sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng xe cấp cứu. Cả hai đều hớt hải chạy ra. Có lẽ đây là niềm vui cùng của Song Tú khi cô thực hiện niềm vui cao cả này.

Buổi sáng, Thoại An vào phòng làm việc của Chấn Huy để đưa anh ký hồ sơ.

Dạo này cô chưng diện ghê gớm lắm.

Chấn Huy hình như không để ý cho lắm. Điều này anh làm cho Thoại An phải tưng tức.

Vừa vào phòng cô đã nũng nịu:

- Anh đang làm việc à? Anh đã giúp em mấy hồ sơ này nhé!

Chấn Huy vẫn không ngẩng:

- Em cứ để đó đi. Lát nữa, anh sẽ ký.

Thoại An phụng phịu:

- Anh làm gì mà tập trung dữ vậy? Anh không thèm nhìn đến em luôn:

Chấn Huy nhíu mày. Anh ngước lên:

- Anh đang làm việc em hiểu không? Anh nhắc cho em nhớ nhé, trong lúc anh đang làm việc thì đừng nên quấy rầy anh.

Thoại An cong môi:

- Anh làm gì mà nổi nóng với em vậy? Em chỉ muốn anh có chút quan tâm đến em thôi mà.

Chấn Huy bực bội:

- Em đừng vậy có được không hả? Anh đã nói anh và em là không thể.

Thoại An tức khí, cô la lên:

- Anh vẫn còn nhớ thương con nhỏ đó à?

- Bộ anh chưa thấy sợ nó sao?

Chấn Huy nghiêm nghị:

- Anh không nhớ thương ai cả. Đối với anh mọi chuyện đã đi vào quên lãng rồi.

- Vậy tại sao anh không chấp nhận em hả?

Chấn Huy lạnh lùng:

- Đơn giản vì anh không yêu em.

Nhưng ngày tháng dần trôi, em tin sẽ có một ngày, anh phải yêu em.

Chấn Huy khoác tay:

- Em đừng bao giờ nghĩ vậy, đối với anh ngọn lửa tình trong anh đã tất và nó sẽ tắt vĩnh viễn.

Thoạn An tức tối:

- Anh vẫn còn thương con nhỏ đó mà anh chối. Anh luôn bảo anh là người quên nhưng thật chất anh vẫn còn nhớ đến nó. Anh giận nó nhiều chứng tỏ anh yêu nó nhiều.

Chấn Huy bực bội anh không muốn tranh cãi với các cô nên nói:

- Nếu em đã nghĩ vậy thì nói chính là vậy. Sau này anh mong em đừng nhắc chuyện này nữa, nó chẳng liên quan gì đến công việc của chúng ta cả.

Thoại An chua chát:

Hóa ra, trước mặt nó anh dùng em như một con cờ để chọc tức Song Tú.

Cuối cùng rồi anh và em chẳng ai đi đến đâu. Em vẫn là người thất bại.

Chấn Huy hơi nao lòng, giọng anh dịu lại:

- Em đừng buồn mà An. Anh đã nói rất nhiều lần rồi, tình cảm anh dành cho em chỉ là tình cảm anh em thôi. Em hãy tìm cho mình một tình yêu khác đi An.

Thoại An căm hờn:

- Anh cứ chờ đó đi, rồi có một ngày em sẽ xóa đi hình ảnh Song Tú trong anh. Tôi không bao giờ chịu thua đâu.

Nói xong, cô đi nhanh ra ngoài bỏ mặt Chấn Huy một mình chán ngán. Anh không biết phải làm cách nào để Thoại An, đừng yêu anh nữa. Mỗi lần cô ấy giận anh lại thấy mình có lỗi ghê gớm nhưng thật sự anh không thể yêu cô ấy.

Đối với Song Tú, mặc dù rất giận cô nhưng hình bóng Song Tú vẫn ghi hình khắc trong anh. Anh cố quên nhưng lại cùng nhớ thêm.

Anh thầm nói:

- Yêu là chết ở trong lòng một ít.

Nghĩ xong, anh lại tự mỉm cười vu vơ. Trung thu năm nay nay thật đông đúc, mọi người xuống phố thật nhiều trông vui lắm.

Chấn Huy một mình lang thang trên phố. Anh như muốn hòa vào niềm vui với tất cả mọi người.

Chấn Huy chợt nhíu mày khi thấy Thi Oanh và Hải đang tay trong tay bước đến. Đợi nhớ đến gần, anh rít giọng:

- Hai người đang làm trò gì vậy hả? Một người là bạn trai một người là bạn thân của Song Tú mà lại phản bội cô ấy như vậy à?

Thi Oanh trợn mắt, cô đốp chát:

- Anh vừa nói bậy bạ gì chứ hả? Ai phải bội ai phản bội ai chứ?

Chấn Huy cười nửa miệng:

- Cô còn cần tôi phải trả lời sao hả?

Quay qua Hải anh tiếp:

- Còn anh nữa, tôi cứ ngỡ anh người đáng tin cậy không ngờ.

Hải như đang dần hiểu câu chuyện. Anh mỉm cười:

- Anh đang ghen cho Tú có phải không?

- Anh vẫn còn yêu Tú à?

Chấn Huy nhún vai:

- Tôi chỉ hơi bất bình cho cô ấy thôi.

- Anh đang nói dối lòng mình đấy. Cùng là đàn ông với nhau, tôi hiểu lòng anh mà.

Chấn Huy nhếch môi:

- Anh đã sai hoàn toàn:

Tôi và cô ấy ấy đã hết rồi.

- Anh cho hết ngoài miệng thôi, nhưng trong lòng anh vẫn còn yêu Tú tha thiết.

- Tôi nghĩ anh đã sai. Tôi chỉ xem Tú như một người bạn nên tôi thật buồn cho cô ấy khi có hai người bạn như hai người. Tôi tự hỏi có phải đây chính là quả báo của cô ấy hay không?

- Anh im đi! Thi Oanh nổi cáu.

- Anh không có quyền xúc phạm đến chúng tôi. Anh mới là người đáng trách và đáng kinh tởm khi đã chà đạp tình yêu của Tú dành cho anh.

Chấn Huy cười khẩy:

- Cô ấy dành tình yêu cho tôi ư? Chẳng phải cô ấy yêu anh sao và giờ đây là Hải.

- Anh câm ngay. Anh thật ác độc khi nghĩ đến những chuyện kinh khủng như vậy Tú đã khổ sở thế nào anh biết không? Nó đã bỏ thành phố về đây lánh mặt Sơn. Còn đối với Hải, họ chưa bao giờ yêu nhau. Tôi nói cho anh biết đây, Hải 1à người yêu của tôi chứ không phải của Song Tú. Anh đừng nghĩ ai cũng xấu xa như anh.

Chấn Huy đứng lặng người nghe Oanh nói.

- Anh giận bản thân mình ghê gớm. Hóa ra anh đã trách lầm Tú tất cả. Anh thật đáng trách.

- Anh nói như hối hận:

- Tôi đã sai hoàn toàn rồi. Trời ơi! Tôi sẽ tự giết mình mất nếu Tú không tha thứ cho tôi.

Thi Oanh như nuốt giận, tự nhiên cô nói:

- Tú nó đang ở biển một mình. Nếu anh muốn xin lỗi gì đó thì hãy ra ngoài ấy. Tôi nói trước, tôi chỉ cho anh một lần cơ hội này thôi đó.

Chấn Huy mừng rơn:

- Anh cám ơn Oanh! Anh tìm Tú ngay đây, sẽ không bao giờ có chuyện anh làm Tú buồn nữa đâu.

- Tôi mong anh sẽ làm được.

- Anh cám ơn em!

Quay qua Hải, anh chìa tay ra:

- Bắt tay với tôi một cái nào anh bạn. Hãy bỏ qua lỗi của tôi nhé.

Hải vỗ vai Huy:

- Tôi hiểu mà, cậu hãy đến tìm Tú đi! Tôi chúc cậu thành công.

- Cám ơn nhiều! Chào hai người.

Hải nhìn dáng vui vẻ của Huy mà lòng cũng thấy vui. Anh chợt hỏi:

- Sao em lại để anh ấy đến tìm Tú dễ dàng như vậy?

Thi Oanh tủm tỉm:

- Vì em biết anh ấy rất yêu Tú, nếu không yêu nhiều thì anh ấy sẽ không nổi giận với chúng ta như vậy. Hơn nữa, em thật sự không chịu nổi Tú nó đau buồn, tuyệt vọng.

Hải chợt ôm lấy Oanh:

- Người yêu của anh thật đáng quý. Anh thật sự đã không chọn lầm người.

Thi Oanh cựa quậy:

- Anh thả em ra đi. Mình đang ở giữa đường đấy.

- Mặc kệ họ, chúng ta yêu nhau mà sợ gì chứ!

Thi Oanh e thẹn:

- Anh buông em ra đi, ngượng chết đi được!

Hải cười lớn:

- Trông em mắc cỡ thật đáng yêu.

Thi Oanh liếc mắt:

- Anh chỉ khéo nịnh.

- Người yêu tôi, tôi nịnh có sáo đâu.

- Anh thật đúng là miệng lưỡi.

Nhưng đối với em, anh thật lòng một trăm phần ngàn luôn:

Thi Oanh dẫu môi:

- Em không tin!

Hải trợn mắt:

- Em dám không tin hả?Anh phải phạt em mới được.

- Anh định làm gì em nào?

Hải nói nhỏ:

- Anh sẽ hôn em tại nơi này.

Thi Oanh đỏ mặt, cô đấm thùm thụp vào ngực anh:

- Em giận anh luôn.

Hải nhìn Oanh đầy yêu thương:

- Em dám giận anh? Anh không để em giận anh đâu. Anh luôn làm cho em, vui vẻ, hỡi người yêu bé nhỏ của anh.

Thi Oanh nghe tim mình đập loạn nhịp. Cảm giác hạnh phúc bay hổng, cô ngả đầu vào vai anh rồi cùng anh sánh đôi hòa vào dòng người tấp nập.

Bãi biển là một nơi thật nhiều kỷ niệm đối với Tú. Nơi đây đã từng là nơi chứng kiến tình yêu của Tú. Một tình yêu mà đối với Tú nó đẹp nhất và cũng buồn nhất.

Đêm nay hầu như mọi người ai cũng có đôi có cặp, duy chỉ có Tú là một mình. Cô nắm những hạt cát nhỏ mịn rồi rải dài ra:

Cô cứ ngồi một mình như thế cho đến khi.

- Em đang buồn à?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx