CHƯƠNG 21
GÁNH VÁC TRÁCH NHIỆM
Nặc Nặc, em hiểu lầm rồi.
Xong việc ở công ty đã hơn hai rưỡi sáng, Tiêu Dật không muốn làm phiền cha mẹ nên lái xe thẳng đến nhà mới. Qua cả cuộc “đại chiến tấn công” buổi chiều và công tác bảo vệ buổi tối, Tiêu Dật về đến nhà thì đã mệt đến mức mắt không mở nổi, định vào nhà là ngủ ngay, nhưng vừa mở cửa đã sững người.
Đèn đuốc sáng trưng, không chỉ phòng khách phòng ngủ, mà trong nhà bếp cũng lung linh ánh sáng dịu dàng màu vàng cam. Tivi đang mở, MC đang ngồi cùng mọi người, không biết đang thảo luận vấn đề gì mà cười rất vui vẻ. Tiêu Dật lướt nhìn căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, sau khi loại trừ khả năng bị trộm đột nhập, khóe môi anh bất giác nhướn lên.
Sợ ở nhà một mình, nên mở hết đèn tường các phòng; sợ cô đơn nên cho dù không xem tivi cũng bật lên, để căn nhà có chút âm thanh, người làm chuyện đó, chỉ có…
Tiêu Dật rón rén bước vào phòng ngủ, thấy Nặc Nặc đang co ro trên giường, ngủ say sưa. Bờ vai trắng nõn của thỏ trắng lộ ra, chăn đắp hờ trên người. Ôi! Tiêu Đại boss đang mệt mỏi bỗng hứng khởi, nếu… trước khi nghỉ ngơi mà vận động gân cốt một tí cũng hay lắm.
Tắm rửa thần tốc, Tiêu sói nhảy bổ vào thỏ trắng. Dưới màn quấy rối của anh, Nặc Nặc cuối cùng đã tỉnh, “Anh về rồi sao?”
Tiêu Đại boss vừa tiếp tục động tác tay, vừa thì thầm, “Ừ, sao em biết anh sẽ đến đây?”
Nặc Nặc lắc đầu, “May mắn thôi.” Trước đó Nặc Nặc đã gọi điện đến Kiêu Dực hỏi tình hình bảo vệ trang web, em Lâm nói với vẻ đáng thương rằng, hình như đối phương rất mạnh, Tiêu Đại boss, Tử Uyên sư huynh, Phì Long lão đại… những người ra quân được đều đã xuất hiện. Nhưng hẳn nhiên hacker đã có phòng bị, một lỗ hổng vừa được vá, tường lửa chưa kịp sửa lại thì đã bị virus tấn công ngay.
Em Lâm tỏ vẻ uất ức: Đừng nói là các anh em phòng Kỹ thuật và Kế hoạch đêm nay đều không được về, mà cả phòng Hành chính cũng phải trông chừng trang web đến khi hồi phục lại bình thường mới có thể về.
Gọi điện cho em Lâm xong thì đã hơn mười hai rưỡi khuya, Nặc Nặc đoán đêm nay Tiêu Đại boss sẽ không về nhà nên thu dọn đồ đạc, bất chấp cha mẹ khuyên ngăn mà chạy đến đây đợi anh. Cũng may đã chờ được.
Nặc Nặc gác đầu lên vai Tiêu Dật, hiền lành ngoan ngoãn, “Trang web phục hồi lại chưa?”
Nghe câu nói đó, ai kia đang vật lộn với móc áo lót bỗng khựng lại, dừng động tác tay, giọng nói cũng lạnh hẳn, “Em biết rồi à? Ai nói?” Hôm nay công ty tuy bị tấn công toàn diện bất ngờ, nhưng vì Kiêu Dực có cách bảo vệ nên nhìn bề ngoài thì không thể mở được web của Kiêu Dực, chỉ có vậy thôi. Một là phòng trừ virus và chống trò gian mà các game thủ cũng bị đối phương thả ra, hai là các tranh chấp cùng lúc đó cũng xem như đã được giải quyết ngầm, ít ra không để người ngoài cười thầm.
Nhưng Nặc Nặc mù kỹ thuật lại biết chuyện.
Tiêu Đại boss sắc mặt không tốt lắm, hỏi vẻ nặng nề, “Có phải em Lâm nói cho em biết?”
Nặc Nặc lắc đầu, vội tỏ ra vô tội nhưng cứ nghĩ rằng nếu nói thật thì chuyện mình hẹn Phì Long lão đại cũng sẽ bị lộ tẩy. Ngần ngừ một lúc, Nặc Nặc khéo léo chuyển vấn đề, “Em cho anh xem cái này.” Nói xong Nặc Nặc liền vội vàng xuống giường, lục lọi trong túi xách một lúc, cuối cùng trịnh trọng đưa nó đến trước mặt Tiêu Đại boss.
Tiêu Dật ngước nhìn, hơi ngẩn người.
Thỏ trắng muốn cho anh xem… chính là thứ này? Sổ tiết kiệm ngân hàng?
Tiêu Dật không hiểu được tâm tư thỏ trắng nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy, mở ra xem, tên chủ tài khoản quả nhiên là Hứa Nặc, còn số tiết kiệm đã hơn năm vạn. Đối với Tiêu Đại boss thì năm vạn không là gì, nhưng với người đi làm chưa được hai năm như Hứa Nặc thì lại khác hoàn toàn.
Thỏ trắng trèo lên giường, lấy chăn đắp kỹ chân rồi mới cúi đầu e thẹn, “Số tiền này là do em kiếm được sau khi đi làm, em biết không nhiều nhưng…” Nặc Nặc dừng lại rồi lấy hết can đảm ngẩng lên, ánh mắt rất nhiệt tình.
“Nhưng em muốn lấy số tiền này ra để nói cho anh biết, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ hết lòng vì anh, cả tinh thần lẫn vật chất. Gia đình không chỉ là mua nhà. Hai người ở chung thì đã là nhà. Khi em mới tốt nghiệp cũng tưởng chỉ cần tìm người đàn ông có xe có nhà, đối xử tốt với em là may mắn, nhưng không phải thế, đúng không?”
Nặc Nặc dựa vào vai Tiêu Đại boss, cười ngọt ngào, “Quan trọng nhất là, em tin người em lấy có khả năng xuất sắc, có thể cho em hạnh phúc. Nên em đã hiểu ra từ lâu rằng, nhà là do hai người cùng xây dựng, chỉ có vợ chồng sát vai cố gắng thì mới hạnh phúc lâu bền được.”
Tiêu Đại boss nghe thấy lời tỏ tình thành thật của Nặc Nặc thì nhất thời lúng túng, nhíu mày xem kỹ lại sổ tiết kiệm lần nữa, vô cùng xúc động. Trên đó ghi rõ quá trình thỏ trắng kiếm tiền, mấy trăm, một ngàn. Trong hai năm mà cô thỏ trắng tiết kiệm kia đã có được số tiền như vậy.
Hít thở thật sâu, Tiêu Dật nói, “Nặc Nặc rốt cuộc em muốn nói gì?”
Vấn đề đã đến trọng tâm. Nặc Nặc cũng không thẹn thùng nữa, nhìn thẳng Tiêu Đại boss nói, “Em biết hết rồi! Chuyện Vũ Thú ép người, nguy cơ của công ty, khó khăn của anh và cả vụ tấn công trang web, em biết hết rồi.”
Tiêu Dật hơi nheo mắt, đang định lên tiếng thì bị Nặc Nặc bịt miệng, “Tiêu Đại boss, anh nghe em nói đã, em biết công ty đang gặp khó khăn, anh muốn tự gánh vác mà không muốn em lo lắng. Nhưng chúng ta sắp kết hôn rồi. Là vợ, là thành viên của gia đình, em có nghĩa vụ và cũng có quyền lợi tìm hiểu sự thật, cho dù không giúp được anh, em cũng muốn dành cho anh sự cổ vũ lớn nhất về mặt tinh thần!”
Nói xong, không khí có phần ngượng ngập. Tiêu Đại boss bất động, tiếp tục xem sổ tiết kiệm. Nặc Nặc căng thẳng đến độ lòng bàn tay rịn mồ hôi, trong lòng rất phức tạp. Không nói có nghĩa là gì? Tức giận? Bực bội? Hay là giận cô nhiều chuyện, không phải người công ty nữa còn chạy lung tung nghe ngóng? Ôi, nếu là thời xưa thì mình cũng bị coi là yêu phi nhúng mũi vào chuyện chính trị rồi.
Và, nếu lát nữa Tiêu Đại boss hỏi mình, chuyện này là do ai nói, thì cô phải trả lời thế nào? Em Lâm không thể bán được, Phì Long lão đại cũng không thể, nhưng nếu đẩy hết cho Nhiễm Thanh Hà thì liệu anh có ghen tuông mà nghĩ sai đi không?
Làm sao đây, làm sao đây…
Nặc Nặc đang căng thẳng đến độ muốn đâm đầu vào tường thì Tiêu Đại boss đã mở lời vàng ngọc, lắc lắc quyển sổ trong tay, giọng điệu bình thản, “Số tiền này em định dùng thế nào?”
“Hưm…” Thỏ trắng nhìn trời, nhất thời không nói được. Thực ra nếu không xảy ra tình trạng Kiêu Dực sắp sụp đổ thì Nặc Nặc sẽ tuyệt đối không lấy nó ra để biểu thị lập trường của mình, Tiêu Đại boss không thiếu vài đồng cỏn con này mà! ╭(╯^╰)╮
Tiêu Dật nói đúng, Nặc Nặc là một cô nàng rất hà tiện. Với số tiền xương máu vất vả kiếm được, tất nhiên đã có kế hoạch từ lâu – đưa cho bố mẹ giữ trước, đến khi kết hôn thì lại bảo bố mẹ tặng lại như của hồi môn, đúng là nhất cử lưỡng tiện:
Thứ nhất, vì là “của hồi môn” nên Tiêu Đại boss sẽ không tiện hỏi mượn, cô có thể danh chính ngôn thuận giữ làm quỹ đen; thứ hai, bố mẹ cũng tiết kiệm được tiền hồi môn. ↖(^ω^)↗
Những lời đó thỏ trắng không dám nói. Đang dằn vặt suy nghĩ xem trả lời thế nào thì đã nghe Tiêu Đại boss nói gọn, “Nên hôm nay em vừa ra tay viện trợ vừa tỏ tình, lòng vòng như thế là muốn anh kể tình hình gần đây của Kiêu Dực cho em nghe phải không?”
Nặc Nặc gật đầu.
Tiêu Dật: “Em muốn cùng anh gánh vác trọng trách gia đình?”
Tiếp tục gật đầu.
Tiêu Dật: “Vậy nếu công ty không có chuyện gì, số tiền này vẫn sẽ được tận dụng?”
Gật đầu… Ủa? Khoan đã, thế nào là “nếu công ty không có chuyện gì cả”? Thỏ trắng trợn mắt nhìn Tiêu Đại boss, anh cười dịu dàng, vỗ vỗ đầu cô nói vẻ yêu chiều:
“Nặc Nặc, em hiểu lầm rồi.”
Thì ra dưới sự lãnh đạo tài tình của Tiêu Đại boss, công ty sáng chế Kiêu Dực không những không bị tổn thất hay phá sản, mà càng phát triển vững vàng hơn. Gần đây chuẩn bị hợp tác với một công ty điện ảnh, quay game online thành một bộ phim truyền hình. Mà game được chọn lại chính là hạng mục nguyên tác đầu tiên mà Nặc Nặc làm – “Kỳ Lân Sát”.
Sau khi Nặc Nặc làm việc ở Hoàng Diễm, Tiêu Dật đã tỉnh ngộ sau bài học đau đớn. Nếu để thỏ trắng đi làm ở công ty khác, lại bị kẻ khác dụ dỗ thì chi bằng giữ lại để quan sát còn an toàn hơn. Tuy hiện tại Nặc Nặc sắp kết hôn, việc nhiều, tạm thời không đi làm, nhưng với tính cách của cô thì sau này chắc chắn vẫn sẽ đi tìm việc khác.
Nên Tiêu Đại boss cứ băn khoăn, xem nên dùng cách ân cần nhất dễ nghe nào để mời đại thần thỏ trắng quay về công ty. Hiển nhiên mời cô quay về làm biên kịch cho kịch bản truyền hình “Kỳ Lân Sát” là cơ hội không thể nào tốt hơn. Vì thế Tiêu Đại boss định đợi khi hạng mục làm xong, chính thức ký hợp đồng với công ty điện ảnh rồi sẽ mời Nặc Nặc về làm lại.
Thỏ trắng nghe Tiêu Đại boss giải thích xong liền chớp mắt, “Em không tin. Nếu là thế thật thì cho dù anh không cho em xem tài liệu, không nói cho em biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuộc điện thoại em nghe thấy thì sao?” Đêm ấy Nặc Nặc nghe rõ Tiêu Đại boss nói, cho dù đến bước cuối cùng cũng sẽ không cầu cứu Vũ Thú.
Tiêu Đại boss cười, nói: “Chuyện hợp tác của chúng ta và công ty điện ảnh là thật, nhưng anh không định bán bản quyền game cho họ, mà ngược lại chúng ta muốn họ đầu tư, tự chúng ta làm.”
“Tự làm?” Nặc Nặc ngạc nhiên nhưng thấy Tiêu Dật gật đầu rất nghiêm túc.
Tiêu Dật có sáng kiến, lại có con mắt nhìn sắc sảo, tuy nhắm vào thị trường điện ảnh, muốn dùng cách này để quảng bá game nhiều hơn, nhưng trình độ cải biên của công ty điện ảnh lại khiến anh dè dặt. Gần đây, có vài game online rất hay bị họ sửa đổi nát như tương, khiến các game thủ kêu ca.
Thế nên Tiêu Đại boss to gan đưa ra suy nghĩ: Để công ty sáng chế Kiêu Dực phụ trách toàn bộ phần sáng chế phim, từ sửa đổi kịch bản, thiết kế trang phục đến chọn diễn viên. Còn công ty điện ảnh chỉ lo phần hợp tác, cung cấp kỹ thuật chuyên nghiệp nhất, kiến nghị chuyên nghiệp nhất, và căn cứ theo kế hoạch của Kiêu Dực mà yên tâm quay phim và lo hậu kỳ rồi quảng bá là được.
Tuy ý kiến đó rất sáng tạo, được các cấp lãnh đạo như Mạc Tử Uyên và chú Hải tán thành, nhưng vấn đề cứ liên tục kéo đến: quay phim không phải chuyện nhỏ, chi phí mời công ty điện ảnh, diễn viên, sáng chế, quảng cáo… Một khoản lớn như thế, dù công ty Kiêu Dực có thực lực hùng hậu thì nhất thời cũng không thể kiếm ra số tiền nhiều như vậy.
Thế nên việc tìm kiếm người đầu tư là điều khiến Tiêu Đại boss đau đầu nhất, đó cũng là nguyên nhân mấy tháng trước anh cứ đi Bắc về Nam suốt. Còn Vũ Thú sau khi nghe tin đó cũng muốn chen vào tỏ ý muốn hợp tác, đó là nguyên nhân có cuộc điện thoại ấy.
Thỏ trắng đột nhiên vỡ lẽ, nếu các công ty khác đầu tư, có lẽ Tiêu Đại boss sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng dựa vào đánh giá của người trong ngành về Vũ Thú, nếu để họ đầu tư thì xem như hậu hoạ vô cùng, vậy nên Tiêu Đại boss mới cự tuyệt.
Nghĩ đến đó, Nặc Nặc thấy lo âu, “Vậy hiện tại tìm ra nơi đầu tư chưa?”
Tiêu Dật hôn trán Nặc Nặc, vẻ vui tươi, “Ừ, mấy tiếng trước đã tìm ra rồi.” Nói xong, Tiêu sói thổi vào tai Nặc Nặc vẻ mờ ám, giọng nói khàn khàn mê hoặc, “Cô Hứa Nặc, nước đi này của anh đủ lợi hại chưa, em có đồng ý về lại Kiêu Dực làm việc không?”
Nặc Nặc bị Tiêu Đại boss làm cho ngứa ngáy tâm can, vừa cảm động vì những gì anh làm cho mình, vừa xấu hổ vì gần đây Tiêu Dật càng lúc càng để lộ bản chất háo sắc, cô đỏ mặt đẩy Tiêu Đại boss ra, miệng vẫn lẩm bẩm, “Thì em đồng ý…”
Tiêu Dật nghe mà hí hửng, lao đến Nặc Nặc và bắt đầu vật lộn với các nút áo, “Đêm nay biểu hiện tốt, thì quỹ đen kia không cần dùng nữa.”
“Ối…” Chưa kịp nói gì thêm, Nặc Nặc đã bị sói hôn chặt, trong lòng vẫn cảm thấy hình như thiếu gì đó. Sự kiện hiểu nhầm ấy đã bị trôi qua lãng xẹt như thế… hình như mình còn bỏ sót gì đó, nhưng không nghĩ ra. Rốt cuộc là gì nhỉ?
Thỏ trắng vừa thất thần nghĩ ngợi, thì áo của cô đã bị sói kia cởi tung…
CHƯƠNG 22
NGỰ THƯ GIÁ ĐÁO
Rốt cuộc đây là sư tỉ sư đệ ở đâu ra vậy trời!
Cuối cùng Nặc Nặc đã trở lại Kiêu Dực như ý nguyện.
Tuy không khiến Tiêu Đại boss phải cầu xin van vỉ rước đón về như kế hoạch ban đầu, để cô vinh quang trở về như kính Bồ Tát, nhưng với tất cả những gì anh đã làm, Nặc Nặc vẫn thấy rất cảm động. Trước sự trở về của thỏ trắng, các huynh đệ phòng Kế hoạch càng kích động la hét ầm ĩ, bảo phải đi cúng bái để cảm ơn thần thánh, có người nói cuối cùng đã thoát ly khỏi Thiếu Lâm Tự rồi…
Do đó Nặc Nặc cảm thấy lần này quay lại rất đẹp, rất viên mãn. Nhưng dù là thế, Nặc Nặc vẫn thấy sự hiểu lầm lần trước hình như còn có chút khúc mắc chưa giải được, chẳng hạn đêm ấy trang web của Kiêu Dực bị tấn công bất ngờ, chuyện ấy từ đầu tới cuối Tiêu Đại boss không hề nhắc đến. Thỏ trắng nghi ngờ hỏi thì Tiêu Đại boss chỉ nói, “Trang web bị tấn công là chuyện tình cờ, không liên quan đến Vũ Thú.”
Nặc Nặc tuy nghi ngờ nhưng vì vô căn cứ nên cũng quên mất chuyện ấy như lẽ đương nhiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, rất nhanh, chân tướng vụ việc đã bị lộ ra…
Nghe đồn hôm ấy trời xanh gió mát, vì buổi chiều căn nhà mới phải lắp đặt hồ cá nên Nặc Nặc cố ý xin nghỉ nửa ngày để ở nhà đợi người đến lắp, tiện thể theo lời dặn dò của chồng mà mua hải tảo, đá hoa cương, cá nhiệt đới và các loại trang trí hồ cá về.
Ngờ đâu vừa ra khỏi cổng khu trung tâm thương mại thì Nặc Nặc đã toát mồ hôi: trưa rồi mà gần đó lại tắc đường kinh khủng, xe này nối đuôi xe kia, người đi bộ cũng phải luồn lách mới đi được. Nặc Nặc ngao ngán, đang định đi bộ hai ba trạm xe rồi gọi taxi thì bỗng có một bóng đen xuất hiện.
“Xin hỏi phía trước là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong đúng không?”
Thỏ trắng ngẩng lên vẻ đáng thương, tích tắc mắt đã phát sáng, woa! Mỹ nữ! Đại đại đại mỹ nữ! Trong mắt cô, mỹ nữ nhất định phải có một mái tóc xoăn đen nhánh đẹp đẽ, dáng người mảnh mai cao ráo, da trắng, còn nữa, quan trọng nhất là phải có một đôi mắt to sinh động, và cả đôi môi nhỏ đỏ hồng.
Mỹ nữ đang hỏi đường kia, hội tụ đủ những điểm đó!
Ai bảo phụ nữ không nhìn phụ nữ? Ai bảo phụ nữ không thích mỹ nữ? Lúc này đây, Nặc Nặc nhìn thấy “mỹ nữ trong mộng” của mình, đuôi vẫy lia lịa, cật lực gật đầu, “Vâng, vâng, trước mặt chính là tòa nhà thương mại Đỉnh Phong, có thấy không ạ? Chính là tòa cao nhất kia.”
Tòa nhà thương mại Đỉnh Phong chẳng phải là nơi văn phòng công ty Kiêu Dực đang đóng đô sao? Thỏ trắng ngày nào cũng ra ra vào vào, tất nhiên là quen thuộc. Theo hướng tay Nặc Nặc chỉ, người đẹp kia nghiêng người nhìn, thỏ trắng ngắm gương mặt không thể chê vào đâu được, có phần “đắm đuối”.
Người đẹp ấy nhìn đã biết là nữ cường nhân, cho dù không cấp tổng giám đốc thì cũng chắc chắn thuộc hàng lãnh đạo, toàn thân toát ra một sức mạnh khiến người khác không thể phớt lờ, hơn nữa điều khiến Nặc Nặc ghen tỵ nhất là, chiếc váy liền thân màu đỏ rượu nhìn có vẻ bình thường của mỹ nữ ấy lại tôn lên những đường cong hấp dẫn của cô, quả nhiên… mỹ nữ, không đúng, là ngự thư thì mặc gì cũng đẹp. /(ㄒoㄒ)/
Đang ngơ ngẩn thì Nặc Nặc nghe nàng mỹ nữ kia hỏi, “Vậy xin hỏi có phải công ty sáng chế Kiêu Dực cũng ở trong tòa nhà đó?”
“Đúng vậy.” Nặc Nặc buột miệng rồi mở to mắt vẻ tò mò, “Chị… muốn đến công ty sáng chế Kiêu Dực?” Chẳng lẽ mỹ nữ này là khách hàng của công ty?
Nghe thế, mỹ nữ nheo mắt đáp, “Ừ, muốn đến phòng Kế hoạch tìm người bạn cũ hàn huyên.”
Thỏ trắng: “A!” ( ⊙ o ⊙ )
Ngẩn ra ba giây, Nặc Nặc hoàn hồn lại, bắt đầu thấy rất hiếu kỳ, mỹ nữ lúc nãy nói, “tìm người bạn cũ hàn huyên”, bạn cũ, hàn huyên… Một cái từ quá sến, quá tình cảm, tiểu thuyết nào mở đầu cũng viết thế nhỉ?
XX bình thường trầm ngâm kiệm lời, không nói năng gì, kết quả một ngày nọ, một đại mỹ nữ đột ngột đến công ty, không nói không rằng tát hai cái vào má XX, sau đó mắt đại mỹ nữ rưng rưng, lời thoại kinh điển xuất hiện, “Anh có biết là mấy năm nay em tìm anh vất vả biết bao không…”
Nặc Nặc vừa hoang tưởng vô hạn độ vừa thấy quá tò mò về người bạn của mỹ nữ ấy, Phì Long lão đại hay Tử Uyên sư huynh? Cho dù thế nào thì màn kịch này nhất định sẽ rất hấp dẫn. Nghĩ thế, thỏ trắng mắt phát sáng, “Tôi cũng là nhân viên phòng Kế hoạch của Kiêu Dực, tôi đưa chị lên nhé.”
----- Tôi là đường phân cách dẫn sói vào nhà -----
Mỹ nữ vừa xuất hiện, quả nhiên thiên hạ vô địch.
Nặc Nặc và mỹ nữ đến cửa phòng Kế hoạch, các huynh đệ đang làm việc đột nhiên đờ ra như bị điểm huyệt – nhìn mỹ nữ chảy cả nước dãi. Thỏ trắng: Ngự thư đúng là ngự thư, có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông quá chừng ôi ôi ôi…
Nặc Nặc định đưa mỹ nữ vào trong ngồi thì nghe phía sau có tiếng động lớn, quay lại thì tập hồ sơ trên tay Phì Long lão đại đã rơi xuống đất. Nặc Nặc im bặt, lẽ nào, mỹ nữ này là mối tình đầu của Phì Long lão đại?
Không đợi mỹ nữ lên tiếng, Phì Long lão đại đã chạy như bay vào văn phòng nhỏ, vừa khóc lóc vừa kêu toáng lên, “Tử Uyên, mau ra đây xem người sao Hỏa a a a a…”
Tiếng kêu ấy khiến mọi người hoàn hồn, len lén quay nhìn về phía văn phòng nhỏ. Ai nấy đều hiểu ra: Ngự thư đến không lành tí nào, Tử Uyên sư huynh gặp đại họa đến nơi rồi.
Lát sau, Mạc Tử Uyên mới lượn ra ngoài, trước ánh mắt nhiều chuyện của mọi người, anh vẫn bình thản, “Mọi người rảnh rỗi lắm à?” Nghe xong, mọi người ai đều làm việc người nấy.
Mạc Tử Uyên ngẩng lên nhìn mỹ nữ, vẻ bất ngờ thoáng qua, mím môi không nói. Phì Long lão đại nấp sau lưng anh, thì thào, “Nhìn kìa, tôi đã nói là người sao Hỏa mà, n năm không về nước, về một cái là đến ngay chỗ chúng ta tìm người rồi.”
Mỹ nữ nheo mắt cười rất lạ lùng, “Phì Long, bao năm nay miệng cậu vẫn không thốt ra nổi ngà voi nhỉ.” Phì Long lão đại tính hiền lành, nhưng dù sao cũng là nhân vật cấp bậc nguyên lão trong công ty, lời mắng ám chỉ Phì Long là “chó” vẫn khiến mọi người vừa làm việc vừa run rẩy.
Mạc Tử Uyên ho một tiếng rồi cứu nguy cho Phì Long, “Ưng Dục, cậu tìm chúng tôi có việc à?”
Đại mỹ nữ Ưng Dục cười phì, “Đừng sợ, tôi chỉ đi ngang đây, bị tắc đường, nhớ ra hình như mọi người ở đây nên đến thăm. Hơn nữa…” Ưng Dục ngừng lại, rồi đảo mắt gian xảo cười ranh mãnh, “Không phải đến tìm các cậu, mà là đến tìm tiểu sư đệ mà.”
Nặc Nặc nãy giờ im lặng bây giờ mới lắp bắp, “Nói thế thì chị chính là bạn học của Phì Long lão đại và Tử Uyên sư huynh? Vậy tiểu sư đệ của chị…” Chưa nói xong, cửa phòng tổng giám đốc mở ra đột ngột, Tiêu Đại boss xuất hiện như thần, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ xúc động và thân mật, “Ưng Dục.”
Đại mỹ nữ nhìn Tiêu Dật, trong tích tắc dường như có một sự ăn ý nào đó chỉ hai người mới có, hồi lâu sau mới nghiêng đầu nói, “Không mời tôi vào trong ngồi à?”
Tiêu Đại boss cười không nói, ra động tác mời, đón Ưng Dục vào văn phòng, đóng cửa, một loạt động tác rất nhanh, không liếc nhìn Nặc Nặc đang đứng trong góc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nặc Nặc bất giác run lên, đầu óc trống rỗng, có cảm giác như tự vác tảng đá đập vào chân mình.
Thì ra… bạn cũ mà đại mỹ nữ nói là Tiêu Đại boss…
Tiểu sư đệ… Tiêu sư đệ…
Rốt cuộc đây là sư tỉ sư đệ ở đâu ra vậy trời!
Thỏ trắng hiếm khi… ghen tuông dữ dội!
Hương trà vấn vít.
Nặc Nặc nhìn hơi nóng bốc lên từ ly trà, thở dài thườn thượt. Vì tâm trạng buồn bực nên không đến nhà mới xem người ta lắp hồ cá, mà đến thẳng đài truyền hình nơi Tô Tố làm việc. Tô Tố là người viết kế hoạch tiết mục, mới kết hôn không lâu đã có thai nên chỉ cần làm đến cuối tháng này là có thể về nhà an dưỡng. Lãnh đạo cũng không sắp xếp việc nhiều, chỉ mong cô bình an đi làm những tháng cuối cùng, là vạn sự đại cát lắm rồi.
Mà lúc này, thỏ trắng đang xuôi vai rũ đầu, ngồi khóc kể lể với Tô Tố. Sự việc phải nhắc lại từ lúc nãy…
Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss và Ưng Dục, sư tỉ sư đệ tương thân tương ái vào văn phòng, cô nam quả nữ chung một nơi, bỗng thấy không vui, tiện miệng hỏi thăm Phì Long lão đại và Mạc Tử Uyên thì biết được một số vấn đề.
Thì ra Ưng Dục là bạn cùng lớp cùng khóa với bọn Phì Long lão đại, khả năng xuất chúng, ở nhiều phương diện ngay cả nam sinh cũng phải hít khói bám theo, được các bạn xưng tụng là “Nữ hoàng IT”. Nữ hoàng IT giỏi giang lại xinh đẹp, trong khoa bao chàng thầm thương trộm nhớ, nhưng không một ai đủ can đảm tỏ tình.
Đến khi năm thư hai đã qua hơn nửa mà Ưng Dục vẫn phòng không chiếc bóng, thi thoảng chỉ đi cùng các nữ sinh ở cùng phòng, không ai thấy có anh chàng nào đủ tư cách sánh vai với cô. Tình hình ấy kéo dài cho đến khi Tiêu Dật vào học.
Lúc Tiêu Dật học năm thứ nhất, dù trầm tĩnh thế nào cũng chỉ là một cậu con trai mười chín tuổi to xác, bồng bột, nông nổi. Nghe đồn trong khoa có một cao thủ của cao thủ, lại là con gái, Tiêu Dật thấy xấu hổ cho bản lĩnh đàn ông bèn cùng các anh em mang laptop đến thẳng phòng của Nữ hoàng IT, câu đầu tiên là:
“Chúng ta thi một lần, xem ai tấn công vào trang web trường trước. Chị thắng thì tôi gọi chị là sư tỉ; tôi thắng thì chị phải bỏ cái thái độ “nữ hoàng” kia đi.”
Chuyện ấy về sau trở thành giai thoại. Nguyên nhân được gọi là giai thoại không phải là màn kịch đẹp đẽ tình cờ gặp gỡ của hai người, mà là Tiêu Dật đã bị chơi xỏ - lúc đó Ưng Dục nghe sư đệ nói xong, không nhận lời cũng không phản bác, chỉ cười khẩy rồi bỏ đi, sau đó tìm đến văn phòng chủ nhiệm khoa, lấy lý do “Tiểu sư đệ năm thứ nhất có ý đồ tấn công trang web trường” để kiện Tiêu Dật. Kết quả là, Tiêu Dật bị ghi tên vào danh sách đen.
Hai người oan gia bỗng không biết vì đâu mà từ đó hay xuất hiện với nhau, hoặc ở phòng tự học, hoặc ở thư viện, lúc đó trong khoa đồn họ yêu nhau. Nhưng vừa tốt nghiệp đại học thì Nữ hoàng IT đã bất chấp tất cả xin đi du học, một đi không trở lại.
Đối với chuyện cũ, Tiêu Đại boss xưa nay không nhắc một chữ. Phì Long lão đại và Mạc Tử Uyên cũng không nhiều lời, nhưng hôm nay Nặc Nặc bức cung, Phì Long lão đại ba phải cũng đành rưng rưng nước mắt khai thật.
Tô Tố nghe Nặc Nặc nói xong thì uống nước có vẻ suy nghĩ, gật gù, “Hai người đều là thiên tài IT, lúc ấy lại trẻ trung, có chút gì đó cũng chẳng sao. Ưng Dục cũng nói rồi, chỉ là tắc đường nên tiện ghé thăm, nếu cậu vì thế mà ghen thì quá nhỏ mọn.”
Nặc Nặc khóc, kéo tay Tô Tố, giậm chân, “Vấn đề không phải chỗ đó mà là chuyện sau cơ.”
Thì ra thời gian trước web của Kiêu Dực bị tấn công không đơn giản như Tiêu Đại boss nói, mà hacker tấn công lại là Ưng Dục.
Ưng Dục sau mấy năm du học, tốt nghiệp rồi nhận lời ở lại làm cho một công ty IT của Mỹ, đến khi có kinh nghiệm và số vốn nhất định mới lập ra một công ty phần mềm. Bảy năm sau công ty đó đã thành công ở Mỹ, tài lực hùng hậu.
Thời gian trước Tiêu Dật vì đầu tư cho phim “Kỳ Lân Sát” mà gặp khó khăn, Phì Long lão đại đã vạch mưu, bảo Tiêu Dật thử tìm Ưng Dục. Nhưng Tiêu Dật không chịu gạt bỏ sĩ diện, phủ quyết ngay. Phì Long lão đại bất lực, tự đi tìm Ưng Dục, ai ngờ cô nghe xong thì cười bảo, “Tôi không hứng thú với phim, có điều không giúp Tiêu sư đệ thì không hay lắm. Thế này đi, tôi cho cậu ấy một đề thử nghiệm, nếu cậu ta qua được thì tôi giúp.”
Lúc ấy Phì Long lão đại cũng không để ý, kết quả một tuần sau, trang web của Kiêu Dực bị tấn công ác ý toàn diện. Qua cả một đêm chiến đấu, trang web hồi phục bình thường, các huynh đệ thở phào, cùng lúc ấy Tiêu Đại boss cũng nhận được tin của bên kia: “OK, trắc nghiệm thông qua. Tôi bỏ vốn giúp cậu quay phim.”
Lúc đó Phì Long mới vỡ lẽ trắc nghiệm mà Ưng Dục nói là gì, sau đó nghĩ lại thì thấy việc nhảm đó ngoài Ưng Dục ra đúng là chẳng ai làm nổi. Hai sư tỉ sư đệ khiêu chiến sau bao năm, giờ đã kết thúc. Khi học năm thứ nhất, Tiêu Dật nói: “Chị thắng thì tôi gọi chị là sư tỉ; tôi thắng thì chị phải từ bỏ thái độ “nữ hoàng” đó đi.”
Bao năm sau gặp lại ở Kiêu Dực, Tiêu Dật không mở miệng gọi cô là sư tỉ, mà là “Ưng Dục”.
Nghe Nặc Nặc kể xong, Tô Tố trầm ngâm, chống cằm nghĩ ngợi.
Thỏ trắng thấy thế thì tức đến nội thương, nói chuyện cũng có vẻ kỳ quặc, “Cậu cũng thấy đó là một câu chuyện tình rất đẹp, rất lãng mạn, đúng không?”
Tô Tố vẫn giữ động tác nhìn trời, rồi sau mới “ừ”, “Tớ nghĩ, câu chuyện này rất hợp để chuyển thành tiết mục, ôi… sửa thành tiết mục tìm người, cậu thấy sao? Tớ sửa lại chút chút, sau đó mời hai diễn viên, để nữ hoàng giả vờ về nước tìm sư đệ?”
Nặc Nặc không chịu nổi nữa, đập bàn đứng dậy, “Tô Tố!”
Tô Tố phì cười, kéo Nặc Nặc ngồi xuống, đang định an ủi thì nghe có tiếng gõ cửa dồn dập, cô nhíu mày, “Vào đi.”
Cửa mở, tiểu trợ lý mặt mày đỏ bừng lắp ba lắp bắp, “Chị… chị Tô, không ổn rồi, nữ khách mời của chúng ta tự dưng ngất xỉu rồi.”
Vì tiết mục đó từ đầu đến cuối đều do Tô Tố phụ trách, nên lãnh đạo để cô làm hết tháng này, bàn giao công việc xong rồi mới nghỉ. Ngờ đâu lại xảy ra sự cố.
Tô Tố kích động, đập bàn chất vấn, “Sao lại ngất xỉu? Gọi 120 chưa? Nếu người ta xảy ra chuyện ở đài truyền hình thì ai phụ trách?”
Tiểu trợ lý tỏ vẻ cam chịu, “Gọi rồi ạ, đã đưa người đi rồi, nói là bị tức ngực. Nhưng vấn đề là…”
Thấy tiểu trợ lý lắp bắp, Tô Tố càng tức, “Nhưng nhị cái gì? Nói ra đi chứ!”
“Nhưng tôi gọi cho vài nữ khách mời dự bị khác thì họ đều nói là có việc không đến được.”
“Cái… gì…” Tô Tố hụt hơi, suýt nữa huyết áp tăng cao mà ngất đi luôn. Nặc Nặc thấy thế vội đến dìu cô, vuốt vuốt ngực, “Đừng xúc động, đừng xúc động, không nghĩ đến bản thân thì cũng phải nghĩ đến đứa con chứ. Thiếu một khách mời cũng không sao.”
“Không được.” Tiểu trợ lý đẩy gọng kính, cắn răng nói, “Sân khấu của chúng tôi có cả thảy mười hai vị trí, nếu thiếu một khách mời nữ, lỡ cấp trên hỏi thì…”
Trợ lý càng nói càng yếu ớt, Tô Tố thấy đầu đau như búa bổ, cô không muốn xảy ra việc như thế trước khi về nghỉ ngơi, một là sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình trong đài truyền hình, hai là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự sau khi cô quay lại làm việc.
Thỏ trắng vỗ vai Tô Tố, “Đừng cuống, từ từ nghĩ cách. Tô Tố trước kia cậu chẳng đã nói mấy vị khách mời đó đa số là diễn viên, chỉ đến diễn thôi sao? Thời buổi này tìm diễn viên dễ thôi mà!”
“Đúng rồi!” Vừa nói xong, tiểu trợ lý mắt sáng rỡ nhìn Tô Tố, hai người lập tức hiểu ý, cùng quay sang nhìn Nặc Nặc.
Trong tích tắc, thỏ trắng thấy toàn thân nổi da gà, cô lùi lại vẻ cảnh giác, “Hai… hai người muốn làm gì? Tôi là con gái nhà lành đấy nhé!”
@by txiuqw4