CHƯƠNG 19
PHÒNG TÌNH NHÂN
Mẹ ơi, mất mặt quá!
Cả ngày hai mươi, Nặc Nặc thấp thỏm không yên.
Buổi sáng đánh răng thì cầm nhầm bàn chải, lúc ăn cơm thì quên gắp thức ăn, lúc họp thì lơ đãng cầm nhầm ly nước của đồng nghiệp… Tóm lại Nặc Nặc đã khiến mọi người trong vòng bán kính mười tám dặm đúc kết: Hứa Nặc hôm nay khá bất thường.
Tâm trạng căng thẳng như thế kéo dài đến tận buổi tối khi cô đi ăn cơm với Tiêu Đại boss mà vẫn không có tí biến chuyển nào. Thấy Nặc Nặc căng thẳng đến mức gần như không cắt nổi bít-tết, Tiêu Đại boss lắc đầu, đưa tay lau vết mỡ trên khóe môi cô, “Nặc Nặc, nếu không muốn thì đêm nay chúng ta không đi nữa.”
“Ưm?” Nặc Nặc đang chìm đắm trong thế giới của mình, nghe thế, đột nhiên tỉnh hẳn, miệng lên tiếng trước đầu, “Không được!”
Tất nhiên không được, một ngàn cái không được, một vạn cái không được! Lần này cô đã hạ quyết tâm từ bỏ sĩ diện của mình để đưa phiếu khách sạn cho Tiêu Đại boss, nếu bây giờ rút lui thì chẳng phải quá đáng tiếc hay sao?
Nặc Nặc hét xong mới phát hiện ra, hình như, có vẻ… Khụ, mình quá thẳng thắn, thế là nhìn trời để níu kéo sĩ diện, “Ý em là, bố mẹ khó khăn lắm mới trúng thưởng, hơn nữa phòng tình nhân cấp kim cương em chưa ở bao giờ, không ở thì quá lãng phí tài nguyên thiên nhiên.” >O<
Mắt Tiêu Đại boss thoáng nét cười, nhưng anh vẫn rất đứng đắn không vạch mặt thỏ trắng, gật đầu, “Ừm, vậy ăn nhanh đi, ăn xong anh đưa em đi xem phòng tình nhân cấp kim cương xem nó có hình thù thế nào.”
Một tiếng xong, khi Nặc Nặc đã thực sự đứng trong phòng tình nhân rồi, cô vẫn chấn động đến nỗi há hốc mồm không nói nổi.
Chính giữa căn phòng là một chiếc giường tròn công chúa bán kính một mét, phối với dải rèm trân châu trong suốt, và một bức màn lụa trắng như mộng ảo, tạo nên sắc điệu và hơi ấm cho căn phòng. Trên tấm thảm mềm mượt màu hồng, không có ghế sô-pha, nhưng bên cạnh trà kỷ thấp chất đầy những chiếc gối ôm đủ hình đủ dạng rất đáng yêu, sau đó là tivi cũng được bao bọc bởi một bộ Hello Kitty.
Trước cửa sổ, chiếc máy vi tính màu xanh nhạt nho nhỏ đáng yêu, bên cạnh còn bày rất nhiều búp bê vải. Nặc Nặc ngẩn ngơ, đây có phải là phòng tình nhân đâu, mà là… căn phòng của một cô thiếu nữ e thẹn nhút nhát đợi gả chồng mà!
Tiêu Đại boss thấy thế thì phì cười, nắm tay Nặc Nặc, “Khách sạn này đúng là khéo nịnh thật, biết chuyện chọn khách sạn thường do phụ nữ quyết định nên họ đã bố trí kiểu dáng mà phái nữ yêu thích.”
Thỏ trắng chớp mắt đùa, “Ủa? Sao anh biết chuyện chọn khách sạn thường là do phụ nữ quyết định? Chẳng lẽ… Tiêu tổng giám đốc cũng thường xuyên đưa phụ nữ đến nơi này để qua đêm?”
Nặc Nặc vừa nói dứt, Tiêu Dật đã vừa cười vừa nhìn Nặc Nặc chăm chú, ánh mắt có vẻ thâm tình khó tả. Thỏ trắng vội nhìn xung quanh, tim đập thình thịch điên cuồng, theo tiết tấu nhịp tim mỗi lúc một tăng, Tiêu Đại boss cũng tiến từng bước đến bên cô.
Cộp! Cộp! Cộp!
Rõ ràng là thảm trải sàn nhà, rõ ràng hai người lúc vào đã cởi giày, nhưng, tiếng bước chân của Tiêu Đại boss cô vẫn nghe rõ mồn một, trong tích tắc, phía trên đầu Nặc Nặc đã phủ một bóng đen lớn.
Giọng Tiêu Dật khàn khàn, “Nặc Nặc, hôm nay rõ ràng là em dẫn anh tới.”
Hai má Nặc Nặc đỏ bừng, ngón tay cũng khẽ run lên, Tiêu Đại boss có vẻ đang trả lời câu nói ban nãy, nhưng hàm nghĩa thực sự thì thỏ trắng đã rõ – là em dẫn anh tới, nên đêm nay, em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Tiêu Đại boss từ từ cúi xuống, đúng khoảnh khắc ôm lấy thỏ trắng, con thỏ hiền lành đột nhiên nghiêng người, xách túi chạy tuốt vào phòng vệ sinh, vừa bỏ chạy vừa bịt tai, “Em… em đi tắm…”
----- Tôi là đường phân cách đêm đẹp quá ngắn -----
Đến khi thỏ e thẹn ngần ngừ xong, cố lấy hết n dũng cảm để bước ra khỏi phòng vệ sinh thì Tiêu Đại boss đã thay xong đồ ngủ, bình thản nằm ngủ trên giường rồi. >_<
Lúc đầu Nặc Nặc không tin lắm, ừ… trong tiểu thuyết đều viết thế, đàn ông nham hiểm giả vờ ngủ, đến khi nữ chính ngây thơ xinh đẹp đến kiểm tra thì sẽ bất ngờ ngồi dậy, ôm chầm lấy XXOO… Thỏ trắng bịt miệng, Tiêu Đại boss quả đen tối, dám chơi trò này! Hứ! Mình không bị mắc lừa đâu!
Vì thế thỏ trắng thông minh đi vòng qua cạm bẫy kẻ thù, lau khô tóc xong đến chơi game. Cô muốn xem thử Tiêu Đại boss giả vờ đến khi nào, kết quả…
Nửa tiếng sau, Tiêu Đại boss hô hấp bình thường, không có chút dấu vết nào là đang vật vã kiềm chế…
Một tiếng sau, Tiêu Đại boss vẫn ngủ say sưa, không hề trở người…
Một tiếng rưỡi sau, Tiêu Đại boss hình như đang nằm mơ, thậm chí còn ưm ưm hai tiếng. Sau đó! Sau đó lật người, ôm gối đầu tiếp tục ngủ say. =_=
Hai tiếng sau, thỏ trắng giận dữ!
Vô sỉ! Quá vô sỉ. Đó là uy hiếp + nguy cơ + sỉ nhục trần trụi!
Mỹ nhân trước mặt mà Tiêu Đại boss lại không làm gì, cứ thế mà ngủ ngon lành! Quá đáng! Cô còn cố ý vì đêm nay mà… mà đi mua quần áo lót nữa…
Thôi được, cô thừa nhận, vì đêm nay mà thực sự rất căng thẳng, nhưng nghĩ lại chuyện cô và Tiêu Đại boss đã chắc như đinh đóng cột rồi, hôm ấy bà Tiêu thậm chí còn kéo cô đi chọn ngày để lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, thế nên Nặc Nặc cho dù có ấy ấy, cũng là điều nên làm mà.
Hơn nữa từ trước đến giờ có vẻ Tiêu Đại boss nhịn rất khổ sở, mấy lần đang mê muội thì đều vì lý do này hoặc lý do khác mà gác lại. Đêm nay thỏ trắng cảm thấy ý ngầm hay ý nổi cũng đã tỏ rõ hết rồi, nên cho dù căng thẳng đến mấy cũng vẫn lén lút chuẩn bị tâm lý như lẽ tất nhiên, ai ngờ mình thì thấp thỏm không yên, còn kẻ đương sự đã ngủ mất.
Nặc Nặc khóc, nhớ đến cô nàng Tô Tố mồm loa đã đồn đại chuyện đêm nay cho các cô bạn của họ biết mà cô càng buồn bực hơn. Nếu để họ biết mình và bạn trai ở phòng tình nhân một đêm, mà lại yên bình lành lặn, thì chẳng phải sẽ bị cười chết mất sao?
Nghĩ đến đây, thỏ trắng cố động viên mình lao đến bên giường. Đang định đánh thức Tiêu Dật dậy thì cô nhìn thấy trong tay anh một tập tài liệu.
Nặc Nặc thở dài, ngắm hàng lông mày khi ngủ vẫn hơi nhíu lại trong mơ của Tiêu Đại boss, thấy tim nhói đau rồi không nỡ gọi anh dậy nữa. Gần đây công ty bận thế ư? Tiêu Đại boss ban ngày lo lắng, ban đêm cũng không yên, hai hôm trước còn bay đến hai, ba nơi để công tác.
Chuyện này Nặc Nặc cũng lén nghe ngóng từ Phì Long lão đại. Đối phương chỉ nói: Công ty có một hạng mục lớn, Tiêu Dật đi khắp nơi cũng là vì muốn tìm ra “nhà thông gia” tốt cho hạng mục đó, thu thêm ít tiền rồi gả phứt nó đi cho xong. Nhưng cụ thể thì Phì Long lại kín như bưng.
Thỏ trắng muốn hỏi nhưng lại ngại, khẽ vuốt ve hàng lông mày đang nhăn lại của Tiêu Dật rồi lấy tài liệu ra khỏi tay anh. Kết quả vừa đụng đến, tay cô đã cứng lại giữa không trung, Tiêu Dật ban nãy còn đang say ngủ bỗng nắm chặt lấy cổ tay thỏ trắng.
Mở to đôi mắt đen, trong căn phòng chỉ bật ngọn đèn tường, tròng mắt Tiêu Đại boss chuyển động linh hoạt. Nặc Nặc ngẩn người rồi cúi đầu hỏi, “Em làm anh thức dậy ạ?”
Tiêu Dật không đáp, ánh mắt nóng bỏng, chằm chằm nhìn Nặc Nặc, như thể ngắm bao nhiêu cũng không đủ. Hai người cứ người quỳ kẻ nằm như vậy, vì khoảng cách khá gần nên hơi ấm cứ bao bọc quanh Nặc Nặc, phần cổ cũng thấy ngưa ngứa tê dại. Nặc Nặc e thẹn đẩy Tiêu Đại boss một cái, định đứng lên thì trong tích tắc, đã bị Tiêu Dật lôi vào lòng.
Mùi vị nam tính quen thuộc ập đến, Nặc Nặc xấu hổ vùi mặt vào ngực Tiêu Dật, nói gì cũng không chịu ngẩng lên. Tiêu Đại boss cắn vành tai đã đỏ bừng của cô, thì thầm, “Nặc Nặc, em có biết đánh thức sói dậy sẽ phải trả giá thế nào không?”
Thỏ trắng đỏ mặt, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Vậy em có chịu không?”
Nặc Nặc ngước lên, dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn gương mặt đẹp trai của Tiêu Đại boss, cười khẽ, “Em còn có cơ hội không chịu nữa sao?”
Nói xong, môi cô đã bị đè xuống, ngọt ngào mà ngang ngược, mang theo hơi thở hổn hển của hai người. Không giống trước kia, nụ hôn này dường như quá điên cuồng, quá quấn quýt, giống như một ngọn đuốc, hoàn toàn đốt cháy cơ thể cả hai người.
Nặc Nặc chỉ thấy toàn thân khó chịu bừng bừng như lửa đốt, đang quấn vào nhau thì bàn tay của Tiêu Đại boss đã vuốt lên lưng cô, giống như đang yêu chiều vuốt lông mèo con, từng chút từng chút, Tiêu Dật đang vuốt ve Nặc Nặc bằng tay.
Và cùng lúc đó, đầu lưỡi của Tiêu sói đã nhân lúc Nặc Nặc không phòng bị mà khéo léo luồn vào miệng cô, chơi trò đùa cợt. Ánh sáng e ấp, màn trướng rủ che. Nặc Nặc dưới sự dẫn dắt của Tiêu Dật, càng lúc càng bức bách, hơi thở càng lúc càng dồn dập, ngọn lửa trong tim không tìm ra chỗ để bùng cháy, một bàn tay to lớn đã len lén luồn vào váy ngủ, ôm trọn đôi gò bồng đảo của Nặc Nặc.
“Ối…” Thỏ trắng kháng cự yếu ớt nhưng lại bị ai đó hôn đến choáng váng đầu óc, toàn thân bải hoải, một cú lật người, hai người đã đổi vị trí mà không chút chống cự - thỏ trắng đã hoàn toàn bị đè dưới người Tiêu sói. Còn chiếc váy ngủ của cô cũng bị lột sạch sành sanh. >O<
Nặc Nặc xấu hổ đến mức sắp khóc, đành kêu lên vẻ bất lực, “Đèn! Tắt đèn, tắt đèn!” Thì ra tiểu thuyết nói đúng, lúc thế này… rất sợ ánh sáng.
Tiêu Đại boss nhướn môi cười khẽ, ngồi dậy tắt đèn, trong bóng tối, cảm giác an toàn của Nặc Nặc tăng lên nhiều hơn, đang thở ra một hơi thì cơ thể Tiêu Dật lại áp sát như một ngọn lửa, Tiêu Đại boss nhân lúc đèn tắt cũng đã lột sạch quần áo của mình. Cảm giác một vòm ngực rộng lớn áp sát sau lưng mình, Nặc Nặc thấy gần như cả người mình đang bốc cháy.
Tiêu Đại boss không yên phận mà ôm lấy Nặc Nặc từ phía sau, nụ hôn ướt át kéo từ tai đến cổ, Nặc Nặc không kìm nổi mà rên lên khe khẽ. Khi cơ thể quấn vào nhau, cô cảm thấy sự thay đổi của Tiêu Đại boss. Dụi dụi vào người Nặc Nặc, Tiêu Dật cắn cô một cái như làm nũng, “Nặc Nặc, em có biết anh nhịn rất khổ sở không?”
“Ối…” Nặc Nặc không chịu được cám dỗ, nụ hoa trước ngực cũng dần nở ra trong bàn tay Tiêu Dật. Khoảnh khắc này, chẳng phải cô cũng chờ đợi rất khổ sở hay sao?
Môi quấn môi, chân tay quấn chân tay, cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Tiêu Đại boss, hai người đã đối diện với nhau.
Trước khi Tiêu Dật tiến vào, Nặc Nặc run lẩy bẩy, ôm chặt lấy Tiêu Đại boss, nói như khóc, “Em… em hơi sợ…”
“Không sao, anh sẽ luôn ở bên em.”
Luôn… ở bên em, yêu em, chiều chuộng em.
Cho đến khi, thế giới biến mất.
Đêm ấy, Tiêu Đại boss cuối cùng đã hoàn thành mong ước của mình.
Rất tốt, rất viên mãn.
Khoảng cách giữa tiểu thuyết và thực tế khác nhau ở chỗ, tiểu thuyết viết quá hoàn hảo, quá khoa trương, còn thực tế thì lại quá tàn khốc, quá máu lạnh. Thế mới nói, tiểu thuyết ngôn tình gì đó đều là trò lừa gạt. Mà đạo lý này, Nặc Nặc đến giờ mới hiểu.
Trong phòng vệ sinh, thỏ trắng vừa súc miệng vừa nhe răng, trong lòng thấy trống vắng.
Cô cũng là một cô gái trưởng thành rồi, thỉnh thoảng cũng nghĩ đến những cảnh tượng xxx, hôm qua khi bị Tiêu Đại boss đè xuống, Nặc Nặc thừa nhận cô cũng khá là kích động. >O<
Nhưng khi thật sự đã làm đến bước cuối cùng, thì chẳng còn cảm giác bí ẩn gì hết, ngược lại thấy rất trống vắng, hôm nay sáng sớm tỉnh dậy, chẳng biết là có tâm trạng gì nữa. Hơn nữa điều khiến Nặc Nặc tức nhất là, thật sự… rất đau. /(ㄒoㄒ)/ Lúc nãy khi cô vào phòng vệ sinh, Tiêu Đại boss nhất định đã nhìn thấy dáng đi của cô rất kỳ quặc, hu hu, mẹ ơi, mất mặt quá.
Thỏ trắng đang kiểm tra vết hôn trên cổ và suy nghĩ lung tung thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Nặc Nặc?”
Nặc Nặc giật mình, nhận ra hình như cô đã lơ đãng quá lâu mà chiếm hữu phòng vệ sinh nãy giờ rồi, thế là vội vàng lau mặt qua quýt rồi mới bước ra với dáng đi quái dị, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tiêu Đại boss, nhưng cùng lúc cô ngồi xuống, vì đụng đến vết thương ở nơi nào đó, nên vẻ mặt lại tỏ ra sống không bằng chết.
Tiêu Đại boss thấy thế thì bế thỏ trắng ngồi vào lòng mình, hôn trán cô rồi nói khẽ, “Vẫn khó chịu lắm à?”
Thỏ trắng nước mắt ròng ròng, dẩu môi gật đầu, nghĩ đây là con đường mà mỗi cô gái đều phải trải qua nên cũng không trách Tiêu Đại boss, thế là lại lắc đầu cật lực.
Tiêu Đại boss dở khóc dở cười trước màn gật đầu rồi lại lắc của thỏ trắng, nói, “Bên công ty anh đã giúp em xin nghỉ phép rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai sẽ không sao nữa.”
Nặc Nặc xấu hổ, nằm trong lòng Tiêu Dật không dám ngẩng đầu lên, tối qua vì ai kia kiềm chế quá kém + không hề có kinh nghiệm, khi Nặc Nặc đã “bị thương chảy máu” một cách quang vinh, lại thực thi lần “bạo hành” thứ hai. Thỏ trắng tất nhiên không ngủ ngon, khó khăn lắm mới thiếp đi giấc ngủ chập chờn, không lâu sau thì trời đã sáng trắng rồi.
Tiêu Dật ôm thỏ trắng đáng thương của mình, cũng rất buồn bã, cứ ngỡ mình trầm tĩnh biết kiềm chế, che giấu tình cảm rất tốt trước mặt mọi người, nhưng không ngờ tối qua, lại mất kiềm chế…
Tiêu Đại boss cắn răng, thở dài, “Sau này… không thế nữa.”
“Ưm?” Nặc Nặc chớp mắt, ngước lên nhìn Tiêu Dật, nhưng lại thấy đối phương quay đi với vẻ xấu hổ, tai đã đỏ bừng, “Chuyện tối qua quá đột ngột, nên… khụ khụ… Nặc Nặc, sau này anh sẽ không làm em đau nữa.”
Thỏ trắng cười, nhớ đến dáng vẻ lóng ngóng vụng về tối qua của Tiêu Đại boss mà tỉnh ngộ: Woa! Hóa ra Tiêu Đại boss chẳng có tí kinh nghiệm gì hết, e rằng đến “lớp phụ đạo trước” cũng chưa kịp theo học! Không hề hỏi han bạn bè, cũng không xem phim v.v… Chẳng lẽ… Tiêu Đại boss đang mắc cỡ ư?
Nghĩ đến đó, tâm trạng Nặc Nặc rất vui vẻ, đang định đùa cợt thì đã bị Tiêu Dật gian xảo chuyển chủ đề, “Còn nữa, Nặc Nặc, đây là gì thế?”
Nặc Nặc nhìn theo ánh mắt của Tiêu Đại boss, phát hiện ra áo sơ mi lần trước mua cho anh, và cả… một cái gối ôm nhỏ. Thì ra tối qua ngoài ngày kỷ niệm lần đầu tiếp xúc thân mật của hai người, còn là sinh nhật của Tiêu Đại boss.
Nặc Nặc đã rất vất vả vì ngày này, chuẩn bị xong quà cho bạn trai từ lâu rồi, tối qua mang hết đến khách sạn, nhưng không ngờ, chưa kịp tặng quà thì chính mình đã bị xem là quà mà bóc tem ăn sạch mất. >_<
Nặc Nặc nhìn trời, “Lần trước dạo phố, em thấy anh có vẻ rất thích chiếc áo này nên mua tặng anh, còn về cái gối…” Còn cái gối thì mới là quà sinh nhật thật sự, câu đó nghẹn trong họng thỏ trắng, cô đỏ mặt, ngại không dám nói.
Chiếc gối này không phải là gối ôm thường, mà là gối thêu hình chữ thập. Hai em bé đáng yêu thêu trên đó là do Nặc Nặc đích thân thêu từng mũi. Trong thời gian Tiêu Đại boss ghen tuông giận hờn, ngỡ Nặc Nặc đang hẹn hò với Nhiễm Thanh Hà, thực ra ngày nào thỏ trắng cũng thức đêm thêu gối.
Nặc Nặc xòe tay ra, nũng nịu, “Anh nhìn này, đây, đây, và đây nữa, đều là vết kim đâm, huhu… Cũng may kim thêu chữ thập không sắc lắm, nếu không tay em đã thành mỏ than rồi.”
Thỏ trắng chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã nắm lấy ngón tay cô, đầu mày nhíu lại, vẻ mặt nhăn nhó. Không sai, không phải là xót xa, mà là… ức chế. Nặc Nặc nhướn mày, có phần sợ hãi, không phải chứ? Cô chỉ muốn vào ngày sinh nhật của anh, tự tay làm quà gì đó đặc biệt tặng anh, nên mới ngoan ngoãn đi học thêu hình chữ thập, bây giờ nhân lúc anh cảm động thì tẩy não, bắt anh sau này cam tâm tình nguyện làm bà nội trợ.
Nhưng bây giờ Tiêu Đại boss có vẻ bực bội, vẻ mặt ức chế là sao?
Tiêu Dật vẫn sa sầm mặt, kéo tay Nặc Nặc chăm chú nhìn rồi sắc giọng, “Làm sao đây?!”
“Cái gì mà làm sao?” Thỏ trắng rụt lại, tình huống gì đây? Tại sao Tiêu Đại boss lại bất ngờ nổi giận thế này?
Tiêu Dật ôm cứng cô vào lòng, kéo ngón tay cô, vẫn sầm mặt xuống, “Đây là của cải của Tiêu gia chúng ta, em làm hư rồi phải đền!”
Nặc Nặc ngẩn ngơ rồi phì cười, lòng thấy ấm áp, cố ý chống tay vào thắt lưng, “Hừ hừ, lần này tin em rồi chứ? Em không hẹn hò Nhiễm Thanh Hà, tất cả đều là cố ý để chọc tức anh … Còn nữa, hôm ấy bố em xảy ra chuyện, cũng không phải như anh nghĩ, đó là do anh ta nằng nặc đòi đợi ở dưới nhà, mà bố lại nôn ra máu, cuống quá nên…”
Chưa nói xong, ai đó đã nghiêng người, khóa lấy môi cô.
……
Hồi lâu sau, Tiêu Đại boss mới hổn hển ép mình buông thỏ trắng ngon miệng ra, nhướn mày nói, “Chuyện ở bệnh viện anh tin em, nhưng Nặc Nặc, hình như em còn có chuyện gì đó chưa nói với anh?”
Thỏ trắng nằm trên giường lăn qua lăn lại, cho đến khi thấy đã cách một khoảng an toàn với Tiêu sói mới nói, “Chuyện gì cơ?”
Tiêu sói cười gian, “Chẳng hạn… đã biết Tiêu Tiêu là sư đệ của anh từ lâu rồi.”
Nặc Nặc im bặt.
Đúng là thế, khi ở bệnh viện, đồng chí lão Hứa gian xảo cũng chưa chắc là đối thủ của Tiêu Đại boss, bị anh xoay mòng mòng thì Tiêu sói anh minh làm sao không phát hiện ra chuyện đó? Nhất định là từ đầu đã biết mình đang xử lý anh nhỉ?
Hoặc giả, cứ án binh bất động, đồng ý với cách dạy dỗ của mình?
Nặc Nặc thở dài, qua chuyện bố nằm viện, cô cũng có phần hổ thẹn với kế hoạch bồi dưỡng sói. Nặc Nặc dựa vào giường nũng nịu, “Ai bảo anh đáng ghét, biết em thích công việc ở Kiêu Dực mà còn đuổi em đi, hứ! Có điều anh biết em đang “chơi” anh từ khi nào thế?”
Tiêu Đại boss trầm ngâm, nghiêm túc bảo, “Lúc thấy mẹ vợ tương lai dạy dỗ chồng là biết.” Mẹ thế nào thì con sẽ thế đó, bà Hứa lợi hại như vậy, làm sao lại có một cô thỏ trắng hiền lành đáng yêu được? Xem ra từ đầu anh đã sai, thỏ trắng chưa bao giờ là thỏ trắng, mà chỉ là hổ cái đội lốt thỏ trắng, còn anh, mới là người thật sự bị bẻ gãy xương rồi nuốt vào bụng.
Nghĩ đến đó, sắc mặt Tiêu Dật rất thảm não, anh ho một tiếng, “Dù sao đi nữa, quà sinh nhật anh nhận rồi đấy.” Sự đã đến nước này cũng đành nhận vậy.
Nghe thế, Nặc Nặc nheo mắt, ôm gối khều Tiêu Đại boss, “Em thêu đẹp không?”
“Khụ, cái anh chỉ không phải là quà này.”
Nặc Nặc thắc mắc, “Thế là gì?”
Tiêu Đại boss tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn thỏ trắng chăm chú, “Trước khi đến khách sạn anh đã kiểm tra, họ chưa bao giờ có hoạt động phòng tình nhân gì cả.”
“…” Thỏ trắng nghẹn ngào, chưa kịp hiểu lời Tiêu Dật nói thì anh đã tiếp, “Vốn… định giữ đến ngày cưới, nhưng anh biết em không có cảm giác an toàn nên mới gấp gáp như thế, nên…”
Dừng lại một chút, Tiêu Dật mới nói: “Nặc Nặc, món quà này anh rất thích.”
=_=
-_-|||
o(>_<)o
Trên đây là mọi thay đổi trên gương mặt Nặc Nặc.
Rõ ràng là cô bị lột sạch ăn tươi, cuối cùng lại trở thành kẻ háo sắc.
Rõ ràng Tiêu Đại boss mới là sói, nhưng lại tỏ vẻ đáng thương như bị bẻ xương ăn thịt.
Còn nữa, ai nói cho cô biết, vé đổi thưởng khách sạn gì đó, rốt cuộc là chuyện gì a a a a a a a a a!
Cùng lúc, ông bà Hứa đang thảnh thơi ở nhà uống trà, chơi game trên laptop.
Ông Hứa cuối cùng không nhịn nổi đã ngần ngừ lên tiếng, “Bà nó, anh cứ thấy như thế hình như không tốt lắm.”
Bà Hứa lườm ông, “Anh mà hiểu gì? Bây giờ bộ mặt hung ác của Nặc Nặc đã lộ ra rồi, nếu làm Tiêu Dứa sợ chạy mất dép thì không gả con gái đi được đâu, nên chỉ có nước tiên hạ thủ vi cường thôi.”
Ông Hứa: “Nhưng, Nặc Nặc biết thì có giận chúng ta không?”
Bà Hứa: “Nó dám à! Nhưng nếu nó dám giận thật thì ông lại thổ huyết cho nó thấy là được!”
Ông Hứa: “…”
Nặc Nặc đáng thương, Tiêu Đại boss tội nghiệp, dưới âm mưu nham hiểm của ông bà Hứa, họ đã bị ăn thịt mất rồi. >O<
@by txiuqw4