sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25

Ở Đâymiê, Lêa không nguôi nỗi đau do cái chết của Cami gây nên. Đêm đêm nàng thức giấc, đầm đìa nước mắt, miệng không ngớt gọi tên bạn. Bà Larivie, người đàn bà đón nhận nàng và bé Saclơ, an ủi nàng bằng những lời lẽ dịu dàng. Nàng ngủ thiếp, nhưng không thoát khỏi cơn ác mộng thường ám ảnh nàng sau khi giết chết tên cướp ở Ooclêăng, giờ lại thêm nỗi day dứt vì những hình ảnh đẫm máu trong cơn giãy giụa tuyệt vọng của Cami và bà Xiphlet.

Bà Larivie cho nàng biết anh em du kích đã phân tán một số tập hợp lại về phía Bladimông và Môriac. Bà chỉ cho biết thêm là xác hai người thiếu phụ được quàn tại La Rêôn. Bà nhận cho người mang đi một lá thư cho bà Ruyt, trong thư Lêa dặn người vú già trao cho người mang thư một ít tiền và quần áo. Chàng trai mang thư đi, trở về buồn bã, theo sau có bà Ruyt. Bà đã giữ tịt cậu ta lại cho tới lúc cậu phải nói thư từ đâu tới. Bà Larivie nổi cơn lôi đình, thét ầm lên là bọn Đức không khỏi đến bắt bớ, và bảo mọi người phải ra đi ngay. Bà Ruyt mua với giá cắt cổ một chiếc xe đạp cũ cho Lêa, và cho Saclơ ngồi lên xe mình.

- Bà định đáp xe lửa đến gặp cháu. - Bà lên tiếng - Nhưng bom lại vừa phá hủy đường sắt.

Lêa nhiệt thành cảm ơn bà chủ nhà. Bà ta nhìn nàng ra đi, trong lòng như cất đi một gánh nặng.

Mãi đến khuya đêm hôm sau, họ mới về tới Môngtiac vì Lêa quá yếu và đường đồi gập ghềnh. Bà Ruyt đưa được Lêa và Saclơ vào mà gia đình Phaya không trông thấy. Bị sốt nặng, Lêa nằm liệt giường hai ngày liền. Bị bà vú già cấm ra ngoài, Saclơ thờ thẫn trong buồng, phụng phịu và không ngớt đòi mẹ.

Khi bắt đầu nói được, nàng kể lại, với một giọng thất thanh và cặp mắt ráo hoảnh, cái chết của Cami và cuộc chiến đấu nàng được chứng kiến.

- Ông bác cháu và hai anh em nhà Lơphevrơ thế nào rồi?

- Cháu không biết. Bác Ađriêng không thấy quay lại sau khi Phrăngxoa Tavecniê đến thăm. Cháu cứ nghĩ ở đây bà nhận được tin tức.

- Không đâu. Bà Becnađet nhận được một tấm bưu thiếp của Luyxiêng, chỉ có thế thôi. Nghe tin bác Luych cháu rất lo lắng cho Pierô, hình như cậu ta đang ở Pari. Sau khi cháu đi, bà nhận được thư Lôrơ. Bà đã tự cho phép mình bóc thư.

- Em nó nói gì?

- Không nói gì quan trọng cả; nó chỉ bảo là dân Pari hầu như không được tiếp tế gì nữa hết, tàu điện ngầm cũng không chạy vì không có điện, vùng ngoại ô dường như bị ném bom hàng ngày và bọn Đức mỗi ngày một thêm cáu kỉnh. Hai bà cô của cháu vẫn mạnh khỏe.

- Chỉ có thế thôi?

- Phải. Lôrơ bảo là nó chờ cháu ở Pari.

- Nó không nói gì về Phrăngxoadơ à?

- Không, nhưng bà cũng nhận được thư của chị cháu. Đã ba tháng nay, cô ấy không có tin tức gì về Ôttô đang chiến đấu ở bên Nga.

- Hắn chẳng trở về đâu.

- Sao cháu nói như vậy?

- Tất cả chúng ta đều sẽ bị giết sạch như Cami. - Nàng vừa đáp vừa quay mặt vào tường và lấy chăn trùm kín mặt.

Ruyt đau đớn nhìn cái hình hài bà yêu thương. Làm gì bây giờ? Bà cảm thấy mình già nua và bất lực. Hoang mang vì cái chết của Cami, bà không biết quyết định thế nào để đảm bảo an toàn cho Lêa. Nàng không thể ở lại. Bất kỳ lúc nào, lão Phaya cũng có thể biết sự có mặt của nàng và đi tố giác. Bà không biết trong vùng có chỗ nào thật sự yên ổn cho nàng ẩn náu, phần lớn các gia đình liên quan đều bị theo dõi.

Thấy Lêa vẫn nằm im trong mền, bà bước ra khỏi căn phòng trẻ em ngày trước mà bà đã đưa nàng vào theo lời nàng yêu cầu.

Trong đêm 15 tháng Bảy, cửa đóng then cài mặc dù trời nóng như thiêu như đốt, Ruyt và Lêa ngồi trong buồng giấy Pie Đenmax, nghe đài Luân Đôn báo tin bọn Vệ binh ám sát Gioocgiơ Măngđen.

- Cùng với Philip Hăngriô, đây là ông hạ nghị sĩ thứ hai vùng Girông bị ám sát trong vòng mấy ngày. - Bà Ruyt lên tiếng khi vừa khâu xong chiếc sơ mi cho Saclơ sửa từ một chiếc áo dài cũ.

- Chắc hẳn bà Lida phải buồn lắm về cái chết của Hăngriô, bà ấy rất thích giọng nói của ông ta.

Có tiếng gõ nhẹ ở cánh cửa. Hai người im bặt.

- Bà có nghe thấy không?

- Có. Cháu tắt đài đi.

Lêa tắt đài, lắng nghe, tim đập trống trận. Lại có tiếng gõ nhẹ.

- Cháu tránh đi, để bà ra mở cửa sổ.

- Cái gì thế? - Nàng thầm thì.

- Giăng Lơphevrơ đây. Chúng tôi bị thương.

- Nhanh lên, mở cửa cho chúng tôi.

Mặt trời đỏ rực vừa khuất sau đồi Vecđơle, nhuộm cả một vùng thôn dã một màu hồng rực rỡ trước khi đêm mùa hè buông xuống. Lúc này, ánh nắng mặt trời như phủ một vầng hào quang lên hai chàng trai người đầy bụi và máu. Quên cả mệt mỏi, Lêa băng qua cửa sổ mà họ không bước qua được một mình, vì quá yếu. Được bà Ruyt giúp một tay, nàng ẩy họ vào trong phòng. Raun lăn ra sàn nhà, bất tỉnh.

- Nó mất nhiều máu lắm... Phải mời thầy thuốc. - Giăng lên tiếng trước khi đến lượt mình cũng quỵ xuống.

Bà Ruyt bật khóc nức nở.

- Không phải lúc để khóc đâu, bà. Bà đi mời thầy thuốc đi.

Bà Ruyt lau mặt và dang rộng hai tay.

- Không biết ông ấy có chịu đến không? Họ đều rất sợ bọn Giextapô.

- Bà không cần nói là họ bị thương, bà chỉ nói... thế nào nhỉ?... A, bà chỉ nói là có người bị đứt chân vì lưới hái, lưỡi cuốc gì đó.

- Nhưng đến khi ông ấy trông thấy họ?

- Ông ấy là thầy thuốc. Điều chắc chắn là nếu không làm gì cả họ sẽ chết mất.

- Cháu nói phải. Để bà đi gọi điện...

- Điện thoại vẫn dùng được à?

- Vẫn.

- Vậy bà còn chờ gì nữa? Để cháu đi lấy khăn bông.

Trong phòng khách tối om, Lêa đụng phải bà cô Becnađet Busactô.

- Việc gì thế? Cô nghe có tiếng động.

- Cô giúp cháu một tay. Giăng và Raun đều bị thương.

- Ồ! Lạy Chúa! Tội nghiệp hai thằng bé.

- Cô đi tìm khăn bông và hộp thuốc cho cháu. Cô chú ý đừng đánh thức Saclơ dậy.

Trong buồng giấy, Giăng hồi tỉnh.

- Đúng thế, thưa bác sĩ, ở ấp Môngtiac, phía trên đồi, bên trái... Nào nhanh lên... Ông ấy tới đấy. Một ông thầy thuốc mới ở Lănggông.

- Cảm ơn bà Ruyt. Em trai cháu thế nào rồi?

Cả hai người đàn bà đều không trả lời. Bà Ruyt luồn một chiếc gối xuống dưới gáy cậu ta.

Becnađet bước vào, mang theo khăn và hộp đựng thuốc. Thấy hai chàng trai đầm đìa máu me, bà suýt ngất, sau đó bật lên nức nở giống như bà Ruyt lúc nãy.

- Thôi cô! - Lêa kêu lên và giật khăn mặt trên tay bà cô - Cô đi lấy nước sôi cho cháu.

Tới nơi, bác sĩ Giuvơnen thấy mặt mũi, tay chân hai người bị thương vẫn sạch sẽ. Ông còn rất trẻ, vẻ mặt như còn là một sinh viên. Trông thấy họ, ông tái mét mặt.

- Sao bảo tôi là một vụ tai nạn?

- Sợ nói thật, không biết ông có tới không. - Lêa đáp.

- Thưa cô, tôi là thầy thuốc, tôi phải chạy chữa cho mọi người, bất luận là người Kháng chiến hay người Đức.

- Thưa bác sĩ, đây là những người Kháng chiến. - Lêa dịu dàng nói.

Không chần chừ, bác sĩ khám cho Raun vẫn đang bất tỉnh.

- Đưa kéo cho tôi.

Ông ta cắt rời chiếc quần cứng đờ vì máu. Cả ba người phụ nữ không kìm nổi tiếng kêu. Toàn bộ bụng dưới chỉ là một vết thương toang hoác.

- Tội nghiệp... Ờ đây tôi không làm gì được hết, phải đưa tới bệnh viện. Cậu ấy mất quá nhiều máu.

- Thưa bác sĩ, không thể được. - Giăng lết tới cạnh em trai và lên tiếng - Nếu bọn Giextapô bắt được nó thì chúng tra tấn.

- Tôi sẽ phản đối.

- Lúc đó, chúng sẽ bắt ông.

Bác sĩ Giuvơnen nhún vai.

- Giăng...

Anh đây, Raun, em đừng sợ gì hết, chúng ta an toàn, em sẽ được đưa đi viện.

- Em biết rồi... Không cần đâu... Em sẽ chết trước khi...

- Em im đi... Em chỉ dại mồm dại miệng, em sẽ khỏi thôi...

- Lêa, cô đấy à?...

- Phải, Raun.

- Tôi sung sướng...

- Cậu đừng nói. - ông bác sĩ vừa bảo vừa đặt một cái băng tạm.

- Thưa bác sĩ... Không cần nữa đâu, bác sĩ biết rõ rồi mà... Lêa? Em đấy à?...

- Vâng.

- Em đưa tay cho anh... Được rồi, thưa bác sĩ, xin bác sĩ chữa cho anh tôi.

- Xong rồi, để tôi gọi xe cứu thương.

- Xin bác sĩ chờ cho một lát... xin bác sĩ chạy chữa cho anh tôi.

- Ông hãy làm theo lời cậu ấy. - Bà Ruyt lên tiếng.

Giăng bị một viên đạn vào vai, một viên khác vào đùi và một bàn tay anh dập nát.

- Cả cậu nữa, tôi cũng phải đưa cậu đi viện, tôi không có dụng cụ để lấy đạn ra.

- Mặc. Xin ông băng bó cho tôi thôi.

- Cậu có thể bị hoại thư đấy.

Lêa gọi dịu dàng.

- Raun!... Raun!...

- Em đừng kêu la, Lêa... Anh sung sướng... Anh chết cạnh em...

- Anh im đi!

- Giăng, có anh đấy à?

- Có.

- Tốt lắm... Lêa, anh yêu em... Giăng cũng vậy... Như thế hay hơn... Sau chiến tranh, em hãy lấy anh ấy...

- Sau chiến tranh cô ấy sẽ lấy em, em ạ... Cô ấy bao giờ cũng thích em. Có phải thế không, Lêa?

- Phải thế không?

- Phải. - Lêa thầm thì, như thể bị thôi miên trước khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt sáng rực, hai lỗ mũi khít lại và sắc da xám xịt báo hiệu chết chóc.

- Lêa...

Ôi! Đầu chàng trai bỗng gục xuống, nặng trĩu! Trong một thoáng, nàng nhớ lại cái chết của bà cụ Xiđôni... Gương mặt chàng trai xinh đẹp biết bao tuy bộ râu cằm đã mấy ngày không cạo. Chàng mỉm cười. Dịu dàng, nàng đặt môi lên cái miệng còn hơi ấm.

Khi ngẩng dậy, nàng choáng váng, phải dựa vào cánh tay ông bác sĩ.

- Cô nằm xuống.

Nằm trên giường, nàng nhìn Giăng khóc trong lúc ôm chặt xác em trai vào lòng. Bà cô nàng và bà Ruyt cũng khóc. Riêng nàng, nỗi buồn đau bóp nghẹt trái tim, làm khô cạn cả nước mắt.

Cùng với Ruyt và Lêa, ông thầy thuốc đào một cái hố ở chỗ đất xốp dọc hầm rượu, phía sau dãy cây râm và đinh hương. Xác chết bọc vải liệm đặt nằm vào hố và lấp đất lại. Chuông nhà thờ Vecđơle điểm ba giờ sáng.

Giăng không có phản ứng gì khi bác sĩ chích cho một mũi thuốc chống uốn ván. Uống xong một viên an thần anh ngủ thiếp đi.

Lêa tiễn bác sĩ Giuvơnen ra tận chỗ ông dựng xe đạp. Không thể giấu được nữa, vợ chồng lão Phaya chắc hẳn đã thấy nàng trở về.

- Cô phải rời khỏi đây rất nhanh. - Ông bảo nàng.

- Để đi đâu?

- Ngoài nơi đây ra, chắc cô còn có người thân ở chỗ khác chứ?

- Vâng, Ở Pari.

- Lúc này, đi Pari thì không thuận lợi, tàu hỏa không có nhiều, nhưng vào địa vị cô, tôi cũng vẫn cố gắng xem sao.

- Nhưng tôi không thể để họ ở lại một mình được!

- Để tôi nghĩ xem. Nếu giúp được cô thì tôi sẽ giúp. Tôi có thể lái xe đưa cô đến Boócđô.

- Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ xem. Đối với Giăng, không quá nghiêm trọng phải không ạ?

- Không, không thật nghiêm trọng. Nhưng cậu ấy không nên để đạn nằm trong người quá lâu. Tạm biệt cô.

- Tạm biệt bác sĩ.

Giăng Lơphevrơ ngủ trong buồng giấy của Pie Đenmax cho tới giờ ăn trưa.

- A! Cậu đã dậy. - Lêa thốt lên khi bước vào - Cậu có đau lắm không?

- Không, tôi sắp đi đây.

- Cậu định đi đâu?

- Tôi cũng không biết. Tôi sẽ cố tìm những người khác nếu họ không bị bắt hay bị chết hết. Cậu có thuốc lá không?

Lêa lấy ở túi ra một bao thuốc rời và một cuộn giấy thuốc Giôp trao cho Giăng.

- Tớ chỉ có thế này thôi.

Tay Giăng run cầm cập không sao giữ thuốc trong tờ giấy mỏng được.

- Cậu đưa đây.

Lêa khéo léo cuộn thuốc, thấm nước bọt vào mép giấy có keo và châm lửa.

Hai người bạn ngồi im một lúc lâu, tay cầm tay. Bà Ruyt bước vào đột ngột, phá tan giấc mơ âu sầu của họ.

- Già lo lắng, ở nhà Phaya không có ai hết, cửa đóng im ỉm. Các cháu phải đi đi.

- Bà bảo chúng cháu đi đâu bây giờ?

- Đi Pari, đến hai bà cô của cháu.

- Bây giờ cháu không thể đi được, cháu phải về Vecđơle báo tin cho mẹ cháu.

- Để già lo việc đó cho, Giăng ạ.

- Cháu cảm ơn bà Ruyt, nhưng cháu phải báo cho mẹ cháu tin Raun bị mất.

- Già hiểu rồi... Sau đó, cháu sẽ làm gì?

- Tiếp tục chiến đấu. Lêa, mình xin lỗi phải để cậu ở lại mình không thể làm khác.

- Giăng, cậu lấy xe đạp của tớ, như thế nhanh hơn.

- Cảm ơn. Nếu được, tớ sẽ mang trả cậu. Tạm biệt Lêa. Cậu, cậu cũng phải đi thôi.

Im lặng, nàng ôm hôn Giăng. Becnađet và Ruyt cũng hôn cậu ta và dặn dò cậu phải lo chữa bệnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx