CHƯƠNG 23
PHI AI VẬT NHIỄU
Tiêu sư đệ, vẫn luôn chờ đợi thỏ trắng của mình.
Trên sân khấu “Phi ai vật nhiễu”, Nặc Nặc mặt cười mà lòng đau khổ đứng trên vị trí khách mời, căng thẳng nhìn vào ống kính máy quay, mỗi lần ống kính lia qua cô, Nặc Nặc đều nhắm mắt tự lừa mình lừa người, “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…”
Vì cô nàng Tô Tố và tiểu trợ lý ra sức dụ dỗ, vừa giở chiêu ngất xỉu lại vừa uy hiếp “nể tình cục cưng trong bụng tớ”, cuối cùng thỏ trắng nhận lời tham gia vào tiết mục xem mắt “Phi ai vật nhiễu”. Lúc đầu, khi Tô Tố đề nghị để Nặc Nặc làm nữ khách mời tham gia tiết mục này, cô đã chống cự quyết liệt.
Nếu cô còn độc thân thì giúp bạn thân cũng chẳng ngại gì, dù sao cũng gấp như cứu hỏa, mà chẳng qua là diễn thôi mà. Nhưng, “nhưng” rất quan trọng, đó là cô sắp kết hôn rồi, là gái sắp có chồng, nếu để Tiêu Đại boss nhìn thấy mình tham gia tiết mục xem mắt…
A di đà Phật, thỏ trắng không dám nghĩ tiếp. Nhưng Tô Tố nước mắt lưng tròng, cứ thề thốt rằng tiết mục của mình hiệu suất người xem thấp, siêu thấp, ngoài những bà cô buồn chán ra, thì thiên tài IT như Tiêu Đại boss không bao giờ để mắt đến, hơn nữa stylist của đài truyền hình họ là nhà ảo thuật, chắc chắn sẽ trang điểm cho Nặc Nặc không giống người cũng chả giống quỷ… hừm… Không đúng, mà là hoàn toàn có thể hóa trang cho Nặc Nặc đến nỗi mẹ cô cũng không nhận ra.
Bất lực quá, nên Nặc Nặc đành chấp nhận. Hiệu quả sau khi trang điểm quả là khá tốt, đôi mắt đã to lên hơn 1/3, tóc mái đều được kẹp gọn lại, đội tóc giả màu nâu hạt dẻ vào, mặc chiếc váy đen trễ ngực, đến Nặc Nặc cũng không nhận ra mình.
Tô Tố rất đắc ý, lại tự đặt tên giả cho Nặc Nặc là Ngôn Nhược. Thỏ trắng bó tay, khi tiết mục trực tiếp phát sóng chỉ cầu mong cho kết thúc nhanh nhanh, dù sao cô cũng nghe theo lời dặn của Tô Tố: Cho dù vị khách mời nam nào lên sân khấu, bỏ không tắt đèn đầu tiên, không nói gì cũng không làm gì, MC và người quay phim lên tiếng hỏi, cô chỉ xem như người qua đường, đơn giản thế thôi.
“Cái cậu này, đang làm loạn à?” “Đúng thế, nghe giọng điệu của cậu, rốt cuộc muốn tìm người thế nào?” Thỏ trắng đang xuất thần thì nghe nhóm các bà mẹ bùng nổ.
Thì ra, tiết mục “Phi ai vật nhiễu” ngoài việc mách nước kinh nghiệm xem mắt, để khách mời nam qua từng vòng, trải qua một loạt thử thách như tự giới thiệu, chụp ảnh, đối đáp v.v… lại mời mười hai nữ khách mời chọn lựa xem có nên tắt ngọn đèn đỏ trước mặt hay không, thì phía chế tác để tăng kích thích, đã tạo nên “đội các bà mẹ”, để những bà mẹ ấy thẩm định mỗi một khách mời nam giúp các cô gái với tư cách là những người giàu kinh nghiệm.
Tình huống hiện nay là, nam khách mời tên Dư Thần đã qua tất cả các cửa, ngoài Nặc Nặc và một nữ khách mời hơi lớn tuổi khác thì trên sân khấu đã có mười ngọn đèn sáng lên cho anh ta. Đối với một tiết mục như “Phi ai vật nhiễu” thì đúng là sử vô tiền lệ.
Thông thường sau khi trải qua các vòng, nếu có khoảng bốn đèn sáng trở lên đã là khá lắm rồi, bây giờ lại có mười ngọn cùng sáng, hẳn nhiên là kỳ tích trong kỳ tích. Thỏ trắng nhìn trời nhớ lại người đàn ông ấy lúc nãy đã tự giới thiệu: hai mươi sáu tuổi, thạc sĩ nước ngoài, hiện tại kế thừa sự nghiệp của cha, tổng giám đốc hệ thống siêu thị lớn XX. Anh ta lịch sự, tướng mạo đẹp đẽ, thảo nào các cô gái không nỡ tắt đèn. >O<
Nhưng đến bước cuối cùng, khi sắp sửa bước vào vòng nam khách mời chọn ngược lại nữ khách mời thì Dư Thần đột ngột phất áo, cười ha hả, “Không cần chọn nữa, lão đây chẳng thấy ai được cả, cái bọn Gái Hám Tiền!”
Dứt lời, sân khấu trên dưới đều đại loạn. Người chỉ trích, kẻ trách mắng, hung hãn nhất vẫn là đội các bà mẹ, còn các nữ khách mời vì truyền hình trực tiếp nên vẫn cố gượng cười để giữ hình tượng thục nữ.
Một bà mẹ nào đó vẫn lảm nhảm không thôi, “Cái gì mà lão đây chứ, người ta là gái hám tiền hồi nào, cái cậu này thật là!”
Dư Thần nhướn mày cười ngặt nghẽo, “Không phải thế à? Các cô nàng bây giờ có ai mà không tìm chồng vì tiền hoặc vì quyền đâu? Mới thấy tôi đẹp trai, lại có ông bố giàu có thì chả mong lao đến ăn tươi nuốt sống tôi ấy chứ, ha ha ha!”
“Tôi không ngại nói thật cho các người biết, tôi lừa các người đấy! Bố mẹ tôi đều là thường dân, bây giờ còn đang ủ rũ trong nhà lo cơm áo gạo tiền đây!”
“Các người là đồ hám tiền, giả tạo, ích kỷ, mặt dày… cũng giống con bạn gái hèn hạ trước kia của tôi! Đã chạy theo bọn đàn ông giàu có!”
Đội trưởng đội các bà mẹ không chịu được nữa, đứng lên định nói gì đó thì bị Dư Thần cắt ngang, “Bà khỏi chỉ. Chỉ cái gì? Đáng ghét nhất là các bà đấy. Tại sao bây giờ giá nhà cao? Đều do các bà chết tiệt! Cha mẹ vợ! Gả con gái, các người muốn gả cho nhà thì có, muốn cưới con gái các người phải mua nhà trước, không do các người thì làm sao nhiều người là nô lệ nhà cửa được? Làm sao có nhiều người sống buồn bã không vui vẻ như thế chứ? Làm sao có…”
Cốp!
Chưa nói xong, một tiếng động do va chạm đã vang lên. Sân khấu đang ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Dư Thần sờ gương mặt bị ném đau, nhìn lên trên, là… một chiếc giày cao gót?
“Sai lầm!” Thỏ trắng nhảy một chân thiếu mất chiếc giày, hít thở sâu rồi mới nhẹ nhàng nói vào chiếc micro, “Không phải ai cũng hám tiền như anh nghĩ, bạn gái anh không phải đại diện cho mọi cô gái. Phụ nữ bây giờ yêu cầu đối phương có xe có nhà, ngoài lòng hư vinh ra, nhiều hơn nữa là gì, anh có biết không? Có hiểu không?”
“Anh không hiểu, nên bạn gái anh mới bỏ đi, chạy theo người đàn ông khác. Giờ tôi nói cho anh biết, phụ nữ sở dĩ hy vọng người ta có tiền, là vì chúng tôi không có cảm giác an toàn. Đàn ông không đáng tin thì chỉ nên tin vào tiền thôi, đàn ông chưa biết chừng sẽ phản bội, nhưng chí ít tiền sẽ không phản bội chúng tôi, nên phụ nữ mới chọn tiền mà không chọn đàn ông.”
Ngừng lại một chút rồi Nặc Nặc nói tiếp, “Tạo ra cục diện thế nào, không thể chỉ trách đàn ông lăng nhăng, nhưng phần lớn trách nhiệm chẳng phải là ở các anh hay sao? Nếu giống thời đại mẹ chúng tôi, mọi người kết hôn sống với nhau là chuyện cả đời, không ai nghĩ sẽ phản bội, ly hôn, cho dù nghèo mấy chúng tôi cũng nguyện gả. Phụ nữ, thực ra không yêu tiền như các anh tưởng, chúng tôi chỉ mong tìm nơi nương tựa, chỉ mong chồng mình có năng lực, chứ không phải loại chỉ biết than thân trách phận như anh. Tôi dám chắc là bạn gái anh rời bỏ anh, nghèo chỉ là nguyên nhân rất nhỏ, mà nguyên nhân sâu xa hơn chính là cô ấy không chịu nổi loại người như anh. Chính anh còn không tin bản thân mình, chỉ biết trách móc kẻ khác, chỉ biết mắng mỏ xã hội, chứ không cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, đừng nói là một cô bạn gái, có mười cô bạn đi nữa cũng chạy mất dép hết!”
Nói xong, thỏ trắng hít thở thật sâu, kết thúc bài diễn văn dài, bỏ lại Dư Thần đứng sững. Sân khấu nãy giờ im lặng, nửa giây sau đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Dưới sân khấu, Tô Tố và tiểu trợ lý há mồm trợn mắt, tiểu trợ lý đờ ra một lúc lâu mới đẩy gọng kính lắp bắp, “Chị Tô Tố, bạn chị đúng là… không nói thì thôi, nói thì kinh khủng thật!”
Mạng CD: “Trường quay xem mắt biến thành chiến trường, nữ khách mời đấu khẩu với nam oán thiên.”
Mạng Chân Ái: “Cô nàng bình dân giải thích tình yêu chân chính, đài truyền hình bị nghi ngờ đang cố tình tạo scandal.”
Đài truyền hình SC: “Hiệu ứng Ngôn Nhược khiến người ta suy ngẫm sâu sắc.”
Giáo sư Trình: “Hiệu ứng “Ngôn Nhược” cho dù là có sự chuẩn bị trước hay không, thì ngôn luận rất đáng để chúng ta tán thưởng. Hôn nhân giờ đây càng lúc càng bị vật chất hóa, mà lập luận của Ngôn Nhược đã đánh trúng chỗ đau nhất của nam nữ thời nay. Trong thời buổi đấu tranh áp lực như hiện nay, đàn ông thực sự nên bớt than thân trách phận, mà hãy suy nghĩ sâu xa và trưởng thành hơn.”
Kênh CCTV-5: “Nghe nói, cô Ngôn Nhược sẽ lại tiếp tục tham gia tiết mục xem mắt “Phi ai vật nhiễu” vào một ngày gần đây, và có không ít công tử nhà giàu đã tỏ ý sẽ tham gia, một tổng giám đốc tập đoàn nào đó đã nói – cưới phụ nữ phải cưới người thẳng thắn ngây thơ như Ngôn Nhược.
……
Đối mặt với những lời đồn đại, nhiều chuyện như thế, Nặc Nặc muốn khóc mà không khóc nổi, vô cùng hối hận.
Đúng là mọi thứ đã được sắp đặt.
Lẽ ra lúc đầu không nên mềm lòng mà tham gia tiết mục; càng không nên bồng bột mà ra mặt. Bây giờ… hoàn toàn… hoàn toàn…
Thỏ trắng vừa đập đầu vào bàn vừa kêu réo, “Bây giờ phải làm sao đây?”
Từ sau khi tham gia tiết mục xem mắt, cũng đúng là… phiền phức quá:
Sau khi tiết mục quay xong, thỏ trắng tập tễnh nhảy xuống sân khấu, tưởng đã xong chuyện, Tô Tố lại kéo tay cô vẻ nghiêm túc, nghiến răng, “Nặc Nặc, cậu không thể đi!”
Thì ra đúng là đài truyền hình bày ra thật. Tô Tố sắp nghỉ dưỡng thai nên muốn giao lại một công việc thật đẹp cho Boss để thảnh thơi ở nhà. Để nâng cao hiệu suất xem truyền hình, Tô Tố đã bỏ ra rất nhiều sức lực để vạch ra kế hoạch:
Tìm một diễn viên làm anh chàng than thân trách phận, đại náo ở trường quay tiết mục xem mắt một phen, đau khổ kể về chuyện bạn gái mình chạy theo đại gia, và khi anh ta mắng chửi trời đất, cô bạn gái xinh đẹp ấy sẽ rưng rưng nước mắt lên sân khấu, kể lại nỗi khổ tâm và khó xử của mình, từ đó sẽ dẫn đến các vấn đề nóng hổi cho mọi người thảo luận như gái hám tiền, kẻ thứ ba, cha mẹ vợ, nhà mới cho hôn nhân v.v…
Tô Tố chìa tay ra, “Nữ chính chính là người cùng tắt đèn với cậu, bọn tớ định để Dư Thần mắng một lúc nữa, thì cô ta sẽ không chịu nổi mà lao ra tát một cái để thức tỉnh anh ta, giống như cậu nói, lúc ấy cô ta sẽ nước mắt rưng rưng hỏi anh ta: ‘Anh chỉ biết tôi đi theo người đàn ông khác, anh có từng nghĩ là mình có vấn đề hay không?’ ‘Nếu tôi yêu tiền thật, thì lúc đầu ở đại học sao tôi lại chọn anh, trong khi tôi có bao chàng trai nhà giàu khác theo đuổi, có phải anh không biết đâu…’ ”
Ngừng lại, tiểu trợ lý sau lưng Tô Tố thở dài ra vẻ luyến tiếc, “Nhưng tiếc là nữ chính chưa kịp ra mặt thì Nặc Nặc đã cướp vai rồi, chúng tôi cứ tưởng sẽ bị phá hỏng,” Nói xong, tiểu trợ lý mắt phát sáng, nắm tay Nặc Nặc xúc động, “Woa! Không ngờ chị lợi hại như thế, nói rất thẳng thắn, lúc nãy những lời chị nói hay gấp trăm ngàn lần lời thoại được sắp xếp cho nữ chính, chị có thấy anh chàng diễn viên kia không? Sắp diễn giả thành thật, rơi nước mắt luôn đó!”
-_-|||
Thỏ trắng toát mồ hôi, ai oán kêu lên, “Sao chuyện quan trọng thế mà không báo cho tôi biết sớm?”
Tô Tố: “Lúc đó gấp quá không kịp nói cho cậu biết, huống hồ tớ đã dặn đi dặn lại là cậu chỉ việc đứng bất động là ok rồi mà? Ai mà ngờ cậu bị kích động đến nỗi ném cả giày cao gót chứ.”
Tiểu trợ lý bóp cằm nghĩ ngợi, “Hay chúng ta làm cuộc phỏng vấn, tên là… “Giày cao gót pha lê”? Đúng đúng, thế đi, tức là ai mà được giày cao gót của Nặc Nặc, à không, của Ngôn Nhược ném trúng, thì người đó sẽ được vinh hạnh làm bạch mã hoàng tử của Ngôn Nhược tiểu thư, ha ha!”
Tô Tố gật gù, “Còn phải bỏ ra chút công sức với sự độc mồm và tính thẳng thắn của Ngôn Nhược nữa.”
Hai người tự biên tự diễn, hoàn toàn phớt lờ Nặc Nặc. Khó khăn lắm mới chen vào được một lúc, thỏ trắng hét lên: “Cái gì? Giày cao gót pha lê? Đó là ý gì?” Chẳng phải nói diễn xong tiết mục này là được hay sao?
Tô Tố và tiểu trợ lý nhìn nhau rồi ho, đáp: “Nặc Nặc à, khó khăn lắm tớ mới nghĩ ra vấn đề đáng được tranh luận như vậy, nếu diễn một nửa rồi bỏ thì tiếc quá, hơn nữa vai của nữ chính bị cậu cướp mất rồi…”
Tô Tố nói nửa câu, nhìn thỏ trắng tỏ vẻ đáng thương, Nặc Nặc toát mồ hôi lạnh, lắp bắp, “Tức là, tớ phải chịu trách nhiệm hết, tiếp tục diễn?”
Tô Tố cười tươi như hoa, “Nặc Nặc thông minh quá, ha ha ha… Với tình cảm bấy lâu của chúng ta, việc này không thành vấn đề chứ nhỉ? Đúng không? Đúng không?”
Nặc Nặc: {{{(>_<)}}}
Phiền phức 1: “Ngôn Nhược” nổi tiếng rồi, thỏ trắng bắt buộc phải chịu trách nhiệm.
Tuy khi quay tiết mục đã được trang điểm đậm, lại mặc một chiếc váy trễ ngực không hợp với phong cách của thỏ trắng, nhưng chồng cô làm sao lại không biết? Nặc Nặc hiểu rõ nếu ban đầu mình không nói gì, ống kính cũng chỉ lướt qua, Tiêu Đại boss sẽ không đời nào chú ý đến loại tiết mục mà thường ngày anh chỉ hừ mũi bỏ qua, nhưng giờ đây không những cô nổi tiếng, liên tục được lên báo mà các mạng cũng tranh nhau đăng tải, kết quả đó… khó nói quá.
Cho dù không nhận ra dáng vẻ cô thì, Tiêu Đại boss sẽ nghe ra giọng nói của cô. “Hiệu ứng Ngôn Nhược” đã chấn động thành phố, tiểu thư Hứa Nặc sắp có chồng bắt đầu cuống lên, đang suy nghĩ xem sẽ giải thích với chồng thế nào, thì Tiêu Dật đã tìm đến tận nơi.
Một buổi tối, Nặc Nặc đến đưa cơm cho Tiêu Đại boss tăng ca, vừa vào văn phòng, đã nghe máy tính văng vẳng tiếng trách cứ hùng hồn, “phụ nữ sở dĩ hy vọng người ta có tiền, là vì chúng tôi không có cảm giác an toàn. Đàn ông không đáng tin thì chỉ nên tin vào tiền thôi, đàn ông chưa biết chừng sẽ phản bội, nhưng chí ít tiền sẽ không phản bội chúng tôi, nên phụ nữ…”
Thỏ trắng chân mềm nhũn, suýt ngã lăn ra. Lê từng bước đến trước bàn làm việc, gương mặt lạnh lùng của ai kia sa sầm xuống, giọng nói lạnh băng, “Nặc Nặc, đây là gì?”
Thỏ trắng nuốt nước bọt, lắc đầu giải thích, “Không phải như anh nghĩ, em chỉ giúp Tô Tố, họ bỗng thiếu một người…”
Chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã cắt ngang, “Tiết mục được phát sóng trực tiếp vào chiều thứ Năm tuần trước, anh nhớ chiều hôm đó em nói đến nhà mới xem lắp đặt hồ cá.”
Nặc Nặc ngớ người, bỗng có cảm giác nghẹt thở như bị ai đó bóp cổ, “Tiêu Dật, anh đừng hiểu lầm, hôm đó có chút sự cố nên em mới giúp Tô Tố, kết quả là đài truyền hình…”
“Còn định ngụy biện?” Tiêu Đại boss nhìn cô vẻ sắc bén, giận dữ, “Không đi đến nhà mới, mà đi đến đài truyền hình, đài truyền hình nhờ em giúp, lại đổi cả tên thật, chẳng phải em đang cố ý giấu anh thì là gì?”
“…” Nặc Nặc quen Tiêu Đại boss đã lâu, chưa bao giờ thấy anh nổi giận, bây giờ vì một tiết mục mà gầm lên với cô, thỏ trắng uất ức, “Không phải em muốn giấu anh, mà tiết mục xem mắt của đài truyền hình vốn đã là giả…”
Thấy thỏ trắng mắt đỏ hoe, Tiêu Dật nhíu mày dịu giọng, “Dù sao thì chuyện gì của em cũng phải bàn bạc với anh!”
Một lời trúng đích!
Nghe câu đó, tim Nặc Nặc đập thình thịch, cơ thể bất giác run lên. Chuyện gì cũng nên bàn bạc với anh? Nghe hay thật, vậy tại sao đổi lại là anh thì anh không làm thế?
Vốn đầu tư của Ưng Dục, trang web bị tấn công… có chuyện nào anh kể cho em biết? Thậm chí Nặc Nặc cố ý hỏi Tiêu Đại boss về Ưng Dục, anh cũng chỉ nói gọn lỏn đó là sư tỉ trước đây.
Quá ích kỷ, quá ngang ngược!
Nặc Nặc càng nghĩ càng thấy tức, tính cách con gái lại trỗi dậy, cô đẩy Tiêu Đại boss ra, hét lên, “Em có phải là nô lệ của anh đâu, tại sao chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh? Em sắp kết hôn với anh chứ không phải là thú cưng của anh, chẳng lẽ em đi gặp bạn bè cũng phải báo cáo với anh?”
Tiêu Đại boss đứng đờ ra, nhưng lửa giận lúc nãy vừa dập tắt lại bùng lên, Nặc Nặc nói vậy là ý gì? Cô ấy đi xem mắt cũng là do anh sai?
“Em đi gặp bạn thì không cần báo cáo, nhưng chúng ta là vợ chồng, có chuyện em phải nói cho anh một tiếng, anh nói sai à?”
“Ha!” Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss nhìn mình thì nhớ ra chuyện gì đó, tức đến nghẹt thở, cười lạnh bảo, “Em có chuyện thì phải báo anh biết, còn anh? Chuyện gì anh cũng giấu em. Anh đúng là mâu thuẫn quá rồi!”
Nghe thế, Tiêu Dật nheo mắt, “Ý em là gì?”
“Ý gì à?” Nặc Nặc lắc đầu, “Chẳng phải anh đã nói trong Hoàng Diễm, Hoàng Diễm Cửu Thiên là sư đệ anh? Nhưng khéo quá, hôm qua em vào game, gặp Hoàng Diễm Cửu Thiên, đó là Ưng Dục, anh giải thích sao đây? Rốt cuộc ai có tật giật mình, rõ rành rành rồi đó?”
Tiêu Dật im lặng, nắm chặt tay rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, hồi lâu sau anh mới bình tĩnh nói, “Nặc Nặc, em đến tham gia tiết mục là vì trả thù anh? Em ghen với Ưng Dục?”
Nặc Nặc quay đi, sự uất ức trong lòng đã lâu cuối cùng bùng nổ, “Em ghen cái gì? Em chỉ thấy, nếu kết hôn có nghĩa là chuyện gì cũng phải báo cáo cho Tiêu tổng giám đốc, mất đi tự do, thà không kết hôn còn hơn!”
“…”
Im lặng, im lặng, vẫn im lặng.
Một câu nói, có thể khiến người ta tổn thương đến mức độ nào, Tiêu Dật đến giờ mới hiểu. Một lúc sau, Nặc Nặc nghe sau lưng có tiếng đóng cửa thật mạnh, Tiêu Đại boss đã bỏ đi.
Nặc Nặc hiểu, lần này tình hình quá phiền phức rồi.
Phiền phức 2: Khi Nặc Nặc tức giận đã làm tổn thương Tiêu Đại boss.
Chiều hôm sau, Nặc Nặc vẫn đến quán cà phê mà Ưng Dục hẹn cô.
Vốn nghĩ mình đã đến sớm, nào ngờ Ưng Dục còn đến sớm hơn. Thực ra Nặc Nặc gặp Ưng Dục trên game đúng là trùng hợp thật. Hôm ấy thỏ trắng buồn chán nên vào game làm nhiệm vụ thường nhật, kết quả là lên chưa bao lâu, đã thấy kênh thế giới nhảy liên tục.
Mọi người bàn tán là, “Hoàng Diễm Cửu Thiên” cực phẩm game thủ lâu ngày không online giờ đã xuất hiện, vui vẻ khiêu chiến, trêu đùa mọi người… Tuy không tiếp xúc gì với Hoàng Diễm Cửu Thiên, nhưng Nặc Nặc có tâm lý “đối phương là bạn học của Tiêu Đại boss, nếu đã gặp thì chào một tiếng cũng phải”, thế là cô nói với người ta:
“Bạn là bạn học của Tiêu Dật?”
Gửi tin đi rồi, Nặc Nặc lại thấy mình thật ngốc, đang định viết thêm tin nữa, nói cho người ta biết mình là hôn thê của Tiêu Đại boss, thì câu trả lời đã đến, “Ừ, tôi là Ưng Dục, sư tỉ của cậu ấy.”
Một câu nói thôi đã ném Nặc Nặc ra khỏi chín tầng mây. Ưng Dục… vậy là Tiêu Đại boss luôn nói dối cô… Nghĩ đến đó, một số cảnh tượng lại hiện ra trong đầu Nặc Nặc, chẳng hạn diễn đàn game có người nói Phụng Hoàng Cửu Thiên vốn là một cặp, có người nói hai người đã cưới nhau từ lâu, còn có người nói ban đầu hai người luôn cùng đội chơi với nhau, một người đánh quái người kia thêm máu, hoàn toàn là “thần tiên quyến lữ”.
Nặc Nặc thấy tim mình đau nhói, mở hệ thống lên đang định out khỏi game thì thấy Ưng Dục gửi đến tin thứ hai:
“Em là Nặc Nặc phải không? Chúng ta gặp nhau nhé?”
……
Vì thế mới có cảnh ở quán cà phê. Nặc Nặc nghĩ rất nhiều khả năng khiến Ưng Dục hẹn mình, chẳng hạn thăm dò tình hình gần đây của Tiêu Đại boss, chẳng hạn tìm hiểu tình cảm hai người đã phát triển đến mức nào, rồi kể lại tình nghĩa năm nào của họ, khuyên mình rút lui… Những khả năng nhảm nhí nhất, vô lý nhất Nặc Nặc đã nghĩ đến, nhưng không ngờ câu mở đầu của Ưng Dục lại thẳng thắn như thế.
Thỏ trắng vừa ngồi, Ưng Dục đã cười lấy ra một hộp quà tinh xảo, đẩy đến trước mặt cô, “Tặng em.”
Nặc Nặc đơ lưỡi, mở ra xem… ôi… Một đôi khuyên tai trân châu nhỏ nhắn xinh xắn, ý gì đây? Ưng Dục gọi mình ra là để tặng khuyên tai?
Ưng Dục cười rất thoải mái, “Trước khi về nước chị đã nghe Phì Long nói Tiêu sự đệ tìm thấy thỏ trắng của mình rồi, chị nghĩ, thỏ trắng chắc sẽ rất dịu dàng rất hiền lành, nên khuyên tai trân châu sẽ hợp với em.”
Nặc Nặc chớp mắt, đóng hộp lại, vẫn không hiểu ý Ưng Dục, nhìn trời nói, “Ưng Dục sư tỉ, chị hẹn em ra uống cà phê là… là…”
Thấy Nặc Nặc lắp bắp, Ưng Dục cố ý xị mặt ra, “Đương nhiên không phải, chị biết em chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị. Vậy em cứ hỏi đi!”
Thỏ trắng thấy Ưng Dục thẳng thắn như thế thì lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, bỗng dưng e thẹn tới mức không biết nói gì. Được thôi, cô thừa nhận mình thực sự hơi ghen tuông với Ưng Dục, ai bảo chị ấy quá xinh đẹp, dáng người quá hoàn hảo, mà quan trọng nhất lại là kỳ phùng địch thủ với Tiêu Đại boss về mặt sự nghiệp. >O<
Tuy cô luôn nghĩ rằng gia đình phải do hai người cùng xây dựng nên, phải sát cánh cùng Tiêu Đại boss, nhưng khả năng có thể giúp đỡ được anh về mặt sự nghiệp thì chỉ bằng không, thế nên Tiêu Đại boss mới không muốn nói cho cô biết, phải không? Thở dài, thỏ trắng nhún vai, trong lòng rất nặng nề: Thực sự cô rõ hơn ai hết, lần cãi nhau này, tự ti nhiều hơn là ghen tuông.
Nếu bảo cô đố kỵ với Ưng Dục, chi bằng nói là hâm mộ.
Nặc Nặc đang ủ rũ thì thấy tay mình đột nhiên ấm nóng hẳn, Ưng Dục đang nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vẻ an ủi, “Nặc Nặc, đã ai nói với em rằng người trong cuộc thì mù mờ chưa?”
Nặc Nặc chớp mắt, “Là sao ạ?”
Ưng Dục hớp một ngụm cà phê, nói, “Tiêu sư đệ xưa nay là người trầm tĩnh, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng không có nghĩa là cậu ấy không quan tâm, không yêu em. Có một số chuyện về công việc cậu ấy không nói cho em biết, không phải vì cảm thấy em không giúp được, mà là cảm thấy không cần thiết phải khiến em đau đầu theo.”
Ưng Dục ngừng lại, ngón tay nghịch ngợm vuốt dọc ly cà phê, “Tiêu sư đệ mọi mặt đều tốt, nhưng quá gia trưởng, cậu ấy cho rằng, đàn ông làm chủ bên ngoài phụ nữ làm chủ trong nhà là điều đương nhiên. Nên cậu ấy thà bỏ thời gian bàn với em xem nhà mới nên làm nền kiểu gì, gắn đèn gì, chứ không muốn nhắc một chữ đến công việc. Cậu ấy không muốn em phải chịu gánh nặng tâm lý!”
Nghe câu đó, mắt Nặc Nặc nóng lên, mũi cũng thấy cay cay, cô nắm chặt tay, thì thầm, “Nhưng dù là thế, cũng không nên lừa em, nói là Hoàng Diễm Cửu Thiên là anh em tốt với anh ấy…”
Nghe thế, Ưng Dục phì cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch, “Nếu hôm nay người uống trà cùng em không phải chị, mà là bạn trai cũ, hoặc người thích em, thì em về nói thế nào với Tiêu sư đệ?”
Nặc Nặc nhíu mày, “Ý chị là…”
Ưng Dục gật đầu, “Tình yêu thì ích kỷ, không cho phép một hạt cát nào chen vào, cậu ấy chỉ sợ em hiểu lầm thôi.” Nói xong, Ưng Dục vươn vai, chớp mắt đùa, “Được thôi, quà cũng tặng rồi, những lời ai đó nhờ chị giải thích chị cũng nói hết rồi, đi thôi.”
Nặc Nặc ngạc nhiên, “Chẳng lẽ những lời chị vừa nói…”
“Ừ.” Ưng Dục đứng lên, “Chị hẹn em ra đây mục đích là để tặng quà, nhưng cũng đúng lúc có người tìm chị, hình như lời đồn đại trong game bị vạch rõ rồi, nên nhờ chị nói hộ.” Nói xong, Ưng Dục nheo mắt, quay người bỏ đi. Thỏ trắng ngẩn ngơ một lúc rồi đột ngột đứng phắt dậy.
“Chị Ưng Dục, em hỏi câu cuối cùng thôi.”
Ưng Dục quay lại, thấy đôi mắt đen láy của Nặc Nặc lấp lánh, “Tại sao chứ?”
“Hai người rõ ràng trân trọng nhau, hiểu rõ nhau như thế, tại sao không ở bên nhau?” Nghe câu đó, Ưng Dục ngước lên nhìn trời vẻ bó tay rồi cười phì, “Tiêu sư đệ vẫn luôn chờ đợi thỏ trắng của mình.”
Chỉ nói có thế, Ưng Dục khoát tay bỏ đi. Nặc Nặc đứng tại chỗ nhưng đã hiểu rõ. Ưng Dục chưa bao giờ là thỏ trắng của Tiêu Đại boss, Tiêu Dật cũng chưa bao giờ là sói xám mà Ưng Dục kiếm tìm.
Giờ phút này, Nặc Nặc bỗng muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiêu sói nhà mình.
----- Tôi là đường phân cách sắp công đức viên mãn -----
Tại trường quay tiết mục “Phi ai vật nhiễu”.
Cho dù vạn lần không muốn thì Nặc Nặc vẫn đứng trên sân khấu hoành tráng. Người thắt nút thì phải cởi nút, Nặc Nặc chẳng thể từ chối Tô Tố, đành nhận lời tham gia thêm một tiết mục xem mắt nữa để khép lại mọi thứ cho rõ ràng, nhưng chưa kịp nói rõ với nam khách mời và đội các bà mẹ rằng mình sắp kết hôn, thì Nặc Nặc đã há mồm trợn mắt chết sững với nam khách mời vừa lên sân khấu.
Đứng giữa sân khấu đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Đại boss âu phục chỉnh tề toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng. Nặc Nặc đờ đẫn nhìn Tiêu Đại boss qua các vòng suôn sẻ, nhưng vào đến vòng “đội bà mẹ thẩm vấn”, không tránh khỏi cảm giác lo âu, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Vòng này là ác mộng của các nam khách mời. Sau khi họ lên sân khấu sẽ bị MC xếp cho đứng giữa sân khấu, đó là một bục cao nhỏ có thể nâng lên hạ xuống, theo những câu hỏi hóc búa của các bà mẹ, nếu câu trả lời của anh không khiến họ hài lòng thì họ sẽ bấm liên tục vào chữ “hạ xuống”, như vậy nam khách mời đó sẽ không có duyên được trò chuyện với các cô em và sẽ bị đẩy vào cánh gà một cách tuyệt tình.
Lúc này đây, Tiêu Đại boss đang đối diện với các bà mẹ như hùm như hổ kia.
“Chàng trai, cậu tự nhận là sếp của tập đoàn nào đó, tôi thấy cậu cũng đẹp trai, có tài có sắc, sao lại không có bạn gái? Chắc không phải là có bệnh kín gì chứ?”
Phía dưới sân khấu rộ lên một tràng cười.
Tiêu Dật thản nhiên nhếch môi, trả lời, “Tôi có bệnh kín hay không thì vị hôn thê chắc sẽ rõ, chi bằng mời cô ấy ra trả lời câu hỏi của dì?”
Người dẫn chương trình nghe thế thì há mồm trợn mắt, ơ… ơ… sao lại có vị hôn thê ở đâu chui ra? Đây là diễn viên mời từ đâu đến vậy? Không chuyên nghiệp tí nào! Anh ta không biết đang truyền hình trực tiếp hay sao? May mà MC rất chuyên nghiệp, liền cầm micro cười he he để xoa dịu không khí: “Tiêu tổng nói là bạn gái cũ chăng, cô ấy…” Chưa nói dứt, Tiêu Dật đã cướp lời, “Không, bạn gái hiện tại.”
“Cậu!” Đội các bà mẹ đã có người ngồi không yên, “Thanh niên bây giờ vô trách nhiệm quá, cậu có bạn gái rồi tại sao còn đến tham gia tiết mục xem mắt?”
Tiêu Dật nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói từng chữ: “Vì… tôi đến để bắt người.”
Vừa nói dứt, phía bàn bán nguyệt của phái nữ đã bắt đầu ồn ào. Các cô gái xì xầm bàn tán, một người bắt đầu lặng lẽ rút lui. Tiêu Dật không hề quay đầu lại mà thở dài, “Nặc Nặc, em nghĩ em trốn được à?”
Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều tĩnh lặng.
Hứa Nặc lúc nãy còn định bỏ trốn cũng đứng lại tại chỗ, hóa thạch.
Tiêu Đại boss hơi ngoảnh lại, đôi mắt sáng rực tràn đầy sự phẫn nộ, sải bước nhanh đến chỗ Hứa Nặc, Nặc Nặc thấy thế thì cái khó ló cái khôn: “cách” một tiếng bấm tắt đèn đỏ trước mặt, nói nhanh, “Chúng ta bây giờ là đối tượng xem mắt bình đẳng, tôi đã tắt đèn của anh, anh không thể đưa tôi đi!”
“Ồ?” Tiêu Dật nhướn mày, hơi lùi lại phía sau, ánh mắt nguy hiểm nheo lại. Bên này Hứa Nặc nuốt nước bọt, cô hiểu, Tiêu Đại boss như vậy có nghĩa là anh đang tức giận, tức… thật rồi!
Nặc Nặc nghiến răng, đang định nói gì đó thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng, chỉ nghe trên sân khấu và dưới khán đài ồ lên – cô đã bị Tiêu Đại boss khiêng lên vai rồi đi xuống dưới khán đài.
Nặc Nặc “hự” một tiếng, hoàn toàn không thể kháng cự, trong mơ hồ, cô chỉ nghe người dẫn chương trình gào lên sau lưng: “Đạo… đạo diễn mau đến đây, có người phá hoại…”
Rút về sau cánh gà, Tiêu Đại boss không buông thỏ trắng ra mà túm lấy ai đó hôn thật mạnh. Nặc Nặc biết tội lỗi trùng trùng nên đợi anh trừng phạt xong, mới vất vả lên tiếng:
“Em…”
“Anh…”
Hai người cùng đờ ra, vì cả hai cùng lên tiếng một lúc.
Nặc Nặc cắn môi, “Anh nói trước.”
Tiêu Đại boss lắc đầu, hôn lên trán Nặc Nặc, “Cùng nói.”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng dị khẩu đồng thanh: “Xin lỗi.”
Nói xong, Nặc Nặc phì cười rồi giải thích trước, “Lẽ ra em không nên hờn dỗi, càng không nên nói những lời khiến anh tổn thương. Em vừa tự ti vừa tự đại, về sau em sẽ không thế nữa.” Ngừng lại một chút rồi thỏ trắng đảo đảo tròng mắt như nghĩ ra gì đó:
“Hôm nay không vì ấm ức mà em đến đây. Em định đến để giải thích cho mọi người biết em sắp kết hôn rồi, không phải…”
Chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã hôn cô, nhắm mắt gật đầu, “Anh biết.”
“Biết ư?”
Tiêu Đại boss véo mũi Nặc Nặc, vẻ yêu chiều, “Ừ, nếu không phải diễn một vở như lúc nãy, để hiệu suất người xem tăng cao thì em tưởng cô nàng tuyệt tình Tô Tố kia sẽ dễ dàng buông tha em ư?”
Nặc Nặc vỡ lẽ, vừa cảm động vì Tiêu Đại boss giải vây giúp mình, vừa ấm ức dẩu môi, “Anh lại giấu em!”
Tiêu Dật nhướn mày, “Nên lúc nãy anh nói xin lỗi. Do anh không tốt, chuyện gì cũng giấu trong lòng, nên em mới suy nghĩ lung tung. Anh hứa với em, sau này anh nghĩ gì cũng sẽ nói cho em biết.”
Thỏ trắng đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ.
Sau này… em sẽ cố gắng hiểu anh hơn, cho đến khi chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu ý nghĩ của anh. Lúc ấy chúng ta có lẽ đã bạc đầu, khi đi cũng phải dìu nhau. Lúc ấy, chúng ta cùng xem mặt trời lặn, cùng đếm sao, thế là đủ lắm rồi.
Kiếp này có anh, là đủ.
@by txiuqw4