sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Yêu nữ - Chương 27 - 28

CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY

Billy the Kid theo Machiavelli và Diều Hâu Đen xuống đường hầm chật hẹp. Ánh sáng trắng bẩn bẩn chiếu ra từ quả banh năng lượng đang phát sáng hất bóng mờ mờ lên vách tường ươn ướt và hắt cả lên trần. Bầu không khí ám mùi hôi thối của cá chết và tảo biển mục rữa.

“Cái này đúng là lợm giọng,” Billy làu bàu.

“Tôi hoàn toàn nhất trí với anh,” Machiavelli nói. “Nhưng tôi từng ở trong những nơi còn tệ hơn. Nó phần nào gợi cho tôi nhớ đến...”

“Đừng kể với tôi. Tôi thật sự không muốn biết đâu,” Billy cằn nhằn. Gã bước tới một bước, khuỵu gối xuống lớp bùn hôi hám. Một bong bóng thối nổ bụp, bắn tóe những thứ rác rưởi lên quần jeans của gã. “Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ phải đem đốt đôi bốt này thôi. Mà đây lại là đôi bốt ưa thích của tôi cơ chứ.”

“Tôi thích anh đấy, Billy,” Machiavelli nói. “Tính lạc quan của anh luôn luôn là thế, chẳng bao giờ cạn. Anh đang giả sử rằng đến cuối cuộc phiêu lưu này chúng ta vẫn còn sống để anh có thể đi mua một đôi bốt mới sao.”

“Ừ thì, tôi không biết ông thế nào, chứ tôi không lên kế hoạch cho cái chết đâu, điều đó là chắc chắn.” Hàm răng Billy lóe lên trong vùng tối u ám. “Diều Hâu Đen và tôi đã từng lâm vào những tình huống khó khăn nghiêm trọng qua ngần ấy năm.” Gã nhìn qua vai tay người Ý và nâng giọng. “Tôi đang nói...”

“Tôi nghe mà, Billy,” Diều Hâu Đen nói khẽ. “Thực ra, tôi bảo đảm là mọi thứ trên hòn đảo này đều nghe tiếng anh nói cả đấy.”

Billy lắc đầu. Gã chĩa ngón trỏ lên trần. “Trong tiếng ồn ào đó sao? Tôi nghi ngờ quá.” Những âm thanh gầm rống, kêu thét, hò hét của bầy quỷ sứ tụ tập phía trên đầu thấm xuống qua từng khối đá. “Nhưng chúng ta nên nhìn vào khía cạnh tích cực đi chứ. Chí ít chúng cũng còn ở trên hòn đảo này.”

“Chúng ta chỉ nên bắt đầu lo lắng khi trên đó yên lặng. Thật sự yên lặng,” Diều Hâu Đen nói. “Như thế có nghĩa hoặc là chúng đang lẻn đến chúng ta hoặc chúng đã bỏ chúng ta lại trên đảo.”

“Lí luận ấn tượng nhỉ. Đó là những gì người Mỹ gốc truy tìm kiến thức đó sao?” Machiavelli hỏi.

Diều Hâu Đen lắc đầu. “Thường thức thôi.” Hắn dừng lại và chỉ phía trên đầu. “Ở đó đó.”

Bàn tay người Ý di chuyển và quả banh đang phát sáng chìm xuống đường hầm, ở đó nó rọi sáng một ngưỡng cửa hình chữ nhật. Không như phần còn lại của vách tường bị bao phủ bởi tảo biển, động vật chân tơ và bùn, phần này đã được cạo sạch, cho thấy lớp gạch nguyên thủy không có quy cách từng được dùng để xây dựng đường hầm.

“Đây là cái hang mà tôi đã kể cho hai người nghe,” Diều Hâu Đen nói. “Khi tôi xử lí xong Nereus thì một số nhân ngư lại làm phiền tôi tí chút.”

Billy cười toe, há miệng định có ý kiến, nhưng Machiavelli đã đưa tay siết mạnh cánh tay gã, bảo gã im lặng.

“Không có nhiều chọn lựa,” Diều Hâu Đen kể tiếp, “tôi rút lui sâu hơn xuống đường hầm này. Mấy mụ đàn bà ấy đuổi theo tôi thậm chí vì không có chân nên chúng tận dụng lấy tay kéo lê mình tiến tới, đuôi chúng vỗ đen đét. Cứ như con cá hồi lội ngược dòng. Chúng hú hét, rít ré cho tới khi tới được khúc cua ngay đằng kia. Sau đó chúng dừng sững lại như thể đâm đầu vào một bức tường.” Diều Hâu Đen giơ bàn tay lên và bầu không khí tanh hôi trong đường hầm cuộn xoáy một mùi hương gay gắt, sạch, phảng phất dược liệu của cây thổ phục linh. Từng ngọn lửa màu xanh lá nhàn nhạt nhảy múa dọc theo mấy ngón tay anh ta, rồi ri rỉ hình thành nên một đám mây không định hình nhuốm màu ngọc lục bảo, và những bức vách của đường hầm bừng lên ánh sáng màu xanh lá bàng bạc rung rung lung linh tỏa sáng. “Tôi đã nhìn thấy thứ này,” hắn nói.

“Cái gì vậy?” Billy vừa thì thào, vừa nhìn bức vách.

Diều Hâu Đen nhoài người rà rà bàn tay phải xuống bức vách. Nó bị phủ một lớp mịn mịn mờ mờ sáng, rơi khỏi ngón tay hắn thành những sợi tơ dài. “Mạng nhện,” hắn nói. “Bức vách bị phủ mạng nhện.”

“Vậy thì nhiều nhện lắm,” Billy hồi hộp nói.

Diều Hâu Đen quơ bàn tay, đám mây màu xanh lục kia rỉ sâu hơn vào đường hầm, rọi sáng. “Hai người có thể thấy nó xé đúng chỗ nào, tức là có thứ gì đó rất lớn đã đi ngang qua đây.” Hắn bước tới, cúi xuống nhặt lên một thanh gỗ dưới bùn. “Nhưng đây mới là thứ thật sự hấp dẫn tôi,” hắn nói. “Tôi vừa khám phá ra cái này thì nghe tiếng hai ông nói chuyện.” Diều Hâu Đen giơ ra một thanh gỗ đen tuyền lớn chừng hai ba phân, phía trên đầu gắn một lưỡi dao có hình chiếc lá dài phẳng bẹt. Machiavelli và Billy chồm qua nhìn món vũ khí ấy.

“Đó là một ngọn giáo,” Billy nói. “Hơn nữa đã cũ lắm rồi. Tôi không biết kiểu lưỡi giáo đó. Không phải của người Mỹ đâu.”

“Theo tôi, có vẻ như của người Phi châu Zulu, có lẽ vậy,” Machiavelli nói.

“Đằng sau tôi còn có nhiều cái nữa nằm trong bùn,” Diều Hâu Đen nói. Hắn lấy tay sờ vào đầu ngọn giáo kim loại. Luồng điện màu xanh lá rung rung trên ngón tay hắn rọi sáng một chữ viết tượng hình vuông vắn được sơn trên lưỡi giáo.

“A,” Machiavelli thì thào. “Chúng ta có gì đây này?” Khi y đưa tay ra, mấy đầu ngón tay y vụt sáng, và mùi rắn tràn ngập đường hầm.

“Trời đất, ông cần có mùi thơm hơn một chút chứ,” Billy nói.

“Tôi thích mùi này,” Machiavelli lơ đãng lầm bầm, ánh sáng xam xám bẩn bẩn chảy khỏi ngón tay. “Nó đã phục vụ tôi tốt lắm.” Đôi mắt xám của y bắt màu xanh lá từ luồng điện của Diều Hâu Đen, còn kí tự vuông vức kia phản chiếu trong con ngươi y. Tay người Ý liếc lên nhìn Diều Hâu Đen. “Ông biết đây là cái gì hả?”

“Trước đây tôi đã từng nhìn thấy những ngọn giáo tương tự,” hắn nói. “Và truyện thần thoại của chúng tôi đầy những thứ này. Chúng cổ xưa và chết người. Chỉ những thầy lang mạnh nhất mới có thể mang chúng được.” Hắn chỉ tay vào chữ viết trên lưỡi giáo. “Tuy nhiên tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái đó trên ngọn giáo một thầy lang nào cả.”

Billy nhìn Diều Hâu Đen qua vai người Ý. “Tôi có thấy thứ gì đó tương tự thế này trong Vương quốc Bóng Tối của Quetzalcoatl. Chúng nằm trong bếp, trên tủ lạnh.”

“Đúng, có một bức tường chạm khắc những hình vuông này có hình dáng như những gương mặt. Bức tường ấy trông có vẻ cũ kĩ hơn phần còn lại của ngôi nhà,” Diều Hâu Đen xác nhận.

“Rõ ràng là Quetzalcoatl biết mấy chữ này.” Machiavelli nhìn quanh. “Ông nói có thêm mấy cái nữa hả?”

Diều Hâu Đen rút hai ngọn giáo nữa ra khỏi lớp bùn lính dính. Phần đầu của hai ngọn giáo ấy lem nhem nhiều nét chạm khắc vuông vuông, mặc dù một trong những chữ ấy phần nào đã bị nước biển bào mòn. Billy tìm được hai ngọn giáo nữa gần vách hầm. Một cái phần đầu chỉ còn mờ mờ dấu vết của chữ viết, còn cái thứ hai cho thấy dấu hiệu của một nét chạm khắc phần nào đã bị cạo đi.

“Hai người sẽ để ý thấy cái thứ ba nằm thấp hơn bị sẫm và biến màu.”

Diều Hâu Đen xoay tròn trong những món vũ khí kia, ném nó cắm đầu xuống đất. Nước dâng lên tới đường lằn trên thanh gỗ.

“Lẽ ra phải có ít nhất mười hai ngọn giáo,” Machiavelli nói, “tạo nên một kiểu mẫu đặc biệt trong bùn.” Bàn tay y múa máy, mô tả một phác họa trong khoảng không. “Kiểu mẫu này chắc hẳn sẽ hình thành một ma trận quyền lực.”

“Một cái gì?” Billy hỏi.

“Hãy nghĩ nó giữ vai trò như một hệ thống báo động chống trộm tinh vi. Đầu mỗi ngọn giáo chắc được sơn bằng chất nhuộm từ cây tùng lam, đất son màu đỏ hoặc có lẽ là máu.” Y lật cái đầu giáo dẹp ra ánh sáng. “Những nét chạm khắc này trông như chữ của người Nam Mỹ, nhưng chúng xưa hơn, xưa hơn rất nhiều. Đây là Lời Quyền năng, những biểu tượng ràng buộc cổ xưa, rút ra từ một ngôn ngữ chẳng còn gì hơn là kí ức thậm chí còn trước cả thời Danu Talis nhô lên từ những đợt sóng biển. Huyền thoại kể rằng Quan chấp chính đã sử dụng những chữ này để bảo vệ những gì có giá trị rất lớn hoặc đề phòng những thứ cực kì nguy hiểm.”

Billy cười nhe răng. “Và chúng ta đều biết mục đích nào phù hợp với trường hợp này.”

Bàn tay trái của Machiavelli xoay tròn ngọn giáo. Nó kêu um um và rung lên, biểu tượng hình vuông chiếu ra ánh sáng đùng đục. Luồng điện của ba người bất tử nhấp nháy. “Hai người có cảm thấy không?” y hỏi, giọng nói có gì đó như kinh sợ.

Cả Billy và Diều Hâu Đen đều gật đầu: miệng mồm họ chợt tê cóng, không khí cảm giác như đặc lại. Billy lấy tay xoa chân mày bên trái trước sức ép đột ngột của cơn nhức đầu. Người Ý dang cánh tay mình, đầu ngọn giáo quẹt lên mạng nhện, ngay lập tức làm chúng teo quắt lại đến nỗi chẳng còn gì. “Dồn càng nhiều ngọn giáo lại càng tốt,” Machiavelli nói gắt. Sau đó y lướt ngang qua hai anh chàng người Mỹ và biến mất vào bóng tối u ám.

“Ê, chúng tôi trở thành người gác cổng của ông khi nào thế?” Billy gọi với y. Gã nhìn Diều Hâu Đen. “Anh có thể tin được mấy tay bất tử châu Âu này không?”

Giọng Machiavelli dạt ngược xuống đường hầm. “Tôi sẽ vui lòng đi gom mấy ngọn giáo, Billy. Nhưng sau đó anh sẽ phải đi điều nghiên cái hang trông có vẻ thú vị này đấy.”

“Tôi sẽ nói đến cái hang,” Diều Hâu Đen nói khi Billy chưa kịp trả lời. “Tôi đã nhìn thấy nó khi đi ngang qua.”

“Nhưng anh đâu đã đi vào phải không?” Machiavelli nói.

“Bộ trông tôi ngu lắm chắc?”

Quả cầu ánh sáng bừng lên nơi ngón tay Machiavelli, cho thấy một lỗ đen trên tường. Lối vào hang này là đồ nhân tạo một ngưỡng cửa hình chữ nhật lớn được cắt vào khối đá cứng. Machiavelli vẫy tay, quả cầu của y bay lên tới rầm cửa. Đường viền của các biểu tượng biến đổi, chiếu sáng mờ mờ lùm lùm dưới ánh sáng màu xam xám, người bất tử đứng nhón gót nhìn lên hàng cao nhất. “Tôi đoán những thanh rầm và gióng cửa này chắc hoàn toàn được sơn bằng Lời Quyền năng. Chúng được phủ một lớp bùn hoặc được rửa sạch. Cũng mới gần đây thôi,” y vừa nói thêm, vừa chỉ vào những đường sọc đã khô trên vách. “Quetzalcoatl đã nhọc công nhốt ai đó thứ gì đó trong hang này. Đây là một nhà tù.” Machiavelli vừa biến mất vào chỗ tối đen kia thì phía bên trong tràn ngập một thứ ánh sáng nhợt nhạt. “Và hãy nhớ, Billy” Giọng y vang vang. “Kẻ thù của kẻ thù mình...”

“Vâng, vâng, vâng. Ông cần một khẩu hiệu mới đi thôi,” Billy nói lầm bầm.

Một tích tắc sau, Machiavelli xuất hiện trở lại nơi lối vào. Dưới ánh sáng phản chiếu từ quả cầu của y và ánh sáng màu xanh lá của Diều Hâu Đen, nước da y trông nhợt nhạt, yếu ớt, nhưng đôi mắt xám lại lóe lên đầy phấn khích. “Trống rỗng.”

“Thế thì tốt,” Billy nói. Gã nhìn Diều Hâu Đen. “Phải không?”

Diều Hâu Đen mỉm cười. “Tôi nghĩ anh bạn châu Âu của chúng ta có ý đồ.”

“Giật lấy mấy ngọn giáo đi,” Machiavelli nói. “Tôi biết có gì trong cái hang đó và tôi biết tại sao nó ở đó. Tôi nghĩ mình biết cách đánh bại lũ quỷ sứ rồi. Chúng ta cần lên được phía trên.”

Và rồi toàn bộ hòn đảo rung lên bần bật.

Mặt đất chuyển động, nước đập vào vách đường hầm. Bụi đất và cát sạn từ trên trần tuôn xuống như mưa. Gạch kêu răng rắc, một viên chịu không nổi sức ép bèn nổ tung, phun bụi vào không trung, và làn nước lạnh như băng giá bất thình lình ùa vào đường hầm, nhanh chóng dâng lên tới ngang đầu gối.

“Lối cư xử của con quái thú gì thế này?” Machiavelli hỏi gằn.

“Không phải quái thú!” Billy chụp một bên cánh tay Machiavelli, Diều Hâu Đen túm vào bên kia. Hai người kéo lê y xuống đường hầm.

“Tệ hơn nữa kia,” Diều Hâu Đen la lớn.

“Vậy thì cái gì?”

“Động đất,” Billy và Diều Hâu Đen cùng nói một lượt. Đằng sau họ, khoảnh trần đường hầm kêu răng rắc. Rồi tất cả đổ sập.

CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM

Cầu Cổng Vàng lắc lư.

“Động đất,” Prometheus nói. “Tôi tự hỏi không biết như thế có phải là cuối cùng Ruaumoko đã đứng về phe các Elder Đen tối rồi chăng.”

“Không đâu, tôi e rằng ông bạn nóng nảy của chúng ta đã bị nhốt trong một Vương quốc Bóng Tối mất rồi,” Niten nói kèm theo một nụ cười ít thấy. “Ông ta có chút bất đồng ý kiến với Aoife và biến mất tăm.”

Cơn dư chấn thứ hai ầm ầm, chiếc cầu kim loại kêu rền.

Bầu khí lạnh đượm muối nhuốm mùi hương đăng đắng ngòn ngọt của cây anise, và trong khoảng cách một bước chân Prometheus lung linh trong bộ giáp đỏ chiếu sáng mờ mờ. Cây mã tấu khổng lồ buộc chéo qua lưng, một tay ông ta cầm cây búa chiến, tay kia cầm rìu chiến.

Niten vẫn mặc bộ vét đen của mình, nhưng lúc này đã công khai đeo sau lưng hai thanh kiếm - katana và wakizashi.

Nhiều xe hơi đã bị bỏ lại trên cầu khi màn sương mù thấp sát xuống thành phố khiến cho việc lái xe trở nên quá nguy hiểm. Trong sương mù, những chiếc xe đứng lùm lùm thành những hình thù không phân biệt được, như những con thú đang thiu thiu ngủ. Prometheus và Niten kiểm tra từng chiếc một khi họ đi ngang qua, nhưng tất cả đều trống trơn. Ánh đèn của một chiếc xe hơi vẫn còn bật sáng. Chùm sáng bật ngược ra khỏi một bức tường khuấy động không thể xuyên thấu được.

“Hai chống lại ba mươi hai,” Niten nói.

“Trước nay tôi chưa bao giờ đánh nhau với Spartoi,” Prometheus thú nhận. “Tôi chỉ biết chúng qua danh tiếng thôi và thật đáng kinh sợ.”

“Chúng ta cũng có danh tiếng tầm cỡ đó mà,” Niten nói.

“Ừm, anh thôi,” Elder nói. “Hầu như tôi chưa bao giờ là một chiến binh cả. Sau biến cố Nhận chìm của hòn đảo, hiếm khi nào tôi cầm lại vũ khí.”

“Chiến đấu là một kĩ năng ông chẳng bao giờ quên được,” Niten nói, giọng nói thoáng nghe buồn buồn. “Tôi đã đánh tay đôi lần đầu hồi mới mười ba. Rồi chiến đấu luôn từ đó.”

“Nhưng anh còn hơn cả một kiếm sĩ,” Prometheus nói. “Anh là một nghệ sĩ, một nhà điêu khắc, và là một văn sĩ.”

“Không có người nào chỉ làm một việc.” Niten trả lời. Hai vai anh hạ xuống và thanh đoản kiếm đã xuất hiện nơi bàn tay trái, từng giọt nước lấp lánh nơi lưỡi kiếm. “Nhưng đầu tiên và trên hết, tôi luôn là một chiến binh.” Anh thọc lưỡi kiếm vào màn sương và khuấy tung nó như một thứ chất lỏng.

“Càng lúc càng dày,” Prometheus nói.

“Đàng nào cũng tốt. Chúng ta có thể lợi dụng nó làm lợi thế cho mình.”

“Chúng ta sẽ không thể nhìn thấy bọn chúng,” Prometheus cãi.

“Thì bọn chúng cũng không thể nhìn thấy chúng ta,” Kiếm sĩ nhắc ông. “Chúng ta có lợi thế là biết chính xác mình đang đối mặt với ai và với cái gì. Bọn chúng không biết chúng đang chống lại ai. Hay là bao nhiêu.”

“Một ý hay.”

“Tôi có thể có một đề nghị được không?” Niten nói, hơi ngài ngại.

“Tất nhiên. Anh là chiến binh chủ lực mà. Ở đây, anh là chuyên gia.”

“Hãy làm mất bộ giáp ấy đi.”

Đôi mắt màu xanh lá của Prometheus nhấp nháy ngạc nhiên.

Niten hít vào. “Tôi có thể ngửi thấy mùi luồng điện của ông. Và nếu tôi có thể, thì bọn chúng cũng thế. Hơn nữa, đúng là có một chút màu đỏ thẫm quanh người ông, một ánh sáng đỏ mờ mờ. Trên nền tối này, ông sẽ nổi bật lên như một ngọn đèn tín hiệu mất thôi.”

“Tôi giữ hai thanh kiếm được không?” Prometheus hỏi.

“Một thôi có lẽ đủ rồi.”

“Anh có hai kìa,” Elder nhắc.

“Tôi nhanh,” Niten nói. “Nhưng ông thì mạnh. Hãy giữ lại thanh gươm to bản.”

Elder gật đầu, bộ giáp của ông nhấp nháy biến mất, để lại ông trong bộ quần jeans áo sơ mi, với duy một thanh mã tấu trong tay.

“Ông muốn chiếc cầu bên nào?” Niten hỏi.

“Tôi sẽ lấy bên phải,” Prometheus nói.

“Tôi nghĩ có lẽ thế.” Niten vừa gật đầu, vừa dịch sang bên trái. “Chúng ta không thể để bọn Spartoi vào thành phố được.”

“Hãy nhớ, chàng chiến binh, thậm chí chúng ta còn không buộc phải giết chúng, đơn giản chỉ cần giữ chân chúng cho tới bình minh,” Prometheus đáp. “Năng lượng làm cho chúng sống rồi sẽ tiêu tan. Tôi quan tâm đến việc làm sao để chỉ một hay hai con giao chiến với chúng ta tại đây thôi, số còn lại đơn giản cứ ùa qua. Chúng ta không thể đồng loạt chiến đấu với chúng được.”

Niten gật đầu. “Cái chúng ta cần là thanh chắn hay đại loại thế,” anh mới nói tới đó.

Đồng loạt cả Elder và người bất tử đều quay nhìn vào những hình dáng nhòa nhòa của những chiếc xe bị bỏ lại. “Ông mạnh cỡ nào lận?” Niten hỏi.

“Rất mạnh. Anh đang nghĩ đến một bức tường làm bằng xe hơi chứ gì?”

Sương mù biến mái tóc đen của Niten thành một chiếc mũ bạc. Anh ta đưa hai ngón tay thành hình chữ V. “Chúng ta có thể tạo ra một cái phễu. Dồn sát bọn Spartoi, đẩy chúng vào với nhau, dẫn chúng tiến đến chúng ta và cướp đi lợi thế số đông của chúng. Chúng chỉ có thể đến với chúng ta mỗi lần một con thôi...” Giọng anh ta kéo dài rồi bỏ lửng. “Hay là chúng có thể trèo qua mấy chiếc xe hơi thì sao ta, tôi giả sử thế.”

Elder cười khùng khục. “Anh đã bao giờ nhìn thấy Spartoi chưa?”

Niten lắc đầu.

“Chúng lớn lên từ răng Rồng. Anh biết cá sấu sông Nile trông thế nào không? Đương nhiên là anh biết,” Prometheus nói, tự trả lời cho câu hỏi của chính mình. “Spartoi chia sẻ nhiều DNA thuộc loài bò sát. Chúng gần như cao bằng anh nhưng cẳng chân ngắn, rất ngắn, thân mình dài, đầu hẹp. Chúng có thể chạy trên hai hoặc cả bốn chân, và chúng nhanh, rất nhanh, cực nhanh. Nhưng lại không giỏi leo trèo đâu.” Ông liếc mắt nhìn vào màn sương. “Nếu tôi lật nghiêng những chiếc xe, có thể sẽ làm cho việc leo trèo càng khó khăn hơn.” Ông săm soi nhìn vào bóng tối nhưng không thấy được gì. “Tôi không chắc mình sẽ cần bao nhiêu chiếc xe, hoặc không biết có đủ trên cầu hay không. Phải mất một lúc để tổ chức sắp xếp lại.”

“Vậy thì tôi sẽ đi giữ cho lũ bạn cá sấu của chúng ta bộn rộn mới được.” Hàm răng Niten sáng lóa khi anh ta cười. “Tồi sẽ cố gắng để lại một vài con cho ông đấy.” Anh bước đi và chìm vào bóng đêm.

“Cẩn thận nhé,” Prometheus gọi lớn.

Một giọng nói kì quái rỉ ra khỏi màn sương. “Tôi được sinh ra là vì việc này mà. Điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì nào?”

“Anh có thể bị lũ Spartoi giết chết và ăn thịt.”

“Đừng làm tôi chết khiếp chứ.”

“Có đấy,” Prometheus cảnh báo. “Bọn chúng không cần chờ cho tới khi anh chết mới bắt đầu ăn thịt anh đâu.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx