CHƯƠNG 20
NGUY CƠ CÔNG TY
Thỏ mà cuống lên sẽ cắn người không nhả ra!
Chuyện khách sạn Nặc Nặc nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết ai là kẻ đầu sỏ, nhưng gạo đã nấu thành cơm, về nhà không nhắc đến nửa chữ. Cha mẹ hai bên cũng xem như không thấy gì, không biết gì mà gấp rút chuẩn bị hôn lễ, còn Tiêu sói lần đầu cảm nhận được mùi vị ngọt ngào, cũng vì cuộc sống “hạnh phúc” sau này mà tất bật với những việc cần làm.
Nhưng, người vẽ kế hoạch là Tiêu Đại boss, còn kẻ tôi tớ phải chạy vạy làm việc vẫn là thỏ Nặc Nặc xui xẻo. >O<
Sau sự việc ấy, Nặc Nặc cũng không muốn ở lại công ty của sư đệ Tiêu Tiêu nữa, tự giác đưa đơn thôi việc. Giờ đây Hứa Nặc thất nghiệp lang thang đương nhiên đảm nhận đủ mọi việc phiền phức như đưa thiệp cưới, bài trí nhà cửa sau tân hôn, tìm khách sạn đặt tiệc cưới…
Có điều Nặc Nặc cũng có suy nghĩ riêng. Tiêu Đại boss cho dù không thể trở thành bà nội trợ thì cũng phải bắt anh từ bỏ chủ nghĩa đại nam tử. Vì vậy sau khi chuẩn bị hôn lễ xong xuôi, nếu Tiêu Đại boss vẫn không chịu để cô quay về Kiêu Dực, cô sẽ ra ngoài tìm việc tiếp.
Không phải vì uất ức, cũng chẳng phải để uy hiếp, chỉ muốn để Tiêu Dật hiểu rõ: Phụ nữ cũng có thể đội nửa trời. Còn Nặc Nặc khi đưa đơn thôi việc ở Hoàng Diễm cũng đã có chút sự cố bất ngờ.
Thì ra khi Nặc Nặc xin thôi việc nghe nói Nhiễm Thanh Hà trưởng phòng Nhân sự cũng ra đi vô cớ. Làm việc ở Hoàng Diễm mấy năm, Tiêu Tiêu vẫn chừa lại chút sĩ diện cho hắn, mà nói là “ra đi” chứ không phải “thôi việc”. Chuyện này Nặc Nặc cũng đã từng khéo léo hỏi Tiêu Đại boss. Tiêu Dật chỉ bảo, Nhiễm Thanh Hà tham hư vinh, dạo trước lại nghiện cờ bạc, nên lương bổng hậu hĩnh của trưởng phòng Nhân sự cũng không giúp gì được cho hắn. Đầu năm nay hắn gặp vô số vấn đề về thẻ tín dụng, thẻ vàng… đến nỗi không dám nghe điện thoại. Lúc ấy công ty đối thủ nhắm chuẩn thời cơ đã dụ dỗ Nhiễm Thanh Hà làm gián điệp, báo cáo mọi động thái mới và tình hình hạng mục của Hoàng Diễm cho họ biết.
Chuyện của thỏ trắng khiến Tiêu Đại boss nghi ngờ, tra xét đến cùng, lôi Nhiễm Thanh Hà ra ngoài. Cũng may ở phòng Nhân sự, rất nhiều tài liệu cơ mật chưa đến tay Nhiễm Thanh Hà, những gì hắn báo cáo với công ty đối thủ chỉ là những thông tin vô tội vạ.
Nặc Nặc kinh ngạc, vừa thấy sợ cho nhân phẩm của Nhiễm Thanh Hà, vừa tự mừng thầm: Ừ, xem ra nhân quả báo ứng thật sướng quá. Mình rõ ràng là đến Hoàng Diễm để chọc tức Tiêu Đại boss, kết quả còn bắt được gián điệp. Ha!
Chuyện đó Nặc Nặc và Tiêu Đại boss chỉ nhắc lại sơ qua một lần rồi cười cười cho qua. Kết cục của Nhiễm Thanh Hà và chuyện hắn đã đi đâu, thỏ trắng không có hứng tìm hiểu, nhưng một tuần sau đó, Nặc Nặc không hẹn mà gặp hắn ta.
Hôm đó Nặc Nặc và mẹ đi dạo phố, chọn được một ngọn đèn treo cho căn nhà mới, rồi mua những thứ như gối tựa ghế sô-pha, khăn trải bàn v.v… Bà Hứa rất hào hứng, kéo con gái đi siêu thị, bảo mua chút thức ăn để tối nấu lẩu thỏ tươi.
Hai tay Nặc Nặc xách túi lớn, túi nhỏ, mỏi quá nên đã đi thang máy lên tầng sáu của khu mua sắm, vừa uống cà phê nghỉ ngơi vừa đợi bà Hứa shopping. Đang thảnh thơi xem tạp chí thì thấy một đôi nam nữ khoác tay nhau đi ra ngoài, vì hai người cười nói quá vui vẻ nên trong quán cà phê yên tĩnh nghe rất to, Nặc Nặc bèn uể oải nhìn sang. Vừa ngước lên đã sững sờ. Anh chàng đẹp trai phong độ ngời ngời, âu phục chỉnh tề kia không phải Nhiễm Thanh Hà thì là ai?
Qua sự việc ở bệnh viện, Nặc Nặc và Nhiễm Thanh Hà xem như là kẻ thù của nhau, nếu là bình thường thì khi gặp nhau thế này, Nặc Nặc sẽ coi như không thấy mà tiếp tục uống cà phê, nhưng hôm nay điều khiến thỏ trắng bất ngờ là người phụ nữ đang khoác tay hắn ta kia.
Mấy năm quen biết, thỏ trắng tự nhận không hiểu nổi Nhiễm Thanh Hà nhưng cũng hiểu sở thích tiêu chuẩn của hắn, từ Lolita đến người sang trọng, từ dạng đáng yêu đến gợi cảm, những cô em hắn cưa đổ đều xinh đẹp trẻ trung, nhưng người hôm nay đi cạnh hắn, thật là… khẩu vị nặng quá.
Mắt kẻ đậm, mi mắt chảy xệ, đôi môi dày và cả lớp phấn dày trên mặt cũng không che được làn da thô ráp, tuy trang điểm ăn vận thời thượng nhưng nhìn cô ta vẫn giống một bà cô già hơn. Đó là loại điển hình của người muốn nhờ quần áo và lớp trang điểm để che giấu vết tích của thời gian nhưng lại thất bại hoàn toàn. Từ khi nào mà Nhiễm Thanh Hà lại tệ hại đến mức này?
Phát hiện đó khiến Nặc Nặc quá bàng hoàng nên không nhịn được mà liếc nhìn họ thêm. Bà cô nhạy cảm cũng dừng lại nhìn Nặc Nặc. Cùng lúc đó, Nhiễm Thanh Hà đang tình mặn ý nồng với bà cô ấy cũng phát hiện ra cô.
Thỏ trắng có hơi… giả tạo = =, vờ vùi đầu vào tiếp tục xem tạp chí, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Nhiễm Thanh Hà văng vẳng, “Cục cưng, em đi lấy xe trước đi, lát nữa anh đến.”
Bà cô chắc đoán ra Nặc Nặc là người quen của Nhiễm Thanh Hà nên nhìn cô vẻ khinh khỉnh, hừ mũi một cái rồi nguẩy mông bỏ đi. Nhiễm Thanh Hà thấy bà ta đi rồi mới thản nhiên ngồi xuống cười khẩy, “Sao? Tiểu Nặc Nặc, sếp Tiêu nhà cô không đi cùng à?”
Nặc Nặc bình tĩnh, coi như không thấy gì, tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí. Anh chàng cực phẩm biết Tiêu Đại boss cũng không có gì là lạ. Chồng cô rất nổi tiếng trong nghề, Nhiễm Thanh Hà hậu bối chỉ cần nghe ngóng một tí là biết. Hắn thấy Nặc Nặc thờ ơ thì sa sầm mặt, nghiến răng, “Hứa Nặc, tốt lắm, cô tốt lắm! Dám song kiếm hợp bích với Tiêu Dật để chơi tôi, có điều cũng chả sao. Các người phát hiện ra tôi làm trò ở Hoàng Diễm thì đã sao? Chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ thì đừng hòng kiện tôi!”
Nặc Nặc khựng lại, cuối cùng đã hiểu sự “ra đi” của Nhiễm Thanh Hà mà Tiêu Tiêu nói là ý gì rồi. Xem ra Tiêu Đại boss chưa định buông tha hắn dễ dàng, chuẩn bị đưa hắn vào tù, nhưng không may đã bị hồ ly phát giác, chuồn trước để hủy diệt chứng cứ.
Thế nên Nhiễm Thanh Hà đang trút giận với mình?
Thỏ trắng hơi nhíu mày, trong lòng tự dưng hiểu ra, bên kia Nhiễm Thanh Hà nheo mắt nói, “Hứa Nặc, tôi không ngại nói thật cho cô biết, bà cô lúc nãy là tổng Giám đốc công ty Vũ Thú. Cô đi thăm dò xem, ai mà chẳng biết Vũ Thú là công ty có thực lực kinh tế mạnh nhất trong ngành? Tiêu Dật không biết trời cao đất dày, tổng giám đốc Vũ Thú muốn mua Kiêu Dực, hắn không chịu, lại còn nhúng tay lo chuyện Hoàng Diễm, hừ hừ! Bây giờ các người cứ đợi mà khóc đi!”
Nặc Nặc im lặng, những thắc mắc trong lòng dần rõ ràng. Công ty Vũ Thú kia cô cũng nghe qua, thực sự như lời hắn nói, tài lực rất mạnh, có điều lại là một công ty già cỗi. Tổng giám đốc không hiểu tình hình cũng chẳng giỏi kỹ thuật, là một người chuyên về bất động sản, mấy năm nay có lẽ tiền nhiều, nghe người ta nói làm về phần mềm rất có lợi nên đầu tư vào, kèm theo một đám người gà mờ gõ chiêng đi theo.
Chuyện họ muốn thu mua Kiêu Dực cũng là thật, thỉnh thoảng đi ăn cơm cô đã nghe các huynh đệ kể lại như hài kịch. Không cần họ nói thì Nặc Nặc cũng đoán ra, họ chắc chắn đã bị Tiêu Đại boss Bao công mặt đen từ chối phũ phàng. Mà nghe ý tứ Nhiễm Thanh Hà nói ban nãy thì hẳn nhiên thời gian trước, chính công ty này muốn hắn làm gián điệp, cùng với lúc thu tiền, tiện thể hắn cũng thu luôn bà cô tổng giám đốc kia.
Bây giờ, e là bà tổng giám đốc và Nhiễm Thanh Hà đã điều tra ra mồi dẫn lửa của chuyện gián điệp ở Hoàng Diễm chính là Tiêu Đại boss, thù cũ thêm hận mới chồng chất lên nhau.
Nặc Nặc mím môi, “Ý anh là gì? Vũ Thú không chỉ muốn dọn dẹp Hoàng Diễm mà còn định xử lý cả Kiêu Dực ư?”
Nhiễm Thanh Hà cười càng gian xảo, “Xem như cô thông minh, cứ đợi mà xem. Cho dù tôi không còn ở Hoàng Diễm, nó cũng sẽ sụp đổ. Còn về Kiêu Dực, kế hoạch nuốt sống của chúng tôi đã sắp hành động, đến lúc đó Tiêu Dật khóc lóc van xin chúng tôi, có lẽ sẽ cho hắn ta làm giám đốc kỹ thuật…”
Nhiễm Thanh Hà vừa nói vừa giơ bàn tay bẩn thỉu ra túm cằm Nặc Nặc, “Hê hê, nhìn gương mặt này. Nặc Nặc, nể tình em và anh bao năm qua, bây giờ em hối còn kịp. Nhưng đừng đợi đến lúc Tiêu Dật thành ăn mày rồi mới đến cầu xin anh, chẳng phải em cũng thích tiền của hắn ta hay sao?”
Nặc Nặc thấy dạ dày cuộn lên như buồn nôn.
Bên ngoài thì diễn kịch với bà cô tổng tài, nháy mắt đưa tình, bên trong thì bảo mình làm vợ bé hắn, đảm đang việc nhà, cái tên buồn nôn Nhiễm Thanh Hà kia đã định như thế, nên thời gian trước mới theo đuổi mình mãi không buông?
Thỏ trắng càng nghĩ càng thấy lợm giọng, dạ dày như nghiêng sông đổ biển, trong tích tắc cô giận đến mức không nói được gì, toàn thân run rẩy, chỉ trừng mắt nhìn tên đàn ông trước mặt. Phù thủy, đúng là phù thủy, nhìn loại người này chỉ tổ đau mắt.
Nặc Nặc nhắm mắt, hạ quyết tâm quay đầu đi, hét lên, “Bảo vệ! Bảo vệ! Có tên vô lại quấy rối tôi!”
……
Cuối cùng, Nhiễm Thanh Hà xanh mắt bị bảo vệ “mời” ra ngoài.
Nặc Nặc thất thần ngồi trên ghế, đến khi bà Hứa khệ nệ vác đồ về mới gượng gạo theo về nhà. Trên đường trầm ngâm mãi, cuối cùng cô vẫn hỏi nhỏ, “Mẹ, mẹ nói xem… một công ty rất giàu muốn đạp đổ ai trong ngành thì đạp phải không?”
Bà Hứa hôm nay thu hoạch đầy đủ nên không để ý lời con gái, xem như cô đã đọc tiểu thuyết hay xem tivi quá nhiều, xua tay lia lịa, “Ôi dào, ai biết, con hỏi bà già như mẹ thì làm sao biết được? Nếu hỏi hôm nay khoai tây ngoài chợ bao tiền một cân thì mẹ còn biết.”
Nặc Nặc nhìn trời, lảm nhảm, “Cũng phải, Tiêu Đại boss lợi hại như thế, làm sao…”
Bà Hứa vừa kiểm tra chiến lợi phẩm vừa cười hề hề bổ sung, “Dù sao phim cũng hay nói thế, có tiền có quyền thì làm gì chả được?”
Nghe câu đó, Nặc Nặc vừa hơi yên tâm lại thấy thấp thỏm, trong lúc đang bất an thì một cảnh tượng bỗng lướt qua đầu:
Đêm ấy trong khách sạn, Tiêu Đại boss mệt đến mức cầm tài liệu ngủ thiếp đi. Cô đang khẽ khàng lấy đi thì anh đột ngột mở mắt, nắm bàn tay đang cầm tập tài liệu của Nặc Nặc kéo lại làm cô phát đau.
Nặc Nặc bất giác sờ cổ tay mình, dường như cơn đau vẫn còn, rất mạnh, rất căng thẳng, rốt cuộc là tài liệu gì? Còn nữa, gần đây anh rất bận, đi Bắc về Nam, lần nào hỏi bận gì, anh cũng chỉ cười không nói, các huynh đệ cũng ấp a ấp úng.
Chẳng lẽ…
Như Nhiễm Thanh Hà đã nói, công ty Vũ Thú bắt đầu hành động rồi?
Chuyện gặp Nhiễm Thanh Hà, Nặc Nặc tuyệt đối không nói lời nào.
Nghĩ đến chuyện công ty Kiêu Dực sắp bị nuốt gọn, lại liên hệ đến những cử chỉ kỳ lạ gần đây của Tiêu Đại boss và các huynh đệ, Nặc Nặc khó tránh khỏi hoài nghi. Nhưng tính cách Tiêu Dật thì cô hiểu, nếu anh không muốn cô biết, thì đánh chết anh cũng không nói.
╭(╯^╰)╮
Vì thế Nặc Nặc án binh bất động, dùng chiến thuật vu hồi để tìm hiểu tình hình.
Hôm ấy Nặc Nặc mời bạn thân là Na Na đến giúp sơn tường cho nhà mới, buổi tối, Tiêu Đại boss viện cớ kiểm nghiệm thành quả lao động xách thỏ trắng vào trong phòng. Thực ra căn nhà này Tiêu Đại boss năm ngoái đã làm xong, nhưng lúc đó ông bà Tiêu đi suốt, Tiểu Tuấn lại chưa tốt nghiệp cấp ba, cần người chăm sóc (=_= Nói ngược không vậy? Bình thường rõ ràng là Tiểu Tuấn nấu cơm, Tiêu Đại boss lo ăn), nên Tiêu Đại boss chưa dọn đến ở. Nhưng dù thế thì căn nhà cũng đã được trang trí một cách đơn giản, lại thêm thỏ trắng gần đây hay lui tới, mua vật dụng trong nhà, rồi kéo đường dây mạng, nước nóng v.v… nên đã có thể ở được từ lâu.
Tiêu sói đã nếm được vị ngọt, muốn ôm thỏ trắng thơm phức nhà mình từ lâu, nhưng vì ngại hai bên đều có cha mẹ ở nhà, không có cách nào “ăn vụng” được, nên cứ tính cách bắt Nặc Nặc đến nhà mới ở, nhưng vì mặt ai kia quá mỏng, không thể nói được, nên chuyện này cũng đành gác lại.
Nên đêm nay, Tiêu Đại boss cuối cùng đã tìm ra cơ hội tuyệt hảo cũng như lẽ tự nhiên, khóa chặt Nặc Nặc lại, không thả người. >_<
Sau một đợt cuồng nhiệt nóng bỏng, thỏ trắng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, sờ sang bên, giường đã trống không.
Nặc Nặc dụi mắt, đang định gọi Tiêu Đại boss thì nghe ngoài ban công có tiếng anh đang nói chuyện điện thoại. Thỏ trắng dỏng tai lên thì nghe, Tiêu Dật đang hạ giọng, “Ừ ừ… chuyện đó đã định chưa? Được… Vũ Thú nói thế nào? Ha! Anh chuyển lời cho bà ta giúp tôi, tôi sẽ kiên trì đến cùng, không bỏ cuộc!”
“Cách” – âm thanh cúp máy rõ ràng và quyết liệt vang lên, Nặc Nặc vội nhắm mắt vờ ngủ, một lúc sau, cô đã nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh.
Thỏ trắng dụi dụi mắt, vờ bị đánh thức cắn vào vai Tiêu Đại boss một cái. Tiêu Dật cười, “Thỏ nhà ai mà lại cắn người thế này?”
Nặc Nặc nằm ườn trong lòng Tiêu Đại boss không muốn nhúc nhích, chỉ nói với vẻ kỳ lạ, “Thỏ cuống lên sẽ cắn người không buông!”
……
Hai người lại vật lộn, ai kia thú tính bộc phát tấn công lần nữa, khi bị đè xuống, Nặc Nặc hơi thất thần, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi, “Gần đây công ty… vẫn ổn chứ?”
Tiêu Đại boss khựng lại theo bản năng, nhìn thỏ trắng bằng đôi mắt đen nhánh, rồi nheo mắt vỗ đầu cô, “Sao tự dưng lại hỏi câu này?”
Nặc Nặc nghiêng đầu sang bên, với bản lĩnh của Tiêu Đại boss cô chưa bao giờ định khiêu chiến, “Không sao, tiện hỏi thăm thôi mà.”
Xem ra, có vấn đề thật.
Đầu tiên là Tiêu Đại boss bận đến mức chân không chạm đất, tiếp đó lại không cho mình xem tài liệu công ty, bây giờ càng… Nặc Nặc trầm tư, nhắm mắt để mặc Tiêu Dật âu yếm. Lúc nãy trong điện thoại, Tiêu Đại boss nhắc đến Vũ Thú, còn nói “sẽ kiên trì đến cùng, không bỏ cuộc”, liệu công ty có nguy cơ thật không?
----- Tôi là đường phân cách phiền muộn -----
Tiêu Đại boss càng không nói gì, thỏ trắng càng rối loạn.
Buổi trưa hôm sau, Nặc Nặc hẹn Phì Long lão đại là người dễ tính nhất công ty sáng chế Kiêu Dực ra quán ăn trò chuyện. Vừa vào quán, Phì Long đã nheo mắt đùa, “Ôi, Tiểu Nặc Nặc, em to gan thật! Dám lén Tiêu Dật hẹn anh ra đây, không sợ bị bắt gian à?”
Trước khi hẹn anh ta, Nặc Nặc cố ý dặn: Đừng để Tiêu Đại boss và người khác biết, nên Phì Long cũng biết hôm nay Nặc Nặc “có ý đồ”, thế là cố ý chọc cô.
Nặc Nặc làu bàu, “Bắt gian gì chứ, khó nghe quá! Phì Long lão đại, em và anh quang minh chính đại…”
Nặc Nặc chưa nói xong, Phì Long lão đại đã lắc đầu cắt ngang, “Người này gian kẻ kia không gian, quang minh chính đại là anh, không phải em, “gian” mà anh nói là “gian” của người “có tật giật mình” là em đấy…”
Thỏ trắng im bặt, rồi mới nói thẳng, “Vâng, hôm nay em tìm anh là có chuyện muốn hỏi.”
Phì Long lão đại lăn lộn sa trường bao năm, nghe Nặc Nặc thẳng thắn thì tập trung nghe xem cô nàng hẹn mình ra đây là vì chuyện gì, lúc sau nghe Nặc Nặc rầu rầu nói, “Chuyện Vũ Thú, em biết cả rồi.”
Phì Long lão đại giật bắn mình, đơ lưỡi lắp bắp, “Em… em biết rồi? Ai nói?”
Thỏ trắng ra vẻ phẫn nộ, “Anh đừng quan tâm ai nói, hôm nay em đến để hỏi anh, anh coi em là bạn, là sư muội thật ư? Chuyện quan trọng thế, Tiêu Đại boss không nói vì sợ em lo, sao các anh cũng không nói chứ?”
Nói xong, thỏ trắng đóng kịch, mắt hoe đỏ, nghe giọng điệu ấy của anh ta thì công ty dù không sụp đổ ngay thì cũng đã gần kề hiểm nguy rồi. Lúc này tất cả đều giấu cô, Tiêu Dật càng không nói một lời.
Như vậy mà muốn sống với nhau đến bạc đầu sao? Vợ chồng nên chia sẻ hoạn nạn gánh vác khổ đau với nhau chứ? Tại sao khi anh đau khổ buồn phiền nhất, mà cũng không chịu nói cho cô biết?
Bên này Phì Long lão đại nghe thế, vẻ hoang mang trong mắt hiện rõ, tích tắc sau đã nhướn môi bảo ngừng, khoát tay ngăn thỏ trắng diễn kịch tiếp, “Nặc Nặc, đợi đã… trước khi trách móc, em có thể nói cho anh biết là ai đã nói cho em biết chuyện Vũ Thú? Và tóm lại là chuyện gì?”
Thỏ trắng đang hăng hái diễn xuất, bỗng hoàn toàn đần mặt!
Hoàn toàn đần mặt!
Hưm… nếu cô biết chuyện thì còn hỏi làm gì? Quả nhiên là bị lộ tẩy rồi?
Phì Long lão đại thấy thỏ trắng im bặt thì rung chân, đắc ý, “Nói đi.” Gừng càng già càng cay, thỏ trắng kỹ thuật quá kém, quá kém, mới hai ba câu đã lộ chân tướng ư? Rỏ nước mắt nước mũi là muốn che mắt anh?
Đừng mơ!
Nặc Nặc dẩu môi, chiêu này không được thì dùng chiêu nụ cười ngọt ngào, van xin nũng nịu, “Phì Long lão đại, lão lão đại, lão lão lão đại đại, ở phòng Kế hoạch anh lớn tuổi nhất, lại là người duy nhất có vợ, có con, chúng em đều coi anh như anh ruột mà.”
“Lúc em còn ở công ty, anh cũng chăm sóc cho em nhất, bảo em nhỏ, những sư huynh khác chọc em anh cũng giúp em dạy dỗ họ. Gần đây Tiêu Đại boss cứ bí bí ẩn ẩn, không chịu nói thật em biết, em rất lo. Em ăn không ngon ngủ không yên, anh tốt tốt nhất, nói cho em biết đi, hu hu hu…”
Thỏ trắng chắp tay lại, vừa van xin vừa khóc lóc, Phì Long lúc nãy còn cứng rắn như thép cũng bắt đầu lung lay. Nặc Nặc nói không sai, so với mấy tên trong phòng, thì Phì Long lão đại lớn tuổi nhất, vì đã có gia đình, vợ hiền con ngoan, nên là đồng nghiệp tiêu chuẩn, vững vàng, hiểu chuyện nhất.
Tình yêu của Nặc Nặc và Tiêu Dật, anh biết hết, bây giờ thấy hai người lo âu vì chuyện Vũ Thú, anh khó mà không dao động. Thở dài, Phì Long lão đại cũng dịu giọng lại, “Haizzz, em đang làm anh khó xử đấy! Anh…”
Phì Long ngần ngừ, ngẫm nghĩ rồi vẫn giậm chân lắc đầu, “Không được, không được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh đã dạy con gái cưng của anh như thế. Anh đã nhận lời Tiêu Dật không nói cho em biết, nếu giờ làm ngược lại thì còn ra thể thống gì?”
Chỉ cần nhắc đến con gái cưng ba tuổi là nguyên tắc của Phì Long lão đại lại vững như bàn thạch. Nặc Nặc biết rõ anh ta ngôn truyền thân giáo với con gái nên ủ rũ vì đã mất hy vọng, nhưng trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, mắt sáng lên.
“Lão đại anh nhận lời không nói cho em biết, nhưng đâu có nhận lời là không viết ra đúng không? Vậy anh viết một lượt ra giấy, xem như không làm ngược lại mà?”
Phì Long lão đại: “…”
Tuy hơi ngần ngừ với đề nghị vô cùng tinh ranh, vô cùng ức hiếp người khác của Nặc Nặc, Phì Long lão đại không nói được lời nào. Còn thỏ trắng vẫn tích cực tìm bút, tìm giấy, mời Phì Long lão đại trần thuật sự việc.
Phì Long nắm cây bút, đầu toát mồ hôi lạnh, gương mặt sa sầm của Tiêu Dật cứ hiện ra, nói thì sẽ chết, nhưng không nói…
Phì Long ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của thỏ trắng, giờ nếu không nói, thì sau này cũng chết! Thỏ trắng là phu nhân tổng giám đốc tương lai, sau này nhiều cơ hội thỏ thẻ bên gối Tiêu Dật, nếu hôm nay đắc tội, về sau e rằng khó sống ở Kiêu Dực.
Kiểu nào cũng chết, Phì Long lão đại quyết định chọn bên có khả năng chiến thắng cao hơn, bán chủ cầu vinh, nghiêng về phe phu nhân tổng giám đốc tương lai.
“Tiểu Nặc Nặc, chuyện này anh nói cho em biết, nhưng em không được bán đứng anh…” Phì Long muốn khóc, có cảm giác như… ký vào hợp đồng bán thân?
Nặc Nặc chẳng nghĩ nhiều, cứ “vâng dạ” qua loa.
Phì Long lão đại suy nghĩ! dù Nặc Nặc không bán đứng mình, nhưng người biết việc này rất ít, khó tránh khỏi bị nghi ngờ… bỗng ánh mắt nham hiểm của Phì Long phát sáng, “Nếu bị bức cung, em cứ nói là Tử Uyên mỹ nhân nói nhé.” Việc đã thế này, Phì Long cũng bất chấp tình nghĩa anh em, Tử Uyên, tôi có lỗi với cậu.
/(ㄒoㄒ)/
Quyết định xong, Phì Long lão đại đang định viết ra thì chuông điện thoại vang lên.
Phì Long nhìn màn hình, ra hiệu cho thỏ trắng im lặng rồi nghe máy, ừ ừ vài tiếng, sắc mặt thay đổi, trợn mắt há mồm cúp máy.
Thỏ trắng đoán ra người gọi là Tiêu Đại boss, nhưng không biết nội dung, cuống lên, “Đừng lo chuyện khác, anh viết ra đi đã!”
Phì Long lão đại sững người, rồi ngẩng lên nghiêm túc, “Nặc Nặc, anh phải về công ty, không thể giúp em viết ra được.”
Nặc Nặc chớp mắt, “Sao thế?”
Phì Long lão đại nghiến răng, trán hằn gân xanh, “Trang web công ty bị hack ác ý, bây giờ cả bộ phận kỹ thuật đang bảo vệ, anh phải về giúp.”
Sét – đánh – giữa – trời – xanh…
Cây bút trong tay Nặc Nặc bất giác rơi xuống đất. Lúc này đây trong đầu cô, lời Nhiễm Thanh Hà cứ văng vẳng, “Kế hoạch nuốt gọn Kiêu Dực đã được tiến hành rồi, Tiêu Dật đợi đó mà khóc đi!”
Đợi đó mà khóc đi, khóc đi, khóc đi…
Tấn công ác ý, liệu có phải chính là Vũ Thú làm?
@by txiuqw4