sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 26

CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU

Hồi còn rất nhỏ, Josh thường bị một loạt những cơn ác mộng kì quái và khủng khiếp.

Cậu nằm mơ thấy cậu đứng cạnh thân xác đang ngủ của chính mình, nhìn xuống thân xác ấy. Đôi khi cậu đang ngồi nơi chân giường chằm chặp nhìn vào chính mình, nhưng thường thì cậu thấy cậu đang lơ lửng sát trần nhà, nhìn xuống thân thể mình. Nhiều lần cậu có cảm tưởng như thân thể ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng những hình ảnh bấn loạn khó hiểu đã khiến cậu kêu thét lên và tỉnh giấc. Sau những giấc mơ như thế, cậu luôn ngủ rất lâu.

Khi Josh lớn hơn, các giấc mơ ấy gần như hoàn toàn biến mất. Trong những thời kì chịu áp lực căng thẳng thường là các đợt thi cử chúng trở lại, nhưng thời gian đã làm cho chúng không còn khả năng khiến cậu sợ hãi nữa. Bây giờ chúng lại là những hình ảnh kì lạ không kém. Thỉnh thoảng, khi trôi giữa vùng tranh tối tranh sáng giữa ngủ và thức, cậu bắt gặp những ấn tượng rất mơ hồ của giấc mơ cũ, và loáng thoáng thấy cậu đứng bên ngoài thân xác mà nhìn vào chính mình, đang ngủ. Cậu tìm lướt trên Internet thì một ngày, tình cờ thôi, cậu phát hiện ra một thuật ngữ liên quan đến vấn đề này, một trải nghiệm ngoại thân.

Và ngay bây giờ cậu lại cảm thấy như mình đang có một giấc mơ.

Giống hệt như một trong những giấc mơ kia.

Cậu đang nhìn vào chính mình ngồi nơi bàn với ba mẹ và chị. Mọi thứ đều bình thường: có trái cây trên đĩa đặt trước mặt cậu, một li nước cam bên cạnh. Những cái tô lớn đựng đầy món rau trộn nằm giữa bàn, và có hai bình nước một có nước đá dành cho ba với Sophie và một không nước đá, mà cậu và mẹ thích hơn.

Mọi thứ đều rất quen thuộc.

Ngoại trừ một việc là hình ảnh đó không ổn.

Hai vợ chồng ngồi nơi bàn trông giống ba mẹ cậu, Richard và Sara Newman. Họ có cùng màu mắt, những đường nhăn giống nhau trên gương mặt họ, những nếp nhăn nơi khóe mắt và khóe miệng. Người đàn ông trông giống ba cậu thậm chí còn có một vết thẹo nhỏ xíu hình bán nguyệt trên đỉnh đầu cạo trọc, một nửa vòng tròn nhàn nhạt nổi rõ trên nước da rám nắng sậm màu của ông.

Nhưng đây không phải là ba mẹ cậu.

Người phụ nữ trông giống mẹ cậu đang mặc một tấm áo choàng và đeo trang sức của người Ai Cập cổ đại.

Không có gì bất ổn trong chuyện này. Hồi họ đi Ai Cập vài năm trước, bà đã mặc quần áo tương tự như thế trên con thuyền họ chèo xuôi xuống dòng sông Nile.

Nhưng móng tay móng chân của cả hai người đàn ông và đàn bà này đều sơn màu đen.

Đó là nét kì cục cậu chưa bao giờ biết ba mình sơn móng chân, và màu đen không chính xác là một màu mẹ cậu sẽ chọn.

Khi những người này mỉm cười, hàm răng họ dường như quá dài và mặc dầu cậu không nhìn gần, vì thế cậu không thể chắc chắn, nhưng cậu nghĩ lưỡi của họ hình như có màu tím sẫm thay vì màu hồng.

Trước đây cậu chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh đó.

Và bây giờ khi nhìn họ, thậm chí cả thức ăn và bản thân cái bàn cũng không có cảm giác bình thường.

Cái bàn có hình tròn làm bằng vàng và bạc, quấn vào với nhau như một biểu tượng âm dương. Cậu và Osiris đang ngồi cạnh nhau nơi đường cong bằng vàng, trong khi chị gái cậu và Isis ngồi đằng trước phần bằng bạc.

Josh?

Mấy cái đĩa đặt trước mặt cậu là vàng, chất cao những loại trái cây được chọn kĩ đặc biệt tươi ngon nhưng xem xét kĩ ở cự li gần hơn, cậu chỉ nhận ra một số trong chúng. Và li nước đựng đầy nước trái cây là một thứ vàng ròng.

Còn chị gái cậu.

Qua mặt bàn Josh nhìn tới Sophie. Cô chị song sinh của cậu đang chăm chăm nhìn xuống cái đĩa bạc chất đầy anh đào và nho, quả nào cũng lớn hơn nhiều so với tự nhiên. Mọi chiếc tách bạc nước tràn đến miệng, cả con dao cùn và cái nĩa hai răng cũng bằng bạc. Cô bé để ý thấy cậu nhìn mình, bèn ngẩng đầu, và trong tích tắc đó cậu nhìn thấy vẻ bối rối tương tự trong mắt cô bé.

Josh?

Josh cảm thấy mọi thứ trượt đi và biến đổi lần nữa, cậu nhận ra rằng đây không phải là giấc mơ. Trái tim cậu bắt đầu đập như búa nện một cách đau đớn, và cậu có thể cảm thấy buồng phổi mình thắt chặt. Tiềm thức mách bảo cậu một điều gì đó thật quan trọng. Song cậu không chắc đó là gì.

Josh!

Giọng Isis gay gắt.

Cậu hít vào một hơi rùng mình và có cảm giác mọi thứ xoay chuyển rồi định hình trở lại. Nhìn quanh, cậu phát hiện thấy mọi người đang nhìn mình, cậu nhún vai và quay đầu nhìn bên này bên kia. Hai má đỏ bừng. “Xin lỗi, con chia trí một chút. Có lẽ thậm chí còn ngủ gật.” Cậu quay sang nhìn ba. “Có lần ba gọi đó là gì nhỉ?”

Osiris ngây người nhìn cậu một lúc lâu.

“Ồ đúng, giờ thì ba nhớ rồi: một giấc ngủ thiếp. Hẳn là ba vừa có một giấc ngủ thiếp đấy.”

“Tập trung, Josh,” Isis nạt. “Đây là chuyện quan trọng.”

Cậu định vọt miệng trả lời thì đã cảm thấy bàn chân cô chị gái đánh nhẹ vào chân mình. Cậu hít vào một hơi thật sâu. “Dạ. Xin lỗi Isis, xin lỗi, mẹ. Con nghĩ mình mệt rã rời bởi mọi việc đã xảy ra thôi. Con biết mình ạ.”

“Con cũng vậy. Phải dung nạp quá nhiều thứ,” Sophie nói. Cô bé lấy nĩa đâm vào những quả nho to tướng và thảy chúng vào miệng, rồi uống cạn li nước của mình. Ngay khi cô bé đặt li xuống bàn trở lại, một cô gái mặt mèo lặng lẽ xuất hiện cạnh cô bé và rót đầy lại.

“Có lẽ tụi con phải đi ngủ một chút chăng?” Josh đề nghị.

“Ta e rằng hai đứa phải chờ. Lịch làm việc của chúng ta thay đổi một chút,” Osiris nói. “Ăn đi, phục hồi năng lượng. Hai đứa có cả đêm dài phía trước mà.”

Josh nhìn cô chị gái, chân mày hơi cử động nhướng lên ngấm ngầm một câu hỏi. Cô bé lắc đầu.

“Bây giờ các con đã biết mình sở hữu sức mạnh phi thường,” Isis nói. Bà quay nhìn Sophie trước, rồi nhìn Josh bên kia bàn. “Các con không cần ta nói với các con rằng cả hai là người đặc biệt. Trong một tuần lễ hai đứa đã được Đánh thức và được huấn luyện hầu hết các Pháp thuật Cơ bản. Trong một tuần,” bà vừa nói với chồng, vừa lắc đầu. “Thật sự kinh ngạc.”

“Thông thường, một quá trình như thế phải mất nhiều thập kỉ,” Osiris tán thành.

“Tại sao hai người không Đánh thức tụi con? Sophie hỏi, rồi sau đó đột nhiên tự trả lời cho câu hỏi của mình mà không cần dùng đến kiến thức của Bà Phù Thủy. “Bởi vì hai người không thể.”

Nụ cười của Osiris lạnh tanh. “Chúng ta có các kĩ năng khác, Sophie, nhưng không, chúng ta không thể kích hoạt quá trình Đánh thức.”

“Tức là chung một gia đình thì không được?” Josh hỏi, có vẻ bối rối.

“Không được là gia đình trực hệ, không. Nhưng dứt khoát phải có liên hệ gia tộc,” Osiris nói.

“Tụi con có họ hàng với các Elder đó ư? Những người Đánh thức tụi con, những người huấn luyện tụi con: Hekate và Mars, Prometheus, Gilgamesh, Saint-Germain và Bà Phù Thủy?”

“Xa thôi,” Osiris lầm bầm.

“Nhưng họ đâu phải là bạn của tụi con, phải không nào,” Josh khẳng định hơn là hỏi.

Isis và Osiris đồng loạt lắc đầu. “Không, họ không phải bạn đâu.”

Mọi việc xảy ra trong mấy ngày vừa qua chợt có ý nghĩa với Josh. “Vì không ai biết hai người có mối liên hệ với chúng con, nên bằng cách nào đó hai người đã nhờ kẻ thù Đánh thức rồi sau đó huấn luyện chúng con, bởi họ nghĩ chúng con đang làm việc chống lại hai người,” Josh lẩm bẩm, gần như tự nói với mình.

“Đúng, và chúng ta khá tự hào vì chiến thuật ấy.” Isis mỉm cười với chồng.

“Đúng là tuyệt thật,” Josh nói khẽ.

“Cám ơn con,” Osiris nói. “Ba thấy mọi bài học đánh cờ hoàn toàn không phí phạm với con đấy.”

Josh cúi gầm đầu, tập trung vào việc đẩy mấy thứ trái cây vòng quanh đĩa của mình. Cậu đang suy nghĩ rất lung, nhớ lại cả ngàn chi tiết nhỏ nhặt từ trong quá khứ. Đột nhiên chúng mang một ý nghĩa mới. Cuối cùng cậu xiên vào một miếng cam, thảy vào miệng. “Vậy mọi chuyện xảy ra trong một tuần qua...”

“Đừng nói chuyện với cái miệng ngốn đầy thức ăn như thế!” Isis nạt.

“Xin lỗi, mẹ. Xin lỗi, Isis,” cậu cố tình chữa lại. Cậu nuốt mạnh xuống. “Vậy ra hai người đứng sau mọi việc trong suốt tuần lễ qua?”

“Không chỉ tuần lễ vừa rồi đâu,” Osiris nói. “Suốt mười lăm năm đời tụi con, và mười ngàn năm đưa dẫn đến đó. Từ những giây phút đầu tiên khi hai con sinh ra, chúng ta đã huấn luyện hai con chuẩn bị cho biến cố này, định mệnh của hai con. Chúng ta đã dạy hai con lịch sử và thần thoại để khi hai con khám phá ra sự thật, thì đó không phải là một cuộc vén mở kinh khủng, và nhờ đó hai con hẳn sẽ quen với các nhân vật và các sinh vật chúng con đã chạm trán. Thậm chí chúng ta còn nằng nặc bảo hai đứa phải ghi danh học võ thuật để chúng con có thể tự bảo vệ mình.”

Cặp song sinh gật đầu. Không đứa nào chịu học Tae Kwon Do, nhưng ba mẹ chúng cứ bắt cho bằng được, và bất kể họ đang sống ở thành phố nào hoặc hai đứa đang theo học trường nào, chúng luôn ghi danh vào một võ đường để không gián đoạn quá trình huấn luyện.

“Chúng ta đã cho các con thấy thế giới này,” Isis nói. “Đưa các con đến những nền văn hóa khác để khi các con đến đây sẽ không bị sốc.”

Osiris chồm tới. “Rồi sau đó, khi tất cả đều đã sẵn sàng, khi cả hai đứa con đều đã được chuẩn bị hết mức, ta đã đề nghị con đi tìm việc trong tiệm sách đó với nhà Flamel.”

Josh chớp mắt ngạc nhiên, rồi cau mày, nhớ lại. Ba cậu đã đưa cho cậu một mẩu quảng cáo trong tờ báo của trường đại học: Tìm người phụ tiệm sách. Chúng tôi không muốn người đến đọc, mà muốn những người đến làm việc.

“Và con đã không muốn làm việc đó,” Josh thầm thì.

“Và ta đã kể cho con nghe rằng ta đã làm việc trong một tiệm sách khi ở trạc tuổi con. Con đã viết thư xin việc và lí lịch bản thân, nhưng chẳng bao giờ chịu gửi đi.”

“Ta đã gửi,” Isis nói.

“Và con được mời phỏng vấn hai ngày sau đó.”

“Hai người có biết nhà Flamel đang ẩn nấp ở đâu không?” Sophie hỏi.

“Chúng ta luôn biết họ ở đâu. Chúng ta rất cẩn thận theo dõi sít sao cuốn Codex.”

“Và hai người biết khi họ nhìn thấy con, họ đã nhận ra con chính là người Vàng,” Josh nói nhỏ nhẹ. “Còn Sophie là người Bạc.”

Nụ cười của Isis đầy cay đắng. “Những kẻ ngốc nghếch kênh kiệu, nhà Flamel ấy, đã tìm kiếm những người Vàng người Bạc suốt bao nhiêu thế kỉ nay rồi. Chúng ta đơn giản chỉ cho họ thứ họ đang tìm thôi.”

Osiris gật đầu. “Nhà Giả Kim và vợ ông ta bắt đầu tin rằng trong mưu đồ lớn này, họ quan trọng hơn nhiều so với bản chất thật của họ. Họ là những quân tốt. Y hệt như Dee, và hết thảy các giống người khác.”

“Còn chúng con?” Sophie hỏi. “Chúng con cũng là những quân tốt ạ?” Cô bé nhìn qua cậu em trai và cậu gật đầu.

“Các con là người Vàng người Bạc,” Osiris khẽ khàng nói. “Vâng, chúng ta đúng là có điều khiển hai con, nhưng không sử dụng hai con như những quân tốt, mà là để bảo vệ. Mọi việc chúng ta làm đều là để giữ cho hai con an toàn,” ông khăng khăng. “Hai con như quân vua và quân hậu trên bàn cờ ngay bây giờ, trong thời gian và không gian này, các con là những người giá trị nhất trong thế giới này.”

Isis chồm người tới trước, những chiếc vòng kim loại gõ xuống mặt bàn bằng bạc. “Không chuyện nào trong những chuyện này là tình cờ nhiều thiên niên kỉ hoạch định cẩn trọng đã đi đến việc bảo đảm rằng chuỗi sự kiện chính xác này sẽ được tỏ lộ.”

“Hai người đã lên kế hoạch cho mọi thứ?” Sophie hỏi. Mọi chi tiết mới được tiết lộ đều khiến cô bé thấy hơi khó chịu nơi dạ dày. “Thậm chí cả trong những lúc thật tệ hại sao?”

“Có những lúc tệ hại nữa à?” Isis hỏi. Bà nhìn chồng, và ông lắc đầu. “Ý con muốn ám chỉ cái gì?”

“Con nghĩ chị ấy muốn nói đến những lúc chúng con suýt bị giết chết đó mà,” Josh trả lời thay cô chị sinh đôi.”Con suýt bị con Nidhogg ăn thịt ở Paris.”

Isis xua xua bàn tay đeo nhẫn như thể Paris chẳng có nghĩa lí gì. “Con chẳng bao giờ thật sự nằm trong nguy hiểm nhiều như thế cả, Josh,” bà nói. “Con đang ở cùng với những chiến binh tinh nhuệ nhất trong mọi thế hệ. Họ bảo vệ các con mà.”

“Con đã chiến đấu với Disir,” Sophie nói. Cô bé không muốn để chuyện này qua đi dễ dàng như thế được. “Con đã có ấn tượng rằng bọn chúng đang thật sự cố gắng hết sức để giết chết con.”

“Và đừng quên quá trình Đánh thức,” Josh nói thêm.

Isis buông một tràng cười nhẹ nhàng, trầm bổng đến nỗi âm thanh nghe có vẻ giả tạo một cách kì lạ và giống như đã được luyện tập trước. “Các con không bao giờ lâm vào nguy hiểm trong tình huống đó. Các con là Vàng là Bạc mà,” bà nói. “Vàng ròng, bạc thuần khiết. Chỉ những gì pha tạp mới bị hủy hoại bởi quá trình Đánh thức thôi.”

“Còn khi bị bọn xác chết tấn công ở Ojai thì sao?” Josh nhấn mạnh.

Isis lại cố bật ra một tràng cười nữa. Nghe giả tạo y như lần trước. “Dee đâu có đủ sức mạnh để giữ được chúng lâu hơn. Các con đã tiêu diệt bọn chúng chỉ ít phút trước khi chúng tự nguyện đổ sụp xuống thôi.”

“Còn Coatlicue?” Sophie hỏi. “Mụ ta đã sẵn sàng ăn thịt Josh đấy.”

“Con thì chỉ vừa vặn thoát khỏi tòa nhà đang bốc cháy,” Josh nói thêm. “Và sau đó có một thứ có sừng ở London nữa.”

“Đủ rồi!” Isis vỗ hai tay vào nhau, nhẫn trên mấy ngón tay tóe lửa. “Tất cả những biến cố này đều đã được hoạch định.”

“Kể cả việc Dee phản bội hai người sao?” Sophie bướng bỉnh hỏi. “Bởi vì con có ấn tượng rõ rằng việc đó không nằm trong những quân bài.”

Cả bàn ăn rơi vào im lặng.

Josh nhìn kĩ cô chị sinh đôi. “Dee đã tự ý rút lui, phải không?” Cậu không biết chắc điều đó cho tới khi cô bé buột miệng nói ra.

Sophie gật đầu. “Hắn đã chán ngán phải làm một tên phục vụ. Hắn muốn làm chủ.”

Osiris giơ đứng bàn tay. “Không có kế hoạch nào hoàn toàn là hết sức rõ ràng. Luôn có những yếu tố nhỏ nhặt không ngờ trước. Những biến số. Về sau, Dee đã trở thành một biến số.” Ông lóe ra một nụ cười, và cũng y như tràng cười của vợ, đã được luyện tập trước và thật giả tạo. “Nhưng chúng ta nên cân nhắc việc làm đó với thực tế hắn đã là một người phục vụ chân chính và trung thành suốt bao nhiêu thế kỉ.”

“Nhưng hắn là thuộc hạ của hai người trên trái đất,” Josh phản đối. “Đó không phải là một yếu tố nhỏ nhặt. Đó là sai lầm khá chủ yếu.”

“Đủ rồi,” Osiris gắt. “Hắn ta đã phải trả giá. Như mọi kẻ không tuân theo chúng ta. Hắn đâu phải là người phục vụ đầu tiên của chúng ta. Hắn cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Thật vậy, ta tin cô Dare cũng đã vào vị trí thay thế hắn. Ta đã đưa ra đề nghị mà cô ả thật sự không cách gì từ chối.”

“Và cô ta đã chấp nhận đề nghị đó?” Josh gặng hỏi.

“Đúng.”

Josh không thể tin những gì Elder vừa nói. Virginia Dare? Một người phục vụ cho Isis và Osiris? Cho bất cứ ai? “Con nghĩ hai người sẽ thấy là Virginia Dare không phải là John Dee,” cậu nói khẽ.

“Ta biết cô ấy là gì mà,” Osiris cằn nhằn.

Isis nhoài người đặt một bàn tay mình lên cánh tay chồng, ngăn ông trước khi ông có thể nói ra điều gì đó nữa. “Josh nói đúng đấy.” Bà cẩn thận nhìn chồng. “Dare nguy hiểm lắm. Và cây sáo khiến cô ả khó sử dụng. Tôi nghĩ mình nên rút lại lời đề nghị. Chúng ta có thể dễ dàng tìm một tên bộ hạ khác thuộc giống người.”

“Tất nhiên,” ông đồng ý ngay.

“Nhưng hai người sẽ làm gì với cô ta?” Sophie hỏi.

“Còn tùy,” Isis nói.

“Tùy vào cái gì ạ?” Sophie hỏi dồn. Những ý tưởng lung linh nơi góc tâm trí cô bé, và bất chợt cô bé thấy hình ảnh Virginia đang rơi từ một nơi rất cao xuống miệng núi lửa sùng sục sủi bọt.

“Vào việc cô ả hợp tác thế nào.”

“Mà nếu cô ta không chịu?” Josh hỏi tới.

Nụ cười uốn cong đôi môi Osiris lần này rất thật. “Chúng ta sẽ biến cô ả thành mồi ngon cho núi lửa như chúng ta đã từng làm thế đối với tất cả những kẻ phản bội và tội phạm.”

Một cánh cửa ra vào bật mở, phá tan sự im lặng đang bao trùm bàn ăn. Một tên anpu mắt đỏ xuất hiện. Một trong những cô gái đầu mèo đi qua phía sinh vật to lớn ấy và nhón chân đưa đầu cạnh bên đầu hắn. Họ nói gì không nghe thấy, nhưng sinh vật mảnh khảnh đột nhiên quay người chạy trở lại bàn ăn, cái đuôi đánh qua đánh lại. Isis và Osiris đứng lên.

Josh chồm qua bàn tới cô chị. “Em cược là Virginia đi rồi.”

Sophie gật đầu.

Osiris và Isis lắng nghe người hầu báo cáo, và ngay khi cô ta nói xong, Osiris quay người vội vã đi mất.

Isis quay lại. “Dường như rốt cuộc cô Dare đã quyết định không cần ngủ nghỉ gì cả,” bà nói. “Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ tìm được ả. Một đứa bé cũng có thể bám theo mùi hôi thối của ả khắp thành phố này. Bây giờ, cả hai đứa, đi thay quần áo. Lần này thật phù hợp. Trang phục phù hợp cho cả thời gian lẫn nơi chốn.”

Josh mở miệng định phản đối.

Isis dựng đứng bàn tay. “Không cãi, Josh. Con sẽ thấy có bộ giáp vàng trong phòng mình, có bộ giáp bạc trong phòng con nữa, Sophie. Mặc vào đi.”

“Tại sao ạ?” Josh gặng.

“Hai con sẽ được giới thiệu với Hội đồng Cai quản Danu Talis vào ngay tối nay.”

Sophie phóng ánh mắt thật nhanh tới cậu em trai. “Tại sao gấp thế ạ?” cô bé hỏi.

“Dường như Danu Talis đang cần một nhà cai trị. Aten, nhà cai trị trước đây của chúng ta đúng vậy, nghiêm túc mà nói, nhà cai trị đương thời, cho tới khi ông ta bị quăng vào núi lửa, đã bị tước mất quyền lực. Bastet có thể nghĩ mụ ta thông minh và đã hành động trong khi chúng ta đi vắng. Mụ ta sẽ giới thiệu con trai Anubis của mụ cho hội đồng, ủng hộ ông ta như một người kế vị hợp pháp của Amenhotep và là người cai trị kế tiếp của hòn đảo này.” Miệng Isis uốn vặn thành một nụ cười chế nhạo.

Mụ tin chúng ta sẽ hỗ trợ mụ. Đương nhiên là mụ đâu biết chúng ta có hai con, những người thừa kế hợp pháp của Danu Talis.”

Sophie lắc đầu. “Con không biết mẹ đang nói gì.”

“Con, cả hai đứa con, Vàng và Bạc là những nhà cai trị hợp pháp của Danu Talis.” Isis chồm tới trước, bọc hai đứa nhỏ trong mùi hương quế của bà. “Trong một giờ tới, Hội đồng Cai quản sẽ thừa nhận các con. Vào bình minh ngày mai, các con sẽ là những nhà cai trị được phong vương của đế chế vĩ đại nhất từng hồi sinh trên trái đất này.”

Sophie bước lùi tránh người phụ nữ trông giống mẹ mình. Cô bé lắc đầu. “Không, không đúng. Không thể đúng được.” Cô bé cau mày khi kí ức của Bà Phù Thủy nhảy múa trong đầu. “Đó không phải là những gì trước đây đã xảy ra.”

“Một phiên bản đấy,” Isis nói nhanh. “Ta đã ở đó vào thời ấy và đã nhìn thấy tất cả. Ta đã quan sát cặp song sinh chiến đấu và đã nhìn thấy Danu Talis bị nhấn chìm.”

“Chờ một chút. Cặp song sinh nào?” Josh hỏi dồn.

“Chúng ta đấy,” Sophie cay đắng nói.

“Tụi mình?”

“Trong một dòng thời gian khác, chúng ta đã chiến đấu. Chỉ một cặp song sinh thật từng có: chúng ta. Chúng ta là cặp song sinh huyền thoại nguyên thủy.”

Josh có cảm giác thế giới biến đổi và xoáy tít quanh mình. Đầu cậu bắt đầu đập thùm thụp. “Chờ đã, chờ đã. Chúng ta là cặp song sinh nguyên thủy. Người Vàng người Bạc đầu tiên.”

“Đúng vậy,” Isis nói.

“Và trong một dòng thời gian khác, chúng ta đã chiến đấu. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?”

Cậu cố nhớ lại một cách tuyệt vọng những mảnh rời rạc cậu đã khám phá ra trong mấy ngày qua. “Đã xảy ra chuyện gì cho chúng ta, hả Sophie?”

Isis trả lời. “Trong dòng thời gian khác, cặp song sinh đã chiến đấu trên Kim tự tháp Thái Dương. Họ đã chết trên kim tự tháp ấy và Danu Talis bị chìm,” bà ta nói hết sức lạnh lùng, “Sự việc đó lại sắp xảy đến một lần nữa. Dòng thời gian đặc biệt này là một trong những Dải Thịnh vượng hiếm hoi, những thời khắc khi mà tương lai chưa được ấn định. Có một ô cửa sổ một ô cửa nho nhỏ ở đó chúng ta có thể thay đổi mọi thứ. Chúng ta sẽ không lặp lại sai lầm trước đây đã mắc phải. Hai con là cặp song sinh huyền thoại, huyền thoại nguyên thủy, được tạo ra bởi cha con và mẹ đây: một giải cứu thế giới, một hủy diệt nó.”

“Ai giải cứu thế giới, ai hủy diệt?” Josh hỏi. “Mẹ không biết sao?”

“Câu nói đó không có ý chỉ đến hai con với tư cách là những cá nhân, nó có nghĩa là thế giới,” Isis giải thích. “Cùng nhau, chúng con sẽ cứu một thế giới: Danu Talis.”

“Nhưng chỉ bằng việc hủy diệt một thế giới khác: trái đất,” Sophie thì thầm.

“Mọi thứ đều có cái giá của nó. Bây giờ thì đi đi, đi lấy quần áo. Chúng ta sẽ lên đường ngay khi cha con trở lại.” Isis dạm bỏ đi, rồi dừng lại, ngoái lui. “Một tuần trước, hai đứa con chẳng là gì ngoài những thiếu niên bình thường. Bây giờ, chúng con đang trên điểm lùi để trở thành những vị thần. Sức mạnh của chúng con là vô hạn”.

“Con không muốn làm một vị thần,” Sophie bướng bỉnh nói với đằng sau bà.

Cánh cửa ra vào đóng sầm, bỏ lại cặp song sinh một mình trong khu vườn. Hai đứa đứng im lặng một lúc lâu, cố gắng làm cho mọi chuyện chúng vừa khám phá mặc một ý nghĩa nào đó. Cuối cùng khi Josh quay sang nhìn cô chị gái, cô bé đang khóc, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ lăn xuống hai bên má.

“Ê... ê... ê,” cậu bắt đầu nói. “Mọi chuyện sẽ xảy ra theo một cách nhất định nào đó. Tụi mình sẽ ổn thôi mà.”

“Tụi mình sẽ không ổn đâu!” cô bé cáu kỉnh. “Josh, chị không khóc vì buồn mà bởi vì ngay lúc này đây chị muốn hóa điên lên. Họ...” Cô bé chỉ vào cánh cửa đóng. “Bất kể họ là ai, họ cứ nghĩ đã tìm được giải pháp, cứ tưởng tụi mình chỉ là những bộ phận họ có thể di chuyển lòng vòng trên bàn cờ rộng lớn và mọi thứ sẽ diễn ra đúng theo cách họ đã hoạch định, cứ nghĩ tụi mình sẽ đồng ý mọi thứ, không thắc mắc và chỉ thực hiện đúng những gì họ bảo như những đứa trẻ ngoan. Họ nghĩ tụi mình sẽ chịu phá hủy trái đất sao!” Cô bé lắc đầu và khu vườn tràn ngập mùi hương vanilla. “Việc đó sẽ không xảy ra được đâu.”

“Không ư?” Josh hỏi. Cậu thích lúc cô chị gái mình phát điên lên.

“Không, nếu tụi mình là cặp song sinh huyền thoại,” cô bé kiên quyết nói.

“Em không muốn chiến đấu với chị, Sophie,” Josh nói nhanh. Cậu đổi chân. “Mấy ngày qua, em không biết đã diễn ra chuyện gì nữa. Dee... ừm, đúng là Dee làm em hoang mang. Nhưng em nhớ chị lắm. Em thật sự rất nhớ chị.”

“Chị biết mà.” Sophie mỉm cười qua làn nước mắt. “Em phải biết chị đã làm gì để đòi lại được em.”

“Khởi đầu là đã theo em tới Alcatraz. Sao chị làm vậy được?”

“Phức tạp lắm. Nhưng chuyện đó nhắc chị nhớ phải kể cho em nghe về dì Agnes.”

Josh nhấp nháy mắt. “Em đang đoán dì ấy không phải là dì Agnes.”

“Ồ, chị nghĩ đúng là dì. Và dì ấy còn hơn thế nữa, hơn nhiều, rất nhiều. Dì đã dạy chị rằng tất cả các pháp thuật đều như nhau, không có pháp thuật nào mạnh hơn pháp thuật nào.”

“Virginia đã dạy em Pháp thuật Không khí rồi,” Josh bẽn lẽn nói.

“Em thích cô ta, đúng không nào?”

“Cô ấy cũng được.”

“Em có thích cô ta!” Nụ cười của Sophie nhạt đi. “Chị ước gì bây giờ cô ấy ở đây chị ước có ai đó ở đây để khuyên tụi mình nên làm gì.”

“Tụi mình không cần ai hết, bà chị ơi,” Josh nói. “Hai đứa mình không bao giờ cần tới ai khác nữa. Tụi mình sẽ làm những gì mình nghĩ là đúng. Không phải những gì Isis và Osiris muốn hay nghĩ là họ có thể buộc tụi mình phải làm. Tụi mình mạnh mẽ mà có lẽ thậm chí còn mạnh mẽ hơn họ tưởng nữa kia.”

Sophie gật đầu tán thành. “Đó là những gì Osiris gọi chúng ta: trong thời gian và không gian này, những người giá trị nhất và quan trọng nhất trên thế giới này.”

“Ô, em nghĩ tụi mình quan trọng hơn cả mấy người đó.” Josh cười toe. “Em nghĩ tụi mình là biến số khác trong các biến số họ quên tính đến.”

“Là biến số và không thể điều khiển.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx