sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

10. Chuyện vỉa hè

Chuyện vỉa hè

Truyện ngắn

Hiệu sửa xe Quang Hồng nằm ngoài rìa thành phố, nhỏ nhưng khá ngăn nắp và đông khách. Bên cạnh là quán cà phê cùng tên mới mở.

Quang, chủ hiệu sửa xe, cắm cúi bảo dưỡng chiếc xe Dream cũ. Vị khách ngồi trên chiếc ghế nhựa ngoài vỉa hè, nhâm nhi ly cà phê đen, chăm chú đọc báo mạng bằng iPad.

- Hố… hố, vợ cắt dái chồng vứt cho chó ăn. - Tiếng ông khách vống lên. Thanh điệu rất kích động.

- Lại có thêm vụ nữa à? Năm nay mấy vụ rồi! - Quang góp chuyện.

- Ờ… ờ. Nhưng mà vứt cho chó nhai mới tuyệt đỉnh công phu!

Quang bóp bép thổi sạch mạt phanh trong chiếc may ơ. Tiếng máy nén khí đột ngột vang lên ầm ĩ, cắt ngang câu chuyện đang dở dang.

Ông khách khoảng hơn bốn chục tuổi, khoác chiếc áo vest dạ màu xanh thẫm, sơ mi trắng bên trong mở cúc để lộ viền cổ áo lót bằng vải cotton đã ngả màu thời gian. Gấu quần ka ki màu be đã sờn, co trên mắt cá chân, lộ đôi tất thể thao màu trắng đi cùng đôi giày da đen thấp cổ không dùng dây buộc. Mái tóc đen bóng vuốt ngược chờm đến gáy, để lộ vầng trán rộng. Sau cặp kính trắng ngay ngắn trên sống mũi cao, thấp thoáng đôi mắt hoạt thị của người trải đời.

- Của bác xong rồi. - Quang nói. - Cả phụ tùng thay thế lẫn tiền công hết năm trăm hai. Em lấy tròn năm trăm thôi.

Ông khách cất chiếc iPad vào cặp, đồng thời khoắng tay vào trong lấy ra chiếc phong bì, rút một tờ năm trăm đưa cho Quang.

*

Quang ở trong con ngõ gần cửa hàng. Ngôi nhà nhỏ hai tầng, sơn màu đất non dịu mắt với ban công luôn có hoa nở sặc sỡ đủ bốn mùa. Căn nhà này là quà cưới của bố mẹ dành cho cậu.

Trước đây căn nhà như cái chuồng gà. Cửa sổ ốp bằng mấy tấm tôn mục, gió thổi đập phành phành như tiếng gõ vung. Tường nhà nát đến mức lấy chân đá một phát vữa rơi cả tảng, nếu đá thêm lần nữa có khi đổ tường. Mất mấy năm hai vợ chồng tích cóp và sửa chữa dần, căn nhà mới ra hình hài như bây giờ. Công lớn là của Hồng, vợ Quang, chứ cậu vốn dễ tính, ăn ở thế nào cũng được. Tiền đấy để mua ô tô chạy cho phê đời! Hồng có nét giống như mẹ Quang, sôi sục chuyện sửa nhà, ham kê dọn đồ đạc đến phát mệt!

- Mỗi ngày chỉ hấp cách thủy vài con thôi, bà dặn thế.

- Gì vậy anh?

- Đông trùng hạ thảo.

- Anh nhờ bà mua à? Bao tiền vậy?

- Ba triệu!

- Phí thế! Tiền còn vào bao nhiêu việc khác?

- Phí gì mà phí? Mua thuốc bổ cho con mà cũng tiếc? - Quang gắt.

- Trẻ con ăn để phát dục sớm à? - Hồng lầm bầm cãi lại, cất gói đông trùng hạ thảo vào tủ rồi quay ra làm cơm. Thằng Tí đạp xe huỳnh huỵch trên tầng hai, bấm còi bí bo như bán kem dạo. Quang đang bí bức nên ngửa cổ hóng lên, quát: “Nghịch vừa thôi, cẩn thận không lại lao xuống cầu thang”.

Quang vào bếp mở tủ lạnh lấy chai nước, ngửa cổ tu ừng ực. Nước mát thấm vào mạch máu làm dịu đi cảm giác bực tức. Mùi thức ăn bốc lên thơm phức. Phải công nhận là Hồng đảm đang, nai lưng ra kiếm tiền cùng chồng mà việc nhà vẫn chu tất, lúc nào cũng cơm dẻo canh ngọt.

Quang thi đại học năm đầu trượt rồi bỏ. Tự thấy mình học không vào nên cậu chuyển sang nghề sửa xe máy. Bố mẹ Quang muốn cậu thi tiếp vào trường nào, ngành gì cũng được, miễn là có tấm bằng đại học để ông bà lo cho cậu một chân trong cơ quan nhà nước. Quang bảo: “Lương nhà nước không đủ sống”. Mẹ vặc: “Thế mày đã nhìn thấy người nhà nước nào chết đói chưa?”. Bố Quang thở dài: “Đường quang không đi lại quàng bụi rậm. Tên là Quang mà đầu mày nghĩ tối lắm”. Quang nhất định không nghe lời. Bố mẹ rồi cũng phải chịu.

Tựa vai vào tường, tay vẫn cầm chai nước, Quang ngắm vợ từ đằng sau. Đàn bà ba mươi có nét quyến rũ chết người, không mơn mởn tươi mới như gái mười tám đôi mươi mà đằm thắm xuyên thấu tim gan đàn ông. Hồng làm bếp, cặp tóc gọn trên đỉnh đầu, vài sợi tóc tơ lơ thơ vương trên gáy, phấp phới bay mỗi khi có gió thổi qua. Một quyết định bất chợt lóe lên trong đầu, Quang bảo vợ: “Này, có thằng chết bóng đá phải bán con Kia Morning. Hay mình mua đi”. Hồng đang lật miếng thịt rán, không quay đầu lại, nói trong tiếng mỡ xèo xèo: “Rồi cả nhà mình uống nước lã cầm hơi hả anh?”. Quang bảo: “Để anh tính!”. Hồng lại nhắc: “Đợi thêm thời gian nữa đi”.

Nói vậy chứ Quang cũng chưa biết tính ra sao. Vay tiền của bố mẹ lấy vốn làm ăn thì được, chứ bảo mua xe ô tô chắc ông bà cạch mặt. Hơn nữa, từ hồi bố về hưu, thu nhập chắc cũng kém đi nhiều. Hai ông bà đều trông vào lương hưu, ma chay hiếu hỉ, bạn ốm nằm viện rồi hàng chục các khoản phát sinh khác cũng phải tính toán chi ly mới hòm hòm trong tháng, lấy đâu ra tiền mà cho vay. Cũng may là các con đều tự nuôi được gia đình, chẳng ai ăn bám bố mẹ.

Nhưng nhất quyết phải tìm mọi cách để mua chiếc xe này. Mong muốn có một chiếc xe hơi có từ rất lâu nhưng cứ lần khân mãi vì chưa lúc nào đủ tiền. Đợi thì biết đợi đến bao giờ? Không nên kìm hãm sự sung sướng lại… Nhất định là thế rồi!

*

Ông bà Quyền sống trong ngôi nhà bốn tầng, kiểu nhà ống. Tầng một làm phòng khách và bếp. Buồng ngủ và gian thờ trên tầng hai. Các tầng còn lại suốt ngày khóa im ỉm vì không có ai ở. Trước đây gian thờ để trên tầng bốn, mỗi lần lên thắp hương phải đứng thở mấy chặng cho lại sức, vì vậy ông bà dọn xuống tầng hai cho đỡ mệt. Ông từng giữ đến chức phó vụ trưởng. Vụ của ông có nhiều việc, quản lý nhiều dự án cho nên cũng có điều kiện thu nhập. Giàu có đến đâu chẳng ai biết, ba đứa con đi lấy vợ lấy chồng đều được ông bà mua cho nhà riêng. Chỉ là những căn nhà nhỏ trong ngõ hẹp, cũng đủ thấy sự cố gắng lớn của ông bà.

Ông chiêu ngụm trà, chép chép miệng: “Trà của ai biếu thế?”. Bà đang lúi húi dọn dẹp trong bếp vọng ra: “Tôi mua chứ ai biếu”. Về hưu hơn năm nay nhưng ông vẫn giữ tác phong như hồi đi làm. Sau bữa sáng ông đóng bộ, chắp tay sau đít đi một vòng quanh mấy dãy nhà, ra hàng báo đầu phố mua một chồng dày về nhà ngồi vào bàn uống trà đọc tin tức. Trông ông như còn đương chức. Vẫn chiếc áo vest màu sẫm kết hợp với quần ka ki sáng màu, cùng đôi tất trắng quen thuộc và đôi giày đen. Một chồng báo bên trái, một ấm trà ngon phía bên phải, ông đọc hết mục rao vặt của tờ cuối cùng thì đến bữa. Sau bữa trưa ông mới thay quần áo đi nghỉ, coi như giờ sức yếu nên đi làm về sớm.

Bà Quyền dọn xong bếp ra ngồi cạnh ông. Một chân để dưới đất, chân kia co lên ghế, miệng ngậm tăm, bảo: “Mấy quyển sổ đến hạn rút tiền”. Ông Quyền mải đọc báo, chỉ ừm một tiếng. Bà Quyền lại nói tiếp: “Tôi hỏi mấy ngân hàng lãi suất có thể đi đêm được. Hôm nay tôi sẽ chuyển”. Ông Quyền ngẩng lên, bảo: “Gọi thằng Quang đến chở bà đi. Cướp giật hoành hành kinh lắm”. Bà Quyền nhệch miệng: “Cái ông này... Cướp thế nào được của tôi”.

Đang chuyện thì chuông điện thoại. Bà Quyền hối hả bốc máy: “Chị chào em. Em khỏe không? Khỏe hả… thế là mừng rồi. Giờ sức khỏe là quý nhất đấy. À nói đến sức khỏe mới lại nhớ. Chị đang có một ít đông trùng hạ thảo mang từ Trung Quốc về. Hàng xịn, giá cả hợp lý lắm. Em phải mua một ít để mà bồi dưỡng cho em và chú ấy… Yên tâm đi, bạn anh Quyền đi công tác sang đấy cầm về mà. Ở nhà thì cũng có nhưng toàn hàng rởm. Rởm thì nó tinh vi lắm mình không biết được đâu. Rởm ít là loại trùng đã bị rút hết chất bổ. Rởm nhiều thì được làm bằng bột mỳ luôn… ừ… như thật ấy. Mai qua đi… qua nhé, chị giữ lại cho một ít chứ không chiều người ta đến lấy hết ngay.”

Đợi cho kết thúc cuộc điện thoại, ông Quyền hỏi: “Vẫn chưa bán hết à?”. Bà Quyền ré lên cười như được mùa: “Hết thì lại có, cái giống đấy thiếu gì”. Bà hớp một ngụm nước to, súc oàm oạp rồi nuốt nghe đánh hực một tiếng, bảo: “Giờ tôi đi ngân hàng đây. Tí về tôi bàn chuyện này”.

*

- Chất lượng như phò! Công tơ mét lại chết rồi đây này! - Ông khách mặc vest dạ xanh tạt xe vào ven đường phàn nàn.

- Bác để em kiểm tra xem thế nào. - Quang nhanh nhảu chạy ra dắt xe lên hè cho ông khách, miệng gọi với sang bên cạnh. - Hồng ơi, cho anh tách cà phê! - Quay sang ông khách. - Bác ngồi nhâm nhi cà phê nhé, em làm loáng cái là xong thôi.

Ông khách thò chân kéo chiếc ghế nhựa vào vị trí mong muốn, mở cặp rút iPad ra chọc chọc. Hồng le te bưng tách cà phê ra đặt bên cạnh, cười rất tươi xã giao: “Sao anh không ngồi trong kia cho tĩnh?”. Ông khách trân trân nhìn Hồng rồi chỉ tay vào cái xe máy, bảo: “Mẹ… Thạch Sanh thì ít, Lý Thông lại nhiều. Chả tin được bố con thằng nào!”.

Quang không biết tên vị khách này, cũng chẳng biết nhà ở đâu, nhưng nhìn tác phong và cách ăn mặc cậu có thể đoán được phần nào vị trí xã hội. Gần chục năm bám vỉa hè kiếm sống, tiếp xúc với đủ hạng người sang hèn giúp cho cậu có những đánh giá khá lý thú qua trang phục. Chẳng hạn đám chụp ảnh dạo phải quấn khăn rằn Nam Bộ mới thành nhiếp ảnh gia. Lãnh đạo cấp cao rủ nhau đồng loạt thắt cà vạt lụa màu xanh da trời. Giới văn chương ưa mặc áo cổ tàu khuy vải cho đúng chất thâm trầm chữ nghĩa. Người làm công tác Đảng: xưa hay mặc áo ký giả bốn túi, nhưng mấy năm nay đổi sang sơ mi cổ Đức, dáng áo suông, dài trùm mông nhưng nhất thiết phải có xẻ tà. Cái kiểu mặc áo vest ngày ngày đi làm là của người cần có cái uy với cấp dưới, nhưng chưa quan trọng đến mức phải mặc comple, thường là cán bộ cấp phòng, cấp vụ. Áo vest kế thừa phom dáng lịch lãm của comple, nhưng lại sử dụng chất liệu phù hợp với các hoạt động đời thường hơn. Cánh trung niên, nhất là đám công sở nhà nước ít sử dụng áo vest sáng màu bởi dễ ra chất chơi. Họ ngại... Vào cuối những năm 80, huyền thoại nhạc Pop Michael Jackson đã thổi đến Việt Nam một luồng gió mang tên giày đen tất trắng và dư âm của nó vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ trong một cộng đồng nhỏ sinh vào những năm 50, 60. Còn vị này, cái áo lót ố vàng lộ ra nơi cổ áo tố cáo rằng anh ta chỉ là dạng a dua chứ tuyệt nhiên không có chút gì hiểu biết về văn hóa mặc. Chẳng khác gì bố Quang. Nhắc, ông bảo: “Tao quen rồi”. Quang phát cáu: “Tốt quen lâu, xấu quen nhanh là bố đấy”. Ông trợn mắt lên: “A, thằng này láo. Lại định trứng khôn hơn vịt hả?”.

- Dây công tơ mét không đứt bác ạ. Nhưng sâu công tơ mét bị hỏng. Lỗi tại em, lần trước em quên không dặn bác sâu mòn quá rồi. Bác cứ ngồi chơi, em thay loáng cái là xong. - Quang phân trần với vị khách.

- Chú mày lấy con xe này bao nhiêu thế? - Ông khách nhìn Hồng đang vẹo lưng vặn vô lăng chiếc xe không có hệ thống trợ lực. Chiếc Kia từ từ lăn bánh hòa vào dòng xe nườm nượp trên phố.

- Hơn ba trăm. Máy móc còn ngon lắm!

- Chú kiếm cũng tốt đấy chứ!? - Ông khách vừa nói, vừa quay đầu lại ngó nghiêng đánh giá lại tiềm lực của hiệu sửa xe.

- Toàn tiền đi vay. Giật của lũ bạn được hơn trăm, vay ngân hàng thêm hai trăm nữa mới rước nó về được đấy. Hai vợ chồng em phải ăn mắm mút dòi trả lãi hàng tháng. - Quang phân bua.

- Bọn tao cũng khoái xe lắm nhưng vẫn phải trung thành với con Dream ghẻ này. - Ông khách cười khùng khục trong cổ họng. - Mua nhà còn giấu được, chứ ô tô là dễ bị soi lắm.

- Ai soi mà bác phải sợ?

- Ghế ít, đít nhiều. Tỉ thằng nó nhòm vào.

Nói xong ông khách lại cúi xuống iPad, ngón tay trỏ miết miết chọc chọc rồi cười váng lên, đập tay vào đùi đến đét một tiếng:

- Há… há. Tuy không bắt được đối tượng nhưng mà trấn áp được đối tượng… Tôi nghĩ là rất hay, có thể viết thành sách được. Ôi mẹ ơi… Tao đi chết đây!

- Trận đánh chòi trông cá hả? Nói thế mà không biết ngượng mồm.

- Ngượng đã chả làm được quan.

- Bác chăm đọc báo mạng nhỉ! Bố em chỉ đọc báo giấy. Báo điện tử cụ bảo đọc chả quen. - Quang đổi hướng câu chuyện.

- Cứ dùng rồi sẽ quen hết… quen hết. Đời cả tỉ thứ chướng tai gai mắt mà còn phải quen nữa là. Mà khi đã quen rồi, thì sẽ thấy nó không chướng tai gai mắt nữa, thậm chí còn hợp lý. Hê… hê. - Ông khách nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

Một chiếc xe con đi ngang qua, bỗng lùi lại. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe, tiến lại gần vị khách đang chọc iPad.

- Ngay và luôn ở đây đi. - Vị khách nói với người đàn ông mới đến.

- Dạ. Bên em đã chuẩn bị xong hồ sơ. - Người đàn ông đưa cho vị khách kẹp tài liệu đựng trong túi nhựa đục màu.

- Tài liệu, tài liệu! - Vị khách không xem kẹp giấy tờ vừa nhận, chỉ mở nắp liếc vào bên trong, ngửa lòng bàn tay ra vẫy vẫy.

- À… à… đây. Em gửi anh. - Người đàn ông rút từ trong túi một chiếc phong bì khá dày trao cho vị khách.

Ông khách thản nhiên mở phong bì, thò ba ngón tay vào trong đếm rất nhanh, rồi lắc đầu: “Tài liệu chưa đủ”. Người đàn ông gãi đầu, phân trần: “Em sẽ gửi bổ sung sau được không anh?”. Vị khách lắc đầu cương quyết: “Không được. Tài liệu là phải đầy đủ!”.

Người đàn ông lúc cúc chạy ra xe lấy nốt tài liệu. Xong việc, chiếc xe cũng biến mất nhanh chóng như lúc xuất hiện.

- Chú mày thấy không? Chúng nó cũng quen hết, không quen không trôi việc. Anh mà ngượng thì chỉ có đào đất ăn. Chú mày phải quen ngay đi, thế cũng muộn rồi đấy. Cái gì hợp lý sẽ tồn tại và ngược lại, cái tồn tại là hợp lý. Chẳng ai vào bếp mà đầu không ám khói. Tao nhìn thấy ánh mắt của chú mày… xanh và non lắm. Tao kể cái này để chú mày ngẫm. Hai, ba chục năm trước, bố bảo cũng không dám đưa tiền thế này. Phải nhét vàng vào bánh nướng bánh dẻo. Người nhận biết hết nhưng vẫn trong sáng coi như không. Giờ có điên mới thế! Tiền tươi thóc thật! Phong bì! Lịch sự thì kẹp thêm tờ báo! Cứ thế mà chốt hạ. Mà này, nhận cũng phải đếm đấy, bọn chúng nó không vừa đâu, nghĩ mình ngượng không đếm là ăn bớt ngay. Hơ… Hơ. Chú mày thấy chối lắm phải không? Đấy là chưa quen thôi. Quen lại thấy nó dễ thương ấy mà.

- Tài liệu của bác đúng là dễ thương thật! - Quang cười trừ. - Xe của bác xong rồi. Rửa sạch sẽ rồi nhé. Cái sâu công tơ mét em không lấy tiền vì lỗi tại em. Bác cứ đi, bất cứ vấn đề gì hỏng hóc quay lại đây bọn em bảo hành trong sáu tháng.

- Kinh tế thị trường! Chú mày được! - Ông khách nheo mắt gật gù.

- Lao động như bọn em kiếm được tiền của thiên hạ đâu có dễ như móc tiền trong túi mình. Phải làm để các bác còn quay lại. Cà phê bác uống ngon không? Cà phê xịn đấy, không pha hạt muồng hay ngô đậu gì đâu. Thỉnh thoảng bác nhớ tạt qua đây làm cốc cà phê ủng hộ em nhé.

- Rồi… Rồi… Tao sẽ chuyển chỗ qua đây uống cà phê sáng. - Vừa nói, ông ta vừa rút một tờ từ chiếc phong bì mới nhận đưa cho Quang, hất đầu về phía tách cà phê, ý như muốn thanh toán.

- Tiền to quá, thôi để lần sau em tính luôn thể.

Ông khách gật gật rồi kéo ga vụt đi.

Quán cà phê mới mở nên vắng hoe. Mấy cô nhân viên chạy bàn ngồi bất động nhìn ra đường.

Hồng đón thằng cu Tí về. Nó ào xuống xe, vừa chạy vừa kêu: “Bố… bố bế… bố bế”. Quang rạp người xuống, giơ hai tay đón con rồi quay một vòng. Vừa quay vừa thơm vào má cu Tí: “Bố yêu Tí… yêu Tí”. Hồng xách chiếc ba lô đựng đồ đi học của con, đứng nhìn hai bố con, nụ cười miên man hạnh phúc.

Chiếc điện thoại trong túi quần Quang rung bần bật. Cậu hạ cu Tí xuống, móc điện thoại ra nghe, mặt chuyển sắc tái xám, lắp bắp không thành tiếng: “Con vào ngay… vào ngay. Bệnh viện… không hả… về nhà… nhà… rồi à?”.

Quang bảo Hồng: “Ông bị ngã gãy chân”. Hồng vội mở khóa cửa ô tô, nói: “Để em đưa anh đi”. Quang chạy ra lại quay vào dắt chiếc xe máy, bảo: “Đường đông lắm, để anh đi xe máy cho tiện. Có gì em với con tới sau cũng được”. Chợt nhớ ra, Quang chựng lại, hỏi: “Nhà mình còn tiền không?”. Hồng lập cập móc tiền đưa cho Quang: “Có bảy triệu trả lãi cái xe. Để em khất họ vài hôm nữa. Mà anh đi cẩn thận! Đừng có vội!”.

*

Ông Quyền nửa nằm nửa ngồi trên giường ngủ, lưng tựa vào đống chăn gối. Chiếc áo vest dạ xanh không cài khuy banh vạt sang hai bên. Ống quần phải vén lên quá đầu gối, phía dưới bó bột trắng xóa đến mắt cá. Có lẽ đau, trán ông lấm tấm mồ hôi, mặc dù trời không nóng. Quang lấy tờ báo phẩy phẩy quạt, hỏi: “Bố có đau không?”. Ông nhăn mày quay đi, khẽ gật. Bà Quyền đang lễ mễ bê cái bát lên, cướp lời: “Bố mày trượt chân cầu thang. Tưởng chết!”. Quang lại hỏi: “Sao không gọi cho con ngay để con đưa đi viện?”. Bà Quyền nói: “Vội quá, gấp quá nên lú có nhớ gì đâu. Tiện có taxi ở đây thì đưa ông đi luôn. Giờ xong việc mới nhớ báo cho các con”. Bà đặt cái bát xuống, là bát đông trùng hạ thảo chưng cách thủy, hai con, xâm xấp nước màu nâu nhạt, bốc lên mùi ngai ngái, thơm ngậy rất khó tả.

Ông Quyền nhắm mắt như ngủ gật, đầu hơi ngoẹo sang bên. Bà Quyền nựng: “Ông ăn cái này đi cho có sức”. Ông Quyền mở mắt rồi trệu trạo nhai, nước đùng đục đùn ra thành giọt ở khóe mép. Bà Quyền lại nựng: “Nhớ húp cả chỗ nước này nhé. Toàn chất bổ đấy”.

- Khổ quá, Tết nhất đến nơi rồi. - Bà Quyền mếu máo.

- Tuổi già lâu liền xương lắm. Có loại thuốc gì uống cho mau liền không để con mua?

- Để mẹ mua. Con không thông thạo lại dính thuốc giả thì phí tiền. - Bà vẫn sụt sùi.

Sực nhớ, Quang vội móc tiền trong túi ra. Nắm tiền rơi tóe ra sàn nhà. Quang cúi nhặt:

- Con chỉ có tạm thế này, bà cầm hộ con thuốc thang cho ông.

- Mẹ xin... Bao nhiêu thế hả con? - Bà Quyền vừa nhặt giúp vừa hỏi làm Quang lúng túng.

Hàng xóm sang thăm. Bà Quyền đon đả mời ngồi rồi lại mếu máo: “Khổ quá… khổ quá các bác ạ”. Họ đặt vào tay bà Quyền những chiếc phong bì, nói như đúc khuôn: “Em chả biết mua gì, bác gái mua giúp bọn em”. Bà Quyền quay sang người này, quay sang người kia, luôn mồm: “Em xin bác… Quý hóa quá… Các bác thật là chu đáo”.

Thấy ngột ngạt, Quang về, không quên dặn dò bà Quyền cần thuốc gì, bồi dưỡng ra sao bà cứ mua, Quang lo hết.

Suốt đường về, đầu óc Quang mụ mị, giáp Tết ai cũng cần tiền, vay mượn không phải dễ.

Hồng với cu Tí vẫn chờ cơm. Hồng hỏi: “Ông sao rồi anh?”. Quang không trả lời mà hỏi lại: “Còn vay được tiền ở đâu không nhỉ?”. Hồng nửa cười nửa mếu: “Giờ biết vay ai? Có ô tô nó khổ thế đấy!”.

Quang im lặng, không rõ câu nói của vợ theo ý nào: Vì mua ô tô nên hết tiền hay đi ô tô buộc phải cư xử như đại gia cho tương xứng? Có lẽ là cả hai, tức là khó khăn sẽ nhân đôi. Tình hình này, không khéo phải bán xe. Đấy là điều Quang không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác. Tiền bán xe sẽ trả khoản vay của ngân hàng trước tiên. Có trả thì mới lấy được giấy tờ ra chứ. Còn lại chưa trả lũ bạn vội, cứ cho là bán lỗ thì cũng còn mấy chục triệu để lo cái chân cho ông.

Nhìn Quang căng thẳng mỏi mệt, Hồng xót xa: “Em hấp cho anh đông trùng hạ thảo. Hơi khó ăn, anh cố gắng nhé”. Bát đông trùng hạ thảo đục nhờ nhờ màu nước gạo. Con trùng vữa trương ra như được ninh bằng nồi hầm. Quang bảo: “Thôi em ăn đi. Dạo này em cũng vất vả. Ăn đi để có sức chiến đấu”. Hồng nhất quyết: “Em nấu cho anh mà. Em ăn để phát phì ra à?”. Dùng dằng một lúc Quang quyết định: “Thôi chia đôi nhé”. Hồng đưa con trùng lên miệng nhằn nhằn rồi bình luận: “Chả ra gì nhỉ, như bột ấy. Thế mà đắt kinh!”. Quang giục: “Ăn nhanh lên rồi đưa cu Tí tới thăm ông”.

*

Không biết có phải do biệt dược đông trùng hạ thảo, hay do sức khỏe của ông Quyền tốt mà hôm sau đã không còn biểu hiện của người đau đớn. Ngoại trừ cái chân bó bột và phải ngồi một chỗ làm ông khó chịu. Bà Quyền thỉnh thoảng đứng ngoài cửa, bồn chồn ngóng ra đầu ngõ như đợi ai. Bà cũng biết, đám nhà thầu chắc chắn sẽ không đến vì ông Quyền đã về hưu, nhưng còn cơ quan đoàn thể nơi ông Quyền công tác, họ không thể thờ ơ, vô cảm như thế được chứ!?

Quang tranh thủ lúc vắng khách, phóng xe tạt vào thăm bố. Gần tới cổng, Quang suýt va phải người đàn ông đi ngược chiều. Ông khách áo vest xanh đi giày đen tất trắng! Quang dừng xe, kéo kính chắn gió mũ bảo hiểm lên định chào nhưng ông ta đã phóng vù đi mất. Cửa nhà không khóa, cánh cửa khép hờ. Chắc bà Quyền chạy đâu sang nhà hàng xóm. Quang đẩy cửa bước vào. Hóa ra bà có nhà, đang rôm rả nói chuyện với ông Quyền trên gác. Bước chân của Quang cứ chậm dần, nhẹ dần, rồi dừng hẳn.

- Đến giờ mới có mỗi chú Hùng đến chơi. Chú ấy mang tài liệu cho ông đấy!

- Ừm. Cái thằng này ngày xưa tôi rất ghét vì cái mồm ăn nói bạt mạng, bô lô ba la, chả kiêng khem gì. Tưởng nó thù tôi lắm hóa ra lại tử tế biết điều.

- Ông thấy không? Về hưu rồi thì chỉ có cách đánh vào tình cảm như thế này mới ra được tài liệu. Nhưng cũng chẳng ăn thua gì so với ngày xưa, nhà mình mà có đám, tài liệu cứ là mỏi tay.

- Người ngoài thì không sao nhưng tôi thấy ngại với mấy đứa nhà mình quá.

- Đứa nào biết mà phải ngại? Tôi tính rồi, số tiền mấy đứa biếu ông, Tết này mừng tuổi lại bọn nhóc nhà chúng nó là xong. Lại còn được tiếng thơm thảo. Mà ông thấy không? Cái thằng Quang, làm ăn khấm khá mua được cả xe ô tô mà bố ốm mang về được có bảy triệu. Không bằng người dưng!

- Giờ này chắc chẳng ai đến thăm đâu. Bà tháo hộ tôi cái bột ra một lát cho đỡ ngứa. Mấy hôm rồi không được ra đường, tôi đi lại trong phòng cho giãn gân cốt vậy.

Quang lặng lẽ quay ra, phải vịn vào tường mới không ngã. Dọc đường về chỉ thấy loang loáng, loang loáng.

Thằng Tí đã đi học về đang chạy sang hiệu sửa xe tìm bố. Quang xồ tới ôm ghì thằng bé vào lòng, thơm tới tấp lên mái tóc óng như tơ. Quang không dám nhìn thẳng vào mặt Hồng, nói: “Không phải vay tiền nữa đâu em ạ”. Hồng bảo: “Vâng”.

Đêm ấy Quang âm thầm đổ gói đông trùng hạ thảo vào bồn xí, giật nước mấy lần. Ngồi ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.

*

Sau Tết một thời gian vị khách mặc vest xanh lại đến uống cà phê. Ông ta vẫn ngồi chỗ đấy, đọc báo bằng iPad và nhâm nhi ly cà phê Hồng pha. Ông ta ngồi rất lâu mà không nói gì.

Quang ngồi xuống bên cạnh, chủ động bắt chuyện:

- Hôm nay không có tin tức gì hả anh?

- Ha… Chú mày đấy hả? Ăn Tết vui không? Hố… hố. Tin giật gân thì không thiếu. Đây này, phó trưởng ban phòng chống tham nhũng in chức danh lên thiệp cưới, hay vụ hoa hậu bị tố cướp chồng đều đang nóng bỏng giãy tay. Nó nóng được bởi thiên hạ vẫn bán tín bán nghi nên còn phản ứng. Đến lúc cảm xúc chết lâm sàng như tao thì thông tin gì sẽ giật gân nhỉ?

- Loài người bị hủy diệt chăng? - Quang đùa.

- Á à. Đây… đây… Có tin hot đây này. Cháu bé học sinh lớp tám trả lại một trăm hai mươi triệu tiền nhặt được. Hơ… Hơ… Chú mày có tin không? Có khi là bịa nhể… nhể!

- Em tin chứ. Anh Hùng ạ!

- Thật à? Ớ, sao chú mày biết tên tao?

Có tiếng đám thợ phụ ơi ới gọi. Quang bảo: “Anh cứ ngồi chơi nhé”.

Ngoài đường vẫn thấy bán hoa đào. Chắc tại rét lâu nên đào nở muộn.

Trại viết VNQĐ, Phú Yên, 15 tháng 4 năm 2012


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx