sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 120-2

Có phải do tôi và Diệu Diệu đã đi thang máy ở tầng thứ ba mươi hai đó?

Tòa cao ốc đó là tòa văn phòng cao cấp, mỗi tầng hẳn có trang bị camera quan sát, nếu như không có camera từng tầng thì trong thang máy chắc chắn cũng có.

Camera không thể thu hình của Diệu Diệu được cho nên để cho cương thi kia chạy là một mình tôi.

Tôi lúc đó chỉ cuống cuồng chăm sóc vết thương cho Đường Dũng mà không chú ý tới điều này. Bây giờ nhớ lại mới hối hận không kịp.

Bởi vì vụ án cương thi giết người quá oanh động, mặc dù chính quyền Giang Minh đã dốc toàn lực phong tỏa tin tức, nhưng đây vẫn là đại án khiến toàn quốc khiếp sợ cho nên bọn họ nhất định sẽ lần theo đầu mối điều tra, tra được camera giám sát tất nhiên sẽ chỉ đổ lên đầu tôi.

Thảo nào những viên cảnh sát này được trang bị đầy đủ, bởi vì trong mắt bọn họ tôi là ngươi có thể thả cương thi ra, vẫn còn sống thì nhất định sẽ là người cùng hung cực ác.

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên lo lắng cho tình cảnh của mình, dẫu sao cương thi kia giết nhiều người như vậy là cực kỳ nguy hiểm, mà tôi là người thả cương thi ra ngoài, ở trong mắt bọn họ tôi là chủ mưu, cho dù nói như thế nào tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.

Không chừng bọn họ sẽ đem chuyện giết người hàng loạt đổ lên đầu tôi, bởi khi dân chúng cần một câu trả lời thì bọn họ cũng không thể nói những người đó đều là cương thi giết.

Tâm trạng của tôi ngày càng nặng nề, trong lòng vừa lo lắng đến Bắc Kinh sẽ phải thế nào, lại lo lắng thân thể cha mẹ tôi không chống chọi được đến khi tôi quay về.

Lỡ như tôi không trở về kịp thì cha mẹ tôi sẽ chết đói.

Càng nghĩ lòng càng thấy bất lực, tôi tay chân trói gà không chặt, bị kẹp ở giữa một đám vũ trang không thể có biện pháp nào.

Ngay khi trong lòng tôi đang nôn nóng, xe cảnh sát đang lướt nhanh trên xa lộ thì phát ra một tiếng ‘kéttt’ thật lớn, giống như xe bị phanh lại vậy, bánh xe lưu lại hai vệt đen lớn trên mặt đường.

Mà tốc độ xe cũng bị giảm nhanh giống như bị thứ gì đó tóm lấy.

Sắc mặt tất cả mọi người đều căng thẳng, nhất là viên cảnh sát ngồi ở ghế lái, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh hãi, chân điên cuộc đạp lên cần ga, nhưng bất kể anh ta đạp thế nào xe đều đã bị mất đi sự điều khiển, nhanh chóng ngừng lại.

Sau đó không khí trong xe run lên, một đoàn âm khí tràn ngập từ mui xe xuống.

Tôi vốn đang bị biến cố thình lình dọa sợ không nhẹ, nhưng sau khi thấy một gương mặt xuất hiện thì mọi lo lắng trong lòng tôi nhanh chóng biến mất, vui vẻ nói: “Tô Mộc! Em biết anh ở bên cạnh bảo vệ em mà!”

“Đừng nói nữa, xuống xe đã.” Tô Mộc nhìn tôi một cái, nói dứt khoát.

Lúc này tôi mới phát hiện tình trạng của anh ấy so với lần trước gặp đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù toàn thân vẫn rất gày gò nhưng không đến mức bộ dáng da bọc xương lúc trước, hơn nữa âm khí bên người anh ấy cũng sống động không ít, nhìn độ nồng dậm đã gần tới tu vi của Diệu Diệu.

Tôi mừng thầm trong bụng, cũng không để ý tới những cảnh sát kia như thế nào, ngoan ngoãn xuống xe theo lời của Tô Mộc.

Sau khi xuống xe, tôi thấy âm khí trên người Tô Mộc nháy mắt tản ra phủ đầy toàn bộ buồng xe. Sau khi bị phủ đầy bởi âm khí những viên cảnh sát trong xe đều lộ vẻ kinh hãi, lúc trước còn khí thế hung hăng dọa người lúc này ai cũng bất động, trợn mắt nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc quét mắt nhìn đám người này một vòng, sau đó nhìn về phía viên cảnh sát trung niên cầm đầu, nói: “Tại sao bắt cô ấy?”

“Ngươi… ngươi là ai?” Sắc mặt viên cảnh sát trung niên tái lại, có lẽ ông ta làm cảnh sát nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy người như Tô Mộc.

Cũng phải, Tô Mộc vốn là lệ quỷ, thế gian vốn không có bao nhiêu, người bình thường có thể gặp mới lạ.

“Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao bắt cô ấy?” Sắc mặt Tô Mộc âm trầm, trong giọng nói lộ ra sự không kiên nhẫn, đồng thời thả ra một tia sát ý.

Viên cảnh sát kia nhiều năm ở cận kề sự nguy hiểm, đối với cảm giác này đặc biệt nhạy cảm. Có lẽ ông ta cũng cảm nhận được sát ý trên người Tô Mộc, người ông ta run một cái, chần chờ nói: “Cô ấy bị vướng vào một vụ án giết người đặc biệt lớn, cấp trên ra lệnh chúng tôi mang cô ấy về trung ương điều tra.”

“Chỉ là như vậy?” Chân mày Tô Mộc nhíu một cái, giọng rất nghiêm túc.

Viên cảnh sát kia gật đầu liên tục. (Sant: đọc nhanh hơn tại )

Sau khi chắc chắn viên cảnh sát kia không nói láo, chân mày của Tô Mộc mới chậm rãi giãn ra, lần nữa đẩy cửa xe, kéo tôi lên xe, sau đó nói: “Anh cùng em đi Bắc Kinh.”

-Hết chương 120-Sant: Do chương này ngắn nên chỉ tới đây thôi, sắp tới được kề cận Tô Mộc rồi nha <3


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx