sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cáo Sa Bẫy Cáo - Chương 10 - 11

Chương 10. Chuyện cũ - chuyện mới

Sáng đầu tuần.

Khoa vừa mở cửa bước vào phòng họp thì mọi tiếng ồn đều im bặt, những ánh mắt đồng loạt hướng về phía anh, có vui vẻ, có xem thường, có phẫn nộ, có ghét bỏ, có yêu thích.

Khoa đưa tay xoa lên đầu tóc đinh một phân của mình, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười mỉm. Anh đóng cửa phòng rồi về chỗ ngồi, cả khuôn mặt toát lên vẻ thân thiện nhưng đáy mắt lạnh tanh không hề đọng lại một ai.

Hơn ba phút họp đầu giờ, Khoa đan những ngón tay vào nhau, cúi đầu lắng nghe hiệu trưởng đọc kiểm điểm cho chính mình, và im lặng ngay cả khi bị phê bình đầu tóc mới “quá nổi loạn” để làm một thầy giáo mẫu mực.

- Sao đổi style nhanh vậy anh bạn?

Giọng nữ đá đểu lọt vào tai làm Khoa buồn bực quay đầu nhìn, bước chân chậm hẳn lại rồi song song cùng Quyên - cô bạn thân trong trường. Anh nhún vai trước ánh mắt tò mò đầy hài hước của Quyên.

- Lần này là cô sinh viên nào biến bạn tui thành như vậy? Chậc, nếu tui nhớ không lầm thì đây là kiểu tóc của hơn hai năm trước, lúc ông mới về trường thì phải.

- Ừ.

Khoa “ừ” rồi im bặt, những lời của Quyên đã đẩy anh về phía hồi ức. Chuyện cũ cứ lần lượt xoay vần trong đầu.

...

- Tránh ra, làm ơn tránh ra...

Tiếng la hét từ sau lưng truyền đến làm Khoa giật mình, anh chần chừ quay đầu nhìn để xác định xem trong trường lại có sinh viên nào làm loạn đến như vậy.

Một cô gái mặc đồng phục thể dục của trường lao nhanh về phía Khoa, trên tay là một cái xô cũ kĩ như được lấy từ khu trộn hồ để sửa phòng học cách đó không xa. Anh sửng sốt lùi chân để lách người vào cái cây bên đường nhưng quá muộn. Cô sinh viên mang giày thể thao dùng tốc độ nhanh nhất ập thẳng lên người Khoa, anh hất rơi cặp táp rồi bật ngửa về sau, một chất lỏng nặng trịch theo mái tóc lãng tử chảy dài xuống mặt.

Khoa chống tay đứng lên khi biết tóc mình dính đầy xi măng đã được trộn và cô sinh viên vừa tông anh quay lại. Anh cúi người nhặt cặp rồi lôi tay cô sinh viên đi theo mình, giọng đầy giận dữ:

- Em đang làm trò gì trong trường vậy hả?

Uyên cuống quýt theo từng bước chân dài của người trước mặt, giọng nói của anh uy nghiêm làm cô sợ hãi, cô không ngờ trò chơi chạy đua cầm vật nặng bằng thùng đựng xi măng lại gây ra họa lớn như vậy. Uyên nhìn đầu tóc dính đầy xi măng của Khoa, giọng lí nhí:

- Dạ, em... em...

- Tên gì?

- Dạ?

- Tôi hỏi em tên gì?

- Dạ tên Uyên... mà anh ơi, mình đi đâu vậy ạ?

- Khoa nào?

- Dạ Luật.

- Khóa?

- Mười một. Mà anh ơi, chúng ta đang đi đâu đây ạ?

- Em nghĩ với tình trạng này thì tôi có thể đi đâu? Tất nhiên là đi cắt tóc và em trả tiền.

Khoa thật sự đã phẫn nộ đến cực điểm, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên anh đến trường nhận công tác. Anh kéo tay Uyên rất mạnh, vì giận dữ mà không hề hay biết cổ tay Uyên dưới sức mạnh của anh đã đỏ lên một mảng và đang dần tím lại.

Uyên cắn răng chịu đựng đau đớn để bước nhanh theo Khoa, đôi mày nhíu chặt, với một cao thủ karate như Uyên, việc trốn khỏi Khoa là điều vô cùng đơn giản nhưng Uyên biết mình sai, và quan trọng là cô còn chưa xin lỗi anh.

Khoa nhấn vai Uyên để cô ngồi xuống ghế trong tiệm cắt tóc, anh gằn giọng:

- Ngồi yên đấy để trả tiền cho tôi.

Uyên co người gật đầu sợ hãi, thế nhưng bóng lưng Khoa vừa khuất sau phòng gội đầu thì cô quay sang mỉm cười với anh thợ chính đang ngồi bắt chéo chân nhìn cô đầy soi mói.

- Có phải em dễ thương đúng không ạ?

“Thợ cắt tóc” thả chân, để tờ báo xuống bàn rồi kéo ghế lại ngồi sát Uyên, giọng anh đầy tò mò:

- Sao em bị hắn kéo vào đây? Mà ai đổ xi măng lên đầu hắn vậy?

Uyên ngẩng ra rồi mới nhớ “hắn” trong miệng anh “thợ cắt tóc” là ai. Cô ngậm ngùi:

- Là em vô ý làm đổ xi măng lên đầu anh ấy, giờ đi theo để trả tiền bồi thường.

“Thợ cắt tóc” ngẩn ra rồi phá lên cười, cười chảy cả nước mắt. Uyên nhíu mày:

- Anh cười cái gì?

- Ha ha ha, em... em... - “Thợ cắt tóc” chỉ tay vào mặt Uyên, giọng cao lên - em nói thật đấy hả? Em làm đổ xi măng lên đầu hắn mà hắn chỉ kéo em đến đây?

- Ủa chứ không thì anh ta làm gì em?

“Thợ cắt tóc” vò mái đầu nhuộm vàng nâu uốn xù của mình, nhìn mái tóc đen dài của Uyên nhếch môi cười, giọng nói hạ thấp ra điều thần bí:

- Với những gì anh biết về hắn trong hai chục năm qua, sau khi xử xong mái tóc của mình, hắn sẽ xử nốt mái tóc của em, đòi cả gốc lẫn lãi...

Uyên cười trừ không cho là phải, cô quay đầu đánh giá tiệm cắt tóc nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cô lại quay đầu nhìn “thợ cắt tóc”:

- Anh nhiêu tuổi rồi?

- Hai mươi lăm.

- Vậy... vậy anh ta cũng hai mươi lăm hả?

- Chứ em nghĩ bao nhiêu? Giảng viên mới nhận chức của trường em đấy.

Ngẩn người đúng mười giây thì Uyên đứng bật dậy, giác quan của một cô gái vừa lớn nhắc nhở Uyên có nguy hiểm, đồng thời cũng thôi thúc Uyên bỏ chạy. Dù là vô trách nhiệm, dù là hèn nhát Uyên cũng muốn chạy bởi vì nếu đúng như những gì “thợ cắt tóc” nói...

Uyên luồn tay vào mái tóc của mình, cảm giác mát lạnh chạy dọc sống lưng, cô từ từ đi về phía cửa tiệm, chưa kịp mở cửa thì tiếng Khoa vang lên như “thần chết”:

- Em đi đâu?

Uyên giật bắn người, cô quay người nhìn Khoa, cúi đầu, giọng cao vút:

- Em xin lỗi thầy ạ.

Dứt lời Uyên tông cửa chạy mất, để Khoa đứng lại đầy giận dữ, vệt xi măng bám cứng trên tóc làm đầu anh nặng trịch. Anh thả người xuống ghế, những ngón tay co lại, anh hạ quyết tâm sẽ tìm bằng được cô sinh viên tai họa học năm nhất trong ngôi trường không hề đông đúc này.

Thế nhưng, theo một cách nào đó, mọi nỗ lực của Khoa đều thành công cốc cho đến khi Uyên liều mạng cướp mô tô của anh trong một buổi tối muộn sau hai năm từ lần đầu gặp gỡ.

Mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.

...

- Này anh bạn, ngẩn người ba phút rồi đấy, hôm nay lớp ông thi giữa kì phải không?

Khoa bước chân ra khỏi hồi ức của chính mình, đôi mắt anh sâu thẳm khi nhớ về Uyên hiện tại. Anh tin, sự gặp gỡ giữa người với người, nếu không biết trước tức là có duyên.

Khoa nhìn Quyên cười:

- Ừ, bà là giám thị cùng tui mà hỏi hay nhỉ.

- A, tui cũng quên mất, đi nhanh lên không trễ đấy. Mà phải thi phòng máy không?

- Ừ, tới nơi rồi, không cần đi nhanh.

Khoa cong miệng cười với Quyên nhưng đôi mắt anh đã lạc vào bóng cô sinh viên tóc xõa đứng trước cửa phòng.

Quyên cười cười đưa cằm về phía Uyên:

- Này, phải cô bé dạo này đang được đám sinh viên đồn đại với ông không?

Khoa nhướng mày, từ chối cho ý kiến, anh đi nhanh về phía trước để mở cửa phòng phớt lờ mọi ánh mắt kinh ngạc của đám sinh viên khi nhìn cái đầu “nổi loạn” của mình.

Khoa trừng mắt với nụ cười tươi đầy chế giễu của Uyên, thế nhưng lúc đi ngang qua cô để mở cửa phòng, bàn tay Khoa đã “thuận tiện” “mượn” luôn thẻ sinh viên của Uyên đang để trong túi áo khoác.

Nhìn cái đầu tròn bóng của Khoa, Uyên cười vô cùng vui vẻ, thế nhưng cô không thể không thừa nhận, dù nổi loạn nhưng nhìn Khoa lại vô cùng đẹp trai, kiểu đẹp đầy manly và cá tính. Trong bộ đồ tây, nhìn anh giống hệt gã người mẫu đầy hấp dẫn.

Uyên vào phòng thi trước, thế nhưng vừa qua khỏi cửa thì cô bị Quyên chặn lại.

- Cho cô kiểm tra thẻ sinh viên.

Uyên ngạc nhiên, bình thường sinh viên vào phòng máy không phải lúc kí tên vào danh sách mới được kiểm tra sao? Cô cho tay vào túi áo khoác để lấy thẻ thì sững người, đầu ngón tay lạnh tanh, khoảng trống trong túi áo khoác cho Uyên biết, cô tiêu rồi.

- Cô ơi, không có thể sinh viên có được thi không cô?

Quyên mím môi cười, hành động của anh bạn tên Khoa hoàn toàn không lọt khỏi mắt cô, mọi chuyện, chỉ để làm khó cô sinh viên khá xinh xắn này.

- Thường thì không em ạ. Giám thị biết được sẽ đuổi khỏi phòng, nhưng tại sao em không có thẻ?

- Dạ em làm rơi rồi, nhưng cô và thầy là giám thị mà.

- Em ra ngoài đứng để cho các bạn vào đã.

Uyên tiu nghỉu bước chân ra khỏi phòng, lo lắng tràn đầy khóe mắt Uyên khi trước cửa phòng chỉ còn mỗi cô, giờ thi đã đến. Cô không hề muốn rớt môn khó nhất kì.

- Em vào thi đi. Lần sau nhớ mang thẻ.

Tiếng nói của Khoa chưa bao giờ làm Uyên hạnh phúc đến vậy, cô nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn rồi ngồi vào máy tính còn trống duy nhất ở đầu phòng.

Khoa cho tay vào túi quần, những ngón tay chạm nhẹ vào dây đeo của thẻ sinh viên, môi anh tạo thành đường cong như có như không. Chuyện mới, chuyện cũ, anh nhất định sẽ tính với Uyên, dần dần.

Chương 11. Thổ lộ

Quỳnh xếp mớ đồ của mình vào va li, nhìn Uyên đang nằm dang tay dang chân trên giường thì thở dài:

- Em không về quê thật đấy hả?

Uyên chống tay ngẩng đầu nhìn Quỳnh:

- Tại sao em phải về? Đây đã là nhà em còn gì.

- Nhà em gì, đây là nhà mẹ em chứ. Tết mà em không về cùng chị, thể nào mẹ em cũng lo lắm đấy.

Uyên thôi nhìn Quỳnh, cô trở mình ngằm ngửa, đôi mắt chăm chăm lên trần nhà màu tím, mắt dần mờ đi.

Cũng như mọi năm, năm ngoái Uyên theo Quỳnh về quê, mẹ cô bận rộn chăm sóc đứa con ba tuổi có với người chồng mới đến độ không kịp chăm sóc cho Uyên. Cái Tết nhạt nhẽo trôi qua. Uyên nhìn mẹ vui với gia đình mà lòng nhớ ba đến quặn thắt, ba bỏ cô đi từ khi cô mười tuổi. Giống như bao đứa trẻ trên đời, Uyên vẫn khao khát có một mái ấm đầy đủ, khao khát có được tình yêu của ba, khao khát đã mười năm...

Cô bật cười:

- Nhà gì của mẹ, mẹ đã mua căn nhà này cho em. Với lại chị yên tâm, mẹ bận lo cho nhà mới không rảnh để nhớ đến em đâu.

- Nhỡ ba em về rồi sao?

- À, nếu ba em về, chị nhớ thông báo cho em, em sẽ về quê bằng mọi cách. Mà anh Duy đi với chị đúng không, vậy em khỏi tiễn, em ngủ đây. Chị về quê mạnh giỏi, cho em gửi lời hỏi thăm hai bác.

Uyên nói xong thì kéo chăn trùm kín đầu với dự định lảng tránh Quỳnh nhưng rồi cô ngủ quên lúc nào không hay.

Lúc Uyên tỉnh giấc thì trời vừa tối, chị Quỳnh đã đi rồi. Cô với tay bật đèn bàn rồi cầm lấy mẩu giấy nhỏ, chữ chị Quỳnh rất đẹp:

“Chị nấu cơm cho em rồi đấy, nhớ ăn uống đầy đủ. Đây là vé tàu, nếu em hối hận, có thể trở về vào ngày cuối cùng của năm”.

Uyên để mẩu giấy lại chỗ cũ rồi cầm vé tàu lên xem. Cô dùng điện thoại chụp hình rồi post vào nhóm “Trao đổi vé tàu/xe về Tết” trên facebook để bán. Uyên thà cô đơn nơi xa lạ còn hơn cô đơn ngay cả khi có mẹ bên cạnh, vậy nên cô không muốn trở về.

Uyên cười khe khẽ rồi leo xuống giường đi vào phòng bếp để uống nước, cô vò rối mái tóc dài xinh đẹp, đôi mắt trống rỗng ngắm nhìn căn nhà quạnh hiu.

Tiếng nhạc “Let it go” vang lên từ điện thoại kéo cô về tiềm thức. Một số máy lạ. Uyên bấm tắt rồi cho lại vào túi áo, vài phút sau thì có tin nhắn, cô đặt ly nước uống dở xuống bàn rồi mở điện thoại, tin nhắn từ số lạ:

“Tùng nè, Uyên không quên chuyện đi xem phim tối nay đó chứ, sắp bảy giờ rồi, Uyên đến hay Tùng đón?”

Uyên sửng sốt, cô đúng là đã quên.

“Ở đâu? Tui đến.”

“Galaxy gần trường mình nha Uyên, suất chiếu 19h45 đấy”.

“Ừ”.

Uyên cất điện thoại, bởi vì biết mình ở lại một mình ở thành phố đông đúc, sự cô đơn sẽ khiến bản thân mệt mỏi nên Uyên mới đồng ý đi chơi với Tùng.

Uyên ăn tối xong thì đến chỗ hẹn. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng có in hình gấu Pooh sau lưng cùng quần skinny tôn đôi chân dài, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng khoe những đường nét cá tính trên khuôn mặt xinh đẹp. Tùng đã mua vé sẵn và đang chờ Uyên, cậu kinh ngạc nhìn nụ cười tươi trên khuôn mặt Uyên khi cô chào cậu.

- Hồi chiều Uyên thi Luật được không?

- Cũng được nhưng chắc kết quả không như mong muốn.

- Uyên tìm được thẻ sinh viên chưa?

Uyên lắc đầu, cô đã lật tung căn nhà của mình vẫn không tìm thấy, hệt như thẻ sinh viên của cô đã bốc hơi vào trong không khí.

- Haiz, mệt nhỉ. Nếu tìm không thấy Uyên phải tìm giáo vụ của khoa để báo mất thẻ thôi.

- Ừm, chắc phải vậy thôi.

Tùng cười trừ khi nhìn đôi mắt chứa nhiều thất vọng của Uyên.

- Mình vào xem phim thôi. Tùng không biết Uyên thích xem phim gì nên đã mua phim hoạt hình.

Uyên chớp mắt che đi tia chế giễu, đã không biết còn tự ý quyết định.

- Không sao, tui cũng thích xem phim hoạt hình. Mình đi mua nước và đồ ăn đi.

Uyên là người sòng phẳng nên cô mua hai phần nước ngọt và popcorn bằng đúng số tiền Tùng đã mua vé. Cô theo chân Tùng vào phòng vé, thật tâm Uyên cũng mong chờ vào bộ phim, thế nhưng khi nhạc phim vừa bật lên, giai điệu “Let it go” tràn ngập thì tim Uyên tuột dốc.

“May mắn” làm sao, cô vừa xem “Frozen” cách đây ba ngày với Quỳnh.

Uyên cứ đinh ninh mình sẽ ngủ khi phim đang chiếu, thế nhưng tới giữa phim, lúc cô dừng chém gió với đám bạn trên facebook để nhìn qua Tùng thì phát hiện cậu bạn đã gục đầu lên thành ghế và ngủ ngon lành.

Uyên mím môi nhịn cười, cô nghiêng đầu đánh giá Tùng. Nói một cách khách quan, cậu bạn đang ngủ trước mặt cô có một khuôn mặt đẹp trai theo kiểu baby với sống mũi cao, làn da trắng cùng đôi môi hồng, thêm mái tóc nhuộm nâu bắt mắt đủ để đốn gục những cô gái trẻ.

Nếu là cách đây vài tháng, chắc hẳn Uyên sẽ bị chinh phục, thế nhưng từ ngày quen biết Khoa, cô đã trở nên “miễn dịch” với trai đẹp. Đẹp chỉ để nhìn chứ không còn đủ sức hút với Uyên.

Uyên cất điện thoại vào túi, cười khẽ rồi khoanh tay xem nốt bộ phim, cô mặc cho Tùng ngủ.

Tùng bị đánh thức bởi tiếng cười rộ lên trong rạp, cậu xoa tay vào thái dương rồi nhìn sang Uyên, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của cô bạn đẹp hoàn hảo trong thứ ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ màn hình chiếu phim. Khóe miệng Uyên đang cong lên thành nụ cười ấm áp làm trái tim cậu đập lên rộn rã.

Tùng thảng thốt cầm lấy ly Pepsi đưa lên miệng uống, thứ chất lỏng lạnh buốt trôi vào cổ họng làm tỉnh mọi giác quan của Tùng. Cậu cho tay vào túi áo khoác, hộp quà nhỏ vuông vức như nhắc cậu về thứ tình cảm và quyết định dũng cảm vào tối nay.

Tùng để ý Uyên từ những ngày đầu tiên của năm nhất.

Thích cô bạn có nụ cười rực rỡ như nắng, tính tình hiền lành và thân thiện với mọi người, thích cô bạn hay quên và chẳng để ý một ai trong lớp từ những ngày cuối năm nhất trong đợt huấn luyện quân sự đầy vất vả, mệt mỏi. Tùng giấu kín tình cảm, âm thầm quan sát và theo chân Uyên đến mọi lớp học cho đến môn Luật quốc tế, lúc Uyên ngồi xuống bên cạnh cậu trong buổi học đầu tiên, Tùng đã hạ quyết tâm sẽ theo đuổi Uyên cho bằng được.

Phim hết, Tùng mời Uyên đi ăn nhưng cô từ chối. Cậu tiễn Uyên về tận nhà mặc sự phản đối của Uyên.

Sài Gòn những ngày cuối năm lạnh đến kì lạ, cái lạnh thấm vào da thịt làm lạ lẫm những con người xứ Nam quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng.

Tiếng nhạc của bài hát chúc Tết vang lên hai bên đường cùng ánh đèn sáng rực những góc phố làm Uyên nhớ nhà da diết, cô vừa lái xe vừa ngâm nga bài “Cả nhà thương nhau” mà lòng rưng rưng đổ lệ. Cơn gió lạnh thổi ngang qua mặt khiến lòng Uyên rung lên, kí ức cứ thi nhau ùa về làm Uyên thèm khát một tia ấm áp.

Uyên quay đầu cười với Tùng, cậu bạn đang lái xe và co ro trong khí trời se lạnh:

- Theo tui làm chi cho lạnh vậy không biết?

- Có gì đâu mà lạnh, chỉ là vừa ra đường nên không quen thôi.

Uyên cười khe khẽ, ừ nhỉ, những người như Tùng vốn đã quen với loại thời tiết ấm áp quanh năm, một cơn lạnh bất chợt làm sao thích nghi nhanh được.

- Ừ, không lạnh thì đi nhanh lên, hơn mười giờ rồi đấy, tiễn tui xong rồi còn về nữa kẻo muộn.

Tối thứ bảy, Sài Gòn vẫn kẹt xe như thường lệ, mất hơn ba mươi phút mới về đến nhà Uyên.

Cô xuống xe để mở cổng, chìa khóa vẫn chưa tìm thấy thì Tùng đã gọi Uyên, giọng của cậu thật lạ:

- Uyên này.

Uyên nhìn Tùng kinh ngạc:

- Có chuyện gì vậy?

Tùng hít một hơi rồi tiến về phía Uyên, bước chân của cậu có chút chần chừ, giọng Tùng khản đặc giữa cái lạnh:

- Uyên đừng vào, nghe Tùng nói đã, được không?

Uyên nhướng mày nhìn Tùng kì lạ, cô tắt máy xe rồi cho hai tay vào túi áo khoác, cô hà hơi để nhìn màn khói trắng lượn lờ vui mắt rồi cười với Tùng:

- Ừ, ông nói đi.

Tùng lấy hộp quà nhỏ từ túi áo khoác, để nó nằm gọn trong tay mình rồi xòe tay trước mặt Uyên:

- Tặng Uyên.

- Tặng tui? - Uyên vừa hỏi vừa dùng ngón tay thon gầy chỉ vào mặt mình, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc - Sao lại tặng tui, hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì?

Ngón tay Tùng co chặt trong túi quần để giữ bản thân bình tĩnh và tiếp thêm dũng cảm, cậu nhìn vào mắt Uyên, giọng nói khe khẽ nhưng rõ ràng và đầy hồi hộp:

- Tùng thích Uyên. Uyên cho Tùng cơ hội tìm hiểu Uyên được không?

Uyên há hốc miệng nhìn cậu bạn đứng trước mặt mình, Tùng rất dũng cảm khi đối mặt để bày tỏ và nhìn thẳng vào mắt Uyên không chút do dự. Hơn ai hết, Uyên nhìn thấy con người trách nhiệm và tình cảm chân thành của Tùng đầy trong khóe mắt, một tia cảm động len lỏi trong tim, Uyên khẽ thở ra:

- Tùng...

- Uyên đừng nói gì hết, để Tùng nói đã. Tùng thích Uyên từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Tùng thích một cô gái nên vô cùng lúng túng. Tùng biết mình còn trẻ, cũng chưa đủ trưởng thành nhưng Tùng hi vọng Uyên cho Tùng cơ hội để ở bên cạnh Uyên, để chăm sóc Uyên, tìm hiểu Uyên rồi dần trưởng thành để yêu Uyên và để Uyên tin tưởng. Tùng biết mình thổ lộ như thế này là rất đột ngột, nhưng những gì Tùng nói đều bằng sự chân thành, bằng sự dũng cảm và quyết tâm. Tùng không mong Uyên tiếp nhận, không mong Uyên đồng ý làm bạn gái Tùng ngay, chỉ mong Uyên cho Tùng cơ hội để ở gần thôi, có được không Uyên?

Uyên mím môi thật chặt, những lời Tùng nói lay động trái tim cô. Cô quý Tùng nhưng không có tình cảm với cậu. Trái tim Uyên không hề rung lên đáp trả những lời Tùng nói, nó chỉ đập nhẹ nhàng trong lồng ngực để tiếp nhận và thấu hiều mà thôi.

Uyên khẽ nhắm mắt, những ngón tay trong túi áo cong lại bám víu vào nhau như xoa dịu nỗi cô đơn của một cô gái vừa qua hai mươi và sợ tình yêu. Hình ảnh ba mẹ bỗng hiện ra trước mắt, tình cảm thất bại của họ như lay mạnh trái tim, nhắc nhở Uyên về niềm tin của một tình yêu sắt son đổ vỡ mười năm trước.

Uyên nhìn Tùng bằng đôi mắt hiền lành, cô mỉm cười thật nhẹ:

- Tùng về đi, Uyên sẽ suy nghĩ những gì Tùng nói.

Tùng nhìn Uyên cười yếu ớt rồi quay xe trở về. Cậu vừa biến mất trong bóng tối thì một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai kéo Uyên ra khỏi những suy nghĩ:

- Ái chà, em nên nhận lời mới phải.

Uyên quay phắt đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đôi mắt Khoa sáng rực trong bóng tối. Sự mệt mỏi làm Uyên nổi cáu:

- Thầy im đi, thầy thì biết gì mà nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx