Tôi không có tâm tư nhìn ông ta kinh ngạc, bảo ông ta đừng suy nghĩ chuyện của tôi mà trước tiên hãy xem cỗ quan tài này có gì đặc biệt, tại sao cổ yêu khí vừa rồi chỉ chui vào một mình nó?
Thấy tôi hỏi ông ta mới chú ý tới việc chính, mỉm cười một chút rồi nói: “Mười phần thì có tám, chín phần trong này có người! Bởi vì yêu khí ăn âm diệt dương, trong này nhất định có người!”
Vừa nói ông ta đã móc ra Dương kiếm tiền Ngũ đế nhắm vào quan tài kia đập mạnh tới, đồng thời lại cất lên tiếng hát ma mị ban nãy.
Trong nháy mắt ánh sáng lại nổi lên, tôi sợ một hồi nổ tung sẽ khiến tôi bị thương liền vội vàng lui về phía sau, nhìn ông ta từ xa.
Tù hồn quan hiển nhiên tốt hơn tấm đá vừa rồi, tất cả lực lượng của ánh sáng vào truyền vào tù hồn quan đều bị hấp thu hết.
Không tới mười phút, phần nóc tù hồn quan tiếp xúc với thanh kiếm bắt đầu bị tan ra, lộ ra một lỗ nhỏ.
Tôi liền tiến tới, muốn nhìn xem bên trong áo quan bạc có người hay không. Nhưng tôi còn chưa lại gần đã có một bóng người mờ mờ từ trong áo quan bay ra ngoài, thật nhanh nhào về hướng tôi, bám lên người ôm tôi thật chặt.
“Chị sân bay, chị thật sự đã cứu bọn em, em cùng đại ca ở bên trong cũng sắp chết ngộp!” Nói chuyện chính là Diệu Diệu, thân ảnh nho nhỏ của nó đã hiện rõ trên người tôi.
Chẳng qua bị nhốt trong áo quan bạc một thời gian, mới đi ra rõ ràng thân thể không ngưng tụ rắn chắc như trước.
Xem ra cũng bị thương tổn.
Tôi nhìn gương mặt ấm ức của nó liền thấy đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy nó an ủi: “Thật xin lỗi, chị tới trễ. Đại ca em không sao chứ?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh ấy ở trong quan tài không có phút giây nào là không nhắc tới chị, em nghe cũng phiền chết. Chị nhanh tới tìm anh ấy đi, nếu không anh ấy không bị ngộp chết thì cũng bị bệnh tương tư chết.”
Vừa nói Diệu Diệu vừa tụt xuống khỏi người tôi, lôi tôi đi tới quan tài.
Tôi nghe Diệu Diệu nói vậy cũng không nói gì, nhưng đã lâu không gặp Đường Dũng, tôi cũng thật lo lắng cho anh ta, liền đi theo nó tới chỗ quan tài.
Vừa định thò đầu vào xem tình hình của Đường Dũng một chút thì từ trong quan tài bỗng nhiên một cánh tay như quỷ trảo thò ra hướng vào ngực tôi vươn tới. (*quỷ trảo: Động tác tay như bóp nát quả cam ấy ;;))
Tôi bỗng cảm thấy lạnh trước ngực, cơ thể không tự chủ được lui về sau, khó khăn lắm mới tránh được ma trảo của Đường Dũng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra thì Tô Mộc liền từ trong cơ thể tôi xông về phía áo quan bạc, tóm lấy quỷ trảo, trực tiếp phá vã áo quan bạc lôi Đường Dũng ra.
“Lão quỷ? Sao lại là anh? Thật là đúng dịp…” Đường Dũng ra tới đầy dáng vẻ chột dạ, cười khan chào hỏi Tô Mộc.
“Đúng dịp sao? Nếu như không phải là tôi thì vừa rồi cậu đã làm rồi.” Mặt Tô Mộc đen lại, cắp mắt lạnh lùng trợn lên nhìn Đường Dũng.
“Làm sao biết, tôi sao biết Dương Dương tới Lạc Dương, vừa rồi thật là bất ngờ, tôi sợ là người xấu…” Đường Dũng cười lúng túng, đứng lên đẩy Tô Mộc ra, phủi bụi trên người mình. Sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi với tôi: “Dương Dương, sao em lại tới, là nhớ anh sao?”
“Nhớ cái đầu anh!” Tôi tức giận liếc anh ta một cái, biết anh ta trúng cơ quan tôi còn lo lắng như vậy, vừa rồi anh ta lại vẫn muốn giở trò với tôi.
@by txiuqw4