sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 24 (Đoạn kết)

ĐOẠN KẾT

Kế hoạch bồi dưỡng sói nội trợ, toàn thắng.

Mùa thu tháng Mười, lão hổ cuối cùng đã vẫy đuôi bỏ đi, lại thêm ngày Quốc Khánh, dân văn phòng đều gói ghém đồ đạc đi du lịch tỉnh khác, đôi vợ chồng Nặc Nặc và Tiêu Đại boss lại trốn trong nhà, không đi đâu cả.

Thời gian trước Nặc Nặc vì chuẩn bị hôn lễ, dọn nhà, lại kiêm thêm công việc ở công ty nên mệt đứ đừ. Vì vậy đến lúc dọn nhà xong, kết hôn rồi, hai người thống nhất đẩy lùi cả tuần trăng mật, cả dịp Quốc Khánh, ở nhà chơi game.

Tiêu Đại boss tất nhiên thì sao cũng được, ra ngoài du lịch cũng được, ở nhà chơi game cũng tốt, chỉ cần có thỏ trắng ở bên là được. Hơn nữa ở nhà thì càng tiện làm những việc anh thích, vì vậy nghe Nặc Nặc nói không đi đâu chen chúc anh tỏ ra rất thỏa mãn.

Nhưng cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng gia đình này lại có vấn đề: Nặc Nặc thời gian trước làm việc quá nhiều, nên đau lưng, đau eo, mãi không khỏi. (nguyên nhân chắc mọi người hiểu chứ!) Hơn nữa điều khiến Nặc Nặc bất mãn là căn nhà quá to quá trống, chẳng có hơi người gì cả. >O<

Thì ra khoảng một tháng trước lễ cưới, không nỡ để con dâu vừa được gả vào nhà mình đã dọn ra ngoài ở, vợ chồng ông Tiêu đã truyền cho thỏ trắng tư tưởng truyền thống “một người già bằng ba người ở”. Bà Tiêu thích nhất là nói với Nặc Nặc những vấn đề thực tế như: hai vợ chồng tan sở quá muộn, về nhà còn phải đi chợ, nấu cơm thì vất vả quá; hai người khó khăn lắm mới có được ngày cuối tuần, lại không thể ra ngoài đi chơi thoải mái mà phải ở nhà dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo; về sau nếu có con thì không ai chăm, như vậy bắt buộc phải có người nghỉ việc ở nhà chăm con v.v…

Nặc Nặc ngẫm nghĩ cũng phải, lại thêm mẹ cô cũng căn dặn sau khi lấy chồng không được bướng bỉnh, phải học cách hiếu thuận với cha mẹ chồng, nên có lúc Nặc Nặc cũng thấy hơi dao động. Căn nhà mới tuy đẹp rất lộng lẫy, trước cửa còn có một khoảnh sân nho nhỏ để trồng hoa, chơi đùa, nhưng Tiêu Đại boss rất bận, một căn nhà to như thế, ở một nơi xa như thế, mà chỉ có một mình thỏ trắng. Nếu ở cùng ông bà Tiêu thì khác rồi, trong nhà lúc nào cũng có người, vui vẻ náo nhiệt, lại gần trung tâm thành phố và nhà mẹ. Người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất kỳ lạ, nhưng điều đó đối với bà Tiêu và Nặc Nặc thì hoàn toàn không tồn tại.

Bà Tiêu chỉ có hứng thú với việc nghiên cứu, chỉ cần đừng lý sự về y học với bà thì bà sẽ không tính toán gì cả.

Vào một buổi tối, nhân lúc sói đã no nê, thỏ trắng mới thì thầm nhắc đến chuyện dọn về sống cùng ông bà Tiêu, nhưng bị phủ quyết ngay tức khắc.

Tiêu Đại boss ôm cô vợ bé nhỏ, kiên quyết lạ thường, “Đừng nghĩ nữa, anh không chấp nhận đâu, ngoài yêu cầu này thì em cần gì cũng được.”

Nặc Nặc, nghẹn ngào! Tiêu Đại boss đúng là… quá ngang ngược!

Mà thực tế không phải Tiêu Đại boss gia trưởng gì, mà là quá quá quá ghen tuông: Vì, Tiêu gia không chỉ có ông bà Tiêu, mà còn có một phần tử vô cùng nguy hiểm – Tiểu Tuấn!

Tiểu Tuấn nghỉ hè về nhà thấy, người từng theo đuổi lại thành chị dâu, là ai cũng không chịu nổi. Tuy thỏ trắng chưa bao giờ xem cậu nhóc ấy là người theo đuổi, Tiêu Đại boss càng lười động tay với cậu em tình địch, nhưng hôm Tiểu Tuấn về, Nặc Nặc vẫn khéo léo tiết lộ tình hình phát triển gần đây của mình và Tiêu Đại boss.

Cứ ngỡ Tiểu Tuấn sẽ cáu giận, sẽ hờn dỗi, thậm chí phớt lờ Nặc Nặc, ai ngờ cậu vô cùng bình tĩnh, vẫn ăn uống làm việc bình thường. Thỏ trắng thở phào, tưởng Tiểu Tuấn đã trưởng thành, ngờ đâu chưa mấy ngày, tên nhóc đen tối kia đã hẹn Nặc Nặc đi uống trà, nhân dịp đó để kể lể, tỏ ra đáng thương tội nghiệp mà than vãn rằng tại sao mình sinh ra không đúng lúc, tại sao lại nhỏ tuổi hơn Nặc Nặc…

Vài lần như thế Tiêu Đại boss mới phát hiện, vợ mình thường xuyên mất tích vô cớ khoảng nửa ngày, mà là đều ra ngoài hẹn với Tiểu Tuấn, địa điểm hẹn ban đầu là trung tâm mua sắm, khu vui chơi, trà quán cho đến đảo Mộng Ảo, thị trấn nhỏ Cổ Lai ở ngoại ô. Gần đây còn dám tẩy não Nặc Nặc, tha thiết mời cô cùng đi đến Bắc Kinh tham gia hội nhà văn gì đó nữa!

Muộn thêm tí nữa thì có lẽ vợ anh sẽ bị bắt cóc mất. Tiêu Đại boss hận ngứa cả răng, xem ra tên nhóc nham hiểm kia từ đầu đã có âm mưu, trước tiên là chung sống hòa bình với chị dâu, sau đó… Nghĩ vậy, Tiêu Dật nghiến răng, tình hình này thì làm sao có thể cho thỏ trắng dọn về Tiêu gia sống cùng hùm sói được!

Hôm đó thỏ trắng lại ấm ức với Tiêu Đại boss về chuyện dọn nhà, đang bực bội thì chuông cửa reo vang, Nặc Nặc tò mò, dịp Quốc Khánh này mọi người đi du lịch hết rồi mà? Ai đến nhỉ? Vừa mở cửa, cô đã đần mặt…

Phì Long lão đại, Tử Uyên sư huynh, ông chú dung tục và các huynh đệ phòng Kế hoạch, cả S.K phòng Kỹ thuật cũng đến. Nặc Nặc nhìn chăm chăm, có lẽ những huynh đệ quan hệ tốt với Tiêu Đại boss đều đến cả, vì tất cả đều là ở phòng Kế hoạch, đều quen thân với Tiểu Nặc Nặc nên cửa vừa mở liền lao vào trong.

“Ối trời, Tiểu Nặc Nặc, chị và anh Tiêu quả nhiên là ở nhà.”

“Tiểu Nặc Nặc, vườn hoa nhỏ bên ngoài đẹp quá, mà còn có cả xích đu nữa, anh Tiêu làm cho chị hả?”

“Một dãy nhà kiểu Tây ở đây đều có vườn hoa cả, nếu trồng cả rau thì có thể chơi trò nông trại phiên bản thực tế rồi!”

Thỏ trắng vừa đóng cửa vừa hỏi, “Sao mọi người lại tới đây?”

Phì Long lão đại ung dung, “Nghe nói hai người các em chưa đi hưởng tuần trăng mật, trốn trong nhà chơi nên bọn anh đến xem các em chơi cái gì.”

“Phải rồi, phải rồi.” Tình Xuyên – tiểu sư đệ phòng Kế hoạch gật mạnh đầu, tỏ vẻ mặt mờ ám chảy nước dãi, “Anh Tiêu đúng là quá hạnh phúc, quá mạnh mẽ, em chưa bao giờ gặp người nào nghe lời vợ như thế, không phí tiền mà ngoan ngoãn ở nhà…”

-_-|||

Ở phòng Kế hoạch lâu rồi nên Nặc Nặc nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết họ đang dẫn câu chuyện đến đâu. Trong đầu các huynh đệ phòng Kế hoạch là công thức, “ở nhà + nghỉ + cô nam quả nữ” với đáp án rất dung tục.

Cũng may là trước khi thỏ trắng bị trêu chọc, Tiêu Đại boss đã ra khỏi thư phòng như thần, mọi người thấy lão đại quả nhiên là ngoan hơn nhiều, đồng thanh gọi, “Lão đại.”

Tiêu Đại boss tháo cặp kính gọng vàng xuống, ngước nhìn, “Mọi người đến làm gì đấy?”

Phì Long lão đại và ông chú dung tục nhìn nhau, trả lời, “Tất nhiên là đến xem nhà mới. Ồ, bày biện đẹp lắm!”

Ông chú dung tục vội gật đầu, cười nịnh nọt, “Đang lễ mà, mua cho cậu chút quà, he he.”

Các tiểu sư đệ ngoan ngoãn báo cáo, “Đúng ạ, đến xem xem nhà mới và cô dâu mới.”

“Nghe nói tường này do bạn của Nặc Nặc vẽ đúng không? Đẹp quá! Giới thiệu cho tôi đi, nam hay nữ đấy?”

“Khỉ thật, đến bạn gái một sợi lông cậu còn chưa sờ tới, giới thiệu cho cậu có tác dụng gì?”

“Cậu không hiểu à? Tình Xuyên người ta say sưa không phải vì rượu!”

“Này!Này! Các cậu chú ý một chút, cô dâu mới còn ở đây, cái gì mà lông với chả lá!”

……

Các huynh đệ vẫn đùa như mọi khi, hoàn toàn phớt lờ mục đích thật sự khi đến nhà Tiêu Dật. Thực ra là do nghỉ nhiều quá, mọi người buồn chán nên hẹn nhau đến xem cuộc sống sau kết hôn thế nào, tiện thể ăn ké một bữa cơm. ╮(╯_╰)╭

Nặc Nặc ủ rũ, rõ ràng lúc nãy mình hỏi y hệt Tiêu Đại boss, mọi người chỉ đùa cợt, quả nhiên so với Tiêu Đại boss thì cô thiếu sức hấp dẫn thật.

Đám người đó chơi đến tối, thỏ trắng vô cùng chu đáo, biết mấy ông tướng lười biếng chỉ thích nằm chứ không thích ngồi, nên mang cả nồi lẩu và canh đến, mua một lượng lớn thức ăn từ siêu thị về, mọi người quây quần trong phòng khách, nấu lẩu, vừa ăn vừa trò chuyện, uống bia rất vui vẻ.

Ăn uống được một nửa ngà ngà say, các anh chàng bắt đầu nói bậy. >O<

S.K mở đầu trước, ôm chai rượu ngật ngưỡng, “Anh Tiêu à, mấy hôm nay có phải anh sống quá thoải mái không? Có rượu uống, có cơm ăn, có người đẹp để ôm, anh không sợ dùng hết phúc phận kiếp này thì kiếp sau làm ăn mày trên đường à?”

Mọi người đều là anh em với Tiêu Dật nên đùa cợt đã quen, nghe câu đó, Tiêu Đại boss cũng không để tâm, cười rồi rót rượu đầy thêm cho Mạc Tử Uyên.

“Duyên phận đã đến, muốn ngăn cũng không được, nếu là của cậu thì chạy cũng không thoát.”

Phì Long lão đại tửu lượng kém nhất, đã say lắm rồi, nghe câu đó thì phì cười, “Thôi đi cậu, các cậu thấy cậu ấy hôm nay vui vẻ, nhưng có phải ngày nào cũng được ăn lẩu như vậy không?”

Một sư đệ nào đó dường như nghĩ ra chuyện gì, cũng chen vào: “Đúng rồi, lúc nãy em vào nhà bếp rửa tay, sao thấy… hình như nhà bếp nguội ngắt? Nồi niêu chén bát cũng không có đủ?”

……

Thỏ trắng im lặng, im lặng, rồi im lặng, cuối cùng cố nhếch một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Thực ra đó mới là nguyên nhân thực sự Nặc Nặc muốn dọn về Tiêu gia. Không sai, ở nhà mới, không nấu nướng gì. Chuyện ăn uống của hai người đều giải quyết ở ngoài. Nếu buổi sáng dậy muộn, không muốn ra ngoài ăn trưa thì nấu mỳ. Thời gian này Nặc Nặc toàn ăn mỳ trứng, mỳ kéo, mỳ ăn liền, đủ các loại đến mức muốn nôn.

Hẳn nhiên, huynh đệ kẻ hát người phụ họa, cố ý chọc Tiêu Dật. Trong công ty ai chẳng biết hai người đều mù tịt chuyện bếp núc, đi làm ăn cơm trưa còn nhờ các dì ở nhà ăn nấu cho cả buổi tối. Người biết thì tỏ vẻ không biết, nhưng sau lưng thì bàn tán Tiêu Đại boss như sau: Đừng tưởng cưới được một cô vợ xinh xắn là có thể tự hào, Tiểu Nặc Nặc nhà anh là một con thỏ ngốc đến cơm cũng chả biết nấu!

Nặc Nặc không nói gì, Tiêu Đại boss trả lời vẻ thản nhiên, “Mấy hôm nữa dụng cụ nhà bếp đủ hết sẽ hết nguội ngắt thôi mà.”

Vừa nói xong, Tử Uyên nãy giờ im lặng bỗng cười lạnh vẻ kỳ quái, âm thanh giống một bà phù thủy, anh cười đến lúc da gà ba lớp của mọi người đều rụng sạch mới nói, “Nói thế thì món quà hôm nay chúng ta tặng Tiêu Dật là đúng rồi.”

Tiêu Đại boss nhíu mày, “Các cậu còn tặng quà?” Mấy tên này ăn cơm ké mà còn tặng quà? Trời sắp rơi kim cương rồi sao?

Không đợi Mạc Tử Uyên dặn dò, Tình Xuyên đã nguẩy mông chạy đến cửa ôm một hộp giấy to đến, Nặc Nặc nhìn kỹ, thổ huyết: Bộ dụng cụ nhà bếp mười món.

Vì chiếc hộp trong suốt nên thỏ trắng nhìn thấy rõ bên trong: ngoài nồi niêu xoong chảo ra, lọ đựng gia vị, muỗng đũa đều đủ cả. Nặc Nặc khóc, các anh đến đây ăn rồi còn bắt ép cô học nấu ăn hay sao?

Tiêu Dật thấy thế, vẫn tỏ ra bình thản, “Vậy cám ơn nhé.”

Phì Long lão đại toét miệng, cười rất kỳ quặc, “Cuống cái gì? Bộ này là bọn Tình Xuyên mua cho cậu, anh và Tử Uyên mỹ nhân mà tặng cậu thứ tầm thường thế à?”

Nặc Nặc ngạc nhiên, “Còn nữa á?”

Mạc Tử Uyên nhếch môi, vẫn thản nhiên, lấy ra một chiếc tạp dề, mở ra, bên trên viết: “Tôi yêu vợ tôi.” Ý đã rõ, bộ dụng cụ nhà bếp kia không tặng cho Tiểu Nặc Nặc, mà tặng cho Tiêu Đại boss.

Nặc Nặc vừa nghệt ra nhìn chiếc tạp dề, vừa tưởng tượng ông chồng giỏi giang nhà mình sẽ mặc nó, sau đó… không kìm được mà sặc nghẹn! Bên kia, sắc mặt Tiêu Đại boss xám ngoét như than.

Phì Long lão đại mượn rượu nên to gan hẳn, thấy thế thì hớn hở, “Sao? Sao? Bốn chữ trên đó đẹp không? Anh đây viết đó!”

“Đẹp lắm, đẹp lắm.” S.K chen vào, “Anh Tiêu em nói này, bộ dụng cụ này rất tốt, lại mặc tạp dề vào, thuộc tính nhà bếp tự động + 5, thuộc tính yêu vợ + 5, thuộc tính rửa bát + 8, Tiểu Nặc Nặc, các anh đây xứng đáng với em không?”

“Các cậu ác quá! Anh Tiêu nấu cơm thì được rồi, còn bắt rửa bát?”

“Xì, trẻ ranh biết gì? Tiểu Nặc Nặc nếu rửa bát thể lực giảm xuống, buổi tối có đánh nhau được với anh Tiêu không?”

“Ha ha ha ha, hai người đánh kiểu gì thế?”

Nặc Nặc: “…”

Đêm ấy, cuối cùng đã kết thúc trong cơn cuồng nộ thu dọn lũ ma men của Tiêu Đại boss. >_<

----- Tôi là đường phân cách gõ chữ quá mệt -----

Đêm khuya, Nặc Nặc tiếp đãi các ông anh phòng Kế hoạch cả ngày, tắm rửa xong lên giường một lúc đã thiếp đi. Đang mơ màng thì cảm thấy có móng vuốt sấn tới, thỏ trắng hất ra, móng vuốt co lại rồi bắt đầu hành động tiếp, thế là một lúc sau, Nặc Nặc lại rơi vào tay kẻ địch.

Thấy Tiêu Đại boss giúp mình cởi đai áo ngủ, thỏ trắng nũng nịu, “Nghỉ mà còn mệt hơn đi làm, em xin được nghỉ ngơi đêm nay!”

Ai ngờ Tiêu Đại boss không cởi nút áo nữa, chỉ ôm Nặc Nặc nói, “Em thấy bộ dụng cụ đó hợp với anh không?”

Nặc Nặc ngẩn người rồi mới hiểu Tiêu Đại boss nói gì, cười bảo, “Sao tự dưng nghĩ đến chuyện đó?”

Tiêu Đại boss trầm ngâm, “Nặc Nặc, mai chúng ta về nhà em.”

“Ủa? Để làm gì?” Chẳng phải đã hẹn nhau kỳ nghỉ chỉ sống cho hai người, nên thỏ trắng mới chịu đựng ăn mỳ để không về nhà mẹ ruột đó thôi?

Tiêu Dật dừng một chút rồi mới nói rõ, “Về tìm mẹ vợ học nấu ăn.”

Thỏ trắng sững sờ, “Em học hay anh học?”

Tiêu Dật, “Anh học.”

Lực sát thương hai chữ đó quá lớn, Nặc Nặc không thể tiêu hóa nổi ý nghĩa của nó.

Nặc Nặc, “Sao bỗng dưng lại nghĩ…”

Hưm… được thôi, Nặc Nặc thừa nhận mình lười, biết rõ chuyện học nấu ăn sau kết hôn là chuyện sớm muộn phải làm nhưng cứ trì hoãn, nhưng cô không ngờ Tiêu Đại boss lại ngoan ngoãn đến thế, chủ động đề nghị anh học.

“Vậy tan sở về anh nấu cơm?”

“Ừ.”

“Tiêu Đại boss anh…”

Chưa nói xong, môi đã ập xuống. Còn phải nói gì nữa? Anh đã phát hiện ra thỏ trắng không phải thỏ trắng thật sự, đã phát giác ra ai kia muốn đào tạo mình thành sói nội trợ, nhưng trên con đường “lừa hôn”, anh vẫn từ từ, chầm chậm… không thoát ra được.

Tiêu Đại boss đã nói rồi, duyên phận đã đến, nếu là của bạn thì chạy cũng không thoát được. Nếu thuộc về bạn, muốn trốn cũng chẳng xong.

Có lẽ, số phận đã định, anh sẽ bị thỏ trắng biến thành sói nội trợ chăng? Vậy thì… chấp nhận thôi. Thực ra sói nội trợ cũng hạnh phúc lắm, vì có một cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu lại đáng thương lúc nào cũng kề cận bên mình.

Ừ, rất tốt, rất viên mãn.

Kế hoạch bồi dưỡng sói nội trợ toàn thắng.

[HẾT]


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx