sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chồng Yêu Là Quỷ - Chương 155-2

Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, mỗi một giây chờ chết dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy. Nhưng tôi đợi hết mấy thể kỷ cũng không thấy miệng con quái vật nuốt tới, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.

Tôi sợ chết khiếp, mặc dù rất hiếu kỳ nhưng vẫn không dám mở mắt ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.

“Ngu ngốc, em còn để anh ôm bao lâu nữa, định ngủ luôn sao?” Bỗng nhiên bên tai tôi xuất hiện một âm thanh quen thuộc, giọng chê bai thật xấu xa đáng ghét.

Nhưng lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cả người tôi run lên, không dám tin mở mắt ra, ngửa đầu nhìn gương mặt trên đỉnh đầu tôi.

Góc cằm hoàn mỹ, sống mũi cao cứng rắn, đôi môi gợi cảm, đáy mắt sắc sảo, tất cả đều phóng đãng không kiềm chế được.

“Tô Mộc?” Tôi nhìn gương mặt đẹp trai này thật không dám tin, cho là tôi đang nằm mơ.

Chần chừ giơ tay lên chạm vào mặt anh ấy.

‘Bốp’ một cái tát.

Âm thanh trong trẻo vang vọng, cảm giác đàn hồi mát lạnh.

Thật sự là Tô Mộc ư!

Tôi tít mắt cười, kích động vừa định ôm Tô Mộc thì anh ấy nhíu mày một cái, buông tôi ra quăng tôi xuống đất, mắt trợn tròn thở hổn hển nhìn tôi như hận không ăn được tôi vậy: “Con vợ chết bầm, em dám đánh chồng em?”

Tôi lăn quay xuống đất, ai u một tiếng, ấm ức xoa cái mông bị ngã đau nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Cuối cùng cũng gặp lại anh ấy, hơn nữa tôi không chết, là Tô Mộc cứu tôi, ha ha.

Tôi kích động vừa khóc vừa cười, anh ấy nhất định là thần bảo vệ của tôi.

Mặc dù ông thần bảo vệ này hơi hung ác một chút.

Tô Mộc nhìn vẻ mặt vẫn xanh của tôi, cánh tay thon dài đưa tới cầm lấy cổ áo của tôi kéo lại, đôi mắt đẹp nhìn tôi: “Lộc Dương, em đang bệnh à?”

“Em không bệnh, vừa rồi đánh anh chỉ muốn chắc chắn xem em có phải nằm mơ hay không, ha ha.” Tôi cười càng vui vẻ hơn. Tô Mộc đi ra, anh ấy không bị kẹt bên trong, hơn nữa người đàn ông này không biết vì sao ngay cả khi tức giận cũng đẹp trai như vậy, thật là hết cứu chữa.

“Sao em không tự đánh mình để chắc chắn? Anh thấy em mới cần đánh, đã bảo em ngoan ngoãn ở nhà chờ, ai bảo em chạy tới đây. Em có biết vừa rồi anh ra chậm một bước thì em đã chui vào bụng chuột rồi không!” Tô Mộc thấy tôi cười hì hì càng tức giận, vừa mắng vừa vác tôi lên vai khiến chân tôi vùng vẫy trong không trung, đánh vào mông tôi ‘bộp bộp’!

Tôi bị đánh liền cầu xin tha thứ, người này sao tính khí lại cục cằn như vậy, tôi tới đây cũng là vì cứu anh ấy, vậy mà anh ấy lại đánh tôi.

Hơn nữa lại còn tét vào mông tôi ngay trước mặt Tô Đoàn!

Tô Đoàn mặc dù lớn hơn tôi nhưng ngay từ đầu đã gọi tôi là ‘bà’, là tiểu bối của tôi, thật mắc cỡ!

Tôi giận liền đấm đá lên người Tô Mộc.

Nhưng toàn thân anh ấy đã được che phủ bởi một tầng khôi giáp âm khí đen giống như sắt, không chỉ tôi không làm đau anh ấy mà ngược lại tay chân tôi va vào giáp đau muốn chết.

Tầng khôi giáp âm khí này thật là quá cứng rắn, phải cứng rắn ngang với kim loại, không đánh được mấy cái tay tôi đã sưng đỏ.

Thấy tôi xuýt xoa mặt Tô Mộc lúc này mới sậm lại, đặt tôi xuống, nắm lấy tay của tôi đưa lên trước mặt anh ấy, nhìn chăm chú, hỏi tôi: “Đau không?”

“Lại còn không đau!” Nước mắt tôi suýt chảy ra, vốn thấy Tô Mộc liền thật vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ nỗi sợ chết vừa rồi, tủi thân lại trong nháy mắt tràn ngập, mượn cớ tay đau liền tuôn rơi.

“Cho chừa.” Tô Mộc thấy tôi như vậy đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói ra được hai chữ.

Trong nháy mắt tôi càng ấm ức, rút tay vể, mắng: “Bạch nhãn lang*, sớm biết vậy đã không tới cứu anh, em đi ngay bây giờ!” (*bạch nhãn lang: chỉ người vong ân phụ nghĩa)

Vừa nói tôi vừa thở phì phò đi ra ngoài, muốn theo sợi dây ở cửa động bò ra ngoài.

Nhưng tôi còn chưa kịp đi thì Tô Mộc đã đưa hai tay giữ eo tôi từ phía sau, nói: “Đã tới rồi còn đi, em không muốn xem qua cái gì vừa khi dễ em à?”

-Hết chương 155-

Ngủ ngon cả nhà <3.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx