sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Song Tú giật mình. Cô nghe giọng nói quen thuộc đến lạ. Bất giác cô nói lời cay đắng:

- Anh đến để hạ nhục tôi đấy à?

- Không! Anh đến là để xin lỗi em!

Song Tú ngạc nhiên:

- Xin lỗi tôi? Tôi có nghe lầm không đấy!

Chấn Huy bước tới:

- Em không lầm đầu và hãy bỏ qua tất cả lỗi lầm của anh em nhé!

Song Tú chớp mắt nhìn anh:

- Anh nói gì tôi chẳng hiểu?

Chấn Huy ôm lấy Tú và siết mạnh:

- Tú! Anh có lỗi với em thật nhiều. Em hãy tha thứ cho anh.

Song Tú cố đẩy Huy ra nhưng hoàn toàn vô ích. Anh càng siết chặt cô hơn, Tú la nhỏ:

- Anh làm gì vậy hả? Tôi không phải là một con thú nhồi bông để anh đùa đâu nhé!

- Anh không hề đùa cợt với em. Tình yêu anh dành cho em là chân thật, trước đây cũng vậy bây giờ và sau này cũng vậy.

- Anh nói dối!

Chấn Huy buông Tú ra. Anh nói nghiêm nghị:

- Em phải tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta. Anh đang nói sự thật, tình yêu của anh chỉ dành trọn cho em thôi. Em phải tin anh.

Song Tú chua chát:

- Tôi lấy gì mà tin anh đây? Những lời cay độc nghiệt ngã anh dành cho tôi sao hả?

- Em đừng quá tức giận, đó chỉ là hiểu lầm thôi.

Song Tú nhếch môi:

- Hiểu lầm à? Chính anh cũng chẳng tin vào tình yêu của tôi, thì cớ gì tôi phải tin và trân trọng tình yêu của anh chứ!

- Anh không hề xem thường tình yêu của em. Anh luôn luôn trân trọng nó.

- Anh đừng tự dối lòng mình nữa, chúng ta thật sự đã có một vết nứt rồi nó không thể lành lại như ban đầu đâu.

Chấn Huy giọng chắc nịch:

- Anh tin chúng ta có thể làm lại từ đầu nếu em chấp nhận tha lỗi cho anh.

Song Tú cố gắng để mình đừng khóc. Cô nói một cách cứng rắn:

- Xin lỗi! Tôi không thể!

Chấn Huy lại ôm lấy Tú:

- Em không đuộc nghĩ như vậy, Anh thú nhận là anh có lỗi nhưng cũng vì anh quá yêu em nên nổi cơn ghen thôi mà.

Song Tú nhìn anh. Cô nhếch môi:

- Anh đã xúc phạm tôi thậm tệ, giờ đây, anh lại bảo là do anh ghen muốn trở lại với tôi. Anh có thấy mình quá đáng lắm không?

- Anh không phủ nhận việc anh đã xúc phạm em, nhưng anh đã nói rồi đó chỉ là do anh quá ghen thôi. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn em vui vẻ với những gã trai khác.

Song Tú gỡ tay anh ra. Cô thụt lại:

- Anh có từng nghĩ nếu tôi và anh trở lại như xưa thì tôi sẽ phải tiếp tục chịu khổ không?

Chấn Huy nhíu mày:

- Em nói vậy là sao?

- Anh cứ nghĩ đi. Cứ hễ mỗi lần anh thấy tôi trò chuyện cùng ai thì anh lại ghen ai lại xúc phạm tôi thậm tệ. Nói thật, tôi không đủ khả năng để chịu đựng.

Chấn Huy níu kéo:

- Anh hứa sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện này nữa. Em có biết anh đã giận bản thân mình thế nào không khi Thi Oanh cho anh biết em và Hải chẳng là gì của nhau.

- Anh hối hận lắm. Anh đã chạy ngay đến đây để tìm em.

- Vô ích thôi.

- Em đừng giận anh nữa mà Tú. Anh thật sự không thể chịu đựng được nếu mất em. Em không biết anh nếu mất em. Em không biết anh đã đau khổ thế nào đâu.

Song Tú uất ức:

- Anh nghĩ chỉ một mình anh đau khổ thôi sao? Anh có biết tôi đau đến mức nào không khi người yêu mình phản bội?

- Anh không hề phản bội em. Anh hiểu em cũng đau đớn rất nhiều nhưng chúng ta hãy bỏ qua tất cả nghe em.

Song Tú lắc đầu:

- Anh đừng nói thêm một lời nào nữa. Tôi đã quyết định rồi. Chúng ta chia tay đi!

Chấn Huy nhìn Tú đi, anh đau đớn:

- Em sắt đá vậy sao Tú?

Song Tú cười trong đau khổ:

Cũng chính nhờ anh nên lòng tôi mới sắt đá hôm nay, anh đã làm cho tôi mất lòng tin với tất cả.

- Em quên anh được sao Tú?

- Tôi có thể làm tất cả những gì mà mình muốn và quyết tâm thực hiện.

- Em đừng tự dối lòng đấy. Nếu em quên anh thì tại sao em lại ra đây, ra nơi kỷ niệm của hai đứa?

Song Tú khoác tay:

- Tôi nghĩ anh đã lầm. Tôi ra đây không phải vì anh, anh chỉ nói đúng một phần thôi.

Tôi ra đây đúng là để tìm lại những kỷ niệm vì tôi có chút gì trong tôi khi trở về Sài Gòn.

Chấn Huy hốt hoảng:

- Em về Sài Gòn sao? Em bỏ lại nơi này à? Chẳng lẽ nó không có một chút luyến tiếc gì sao?

Song Tú cười chua chát:

Nơi này đã cho thật nhiều kỷ niệm đẹp nhưng sóng biển cũng đã cuốn trôi tất cả. Tôi rời nơi đây cũng đúng thôi.

Chấn Huy chợt im lặng. Anh như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lúc sau anh nói:

- Chúc em gặp được niềm hạnh phúc khác khi về Sài Gòn. Anh sẽ vẫn mãi nhớ về em.

Song Tú tự nhiên nghe hụt hẫng kinh khủng. Tuy ngoài miệng cô luôn bác bỏ là sẽ quên được anh, nhưng giờ nghe những lời nào của anh cô lại nghe nhói đau. Song Tủ mâu thuẫn ghê gớm:

Cuối cùng cô nói:

- Tôi cũng chúc anh và Thoại An có nhiều hạnh phúc. Chào anh!

Song Tú bước đi những bước nặng nề. Cô như thầm nói:

- Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt nơi đã cho em thật nhiều hạnh phúc.

Nhìn Tú bước đi mà lòng Chấn Huy đau nhói. Anh quyết không để Tú ra đi một cách dễ dàng vậy đâu. Anh phải làm mọi cách để Tú trở lại với anh.

Song Tú cứ trăn trở mãi. Ngày mai cô phải về Sài Gòn và không trở lại đây nữa.

Đã gần sáng rồi mà Tú vẫn thao thức. Đến tận thời điểm này, cô vẫn đang mâu thuẫn giữa đi và ở.

Song Tú, từ giã gia đình Thi Oanh rồi cùng Thi Oanh ra xe. Thi Oanh ngấn lệ:

- Mi đừng về Sài Gòn mà Tú. Ta không nỡ xa mi. Hôm trước mi chỉ đi một tuần mà ta đã nhớ mi muốn nổi điên lên. Giờ mi lại trở về Sài Gòn chắc ta nhớ mi đến chết mất.

Song Tú xúc động:

- Mi đừng buồn mà. Chúng ta có thể liên lạc với nhau qua mạng internet mà.

- Nhưng cũng đâu bằng gặp mặt hàng ngày chứ.

- Chẳng lẽ mi muốn ta làm ''bà cô" ở đây với mi sao hả?

Thi Oanh phụng phịu:

- Mi còn giỡn được sao? ta đang rầu muốn chết đây.

Song Tú cố mỉm cười:

- Mi đừng buồn, ta sẽ ra đây thăm mi mà.

- Nhưng...

- Mi đừng nhưng nữa. Mi hãy chở ta ra bến xe đi để trễ bây giờ.

Thi Oanh buồn bã lên xe. Cô định cho xe chạy thì Hải đến, anh hớt hơ hớt hải:

- May quá! Em vẫn chưa đi!

Thi Oanh nhìn anh rồi hỏi:

- Anh đến tiễn Tú hả?

Hải thở hổn hển:

Tú hãy dẹp hành lý đi. Em phải đến bệnh viện ngay. Chấn Huy nó vừa bị đụng xe và đang cấp cứu.

- Trời!.... Tú buông luôn cả gió xách khi nghe, tin dữ. Cô điếng hồn:

- Sao lại như vậy?

Hải hối thúc:

- Em lên xe đi anh chở đến bệnh viện ngay.

Tú không còn biết gì nữa. Cô chỉ còn biết làm theo lời Hải. Đi được một đoạn Tú mới lấy lại bình tĩnh:

- Sao anh ấy lại bất cẩn như vậy chứ?

Hải giải thích:

- Không phải anh ấy bất cẩn đâu, mà là do chạy quá nhanh, anh ấy nóng lòng đến tìm Tú khi hay tin sáng nay Tú về Sài Gòn.

Tú lặng người, cô như ngạt thở. Lỗi này là do cô. Chính cô đã hại anh rồi.

Song Tú muốn nấc lên vì đau. Cô cầu trời cho Chấn Huy đừng xảy ra chuyện gì chứ nếu không cô sẽ ân hận suốt đời.

Nơi phòng cấp cứu, Thi Thi khóc sưng cả mắt. Thấy Tú đến cô òa lên:

- Chị Tú ơi! Anh hai...

Nói đến đây có lẽ nghẹn lời. Song Tú ôm lấy Thi Thi và hai chị em cùng khóc.

Thi Thi nói trong tiếng nấc:

- Chị ơi! Anh hai tội nghiệp lắm, không biết anh hai có qua nổi không nữa.

Song Tú vỗ vỗ vai Thi Thi an ủi:

- Em đừng nói vậy mà. Anh ấy sẽ vượt qua được thôi!

Cánh cửa cấp cứu bật mở, cả Song Tú và Thi Thi đều chạy đến. Song Tú nhanh nhảu:

- Anh ấy sao rồi, bác sĩ?

Bác sĩ chậm rãi:

- Anh ấy vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm. Chúng tôi phải theo dõi.

Song Tú quýnh quáng:

Bác sĩ hãy cứu dùm anh ấy, tôi xin bác.

- Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết sức mình mà.

- Cám ơn bác sĩ.

Thi Thi chạy đến, cô hỏi:

- Chúng tôi vào thăm anh ấy được chưa vậy bác sĩ?

Bác sĩ e dè:

- Tạm thời thì chưa được đâu. Anh ấy còn nguy hiểm lắm!

Thi Thi nài nỉ:

Chị tôi là bác sĩ mà, ông làm ơn cho chúng tôi vào thăm anh ấy đi, chúng tôi chỉ nhìn anh ấy thôi mà.

Bác sĩ miễn cưỡng:

- Cô này là bác sĩ nên có thể vào thăm.

Chúng tôi chỉ có thể cho một người vào thăm mà thôi.

Nghe vậy, Song Tú quay qua Thi Thi:

- Em cứ ở ngoài này đi! Chỉ vào cùng anh Huy nhé!

Thi Thi đành gật đầu:

Ngồi đối diện với Chấn Huy. Song Tú nhắm nghiền đôi mắt vì đau lòng.

Nhìn anh băng bó khắp nơi lòng Tú như thắc lại. Cô khóc lặng lẽ:

- Anh hãy tỉnh dậy đi. Anh đừng nhắm mắt nữa mà. Anh hãy mở mắt ra đi và nói chuyện với em đi. Anh cứ hạ nhục em thế nào cũng được, em sẽ không trách anh đầu. Em sẽ không bỏ đi nữa:

Đọc thoại đến đây, Song Tú lại nấc lên nghẹn ngào, cô nắm lấy tay Chấn Huy rồi áp lên má mình. Cô vẫn cảm nhận được hơi ấm của anh, Song Tú gục đầu đau đớn.

- Em hoàn toàn sai rồi, em không nên giận anh, lẽ ra em phải tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta, lẽ ra em không nên giận hờn anh, không nên đề anh biết, em phải về Sài Gòn. Em thật đáng trách. Tỉnh lại đi anh, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nước mắt Song Tú lại rơi như mưa xuống tay Chấn Huy, cô luôn cầu xin cho Chấn Huy được bình phục. Cô thấy giận mình ghê gớm khi không tha thứ cho anh để anh rơi vào tuyệt vọng.

Tình yêu là thế, khi ta được tận hưởng hạnh phúc của tình yêu thì nó rất bình thường, nhưng khi sắp phải mất nó thì lại hối tiếc vô cùng.

Ông Long suýt phải đưa vào bệnh viện khi hay tin Chấn Huy bị tai nạn, Ông cứ mãi đòi đến bệnh viện để xe, tình trạng của Chấn Huy nhưng sao mọi người ai cũng ngăn cản vì ông phát bệnh.

Thi Thi cố thuyết phục:

Cha đừng đến đó mà, bác sĩ báo anh hai đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.

Ông Long cáu gắt:

- Mọi người đừng cản tôi hãy để tôi đến thăm con tôi.

Bà Long cũng nói:

- Ông đang bệnh làm sao mà đến đó được. Hơn nữa, con nó đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà.

- Bà đừng giấu tôi, nếu đã qua nguy hiểm thì tại sao bà không để tôi đến thăm nó chứ.

- Bà nói thật đi. có phải đã xảy ra chuyện gì không hả?

Bà Long xua tay:

Ông đừng nghĩ bậy. Chấn Huy nó thật sự đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng bác sĩ bảo phải theo dõi thì mới an toàn.

- Tôi không tin đâu tôi muốn đến đó ngay bây giờ:

Bà Long cố ngăn cản:

Bác sĩ đâu cho vào thăm, ông đến đó cũng vô ích thôi. Hơn nữa có Song Tú ở đó mà ông đừng lo.

Ông Long nghi ngờ:

- Đã bảo là qua cơn nguy hiểm thì tại sao bác sĩ lại không cho vào vào thăm, bà gạt tôi.

Thi Thi nhanh trí:

- Cha ơi! Anh hai đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn còn đang chẩn đoán kiểm tra, họ làm rất kỹ đó cha à.

Ông Long tự nhiên bật dậy. Ông nói một cách dứt khoát:

- Bà và con Thi phải để tôi đến đó, không được nói thêm câu nào nữa.

Thi Thi ngăn nói:

- Cha đừng vậy mà cha. Cha hãy giữ gìn sức khỏe của mình đi. Anh hai đã có mọi người lo rồi mà.

Ông Long cáu gắt:

- Nhưng tôi muốn đến thăm con trai tôi hai người có cản cũng vô ích.

Bà Long hốt hoảng khi ông bỏ chân giường định đi:

- Tôi van ông đấy. Ông đừng làm người phải lo lắng cho ông mà. Nếu ông thương Chấn Huy thì hãy cố giữ gìn người an tâm mà lo cho nó. Ông Long ngồi phịch ôm đầu:

- Tôi thật vô dụng mà, đến việc chăm sóc con mình mà cũng không làm được.

Bà Long trấn an ông:

Ông đừng tự trách mình mà. Chấn Huy biết được nó sẽ buồn lắm đó. Bây giờ ông phải cố gắng giữ gìn sức khỏe để còn đến thăm Chấn Huy.

Ông Long im lặng nghĩ ngợi. Có lẽ bà nói đúng. Ông phải cố giữ sức khỏe để Chấn Huy còn an tâm mà trị thương. Ông Long rên thầm:

- Chấn Huy ơi! Con cố lên nhé!

Chấn Huy dần mở mắt. Anh quan sát cả căn phòng và cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình. Anh thấy đầu mình nặng trĩu. Mắt anh chợt dừng lại nơi bàn tay. Song Tú đang gối đầu trên tay anh, cô như thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Chấn Huy gọi khẽ:

- Song Tú! Song Tú!

Song Tú giật mình tỉnh giấc. Cô mở to mắt nhìn Chấn Huy. Tú reo lên:

- Anh tỉnh lại rồi sao! Ôi! cảm ơn trời đất.

Chấn Huy mỉm cười:

- Em làm gì mà quýnh lên vậy?

- Anh đợi em nhé, để em gọi bác sĩ em mừng quá!

Song Tú ấn vào chuông báo bác sĩ đến rồi cô quay qua Chấn Huy:

- Anh tỉnh lại khi nào vậy. Sao anh không đánh thức em sớm hơn.

- Anh mới tỉnh lại thôi làm sao đánh thức em sớm được.

Song Tú định nói thêm nhưng bác sĩ đã đến. Ông khám thật kỹ cho Chấn Huy rồi nói?

- Anh đã qua cơn nguy hiểm rồi hãy cố tịnh dưỡng thêm sẽ mau bình phục thôi.

Chấn Huy lịch sự:

- Cảm ơn bác sĩ:

Bác sĩ vui vẻ:

- Anh đâu cần cảm ơn tôi. Anh hãy cảm ơn cô bác sĩ này nè. Cô ấy đã túc trực bên anh suốt ngày.

Nói xong bác sĩ ra ngoài. Còn lại hai người, Chấn Huy nhìn Tú âu yếm:

- Anh cám ơn em!

Song Tú xua tay:

- Anh không cần cảm ơn em đâu. Tuy em là bác sĩ nhưng nơi đây không phải là nơi em công tác nên em cũng chỉ là người bình thường thôi.

Chấn Huy cười thoải mái:

- Nhưng dù sao anh cũng phải cảm ơn em.

Song Tú dẫu môi:

- Anh khách sáo với em vậy sao? Anh xem em là người xa lạ à?

Chấn Huy nhìn cử chỉ đáng yêu của Tú mà lòng dâng lên bao cảm xúc. Anh thì thầm:

- Anh còn một chuyện nữa muốn cảm ơn em đó là chuyện em đã tha thứ cho anh. Song Tú chợt im lặng:.Chấn Huy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú rồi đưa lên môi!

- Anh yêu em!

Song Tú nguẩy đầu e thẹn!

- Anh mà yêu em sao? Em thấy anh đang nói quá đấy.

Chấn Huy cúi xuống nhìn vào mắt Tú nói khẽ:

- Em vẫn còn trách anh sao?

Song Tú chu môi!

- Ai thèm trách anh chứ.

- Em nói thật à?

- Em không trách nhưng lại rất ghét anh hả bé?

- Song Tú liếc mắt!

- Anh còn hỏi nữa hả? Anh đã làm gì anh không nhớ à? Nhưng thôi, em sẽ không truy cứu mấy chuyện đó nữa. Em chỉ trách anh đã tàn nhẫn để em phải lo sợ. Trông chờ anh tỉnh lại trong sự ray rứt. Em thật sự khủng hoảng khi hay tin anh bị tai nạn vì em. Lúc đó, em thấy giận mình ghê gớm và em đã tự bảo rằng em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình nếu anh có chuyện không hay.

Chấn Huy xúc động vô kể. Anh ôm Song Tú vào lòng thì thầm:

- Anh xin lỗi! Lỗi là do anh tất cả là tại anh. Em đừng tự trách mình như vậy.

- Song Tú ngả đầu vào vai anh!

- Có lẽ cả hai chúng ta đều có lỗi.

- Có lẽ vậy!

Song Tú chợt hỏi:

Nếu mình trở lại với nhau thì Thoại An sẽ thế nào hả anh? Chắc cô ấy sẽ buồn lắm vì em biết cô ấy rất yêu anh.

- Chấn Huy nhìn Tú rồi nói!

- Em đúng là tốt thật. Em luôn nghĩ về người khác nhưng Tú nè! Nó không tốt đâu.

- Em phải biết nghĩ đến bản thân mình nữa chứ.

- Nhưng cô ấy cũng yêu anh.

Điều quan trọng là anà không hề yêu cô ấy. Trước đây, anh thân mật với An cũng vì trả đủa em thôi. Anh nhận là anh có lỗi. Anh sẽ gặp Thoại An để nói rõ mọi chuyện.

Song Tú lo lắng:

- Anh có nghĩ là An sẽ đau khổ lắm không?

Chấn Huy nói một cách chậm rãi:

- Anh biết chứ nhưng nếu cứ kéo dài chuyện này mãi thì cả ba sẽ đau khổ.

Song Tú chợt cúi đầu, cô nói một cách buồn bã:

- Em hỏi thật, nếu như không có sự xuất hiện của em thì anh có chọn Thoại An không Chấn Huy siết chặt Tú hơn. Giọng anh thật ấm:

- Không! Anh đã nói rất nhiều lần rồi anh chỉ là anh trai của Thoại An. Anh chưa bao giờ đặt vấn đề tình cảm vào Thoại An.

Song Tú e ngại:

- Anh sẽ nói thế nào với Thoại An đây. Em thật sự không muốn nhìn An đau khổ.

- Em đừng mãi nghĩ cho người khác nữa.

- Em hãy nghĩ cho.lợl ích của mình. Chuyện này em cứ để ạnh lo. Em an tâm đi.

Như nhớ ra, Song Tú hối hả:

- Em quên mất, em phải gọi báo cho hai bác và Thi Thi hay đã. Mọi người ai cũng lo lắng cho anh hết.

Chấn Huy chợt hỏi:

- Cha anh thế nào rồi Tú. Ông có bị phát bệnh không em.

Song Tú nói thật:

- Ban đầu bác có hơi mệt nhưng bác gái và Thi Thi phải an ủi lắm bác trai mới chịu ở nhà để điều trị - Tội nghiệp cho ông quá! Ông đã từng tuổi mà anh còn để ông phải lo lắng.

Song Tú trấn an:

- Anh đừng tự trách mình. Chuyện này anh cũng đâu muốn.

Chấn Huy mỉm cười:

- Em lại an ủi anh? Anh biết mình phải làm gì mà.

Song Tú gật đầu:

- Em cũng biết anh sẽ làm được mà. Thôi anh nghỉ đi, mới vừa tỉnh lại mà ngồi lầu như vậy không tốt đâu.

Chấn Huy trêu:

- Anh không sợ đâu vì anh có người yêu là bác sĩ mà.

Song Tú dẫu môi:

- Anh trêu em hả?

- Anh nói thật mà.

- Hứ! Em không thèm nói chuyện với anh nữa đâu:

Em ra ngoài đây.

Vừa dứt câu, Song Tú đã ra đến cửa. Chấn Huy nhìn theo rồi thầm cười một mình. Tình yêu của họ lại đẹp như cảnh biển hoàng hôn êm đềm như nhưng cơn sóng nhẹ.

Ngồi cùng Chấn Huy trong bệnh viện, Thoại An khóc nức nớ:

- Anh làm gì mà ra nông nỗi này chứ? Có phải là vì con nhỏ đó không?

Chấn Huy bực bội:

- Em đừng hở chút là con nhỏ này, con nhỏ kia được không? Sao em lại ghét Song Tú đến vậy hả?

Thoại An đanh đá:

Vừa gặp nó lần đầu là em không ưa nổi rồi:

Giờ nó lại yêu anh, em càng ghét chứ sao.

Chấn Huy lắc đầu bất mãn:

- Em có biết Song Tú luôn nói về em với anh không? Yêu anh nhưng Tú luôn sợ em sẽ khổ và luôn ray rứt về chuyện này.

Thoại An trề môi:

Trước mặt anh nó phải giả dò vậy thôi chứ thật ra nó cũng không vừa đâu.

Chấn Huy mệt mỏi:

- Thôi! Đừng nói chuyện này nữa, anh mong em sẽ xỏa bớt thành kiến với Song Tú vì cô ấy sẽ là chị dâu của em đấy.

Thoại An thất thần khi nghe hai từ “chị dâu” đó. Cô nhìn chầm chầm vào Chấn Huy.

- Anh vừa nói gì vậy Chấn Huy?

- Anh vừa nói Song Tú sẽ là chị dâu của em. Em đừng làm anh phải khó xứ.

Thoại An cúi đầu im lặng. Lúc sau cô nói:

- Tôi không để hai người cưới nhau dễ dàng vậy dâu. Tôi sẽ phá tan cái đám cưới này.

Chấn Huy nhíu mày:

- Em bình tĩnh lại đi An. Anh không muốn em làm như vậy đâu.

Thoại An lừ mắt:

- Anh không muốn tôi làm như vậy à? Anh không có quyền đó đâu. Tôi không ngại nói cho anh biết những gì Thoại An này không có được thì người khác cũng đừng hòng có.

Chấn Huy nghiêm giọng:

- Em nghe anh nói được không An? Em đừng làm anh phải lo lắng cho em như vậy. Em thật sự làm anh khó xử ghê gớm:

Thoại An đột ngột sà vào lòng Chấn Huy.

Cô khóc nức nở:

- Anh đừng bỏ em mà. Em rất sợ khi nghĩ đến mai này em phải xa anh. Em thật sự không chịu đựng nổi đâu.

Chấn Huy dỗ dành:

- Em đừng khóc nữa, chúng ta không thể đến với nhau em hiểu chứ. Nếu Song Tú không xuất hiện thì người anh chọn cũng sẽ là một người khác. Đối với em, anh luôn đặt tình cảm anh em và không có gì là thay đổi được.

Thoại An gào lên:

- Anh im đi. Anh vô lí lắm. Tôi và anh đâu có họ hàng thân thích tại sao anh lại tàn nhẫn xem tôi là em gái chứ.

- Tuy chúng ta không họ hàng nhưng từ nhỏ chúng ta đã sống bên nhau nên thứ tình cảm này chỉ là anh em thôi.

Thoại An lắc đầu đau đớn:

- Tôi không cần anh làm anh trai tôi. Tôi không cần.

Chấn Huy cố nói:

- Em không gào lên như vậy nữa. Em làm anh khó chịu lắm. Em cứ coi anh nợ em một tình yêu vậy. Chúng ta đã có duyên nhưng nợ đã không thành. Em hãy cố giữ tình cảm anh em thiêng liêng này. Anh thật sự không muốn mất nó đâu.

Thoại An nói một cách dứt khoát:

- Tôi sẽ không bao giờ giữ thứ tình cảm đó đâu. Đối với tôi giữa tôi và anh là không có tình cảm anh em.

Chấn Huy trở nên lạnh lùng:

- Nếu em còn vô lí nữa thì ngay cả tình anh em cũng chẳng còn đâu.

Thoại An tức khí:

- Tôi không cần. Anh cứ hãy giữ nó đi và hãy xem chừng mối tình của anh đấy. Chào anh!

Vừa dứt câu, Thoại An đi nhanh ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Chấn Huy thấy hoang mang trong lòng. Anh không biết rồi Thoại An lại bày ra trò gì nữa đây. Anh sợ Thoại An sẽ tìm đến Song Tú mà nói bậy bạ và làm phương hại đến Tú.

Nữa tháng sau, Chấn Huy xuất viện. Anh bắt đầu đi làm lại và cũng là lúc anh bắt đầu quýnh quáng cả lên khi biết Thoại An đã không đi làm gần tuần này. Chấn Huy hoang mang lo sợ không biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Anh đã nhờ người tìm cô khắp nơi nhưng vẫn vô ích. Ngồi cạnh anh, Tú trấn an:

Anh đừng lo nữa, chắc An không sao đâu. Có lẽ cô ấy giận nên dùng cách này để trừng phạt anh thôi.

Chấn Huy gục đầu mệt mỏi:

- Anh thấy lo lắm, không biết Thoại An có xảy ra chuyện gì không nữa.

- Anh đừng quá lo nữa. Em tin là cô ấy không sao đâu.

- Sao em lại chắc như vậy hả Tú?

Song Tú giải thích:

- Cô ấy yêu anh đến vậy chẳng lẽ lại bỏ cuộc sao? Em nghĩ cô ấy đang thử lòng anh.

- Nhưng anh thật sự thấy lo lắm, nếu lỡ có chuyện gì anh biết làm sao ăn nói với chú Sáu dưới suối vàng đây. Ông đã giao Thoại An cho anh và nhờ anh chăm sóc. Đối với chú Sáu anh mang ơn nhiều lắm vậy mà anh lại làm cho con gái ông đau khổ.

Song Tú nhìn anh buồn bã mà lòng cũng xao xuyến, Thật sự cô không biết phải an ủi anh thế nào đây. Khi mà Thoại An cứ biệt tăm. Nhưng linh cảm Song Tú cho thấy. Thoại An đang tìm cách để buộc Chấn Huy phải trở về với cô Tú thầm nghĩ:

- Cô đừng làm dại dột nha Thoại An.

- Chúng ta có thể hòa thuận với nhau mà.

Song Tú chợt nói:

- Anh nghĩ xem có khi nào cô ấy đi nước ngoài không hả?

- Nhưng để làm gì?

Song Tú nhún vai:

- Em đoán vậy thôi.

Chấn Huy thở dài:

- Cô ấy làm anh nhức đầu quá! Chẳng lẽ cô ấy lại dùng cách này để trừng phạt anh sao.

Song Tú cũng nghĩ vậy nhưng cô lại nói khác:

- Có thể cô ấy đang du lịch. Biết đâu cô ấy đã suy nghĩ thông suốt và tìm đến một nơi nào đó để tìm quên quá khứ.

- Anh cũng mong nhà như vậy nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy.

Hai người chợt rơi văo im lặng mỗi người đang đeo đuổi một ý nghĩ riêng.

Song Tú cứ suy nghĩ mãi không Thoại An đang bày ra trò gì đây.

Buổi chiều, Hải đến tìm Huy, anh có vẻ nghiêm trang:

- Anh và Tú đã quay lại với nhau rồi à?

- Chấn Huy gật đầu?

- Phải!

- Thế còn Thoại An? Anh định thế nào vậy?

Chấn Huy nhún vai:

- Chúng tôi vẫn thế thôi. Cô ấy mãi là em gái tôi.

- Cô ấy bằng lòng à?

- Có lẽ không nhưng tôi tin mình có thể thuyết phục được.

- Tôi cũng mong như vậy.

Chấn Huy chợt nhìn Hải. Anh thăm dò:

Hôm nay anh đến đây không phải chỉ để hỏi mấy chuyện đó chứ.

Hải mỉm cười:

- Anh hay thật đó. Hôm nay tôi đến đây vì Thoại An chỉ một phần thôi còn một phần là vì Song Tú.

Chấn Huy nhíu mày.

- Ý anh là sao vậy? Anh cứ nói thẳng ra đi. Chúng ta đều là đàn ông với nhau mà.

Hải sửa lại tư thế ngồi rồi nói:

Thật ra, tôi cũng rất yêu Tú nhưng tôi hoàn toàn thất bại vì Tú chỉ yêu anh thôi. Anh có biết mình rất hạnh phúc không:

- Dĩ nhiên.

- Tôi yêu Tú nhưng chưa bao giờ Tú yêu tôi cả dù chỉ một lần. Cô ấy đã dành trọn tình yêu cho anh nên hôm nay tôi đến đây là để nhắc cho anh nhớ tôi và Tú chẳng là gì của nhau cả. Anh không nên nghĩ sai về chúng tôi.

Chấn Huy mỉm cười:

- Chuyện này, tôi đã biết rồi. Anh không cần phải lo lắng:

Anh cứ hãy lo cho Thi Oanh đi và tôi khuyên anh đừng nên quá lo đến Song Tú như vậy. Trong tình yêu ai cũng ích kỷ cả không loại trừ bạn bè đâu. Tôi nói anh hiểu chứ?

- Tôi hiểu nhưng anh có hiết lí do vì sao hay không?

Chấn Huy lắc đầu:

- Anh đừng úp mở nữa. Anh cứ nói những gì cần nói ra đi.

Hải im lặng giây lát rồi nói:

- Tôi đã tìm được Thoại An rồi.

Chấn Huy đứng phắt dậy. Anh khẩn trương:

- Thật không? Cô ấy đang ở đâu vậy? Anh tìm được cô ấy khi nào hả?

Hải chợt đượm buồn:

- Những hành động này của anh làm tôi thấy lo lắng lắm.

Chấn Huy nhíu mày:

- Anh lại muốn nói gì nữa vậy?

- Nếu anh biết An không an toàn thì anh sẽ thế nào đây? Anh sẽ sẵn sàng đến với cô ấy và bỏ mặc song Tú.

Chấn Huy nhăn mặt bực bội:

- Anh đang khêu khích tính kiên nhẫn của tôi đấy à? Sức chịu đựng của ai cũng có hạn cả.

Hải nhướng mắt:

An đã mất trí nhớ rồi.

Chấn Huy giật mình:

- Mất trí nhớ ư? Sao cô ấy lại bị như vậy?

- Cô ấy bị tai nạn và chấn thương đầu.

Nghe mọi người kể lại cô ấy bị cướp khi đang dạo biển một mình và hiện cô ấy đang ở bệnh viện.

Chấn Huy lo lắng:

- Sao lại xảy ra chuyện kinh khủng này vậy? Sao cô ấy lại mất trí nhớ:

Sao lại bị tai nạn.

Chấn Huy cuống cả lên. Anh hối thúc:

- Cô ấy ở bệnh viện nào. Anh hãy nói dùm tôi đi.

- Tôi sẽ đến đó cùng anh nhưng tôi muốn hỏi anh sẽ làm gì nếu Thoại An cứ như vậy mãi.

Chấn Huy hơi khựng với câu hỏi đó nhưng anh nói nhanh:

- Vẫn vậy thôi. Người tôi chọn vẫn là Song Tú.

- Vậy thì tôi an tâm rồi. Chúng ta đi thôi.

Chấn Huy nhìn Thoại An đang thiếp đi mà anh đau lòng. Anh thầm nói:

- Cô bé thật tội nghiệp, chắc là đau đớn lắm đây lại còn mất trí nhớ. Đúng thật là quá tội nghiệp.

Thoại An bỗng giật mình cô lồm cồm ngồi dậy khi thấy Chấn Huy và Hai.

Cô hốt hoảng.

- Hai người là ai vậy? Đến đây tìm tơi để làm gì vậy?

- Chấn Huy đau lòng? Anh ngồi xuống cạnh Thoại An.

- Em quên anh rồi sao? Anh là Chấn Huy nè! Từ nhỏ chúng ta đã chơi chung với nhau đấy.

Thoại An ngơ ngác:

- Chúng ta quen nhau lâu rồi. Sao tôi không biết gì hết vậy?

- Em thử nhớ lại xem. Chẳng lẽ em chẳng có chút ấn tượng nào sao?

Thoại An cố suy nghĩ nhưng đành vô ích, cô ôm đầu rên rỉ:

- Tôi đau đầu quá! Tôi không nhớ được gì cả, đừng buộc tôi phải suy nghĩ nữa.

Chấn Huy nhìn cô mà đau lòng.

- Em đừng suy nghĩ nữa. Hôm nay em không nhớ ra thì ngày mai ngày mốt hay một ngày nào đó em cũng sẽ nghĩ ra thôi. Em hãy nằm xuống đây mà ngủ tiếp đi.

Thoại An ngây ngô:

- Tôi phải ngủ nữa sao? Tôi đã ngủ rất nhiều mà. Tôi muốn làm việc khác cơ.

- Em muốn làm gì để anh giúp em.

- Tôi muốn ra ngoài. Tôi muốn về nhà.

Thoại An chợt khóc:

- Sao tôi không nhớ được nhà mình đang ở đâu vậy? Tôi có nhà hay không?

Nhà tôi ở đâu?

Một chút xúc động thoáng qua không kiềm chế được, Chấn Huy ôm lấy Thoại An:

- Anh sẽ đưa em về nhà. Em đừng sợ như vậy. Anh sẽ chăm sóc cho em.

Thoại An đẩy Huy ra:

- Anh là ai, tôi đâu quen biết anh. Sao tôi phải theo anh về nhà.

- Anh đã nói chúng ta đã cùng chơi thân với nhau thuở nhỏ mà.

- Vậy anh có phải là người yêu của tôi không vậy?

Cách hỏi ngây ngô của Thoại An làm Chấn Huy dở khóc dở cười. Cuối cùng anh đành nói.

- Phải! Anh là người yêu của em. Anh sẽ đưa em về em nhà anh để tiện việc chăm sóc.

Thoại An ngẫm nghĩ:

- Có thật anh là người yêu của tôi không?

- Sao lúc trước anh không hề đến thăm tôi?

Chấn Huy nhướng mắt:

- Em không tin tưởng anh à? Bấy lâu nay anh không đến là do anh bận rất nhiều việc nhưng em đừng lo kể từ llôm nay, anh sẽ đến thường xuyên hơn để chăm sóc em.

Thoại An như chấp nhận những lời nói của Chấn Huy cô an tâm nằm thiếp đi. Hải nãy giờ quan sát hai người, đợi An ngủ rồi, anh mới lên tiếng:

Chuyện tôi sợ đã đến rồi. Anh đã chọn Thoại An.

Chấn Huy lắc đầu:

- Không! Anh đã sai, người tôi chọn không phải Thoại An mà là Song Tú.

- Anh sẽ làm cách nào đây với hai cô gái, một người anh yêu và một người yêu anh. Anh nỡ bố Thoại An một mình để đến với Song Tú sao? Anh chịu bỏ Song Tú để chăm sóc Thoại An à?

- Tôi tin Thoại An sẽ nhớ lại nhanh thôi.

Hải cười buồn:

- Chuyện đó chỉ là có lẽ thôi. Anh có nghĩ nếu.Thoại An mãi mãi không tỉnh lại thì sẽ ra sao vậy? Anh sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời à?

- Tôi sẽ đưa cô ấy qua Mĩ để điều trị. Tôi tin Thoại An sẽ nhớ lại.

- Còn nếu như không được thì sao hả?

Thì tôi và Tú sẽ cùng chăm sóc cho Thoại An. Tôi nghĩ Tú sẽ không nhỏ mọn đối với mấy chuyện này đâu.

- Anh có thấy như vậy là bất công với Tú không? Hơn nữa, anh đã bảo với Thoại An anh là người yêu của cô ấy. Cô ấy sẽ càng kích động hơn khi biết Song Tú.

Tôi nghĩ mình có thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Anh đừng lo nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã lo cho chúng tôi.

Hải khoát tay.

- Anh không cần cảm ơn tôi. Tôi lo lắng như thế cũng chỉ vì Song Tú thôi.

Tuy không được cô ấy đáp lại tình cảm nhưng tôi quí cô ấy lắm và tôi luôn mong cô ấy sẽ được hạnh phúc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx