sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Buổi chiều, Chấn Huy và Thi Thi cùng nhau ngồi trong quán giải khát. Im lặng thật lâu Chấn Huy lên tiếng:

- Cô gọi tôi ra đây không chỉ để uống nước thôi chứ?

Thi Thi cười mỉm cười:

- Anh có thể đừng xưng hô xa lạ với em vậy không! Nào giờ em đâu thấy có người anh hai nào xưng hô với em gái mình như vậy.

Chấn Huy nhún vai:

Nhưng tôi đâu phải là anh hai của cô.

- Anh đừng nói vậy mà. Anh nói vậy em buồn lắm.

- Có gì mà cô phải buồn chứ hả?

Thi Thi có vẻ giận:

- Anh ngạo mạn qúa thể. Hôm nay, em đến đây là để thuyết phục anh nhận cha. Em không muốn cha phải mất ăn mất ngủ nữa, chỉ mới mấy ngày mà. Cha đã già đi nhiều.

Chấn Huy cảm thấy xốn trong dạ. Không phải anh không thương cha mình nhưng tự ái không cho phép nhận cha. Anh lại nói một cách thờ ơ:

- Ông ấy giàu sang như vậy mà lo gì? Cô chỉ cần mời bác sĩ đến là xong thôi.

- Nhưng đã là tâm bệnh anh không biết à.

Chấn Huy thờ ơ:

- Xin lỗi! Tôi không mấy quan tâm nên không biết.

Cách nói thờ ơ của anh làm. Thi Thi giận kinh khủng. Cô nhìn anh nảy lửa:

- Anh thật là sắt đá. Cha thương anh như vậy mà anh lại nỡ đối với cha tàn nhẫn. Anh ác độc lắm.

- Cô muốn nói sao cũng được. Tôi không mấy quan tâm.

- Anh...

Thi Thi giận cứng họng. Cô không thể nói gì thêm. Chấn Huy lại tiếp:

- Bây giờ tôi về được rồi chứ. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm cho ông tổng đấy.

Thi Thi cong môi:

- Anh thật quá đáng.

- Cô đừng hỡ một chút là mắng tôi như vậy. Tôi không thích nghe đâu.

Những từ đó cô hãy dành cho mẹ mình đi. Bà ấy nhẫn tâm và ác độc hơn tôi nhiều.

Thi Thi thấy giận Chấn Huy ghê gớm nhưng cô lại nhẹ giọng:

- Có phải vì mẹ em mà anh giận luôn cha không?

- Tôi không giận ai cả tôi chi hận người ta đã chà đạp nhân phẩm của tôi:

Thi Thi xụ mặt:

- Em xin lỗi! Em xin thay mặt mẹ em xin lỗi anh.

- Cô không cần phải xin lỗi tôi. Cô không có lỗi gì cả.

Sẵn đà Thi Thi tấn tới:

- Nếu anh không giận em thì anh hãy nhận em là em gái nhé.

Chấn Huy trợn mắt:

- Cô không sợ tôi à?

Thi Thi tròn mắt:

- Cô gì mà phải sợ.

- Tại sao cô lại muốn gọi tôi là anh hai.

Đơn giản vì anh chính là ruột của em.

Chấn Huy nhìn Thu nghi ngờ.

- Đơn giản vậy thôi à?

- Chứ còn gì nữa.

- Cô không sợ mẹ cô mắng à?

Thi Thi dẫu môi:

- Em không sợ.

Chấn Huy trở nên suy tư. Anh nhận đứa em này không đây. Nó cũng dễ thương và đáng yêu lắm chứ. Anh nhận nó làm em cũng đâu có gì hơn nữa, nó là em ruột của anh mà:

Nghĩ vậy nên anh gật đầu:

- Thôi được, từ nay cô sẽ là em gái tôi.

Thi Thi reo lên:

- Em cám ơn anh!

- Cô không cần vui mừng như vậy.

Thi Thi chu môi:

- Anh còn xưng hô với em như vậy à? Anh sửa lại đi chứ.

- Chuyện gì thì cũng phải từ từ. Cô muốn tôi làm thay đổi liền sao tôi làm được. Vậy lần sau gặp lại anh không được xưng hô với em xa lạ vậy nữa nhé!

- Tôi biết rồi. Cô dài dòng quá.Tôi đổi ý bây giờ đấy.

Thi Thi kênh mặt:

- Quân tử phải nhất ngôn đấy nhé!

Chấn Huy trợn mắt:

- Có chuyện đó nha sao?

- Dĩ nhiên là có rồi.

Chấn Huy trợn mắt:

- Nhưng anh đâu phải là quân tử.

Thi Thi tủm tỉm:

Chịu xưng bằng anh rồi, thì đã là quân tử.

- Vậy à?

- Ừm!

Thi Thi tự nhiên cười một mình rồi hỏi.

- Cái chị mà hôm đó đi chung với anh có phải là bạn gái của anh không vậy?

Chấn Huy nhíu mày:

- Quá nhiễu chuyện rồi đó nhóc!

Thi Thi chu môi:

- Em biết cũng tốt chứ bộ. Em có thể làm quen dần với chị hai tương lai mà.

Chấn Huy lắc đầu:

- Nhóc lý sự quá đấy.

Thi Thì cong môi cãi:

Năm nay em đã là học sinh lớp mười hai bộ. Anh cứ gọi em là nhóc hoài vậy.

Nhóc thì vẫn là nhóc thôi.

Thi Thi vờ giận:

- Anh cứ gọi em là nhóc hoài em giận đấy nhé!

Chấn Huy trêu:

- Ôi nào em có người yêu anh sẽ không gọi là nhóc nữa, chịu hông?

Thi Thi tự nhiên đỏ mặt.

- Em làm gì mà có người yêu chứ.

- Anh đã nói là khi nào mà.

- Thôi được, anh hãy chờ đó.

Ngồi nói chuyện với nhau khá lâu hai anh em mới ra về. Chấn Huy làm thấy mê cô bé lắm. Nó vô tư và nhí nhảnh.

Buổi chiều, hôm sau, con bé đến ngay chạy Song Tú làm việc và lại mời Song Tú uống nước.

Khi cả hai đã vào quán, Song Tú lên tiếng trước:

- Em gọi chị ra đây cô gì không vậy.

Thi Thi mỉm cười:

Chị nói chuyện dịu dàng hơn anh hai em nhiều. Hôm qua, em phải thuyết phục anh ấy lắm, anh hai mới chịu xưng hô anh em với em:

Song Tú tròn mắt:

- Em đây gặp Huy rồi à?

Thi Thi gật đầu:

- Đúng vậy! Và em đã thuyết phục anh ấy được một nửa.

- Nghĩa là sao?

- Nghĩa là anh ấy đã chịu nhận em, còn cha thì chưa.

- Vậy có phải hôm nay em đến đây là để có thêm đồng minh không hả?

Thi Thi tươi tắn:

- Ôi! Chị thật thông minh. Hèn gì anh hai yêu chị đến vậy.

Song Tú trợn mắt nhưng cô không nói gì cả.

Thấy Tú im lặng, Thi Thi lại tiếp:

- Chị là bạn gái của anh hai thì ắt hẳn anh ấy phải nghe theo lời chị cho nên em đến đây là để nhờ chị giúp em.

Song Tú nghĩ ngợi:

- Chị cũng đã khuyên anh ấy rồi nhưng không được, mà chúng ta cần phải để cho anh ấy có thời gian bình tâm lại mà tự phán xét mọi chuyện một cách đúng đắn nhất. Chị tin rồi anh ấy sẽ thay đổi ý định.

- Em cũng mong được như lời chị nói.

- Em cứ an tâm đi, anh Huy sẽ nhìn cha mình mau thôi mà anh bằng chứng là anh ấy đã nhận em.

Thi Thi gật gù:

- Chị nói cũng phải.

Song Tú chợt đổi nét mặt:

Nhưng còn một người mà chúng ta rất khó qua đấy.

Thi Thi tinh ý:

- Chị muốn nói là mẹ em à?

- Đúng vậy!

- Em cũng lo lắm.

Song Tú nói với cách hiểu chuyện.

- Chúng ta cần phải thuyết phục cả bác gái nữa đấy.

- Em nghĩ mẹ em rất thương cha chắc rồi đây bà cũng sẽ đồng ý thôi.

Suy nghĩ một lát, Song Tú nói:

- Hay là như vậy nhé! Phần em, em phải cố thuyết phục mẹ em còn phần chị, chị sẽ thuyết phục anh Huy.

Thi Thi mừng rỡ:

- Cách này hay đấy, chúng ta cứ thỏa thuận như vậy đi.

Vậy mỗi tuần chúng ta gặp nhau một lần nhé.

- Dạ!

Song Tú nhìn đồng hồ, cô hốt hoảng:

- Trời! Đã trễ vậy rồi sao? Chị phải về thôi.

Thi Thi nhanh nhẹn:

- Để em đưa chị về.

- Vậy chị làm phiền em nha.

- Nói đến cùng, con cũng còn giận ta sao Huy?

Chấn Huy cứng rắn:

- Tôi không, giận gì ông hết. Ông đừng nói thêm gì nữa cả.

Từng lời, từng câu của Chấn Huy làm ông Long đau không thể tả. Ông cố nén cơn xúc động:

- Con có biết con đã làm ta đau lòng lắm không Hủy. Con có thấy vui sướng gì khi thấy ta đau đớn dằn vặt không con.

Đầu óc Chần Huy như trống rỗng, anh đang cố chạy trốn nỗi đau đang xâm chiếm tâm hồn mình. Anh đâu phải sắt đá đâu mà không biết xúc động, không biết thương cảm. Mấy hôm nay, Song Tú cứ mãi thuyết phục anh. Anh cũng đã có một phần nào chấp nhận. Hôm nay, lại thêm những lời này của ông Long, anh đã không còn giận anh nữa nhưng hễ nghĩ đến bà Long, anh lại giận không thể tưởng. Suy nghĩ đến đây, anh nói:

- Thế còn vợ ông thì sao đây?. Bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con rơi này.

Ông Long xúc động:

- Con đừng lo đến bà ấy làm gì. Cô có thể bảo vệ con mà. Nếu bà ấy còn quá đáng ta sẽ bỏ tất cả.

Chấn Huy can ngăn:

Ông không nên làm như vầy. Ông đã làm cho mẹ tơi quá khổ rồi. Ông đừng làm khổ thêm một người đàn bà nữa. Vả lại, Thi Thi nó không thể thiếu vắng cha.

Ông Long rên rỉ:

- Con đã nhận Thi Thi rồi thì con hãy tha thứ cho ta luôn thể. Con đừng đày vò ta nữa. Ta nghĩ mẹ con rất vui khi con tha lỗi cho ta.

Chấn Huy bỗng nhắm mắt lại nghe niềm đau chảy tràn trong từng mạch máu.

Anh cảm thấy thương ông lắm. Nhìn ông như già thêm đi mấy tuổi anh thấy mình như có lỗi ngàn lần. Bất giác, anh reo lên:

- Cha ơi! Cha tha lỗi cho con.

Ông Long tưởng chừng mình đang nghe lầm. Ông lắp bắp:

- Con...con vừa nói gì vậy.

- Cha hãy tha lỗi cho con.

Ông Long không còn biết nói gì thêm, ông ôm chầm lấy Chấn Huy. Nước mắt người đàn ông chực chảy trào ra nóng hổi. Ông rung giọng:

- Con đã chịu tha thứ cho ta rồi sao? Ta cám ơn con thật nhiều. Con làm ta vui lắm.

Chấn Huy xúc động:

- Con có lỗi với cha nhiều lắm. Con xin lỗi!

- Con không phải xin lỗi:

Người có lỗi là cha chứ không phải con.

Chấn Huy khoác tay:

- Cha con mình đừng dành tội nữa. Cha con mình hãy bỏ qua hết nhé!

- Con làm ta vui quá!

Thế là hai người đàn ông trở lại vui vẻ và trò chuyện đến tận khuya. Ông Long như có sức sống trở lại. Trong lòng ông phơi phới niềm vui. Riêng Chấn Huy, anh cũng thấy vui không kém. Anh đã bỏ qua luôn cả những lời mai mỉa cả bà Long. Anh bỏ mặc tất cả. Anh chỉ cần có cha, có một mái ấm gia đình.

Vài ngày sau, ông Long và bà Long lại tranh cãi. Ông Long tức giận:

- Tôi đã nhận lại đứa con trai và nó đã chịu tha thứ cho tôi. Tôi không muốn bất kì ai phá tan tình cảm này.

- Ông muốn ám chỉ ai thế hả? Tôi làm dữ với nó là vì ai hả? Tôi chỉ sợ ông bí nó lừa thôi.

Bà im đi! Trong mắt bà chỉ có biết đến tiến thôi, nếu bà còn làm gì xúc phạm đến Chấn Huy thì bà hãy ôm đống tài sản này mà một mình. Tôi sẽ ra đi.

Bà Long giận dữ:

- Ông đang dọa tôi đó hả?

- Tôi không dọa ai hết. Tôi đang nói sự thật.

Bà Long có phần thụt lùi, sống với ông bao lâu nay. Bà rất hiểu ông, khi ông đã nói ra được thì ông sẽ làm được. Bà dịu giọng:

- Tôi thua ông. Ông muốn làm gì mặc ông.

Thấy bà Long chịu nhường bước nên ông Long cũng dịu đi nhưng để đề phòng, ông còn gặn lại một câu:

- Bà hãy nhớ những gì mà tôi nói hôm này đấy. Nếu bà còn xúc phạm đến Chấn Huy thì tình cảm vợ chồng mình xem như chấm hết.

Bà Long giận không thể tưởng tượng được nhưng bà chỉ biết lầm lì nhìn ông chứ không nói.Lát sau, ông Long lại nói:

- Bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không động đến xu của bà để đem cho con tôi đâu.

Bà Long uất ức:

- Ông tưởng tôi giữ lại đây là giữ cho tôi chắc. Tôi chỉ lo cho con gái ông thôi.

Ông Long khoác tay.

- Chuyện đó bà đừng quá lo. Chúng nó là anh em, chúng nó biết thương yêu nhau. Tôi nói cho bà biết Thi Thi nó đã nhận anh hai của nó từ lâu rồi.

Bà Long ngạc nhiên:

- Sao?

- Cũng may, tôi còn một đứa con gái hiểu chuyện.

Bà Long giận Thi Thi ghê gớm. Cô đã làm một việc mà bà cho là điên khùng nhất. Ngoài mặt, tuy bà đã chấp nhận cho ông Long nhận lại con nhưng thực chất bà vẫn còn nuôi ý định chia cách hai người. Bà rất sợ sau này bà sẽ trắng tay.

Vài tuần sau, bữa cơm sum họp gia đình được diễn ra, ông Long vui mừng lắm. Ông cứ mãi cười một mình. Thi Thi thấy thế liền trêu ông:

- Cha! Sao hôm cha cười hoài vậy?

Ông Long cốc đầu con gái:

- Con biết rồi mà còn hỏi à? Con đang trêu ta đấy phải không?

Thi Thi lè lưỡi:

- Cha này, con làm sao dám chứ?

Chấn Huy chen vào.

- Có chuyện gì vui thế, cho con vui với.

Thi Thi chu môi:

- Em và cha đang nói xấu anh đấy.

Chấn Huy tròn mắt:

- Sao lại nói xấu anh vậy?

Thi Thi lém lỉnh:

- Cha đang nói cha có một đứa con trai rất thông minh và rất tài giỏi.

Chấn Huy mỉm cười:

- Em khéo nói lắm.

Ông Long nhìn hai đứa con vui vẻ trò chuyện mà lòng ông cũng vui không kém.

Bữa cơm trôi qua thật nhẹ nhàng và cũng khá vui vẻ. Xong bữa, mọi người lại quây quần bên phòng khách, Chấn Huy xin phép ra ngoài cho mát mẻ. Anh ngồi trên chiếc xích đu trước nhà. Chợt anh nghĩ thầm:

- Phải chi cô Tú ở đây thì hay quá! Càng ngày mình càng không thể thiếu vắng cô ấy rồi.

Cứ mãi suy nghĩ mà Chấn Huy không hay bà Long đang đứng gần mình đến khi bà lên tiếng anh mới giật mình:

- Cậu đã suy tính chuyện gì đấy hả?

Biết bà muốn nói gì nên Chấn Huy cũng nói luôn:

- Bà lại sợ chuyện phân chia tài sàn à?

- Phải!

- Tôi thật không hiểu tại sao bà lại chỉ biết vì tiền như thế. Trên đời này còn rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền, bà không biết à?

Bà Long khoác tay:

- Tôi không cần biết gì cả. Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi chỉ vì cha cậu nên mời nhìn nhận cậu. Cậu đừng ở đó mà vui mừng. Ông ấy đã hứa với tôi rằng ông ấy sẽ không cho cậu một xu.

Chấn Huy cười nửa miệng:

- Cha tôi đã làm một việc rất đúng. Không có tiền của bà tôi vẫn có thể sống được một cuộc sống no đủ mà. Bà đừng nên quá lo mà sinh bệnh đấy.

Bà Long hất mặt:

- Cậu không cần phải dạy khôn tôi đâu.

Chấn Huy nhún vai.

- Tôi chỉ muốn tốt cho bà thôi. Tôi muốn nhắc cho bà nhớ, trên đời này tiền đúng là rất quan trọng nhưng tình cảm con người quan trọng hơn nhiều.

- Nhưng tình cảm không là gì nếu ta lâm vào cảnh túng quẫn.

Chấn Huy cười cách bất cần:

- Nếu bà nghĩ như vậy thì tôi tin chắc bà sẽ có một cuộc sống đơn độc với những đồng tiền.

- Mày im đi! Tao không muốn nghe mày nói nữa và kể từ ngày hôm nay tao cấm mày đến nhà tao nữa.

Chấn Huy nhìn bà một cách bất mãn:

- Bà không cần đuổi? Hôm nay, nếu không vì để cha tôi vui thì tôi cũng đã không đến đây. Bà đừng tưởng tôi thích đến đây nhé, bà có mời tôi cũng chẳng cần.

Bà Long giận sôi sục:

- Mày ra khỏi đây ngay!

Chấn Huy cười khẩy:

- Bà không cần đuổi. Tôi đi đây.

Nói dứt câu, Chấn Huy đi nhanh ra ngoài. Thi Thi nãy giờ đứng nép mình sau cửa nên nghe hết. Cô thấy giận mẹ mình phê gớm. Cô chạy đến bên bà, nét mặt buồn xo:

- Sao mẹ lại đối xử với anh hai như vậy? Chẳng phải mẹ đã chấp nhận ảnh rồi sao?

Bà Long nhíu mày:

- Con dám nghe lén chuyện của ta à? Còn bênh vực nó nữa.

Thi Thi nhìn bà một cách bất mãn:

- Mẹ làm con buồn quá! Con cứ nghĩ đã thay đổi được lòng mẹ cứ đâu rồi đây gia đình ta sẽ được vui vẻ ai ngờ đây chỉ là sự giả tạo. Mẹ cần gì phải làm như vậy.

- Mày đang trách tao đó à? Nếu ta làm vậy cũng vì mày thôi. Giữa tao và nó mày thương ai hơn hả?

Thi Thi rướm lệ:

- Con thương hai người như nhau thôi. Anh hai đã không có được một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc thì lẽ ra mẹ phải bù đắp cho anh ấy chứ.

Bà Long quắt mắt:

- Nó là gì của tao mà tao phải bù đắp chứ. Nó chi là đứa con rơi thôi.

Thi Thi tức tửi:

- Mẹ! Sao mẹ lại ích kỉ đến vậy. Dù gì anh ấy cũng là máu mủ của cha mà.

Một cái tát như trời giáng mà bà Long dành cho Thi Thi làm cô đau điếng.

Thi Thi nức nở:

- Sao mẹ lại đánh con?

- Mày dám mắng tao ích kỉ hả? Mày có còn là con của tao không hả?

- Mẹ lúc nào cũng là mẹ của con nhưng con mong mẹ hãy bớt thành kiến với anh hai.

Bà Long gạt phăng:

- Mày đừng hòng. Nó sẽ không bao giờ được phép bước vào căn nhà này.

- Mẹ đừng cố chấp nữa mà:

Bà Long vung tay định tát Thi Thi lần nữa nhưng bà lại thôi, bà trợn mắt:

- Nó cho mày ăn thứ gì mà mày lại nói tốt cho nó vậy hả?

Thi Thi nói một cách hùng hồn.

- Anh ấy không cho con ăn uống gì hết. Anh ấy chỉ cho con tình cảmcủa một người anh hai mà thôi.

Bà Long cười khẩy:

- Con ngây thơ quá con gái ạ, Nó đang lợi dụng con mà con không biết à?

Thi Thi bất bình:

- Mẹ đừng nói anh hai như vậy mà:Anh ấy không như mẹ nghĩ đâu.

Bà Long nghiến răng:

- Mày có im đi không? Từ đây về sau tao cấm mày nhắc đến nó và cũng cấm mày gặp nó.

Thi Thi vùng vằng:

- Sao mẹ lại cấm con? Con không nghe lời mẹ đâu.

Giọng bà Long gay gắt:

- Mày dám cãi tào à?

Thi Thi chống chế.

- Con không mong mẹ hãy bớt thành kiến với anh hai.

Bà Long nghiến răng:

- Mày đừng hòng. Đối với tao, nó chỉ là người dưng thôi, sẽ chẳng bao giờ có chuyện tao nhìn nó.

Thi Thi bất bình:

- Thế còn cha? Chẳng phải mẹ đã hứa với cha rồi sao? Mẹ không muốn cha được vui sao?

Bà Long thẳng thừng:

- Tao đâu cấm cản chuyện ông ấy nhận con. Tao chỉ không muốn gặp nó thôi.

- Mẹ có biết mẹ làm vậy sẽ làm cha buồn lắm không?

Bà Long nhếch mép:

- Mày cứ mở miệng là lo cho cha mày sẽ buồn, mỡ miệng là lo cho anh hai mày:

Vậy mày có nghĩ đến tao không.hả? Mày có nghĩ đến người mẹ đã nuôi nấng mày nên người không hả?

Thi Thi quệt nước mắt:

Công ơn của mẹ con sẽ không bao giờ quên được và chẳng gì là xứng đáng với công ơn đó nhưng chuyện đó và chuyện này chẳng liên quan gì cả?

Bà Long khua tay và không khí:

- Mày không cần phải nói thêm gì nữa cả, tao đã mệt lắm rồi, nếu mày không nghe lời tao thì đừng trách.

ThiThi dứt khoát:

- Con không thể nghe lời mẹ được. Con muốn có anh hai.

- Mày...

- Bà Long giận cứng người. Bà lớn giọng:

- Tao sẽ có cách để mày sẽ không qua lại với nó nữa.

Nói xong, bà Long đi thẳng vào trong bỏ mặt Thi Thi khóc nức nở. Cô biết làm thế nào để mẹ mình đổi ý đây?

Buổi chiều, chấn Huy ngồi lặng yên trên băng đá trước nhà. Mắt anh lim dim khi hình dung lại cảnh tượng bà Long quát tháo Thi Thi. Hôm đó, anh về mà không nói với ông Long nên anh quay lại, không ngờ anh lại chứng kiến cảnh gây gỗ của bà Long và Thi Thi. Anh vừa vui lại vừa buồn. Anh vui vì có đứa em gái tốt bụng, biết chuyện nhưng anh lại rất buồn vì sự cố chấp của bà Long. Thật lòng, anh cũng rất quí bà nhưng bà thì rất ghét anh và anh không biết bà sẽ làm ra những chuyện động trời gì. Anh thì chắng sợ gì cả nhưng anh lo cho ông Long lắm... Đang thả hồn suy tưởng Chấn Huy không hay Tú đến, cô ngồi xuống cạnh anh và hỏi nhỏ:

- Anh làm gì mà thẫn thờ vậy?

Chấn Huy gượng cười. Anh không trả lời câu hỏi của Song Tú mà lại hỏi:

- Em đến khi nào vậy?

- Em đến lúc anh đang thả hồn tận đâu đâu.

Chấn Huy cười buồn:

- Anh có thả hồn đi đâu đâu. Anh đang nghĩ chuyền của tối qua ấy mà:

Song Tú như sực nhớ ra, cô hỏi:

- Đêm qua, anh đẽn nhà bác Long có vui không?

Chấn Huy thở dài:

- Cha anh và Thi Thi thì rất vui nhưng bà ấy thì...

Nói dến đây anh bỗng im lặng, Song Tú như hiểu chuyện:

- Bà ấy vẫn gây khó khăn cho anh à?

Chấn Huy gượng gạo:

- Bà ấy chỉ vờ đỗng ý vậy thôi. Đêm qua, bà ta đã mắng Thi Thi rất thậm tệ còn đánh con bé nữa cũng may cha anh không nhìn thấy chứ nếu không, anh cũng không biết ông sẽ thế nào nữa.

Song Tú e ngại:

- Vậy là mọi chuyện lại rối lên nữa sao? Biết phải làm sao bác ấy mới dẹp bớt thành kiến đây.

Chấn Huy xoa vai Song Tú:

- Em đừng lo lắng nữa. Mọi chuyện cứ hãy để tự nhiên đi, tạm thời bà ấy không ràm gì anh đâu. Nhưng em lo cho bác trai, bác ấy có chứng bệnh tim, em sợ lắm.

Chấn Huy trêu:

- Cha anh chắc vui lắm vì có đứa con dâu tương lai lo cho ông thế này.

Song Tú dẫu môi:

- Anh trêu em à? Ai thèm làm vợ anh chứ.

Chấn Huy trợn mắt:

- Em định ở vậy luôn à? Em không chịu lấy anh thì chẳng có ai chịu cưới em đâu.

Song Tú kênh mặt:

- Không ai cưới thì em ở vậy chứ có sao đâu.

- Anh sẽ xây cho em một cái am và đặt tên là am Tú cô đơn.

Song Tú véo hông anh:

- Anh dám nói vậy hả? Cho anh chết luôn.

Song Tú cứ véo Chấn Huy liên hồi làm anh đau điếng. Hai người cùng vui đùa mà đâu hay rằng Thoại An đang nhìn họ với ánh mắt căm hờn. Cô chợt nghiến răng:

- Song Tú? Mày hãy đợi đó. Tao không để mày yên đâu.

Nghĩ vạy, cô bỏ đi, Thoại An đi được một đoạn, cô lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi lại đi tiếp. Ngồi cùng bà Long trong một nhà hàng sang trọng, Thoại An như đang suy nghĩ chuyện gì đó, chợt bà Long lên tiếng:

- Cô gọi tôi ra để làm gì vậy? Chẳng phải cô báo là chuyện cần nói với tôi sao?

Thoại An mỉm cười bí ẩn:

- Tôi nghĩ bà tổng sẽ rất thích nghe chuyện này.

Bà Long cau có:

- Có chuyện gì thì cô cứ nói đại ra đi, đừng úp úp mỡ mở nữa. Tôi chẳng thích đâu.

- Bà phải từ từ đã.

Cô có nói không thì bảo.

Thấy bà Long giận thật sự nênThoại An nói nhanh:

- Bà có biết là do đâu mà anh Huy lại nhìn nhận cha mình và côn chống đối với bà không?

Bà Long nhún vai:

- Nó vì tiền.

Thoại An lắc đầu:

- Bà đã đúng một nửa thôi.

- Nghĩa là sao hả?

- Nghĩa là anh ấy vì tiền nhưng không phải để cho anh ấy mà là để cho con bồ của ảnh.

Bà Long trợn mắt:

- Cô nói gì? Nó vì con bồ của nó à?

- Đúng vậy! Nếu từ đầu con nhỏ đó không thôi thúc thì anh Huy đã chẳng bao giờ tha thứ cho ông Long đâu.

Nghe đến đây, bà Long tức tối:

- Hóa ra con nhỏ đó lại ghê gớm đến vậy?

Thoại An cười nửa miệng:

- Còn rất nhiều chuyện về nó mà bà còn chưa biết đấy.

Bà Long chợt nhìn Thoại An nghi ngờ:

- Tôi có nên tin cô không đây. Tuy tôi rất ghét Chấn Huy nhưng con bé hay đi cạnh nó thì tôi thấy nó có vẻ hiền từ lắm.

Thoại An trề môi:

- Đó chỉ là bề ngoài của nó thôi. Nó đang giả nai đấy. Nó chi là một bác sĩ mới ra trường, cha mẹ lại chết hết. Nó từ thành phố nghe đâu ông cậu nó đuổi nó ra khỏi nhà nên nó trôi dạt đến Vũng Tàu này.

Bà Long nhíu mày:

- Nó ghê gớm vậy à?

Được dịp, Thoại An làm tới:

- Nó vừa ra đến đây là quen với anh Huy liền. Bà thấy nó có hay không?

Bà Long nghĩ ngợi:

- Có nên tin lời con bé này không đây?

- Trông nó giận làm sao ấy?

Hồi lâu, bà lên tiếng:

- Tôi cám ơn cô đã nói chuyện này cho tôi biết nhưng tôi cứ mãi thắc mắc tại sao cô lại đến đây để nôi cho tôi nghe chuyện này.

Thoại An hơi khựng. Cô lấp liếm:

- Ừ thì tôi muốn giúp bà. Tôi không muốn tài sản của bà bị rơi vào tay con nhỏ đó.

- Cô nói rõ hơn xem.

- Bà không nghĩ đến sao. Nếu anh Huy lấy nó thí sau này tài sản mà Long để lại cho anh Huy sẽ rơi vào tay nó thôi.

Bà Long gật gù:

- Cô nói cũng phải nhưng tôi biết phải làm sao chứ:

Thoại An ranh mảnh:

Trước mắt bà hãy tìm cách phá vỡ đôi tình nhân này. Tôi sẽ tiếp sức với bà.

- Cô để tôi suy nghĩ lại đã. Tôi không muốn làm chuyện thất đức vậy đâu, lỡ như chuyện không phải như lời cô nói thì tôi mắc tội lớn rồi.

Thoại An lại chêm vô:

Bà cứ từ từ mà suy nghĩ đi nhợng tôi khuyên bà hãy nhanh lên coi chừng không kịp đấy.

- Được rồi, tôi biết phải làm gì mà. Cám ơn cô.

- Nếu vậy tôi xin phép về trước.

Bà Long gật đầu:

- Cô cứ về trước đi. Nếu cần tôi sẽ liên lạc với cô.

Thoại An mỉm cười vẻ đắc ý. Cô ra về với tâm trạng ngập tràn niềm vui. Cô tin chắc rằng người như bà Long sẽ chắng bao giờ để yên cho Song Tú đâu.

Biển buổi sáng tuyệt đẹp, Song Tú và Thi Oanh tay trong tay dạo biển. Đi được một đoạn khá xa, Thi Oanh chợt đề nghị:

Ta mỏi quá rồi hay mình vào quán nước ngồi nghỉ một chút đi Tú.

Song Tú trợn mắt:

- Mi đi chỉ mới được một đoạn mà đã than mỏi rồi. Mi đúng là con mèo lười.

Thi Oanh kênh mặt:

- Ai là mèo lười chứ? Ta đã đi hàng mấy cây số rồi mà mi còn bảo ta lười mà.

Song Tú xua tay:

- Thôi, thôi ta thua mi. Chúng ta nghĩ mệt đi.

- Vậy mới được chứ.

Cả hai cùng bước vào một quán cốc. Hai người đang uống nước vui vẻ thì có một thanh niên lạ bước đến:

- Trong hai cô ai là Song Tú?

Cả hai đều tròn mắt ngạc nhiên:

- Anh là ai?

Người thanh niên vẫn nghiêm nét mặt:

- Hai cô không cần biết tôi là ai. Hai cô chỉ cần cho tôi cho biết ai là Song Tú?

Song Tú ngẩng đầu lên rồi nói:

- Tôi là Song Tú ông cản gì ở tôi vậy.

Người thanh niên lắc đầu:

- Người cần cô không phải là tôi mà là bà Long. Bà ấy cần gặp cô.

Song Tú mở to mắt ngạc nhiên:

- Bà Long cần gặp tôi sao? Nhưng có chuyện gì?

- Tôi không biết. Cô cứ theo tôi sẽ rõ thôi.

Thi Oanh can ngăn:

- Mi đừng đi nha Tú. Ta sợ lắm.

Song Tú trấn an bạn:

- Bà Long muốn gặp ta chắc chỉ vì chuyện anh Huy thôi, ta không sao đâu.

Mi về trước đi.

- Nhưng mà...

Song Tú cắt ngang lời Oanh:

- Mi đừng nhưng nữa. Ta đi một lát rồi sẽ về thôi.

Nói xong, cô cùng đi với người thanh niên ra xe. Chiếc xe đưa Tú đến một ngôi nha sang trọng ở vùng ngoại ô, Tú vừa bước vào nhà đã thấy bà Long ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sa long. Thấy bà, Tú lễ phép:

- Con chào bác!

Bà Long trề môi:

- Tôi không dám nhận đâu. Cô khỏi chào.

Vừa nói bà vừa chỉ chiếc ghế trước mặt:

- Cô ngồi xuống đó đi. Tôi cô chuyện muốn nói với cô.

Song Tú ngồi xuống ghế. Cô thắc mắc:

- Bác gọi con đến đây có phải vì chuyện anh Huy không ạ?

Cô thông minh lắm, chả trách thằng Huy nó lại yêu và nghe lời cô đến vậy.

Song Tú nhăn trán:

- Bác nói gì mà con không hiểu. Anh Huy đã nghe lời con chuyện gì?

Bà Long cười khẩy:

- Cô còn giả vờ không biết nữa à? Chính cô đã xúi giục để Chấn Huy tha thứ cho cha nó để hoàn thành kế hoạch của mình.

Song Tú dở khóc dở cười:

- Con chỉ khuyên Chấn Huy nhìn lại cha mình mà bác cũng không thích sao?

Bác nghĩ con có âm mưu gì chứ?

Bà Long mai mỉa:

- Chuyện đó tôi làm sao biết được:

Chuyện đó cô phải rõ hơn tôi mới phải chứ.

Song Tú cứng người. Cô không hiểu bà Long đang muốn ám chỉ điều gì nữa.

Lúc sau, bà lại lên tiếng:

- Sao? Tôi nói đúng tim đen của cô rồi à?

Song Tú gượng cười:

- Bác nói gì mà con chẳng hiểu. Thật ra bác đang muốn nói gì vậy?

Bà Long quắc mắt giận dữ:

- Mày còn giả vờ hả? Mày xúi giục Chấn Huy nhìn cha nó là để mày có một phần tài sản phải không? Xem mày yếu đuối, hiền lành vậy mà lại ghê gớm không thể tưởng.

Song Tú lặng người trước những lời cay độc cửa bà Long:

Cô rung giọng:

- Bác...bác đã...hạ nhục người khác quá thế rồi đó. Tại sao bác lại có thể nghĩ ra cái chuyện ác độc như vậy?

Bà Long lớn tiếng:

- Mày vẫn còn chối à? Tao nói oan cho mày hả?

Song Tú nức nở:

Bác đã hoàn toàn sai khi nghĩ như vậy.

- Con chỉ khuyên anh Huy nhận lại cha mình. Con chỉ muốn gia đình bác được sum họp thôi mà.

Bà Long liếc mắt:

- Hừ! Mày cớ thật lòng muốn giúp gia đình tao không đấy, đồ con hoang, không cha không mẹ.

Nghe đến đây, Song Tú như không còn đứng vững nữa. Cô ngã quỵ xuống và gào lên:

Bà ác độc lắm. Bà không có quyền nói tôi như vậy. Bà không có quyền.

Chỉ nói được bao nhiêu đó. Song Tú nấc lên từng cơn:

- Bà ác độc lắm.

- Tao ác nhưng đâu bằng mày. Cha mẹ mày chắc cũng không vừa nên mới sinh ra đứa con như mày âm mưư chiếm đoạt tài sản của người khác.

Song Tú dường như không còn nhịn được nữa. Cô lồng lên giận dữ:

- Bà không được xúc phạm đến cha mẹ tôi.

Bà không có tư cách nói họ như vậy.

Bà Long kênh mặt:

- Tao cứ nói thì sao hả? Tao se nói đến khi nào mày chịu buông thằng Huy ra thì thôi.

Song Tú cười khang:

Bà đừng hòng. Chúng tôi yêu nhau thật lòng thì không có gì có thể năn cản được. Anh Huy sẽ tin tôi. Anh ấy không ác độc và xảo huyệt như bà đâu.

- ''Chát'' Bà Long giận dữ, bà tát mạnh vào mặt Song Tú làm cô đau không thể tưởng:

- Mày dám hỗn láo hả? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời.

Song Tú không những không biết sợ trước nhưng lời dữ tợn của bà Long mà cô còn vùng lên lớn tiếng:

- Bà định làm gì tôi hả?

Bà Long vung tay định tát thêm một cái nữa vào mặt Song Tú nhưng có một tay đã ngăn bà lại. Bà rít giọng:

- Bà đang làm trò gì vậy hả?

Bà Long quay phắt lại, nhận ra Chấn Huy, bà hốt hoảng:

- Thằng Sáu Thẹo đâu? Sao mày để thằng này vào đây hả?

Chấn Huy nhìn bà giận dữ:

- Bà còn gọi cứu binh hả? Tôi nói cho bà biết không ai vào đây cứu bà đâu.

Bà Long Long mặt:

- Mày định làm gì tao hả?

- Tôi sẽ trả bà những gì mà bà đã làm với Song Tú.

Song Tú nghe vậy hốt hoảng:

- Đừng mà anh? Em không muốn anh làm như vậy. Anh hãy đưa em rời khỏi chỗ này đi anh.

Chấn huy nhìn Tú mà đau lòng. Anh ôm lấy cô trấn an:

- Em đừng sợ đã có anh ở đây rồi. Bà ấy không dám làm gì em nữa đâu.

Quay qua bà Long anh tiếp:

Bà hãy đợi đó. Tôi không để yên chuyện này đâu.

Bà Long hất mặt:

- Tao sợ mày sao. Tao chỉ lo mày bị con đó gạt nên tao giúp mày vậy mà mày lấy oán trả ơn.

Chấn Huy đứng phắt dậy trông anh thật dữ tợn:

- Tôi cấm bà xúc phạm đến Song Tú. Nếu chuyện này còn tái diễn thì bà đừng trách tôi.

Nói xong, anh dìu Song Tú bỏ đi để mặc bà Long với cơn tức giận tột độ:

- Tụi bây sẽ không được yên đâu. Tao không để tụi bây dễ dàng chiếm đoạt tài sản của tao.

Sau chuyện lần đó, Song Tú trở nên buồn hơn, trầm lặng hơn. Cô cảm thấy đời rất bất công đối với cô. Cô luôn làm tốt mọi việc ấy vậy mà người ta có thể nghĩ sai về cô như vậy Chấn Huy quan sát Tú thật lâu. Anh như xuyên qua tâm tưởng của Tú. Anh hỏi một một cách thấu lòng cô:

- Em vẫn buồn bà ấy sao Tú?

Song Tú nhìn về phía xa xăm rồi nói một cách vô hồn:

- Chẳng lẽ em làm vậy là sai sao anh? Em đã làm cho họ hiểu lầm em tàn nhẫn ghê gớm.

- Em đã khiến họ sỉ nhục cha mẹ em thật thậm tệ. Em có lỗi với cha mẹ mình nhiều lắm.

Chấn Huy ôm Tú vào lòng, anh trấn an:

- Sao em lại nghĩ vậy? Mọi chuyện em làm đều rất đúng, rất đáng nể. Em phải tin ở mình chứ Tú.

- Nhưng bà ấy lại làm em thấy hụt hẫng vô cùng, đau không gì tưởng tượng đươc. Tại sao bà ấy lại nghĩ ra được một chuyện động trời thế kia. Em không trách bà ấy hạ nhục em, em chỉ thấy giận khi bà ấy hạ nhục cha mẹ mình.

Chấn Huy như đang suy nghĩ chuyện đó. Lúc sau, anh nói:

- Em theo anh về Sài Gòn đi Tú? Anh thật s rất lo lắng cho em. Chuyện này anh thấy sợ bà ấy ghê gớm. Anh không biết rồi đây bà ấy lại nghĩ ra chuyện kinh khủng gì nữa.

Tự nhiên nghe Chấn Huy nói vậy. Song Tú xúc động vô kể, tự nhiên cô khóc ngon lành.

Chấn Huy thấy vậy hốt hoảng:

- Em làm sao vậy Tú? Anh đã nói gì sai sao? Hay anh nhắc về Sài Gòn em lại buồn.

Song Tú chỉ lắc đầu không nói, cô để mặc nước mắt cứ thi nhau chảy. Lâu sau, cô mới trấn tĩnh được lòng mình:

- Em không muốn về Sài Gòn đâu. Em sẽ ở đây.

Chấn Huy ngạc nhiên:

- Sao vậy Tú?

Song Tú nói một cách chậm rãi:

- Bà ấy đã nghĩ em như vậy thì em phải ở lại để chứng tỏ với bà ta là bà đã sai khi nghĩ về em như vậy.

- Em cần gì phải quan tâm đến người ta nghĩ gì. Em cứ hãy là em.

Nếu không quan tâm đến lời của người ta thì em càng phải ở lại đây.

Chấn Huy nhăn trán:

- Nhưng anh lo cho em lắm.

Song Tú trấn an anh:

- Anh đừng quá lo cho em mà. Em biết tự cẩn thận rồi.

- Người như bà ấy, em có cẩn thận cũng thế thôi. Hứa với anh, em sẽ không bao giờ gặp bà ấy nữa.

Song Tú gượng cười:

- Em hiểu mà.

Chấn Huy chợt ôm siết Tú vào lòng. Anh như thể hiện tất cả sự yêu thương rực cháy trên đôi tay của mình để hòa quyện vào tình yêu của Tú và anh tin chắc rằng, tình yêu này sẽ không gì thay đổi được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx