ.”

Sophie và Josh nhìn nhau. Cả hai đứa đều nhận ra rằng trong giây phút ấy có gì đó rất trọng đại đã thay đổi trong mối quan hệ giữa chúng với cha mẹ mình. Chỉ một tuần lễ trước, chắc hẳn hai đứa đã quay về phòng riêng và thay quần áo mà không một câu hỏi nào.

“Chúng ta sẽ dùng bữa,” Isis nói chắc nịch.

“Vậy thì xin bà thứ lỗi,” Virginia nói. “Tôi không muốn xen vào thời khắc vui vẻ hạnh phúc của gia đình. Tôi chắc các người có nhiều việc phải làm.”

Không quay lại nhìn người bất tử, ánh mắt bà vẫn dõi trên cặp song sình, Isis xua mạnh tay. “Người hầu đã chuẩn bị một phòng cho cô ở bên kia nhà,” bà ta nói. Bà hít hơi vào thật nhanh. “Có nước nóng nếu cô muốn tắm, tôi sẽ lo liệu để đặt sẵn quần áo sạch ở đó cho cô.”

“Chúng tôi sẽ cho mang thức ăn đến phòng cô,” Osiris nói thêm, bằng giọng vui vẻ hơn. Ông mỉm cười, cố làm mất đi sự chua chát trong lời nói và thái độ của vợ.

Nụ cười của Virginia lạnh tanh. “Không cần đâu. Tôi nghĩ mình sẽ nghỉ ngơi một lát. Tôi cũng có một ngày ra trò rồi. Có lẽ hai ông bà sẽ yêu cầu người của mình đừng quấy rầy tôi thì hơn. Không người hầu trong hay ngoài, không thức ăn, không quần áo, xin cám ơn. Tôi ổn với mấy thứ này. Chỉ cần một giấc ngủ thật ngon thôi.”

“Không người hầu nào được xâm phạm giấc ngủ của cô,” Isis nói. “Nếu cô muốn, thậm chí chúng tôi còn có thể cử lính gác cửa để bảo đảm sự riêng tư cho cô.”

Tràng cười lớn của Virginia nhạt dần khi ả quay người bỏ đi. “Ồ, chuyện đó không cần đâu. Sao, làm thế còn khiến tôi nghĩ mình là tù nhân ấy chứ. Mà tôi không thích ý tưởng đó chút nào.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx