sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Hai Tòa Tháp - Quyển III - Chương 07 - Phần 2

“Gúthwinë!” Éomer thét lên. “Gúthwinë vì đất Mark!”

“Andúril!” Aragorn thét lên. “Andúril vì người Dúnedain!”

Ho lăn xả vào đám người hoang mà tấn công chọc sườn. Thanh Andúril vung lên rồi chém xuống, lấp loáng ánh lửa trắng. Một tiếng hét vang dội từ khắp tường thành và tòa tháp: “Andúril! Andúril đã tham chiến. Lưỡi Kiếm Gãy giờ lại tỏa sáng rồi!”

Toán quân phá cổng hoảng hồn thả rơi hai súc cây quay lại chiến đấu; nhưng bức tường khiên của chúng đã vỡ tan như vừa chịu cú sét giáng xuống, và chúng bị quét đi, bị đốn gục, hay tống khỏi Hòn Lũy xuống dòng nước lởm chởm đá bên dưới. Lũ tiễn thủ Orc bắn điên dại rồi cũng bỏ chạy.

Éomer và Aragorn đứng lại trước cổng trong chốc lát. Tiếng sấm giờ rền vang ở phía xa. Ánh chớp vẫn lấp loáng, xa tít ở vùng núi phía Nam. Một cơn gió rét thấu xương lại thổi đến từ phương Bắc. Những đám mây bị xé toạc bay tứ tán, những vì sao hé ra; còn ở phía trên dãy đồi sườn Lòng Chảo mặt trăng đang lặn dần về phía Tây, lấp lánh vàng giữa cảnh đổ nát sau cơn bão tố.

“Chúng ta không đến sớm quá đâu,” Aragorn vừa nói vừa nhìn cổng. Những bản lề và then sắt lớn đã vặn vẹo và cong lại; nhiều phiến gỗ đã nứt vỡ. “Thêm một đợt công như vậy cổng sẽ bật tung.”

“Song chúng ta cũng không thể ở lại đây ngoài tường thành để phòng ngự cổng,” Éomer nói. “Nhìn kìa!” Anh ta chỉ về phía con đường đắp cao. Một đám đông lớn Orc và Người đã lại tập trung phía bên kia dòng suối. Những mũi tên phóng vun vút rồi nảy trên nền đá xung quanh họ. “Nào! Chúng ta phải quay lại xem có thể làm gì để chồng đá và xà bịt phía trong cổng. Đi thôi!”

Họ quay người chạy. Ngay lúc đó chừng một tá Orc nằm bất động giữa những xác chết vùng lên, nhanh chóng và lặng lẽ bám theo sau. Hai tên lao người xuống nền đá ngay gót Éomer, ngáng ngã anh ta, và trong chốc lát chúng đã đè anh ta xuống. Song một bóng đen nhỏ bé không ai để ý chợt lao ra từ bóng tối và cất tiếng thét khàn khàn: Baruk Khazâd! Khazâd ai-mênu! Một chiếc rìu vung lên rồi quét lại. Hai tên Orc gục xuống mất đầu. Những tên còn lại bỏ chạy.

Éomer gượng đứng lên, bấy giờ Aragorn mới kịp chạy lại để hỗ trợ.

Cổng phụ lại được đóng lại, cánh cửa sắt đã được chặn và chất đá bên trong. Khi tất cả đã vào trong an toàn, Éomer quay lại: “Tôi cảm ơn anh, Gimli con trai Glóin!” anh ta nói. “Tôi không biết anh đã đi cùng bọn tôi trong chuyến phá vây. Nhưng thường khách không mời lại là bạn tốt. Anh đi ra đó thế nào vậy?”

“Tôi theo các anh cho tỉnh ngủ,” Gimli trả lời, “nhưng tôi nhìn lũ người núi thì thấy chúng có vẻ quá lớn so với tôi, vậy nên tôi đã ngồi bên một tảng đá để xem các anh múa kiếm.”

“Sẽ chẳng dễ dàng gì tôi mới có thể trả ơn anh,” Éomer nói.

“Có lẽ vẫn còn nhiều cơ hội trước khi đêm nay kết thúc,” gã Người Lùn cười. “Nhưng tôi thỏa mãn rồi. Tôi đã chẳng đốn được gì ngoài cây cối kể từ khi rời Moria đến nay.”

“Hai tên!” Gimli vừa nói vừa gõ lên chiếc rìu. Gã đã trở lại chỗ của mình trên mặt thành.

“Hai ấy à?” Legolas hỏi. “Tôi đã làm tốt hơn đấy, cho dù bây giờ tôi phải mò mẫm tìm tên đã bắn; toàn bộ số tên của tôi bay hết rồi. Song tôi cũng thu thập được ít nhất là hai mươi tên. Nhưng từng đó cũng chỉ là vài chiếc lá trong rừng.”

Lúc này bầu trời nhanh chóng trở nên quang đãng và mặt trăng đang lặn lại ngời sáng. Nhưng ánh sáng không mang đến nhiều hi vọng cho đội kị sĩ đất Mark. Kẻ thù phía trước họ xem ra càng mạnh thêm chứ chẳng hề hao tổn, và vẫn còn nhiều quân đang dồn lên từ phía thung lũng vượt qua hào. Cuộc phá vây trên Hòn Lũy chỉ đem lại được một khoảng trì hoãn chốc lát. Cuộc tấn công vào cổng đã được tăng cường. Những toán quân Isengard gầm gào táp vào thành hẻm như sóng biển. Lũ Orc và đám người núi xúm lại lúc nhúc dưới chân thành suốt từ đầu này sang đầu kia. Dây thừng buộc móc sắt được tung qua tường phòng hộ nhanh đến nỗi chẳng ai kịp chặt đứt hay quăng trở lại. Hàng trăm cây thang dài được dựng lên. Rất nhiều thang bị ném xuống vỡ tan, nhưng lại thêm nhiều nữa tới thay thế, và lũ Orc thoăn thoắt leo thang như lũ vượn trong những khu rừng tăm tối miền Nam. Trước chân tường thành, những xác chết và thân hình què quặt chất lên như đá cuội trong bão, mỗi lúc một cao thành những gò đống gớm ghiếc, mà kẻ thù vẫn tiếp tục dồn lên.

Những người Rohan dần trở nên kiệt sức. Toàn bộ tên của họ đều đã dùng hết, mỗi ngọn lao cũng đã được phóng đi; kiếm họ mẻ còn khiên thì nứt toác. Ba lần Aragorn và Éomer kêu gọi họ lao lên, ba lần thanh Andúril bừng cháy trong cuộc tấn công tuyệt vọng đã đẩy lui quân thù khỏi tường thành.

Rồi lại có tiếng hò hét nổi lên trong hẻm ở phía sau. Như một đàn chuột, lũ Orc đã bò qua miệng cống nơi dòng suối chảy ra ngoài dưới tường thành. Ở đó chúng tập trung lại dưới bóng vách đá, đến khi cuộc tấn công phía trên vào độ dữ dội nhất và gần như toàn bộ quân phòng ngự đều đã dồn lên mặt trên thành. Rồi chúng nhảy túa ra. Nhiều tên đã kịp vượt sâu vào hẻm tới chỗ đàn ngựa, chiến đấu với những người lính gác.

Từ trên tường thành Gimli nhảy xuống trong tiếng thét dũng mãnh vang vọng cả những vách núi. “Khazâd! Khazâd!” Chẳng lâu sau gã đã có đủ việc làm.

“Ai-oi!” gã thét lớn. “Lũ Orc đang ở phía trong tường thành. Ai-oi! Nào, Legolas! Có đủ cho cả hai chúng ta đấy. Khazâd ai-mênu!”

Từ trên Lũy Tù Và, Gamling Già nhìn xuống dưới, nghe thấy tiếng thét lớn của gã lùn trỗi lên giữa tiếng huyên náo. “Lũ Orc đã vào được hẻm!” ông thét. “Helm! Helm! Tiến lên Helmingas!” Ông vừa hò hét vừa lao xuống cầu thang từ Hòn Lũy cùng nhiều người Westfold theo phía sau.

Cuộc đột kích của họ mãnh liệt và bất ngờ, khiến lũ Orc trước mặt họ phải dạt ra. Chẳng bao lâu chúng đã bị dồn vào các khe hẹp trong hẻm, rồi tất cả đều bị tiêu diệt hoặc phải gào thét bỏ chạy vào khe sâu để rồi gục ngã trước các vệ binh ở các miệng hang bí mật.

“Hai mốt!” Gimli hô to. Gã chém một nhát bằng cả hai tay hạ gục tên Orc cuối cùng ngay trước chân gã. “Giờ thành tích của tôi lại vượt cậu Legolas rồi.”

“Chúng ta phải bít cái lỗ chuột này lại,” Gamling nói. “Nghe nói Người Lùn rất khéo léo trong nghề đá. Hãy trợ giúp chúng tôi, cậu Người Lùn!”

“Bọn tôi đâu tạc đá bằng rìu chiến, cũng chẳng bằng móng tay,” Gimli nói. “Nhưng tôi sẽ cố giúp hết sức.”

Họ cố sức thu nhặt những tảng đá nhỏ và những viên đá vỡ xung quanh, và theo chỉ đạo của Gimli những người Westfold bịt miệng cống phía trong, cho đến khi chỉ còn chừa lại một lối thông hẹp. Suối hẻm, phình căng dưới cơn mưa, cuộn lại rồi ngắc ngứ trong lối chảy đã bị chặn, rồi từ từ tràn ra thành những vũng nước lạnh lẽo từ vách đá này qua vách đá kia.

“Phía trên sẽ khô ráo hơn,” Gimli nói. “Nào, Gamling chúng ta hãy đi xem mọi việc trên thành thế nào rồi!”

Gã trèo lên thấy Legolas bên cạnh Aragorn và Éomer. Chàng Tiên đang mài sắc con dao dài của mình. Đó là khoảng yên tĩnh chốc lát của cuộc tấn công kể từ lúc toán đột phá qua miệng cống bị đẩy lui.

“Hai mốt!” Gimli báo.

“Tốt!” Legolas nói. “Nhưng phần của tôi giờ đã là hai tá rồi. Trên này đã diễn ra một trận đọ dao.”

Éomer và Aragorn mệt mỏi tì người vào kiếm. Xa xa phía trái tiếng va chạm và hò hét của cuộc chiến trên Hòn Lũy lại rộ lên ầm ĩ. Thế nhưng Lũy Tù Và vẫn trụ vững, như một hòn đảo giữa biển khơi, cổng chính đã sụp đổ; nhưng vẫn chưa kẻ thù nào vượt qua ụ chướng ngại gồm đá và xà ngang bên trong.

Aragorn nhìn lên những vì sao mờ nhạt và cả mặt trăng, giờ đang lặn xuống sau dải đồi phía Tây vây lấy thung lũng. “Đêm nay dài như cả năm,” chàng nói. “Buổi sáng sẽ còn trì hoãn bao lâu nữa đây?”

“Bình minh không còn xa nữa,” Gamling nói, ông ta giờ đã trèo lên đứng cạnh chàng. “Nhưng tôi e rằng bình minh sẽ chẳng giúp gì được cho chúng ta.”

“Song bình minh luôn là niềm hi vọng của con người,” Aragorn nói.

“Thế nhưng đám sinh vật Isengard này, những kẻ nửa Orc và những con người lai yêu tinh đã sinh sôi từ trò ma quỷ của Saruman, chúng không nao núng dưới ánh mặt trời đâu,” Gamling nói. “Và cả lũ người hoang vùng núi cũng vậy. Anh không nghe tiếng chúng sao?”

“Tôi có nghe thấy,” Éomer nói, “thế nhưng trong tai tôi chúng chỉ là những tiếng chim quang quác và tiếng rống của thú vật.”

“Song cũng có rất nhiều kẻ đã thét lên bằng ngôn ngữ ở Dunland,” Gamling nói. “Tôi biết thứ tiếng đó. Đó là một ngôn ngữ cổ đại của con người, đã từng được nói ở rất nhiều thung lũng phía Tây đất Mark. Nghe mà xem! Chúng căm ghét chúng ta và chúng đang mừng rỡ; bởi sự diệt vong của chúng ta dường như đã cầm chắc trong tay chúng. ‘Tên vua, tên vua!’ chúng hét. ‘Chúng ta sẽ bắt tên vua của chúng. Bọn Forgoil phải chết! Bọn Tóc Rơm phải chết! Lũ cướp Miền Bắc phải chết!’ Chúng đặt cho chúng ta những cái tên như thế đó. Suốt nửa nghìn năm mà chúng vẫn không quên mối thù các vua chúa Gondor đã trao đất Mark cho Eorl Trẻ Tuổi và thiết lập liên minh với người. Saruman đã đổ thêm dầu vào lửa của mối thù cũ. Chúng cực kì tàn bạo khi bị kích động. Giờ chúng sẽ không chịu lùi bước dù là sáng hay tối, cho đến tận khi Théoden bị bắt giữ, hoặc chính bản thân chúng bị tiêu diệt.”

“Dù thế nào buổi sáng vẫn sẽ mang cho tôi hi vọng,” Aragorn nói. “Chẳng phải người ta vẫn nói chưa kẻ thù nào từng chiếm được Lũy Tù Và, nếu con người đứng ra phòng ngự nó sao?”

“Những người hát rong vẫn hát vậy,” Éomer nói.

“Vậy thì chúng ta hãy phòng ngự nó, và hi vọng!” Aragorn nói.

Họ còn chưa kịp dứt lời thì những tiếng kèn đồng đã vang lên ầm ĩ. Rồi tới tiếng va chạm và lửa khói bùng lên. Nước dòng suối hẻm gào rít và tung bọt trào ra: nó không còn bị bịt đường nữa, một lỗ hổng đã vỡ ra toang hoác trên tường thành. Một đội quân toàn những hình thù đen đúa tràn vào.

“Quỷ thuật của Saruman!” Aragorn thét lên. “Chúng đã lại lẻn vào miệng cống, trong khi chúng ta đang nói chuyện, và chúng đã thắp ngọn lửa Orthanc ngay dưới chân chúng ta. Elendil, Elendil!” chàng vừa thét lớn vừa lao xuống chỗ hổng; nhưng giữa lúc chàng làm vậy một trăm chiếc thang đã dựng lên áp vào tường phòng hộ. Đợt tấn công cuối cùng quét tới khắp cả trên lẫn dưới thành như một đợt sóng đen sẫm trùm lên quả đồi cát. Đội quân phòng ngự bị quét đi. Một số kị sĩ bị đẩy lui mỗi lúc một sâu vào trong hẻm, họ vừa triệt thoái vừa chiến đấu và gục ngã, lui từng bước một về phía cụm hang. Những người khác cố mở đường lui về lại thành chính.

Có một cầu thang rộng từ hẻm đi lên Hòn Lũy và cửa hậu Lũy Tù Và. Aragorn đứng gần chân thang. Trong tay chàng thanh Andúril vẫn tỏa sáng lấp lánh, và nỗi sợ hãi thanh kiếm đã cầm chân kẻ thù trong ít lâu, trong lúc từng người một ai đến được cầu thang đều nhanh chóng chạy lên cửa. Legolas quỳ đằng sau trên những bậc thang trên cùng. Cung uốn cong trong tay chàng, nhưng tất cả những gì chàng còn lại chỉ là một mũi tên nhặt nhạnh, mà lúc này chàng đang ngắm, sẵn sàng bắn vào tên Orc đầu tiên dám tiến tới cầu thang.

“Tất cả những ai trụ được giờ đã vào trong an toàn, Aragorn,” chàng gọi. “Quay lại đi!”

Aragorn xoay người chạy lên cầu thang; nhưng giữa lúc chạy mệt mỏi làm chàng vấp ngã. Ngay lập tức đám kẻ thù lao tới. Lũ Orc chạy lên, gào thét, những cánh tay dài vươn ra chực bắt lấy chàng. Tên đầu tiên gục ngã, mũi tên cuối cùng của Legolas găm trong họng, nhưng những tên còn lại nhào qua hắn. Rồi một tảng đá lớn, ném từ trên vòng thành ngoài, rơi ầm xuống cầu thang, và đẩy lùi chúng vào lại hẻm. Aragorn chạy kịp đến cửa, và nhanh chóng nó đóng sầm lại sau chàng.

“Mọi việc đang xấu đi, các chiến hữu của tôi,” chàng vừa nói vừa lấy tay quệt mồ hôi đọng trên trán.

“Khá xấu,” Legolas nói, “nhưng vẫn chưa đến mức tuyệt vọng khi chúng ta vẫn còn có anh ở bên. Mà Gimli đâu rồi?”

“Tôi không biết,” Aragorn nói. “Tôi thấy anh ấy lần cuối lúc đang chiến đấu dưới đất sau tường thành, nhưng kẻ thù quét tới khiến chúng tôi bị tách ra.”

“Than ôi! Đó quả là một tin xấu,” Legolas than.

“Anh ấy bền bỉ và mạnh mẽ,” Aragorn nói. “Chúng ta hãy hi vọng anh ấy sẽ thoát được về những cái hang. Ở đó hẳn anh ấy sẽ an toàn trong ít lâu. An toàn hơn chúng ta. Những nơi ẩn náu như vậy hợp với sở thích của Người Lùn.”

“Đó hẳn là hi vọng của tôi,” Legolas nói. “Nhưng tôi ước gì anh ấy đã đi đường này. Tôi ước được nói với cậu Gimli rằng con số của tôi giờ đã lên đến ba mươi chín.”

“Nếu anh ấy đến được chỗ hang, anh ấy sẽ lại vượt anh,” Aragorn bật cười. “Tôi chưa bao giờ được thấy chiếc rìu nào hữu dụng đến vậy.”

“Tôi phải đi tìm thêm ít mũi tên,” Legolas nói. “Giá mà đêm nay chóng kết thúc, để tôi có ánh sáng tử tế hơn mà ngắm bắn.”

Lúc này Aragorn đã vào đến trong thành, ở đó chàng vô cùng thất vọng khi biết Éomer vẫn chưa vào được Lũy Tù Và.

“Không, ngài chưa tới Hòn Lũy,” một trong số những người Westfold nói. “Tôi thấy ngài lần cuối cùng là đang tập trung quân quanh mình chiến đấu bên miệng Hẻm. Gamling ở cùng với ngài, và cả Người Lùn nữa; nhưng tôi không đến với họ được.”

Aragorn đi qua vòng sân trong, rồi trèo lên căn phòng cao bên trong tháp. Nhà vua đứng đó, một hình bóng tối sầm trên ô cửa sổ hẹp, đang nhìn xuống thung lũng.

“Tin tức sao rồi, Aragorn?” ông hỏi.

“Thành Hẻm đã bị chiếm giữ, thưa bệ hạ, và toàn bộ quân phòng ngự bị quét đi; nhưng rất nhiều người đã thoát được lên Hòn Lũy này.”

“Có Éomer ở đây không?”

“Không, thưa bệ hạ. Nhưng rất nhiều quân của ngài đã triệt thoái vào trong hẻm; và một số người cho biết Éomer nằm trong số họ. Trong khe hẹp họ có thể cầm chân được kẻ thù và vào được bên trong các hang. Còn họ có cơ may nào sau đó không thì tôi không thể biết được.”

“Hơn cả chúng ta đấy. Nghe nói ở đó có nhiều đồ dự trữ hơn. Và không khí cũng trong lành bởi có lối thông ra ngoài qua những kẽ nứt trên đá ở tít phía trên. Chẳng gì vượt qua nổi những con người quả cảm mà vào trong được đâu. Họ có thể sẽ trụ được lâu đấy.”

“Nhưng lũ Orc có mang theo quỷ thuật từ Orthanc,” Aragorn nói. “Chúng có lửa nổ, dùng lửa đó chúng đã chiếm được thành. Nếu chúng không thể vào hang, chúng có thể sẽ nhốt những người bên trong lại. Nhưng giờ chúng ta phải dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện phòng ngự chính vị trí này.”

“Ta đã chán ngấy căn phòng giam này rồi,” Théoden nói. “Phải chi ta có thể gài giáo bên sườn, cưỡi ngựa trên đồng dẫn theo người của ta, có thể ta sẽ lại cảm nhận được niềm vui trận mạc, và tiến về kết thúc. Nhưng ở đây ta chẳng giúp ích được gì nhiều.”

“Ở đây ít nhất ngài cũng được canh phòng trong thành trì vững chắc nhất đất Mark,” Aragorn nói. “Chúng tôi có nhiều hi vọng bảo vệ được ngài ở Lũy Tù Và hơn ở Edoras, hoặc thậm chí ở Dunharg trong dãy núi.”

“Người ta nói rằng Lũy Tù Và chưa bao giờ sụp đổ trước công kích,” Théoden nói, “nhưng giờ trái tim ta đầy hồ nghi. Thế giới luôn thay đổi, tất cả những gì từng vững chãi giờ đây đều tỏ ra không chắc chắn. Có tòa tháp nào trụ nổi quân số như vậy và lòng hận thù bất chấp tất cả đến vậy? Nếu ta biết sức mạnh Isengard đã lớn thế này, có lẽ ta đã không nghe theo lời lẽ của Gandalf mà hấp tấp xuất binh đối đầu với nó. Lời khuyên của ông ấy giờ đây có vẻ không hay ho như dưới ánh mặt trời buổi sáng.”

“Xin đừng phán xét lời khuyên của Gandalf, cho đến khi mọi chuyện kết thúc, thưa bệ hạ,” Aragorn nói.

“Kết cuộc chẳng còn xa,” nhà vua nói. “Nhưng ta sẽ không đón kết cuộc ấy ở đây, bị bắt như con lửng già nằm trong bẫy. Snawmana và Hasufel cùng ngựa của quân hộ vệ đang ở sân trong. Khi bình minh đến, ta sẽ ra lệnh cho thổi vang tù và của Helm, và ta sẽ tiến lên. Anh có đi cùng ta không, con trai Arathorn? Có lẽ chúng ta sẽ mở một con đường, hoăc sẽ làm nên một kết thúc xứng đáng được một bài ca - nếu còn có ai sống sót để hát về chúng ta sau này.”

“Tôi sẽ đi cùng ngài,” Aragorn nói.

Cáo từ nhà vua, chàng quay lại các vòng thành, đảo vòng qua toàn bộ nơi tập kết của họ, khích lệ tinh thần binh sĩ, và hỗ trợ bất cứ nơi nào cuộc tấn công đang dữ dội. Legolas đi cùng chàng. Những đợt chảy nổ với lửa bùng lên từ bên dưới làm đá rung chuyển. Những móc sắt được quăng lên, và hàng loạt cây thang được dựng cao. Liên tiếp lũ Orc lên được đỉnh vòng thành ngoại, liên tiếp đội quân phòng ngự đẩy chúng xuống.

Cuối cùng Aragorn tới đứng trên cổng chính, chẳng thèm đếm xỉa đến những mũi lao của kẻ thù. Nhìn về phía trước chàng thấy bầu trời phía Đông đang hửng dần. Rồi chàng giơ bàn tay trần, lòng bàn tay hướng ra ngoài làm dấu hiệu thương lượng.

Lũ Orc gào thét chế giễu. “Xuống đây! Xuống đây!” Chúng hét. “Nếu mày muốn nói chuyện với bọn tao, hãy xuống đây! Mang tên vua của mày ra đây! Bọn tao là quân Uruk-hai thiện chiến. Bọn tao sẽ lôi hắn ra khỏi lỗ, nếu hắn không tới. Mang tên vua chui rúc của mày ra đây!”

“Nhà vua đi hay ở là tùy theo ý ngài,” Aragorn nói.

“Vậy mày làm gì ở đây?” chúng tiếp lời. “Sao mày phải nhìn ra? Mày muốn xem quân bọn tao hùng hậu đến đâu ư? Bọn ta là quân Uruk-hai thiện chiến.”

“Ta nhìn ra để ngắm bình minh,” Aragorn nói.

“Bình minh thì sao?” chúng chế nhạo. “Bọn tao là Uruk-hai: bọn tao không ngưng chiến mặc kệ đêm hay ngày, đẹp trời hay dông bão. Chúng tao đến đây để giết bất kể dưới mặt trời hay mặt trăng. Bình minh thì sao nào?”

“Chẳng ai biết được ngày mới sẽ mang đến gì,” Aragorn nói. “Các ngươi hãy đi đi, trước khi sự tình trở thành tồi tệ cho các ngươi.”

“Xuống đây không bọn tao sẽ bắn mày bật khỏi tường,” chúng hét lên. “Đây không phải là thương lượng. Mày chẳng có gì để nói hết.”

“Ta vẫn còn điều này cần nói,” Aragorn trả lời. “Chưa kẻ thù nào từng chiếm được Lũy Tù Và. Hãy đi đi, bằng không các ngươi không tên nào được tha đâu. Không một tên nào có thể sống sót mà mang tin lên phương Bắc. Các ngươi không biết đến mối nguy của các ngươi đâu.”

Một mình đứng đó trên những cánh cổng đổ vỡ trước đội quân thù, vẻ uy nghi và quyền quý từ chàng toát ra mạnh mẽ đến nỗi nhiều tên trong số lũ người hoang sững lại, và quay lại nhìn qua vai về phía thung lũng, một số tên nghi ngại ngước nhìn lên trời. Nhưng lũ Orc lại phá lên cười những tràng lớn; rồi cả một loạt mưa lao và tên xé gió bay lên tường thành, ngay khi Aragorn nhảy xuống.

Một tiếng gầm lớn vang lên cùng lửa bùng ra. Vòm cổng lúc trước chàng mới đứng trên đã vỡ vụn và đổ rầm xuống trong khói bụi. Đống chướng ngại vỡ tan như thể vừa bị sấm sét giáng xuống. Aragorn chạy tới tòa tháp của nhà vua.

Thế nhưng ngay khi cổng vừa đổ xuống, và lũ Orc quanh đó hò hét, chuẩn bị tấn công, thì tiếng rì rào bỗng nổi lên sau chúng, như tiếng gió đằng xa, rồi lớn dần thành tiếng gầm của biết bao giọng thét đang loan báo những tin tức lạ lùng trong buổi bình minh. Lũ Orc phía trên Hòn Lũy, nghe thanh âm tai họa đến gần, đã nao núng quay lại nhìn. Và rồi, đột ngột và khủng khiếp từ tòa tháp trên cao, âm thanh của chiếc đại tù và Helm vang dội.

Tất cả những ai nghe thấy âm thanh đó đều rúng động. Rất nhiều tên Orc nhào úp mặt xuống đất và lấy vuốt bịt tai. Những tiếng vọng dội lại từ phía hẻm, từng hồi từng hồi, cứ như trên từng vách núi, từng đỉnh đồi đều có sứ giả truyền tin án ngự. Nhưng trên tường thành đội quân con người lại ngẩng lên lắng nghe kinh ngạc; bởi những tiếng vọng không hề dứt. Tiếng tù và không ngớt dội lại giữa khu đồi, đối đáp lẫn nhau lúc một gần hơn và to hơn, thổi vang mãnh liệt và hào sảng.

“Helm! Helm!” đội kị sĩ thét lớn. “Helm đang trỗi dậy và trở lại chiến đấu. Helm vì Théoden Vương!”

Và giữa tiếng thét ấy nhà vua ra khỏi tháp. Ngựa của ông trắng như tuyết, khiên của ông ngời ánh vàng, còn cây giáo thì thật dài. Bên phải ông là Aragorn, người kế vị Elendil, đi theo phía sau ông là những lãnh chúa thuộc gia tộc Eorl Trẻ Tuổi. Ánh sáng tỏa khắp bầu trời. Màn đêm tan biến.

“Tiến lên Eorlingas!” vang tiếng thét và những âm thanh ồn ã họ tấn công. Lao xuống từ cổng họ gầm lên, vượt con đường cao họ phi nước đại, rồi họ phóng xuyên qua đội quân Isengard như cơn gió quét trên đồng cỏ. Đằng sau họ từ trong hẻm rộ lên những tiếng thét dữ dằn của những người đang lao ra khỏi các hang, đẩy lùi kẻ thù của họ. Toàn bộ những người còn lại trên Hòn Lũy cũng tràn ra. Và tiếng tù và cứ vang vọng mãi trong dãy núi.

Họ tiến lên, nhà vua và những người theo ông. Kẻ thù cả tướng lẫn quân gục ngã hoặc tháo chạy khi gặp họ. Không một tên Orc hay người nào trụ nổi. Lưng chúng xoay lại với kiếm và giáo của các kị sĩ, còn mắt chúng cắm về phía thung lũng. Chúng gào thét và rên rỉ, vì nỗi sợ hãi và kinh ngạc khôn cùng đã đổ lên đầu chúng trong giờ khắc bình minh lên.

Vậy là Vua Théoden đã thúc ngựa từ cổng Helm và mở đường máu đến con hào lớn. Ở đó đội quân dừng lại. Ánh sáng chói chang xung quanh họ. Những vệt nắng bừng tỏa phía trên dãy dồi phía Đông và lấp lánh trên giáo của họ. Nhưng họ vẫn ngồi im trên ngựa, và họ ngây nhìn xuống lòng chảo hẻm.

Vùng đất thay đổi. Nơi lúc trước thung lũng xanh tốt trải ra, những triền dốc rậm cỏ tràn lên những sườn đồi nối nhau cao mãi, thì giờ đây lù lù hiện ra cả một khu rừng. Những thân cây lớn, trần trụi và lặng lẽ, đứng bên nhau hàng nối hàng, cành lá rậm rạp và ngọn xù tơ trắng; rễ chúng xoắn xuýt chìm trong thảm cỏ cao xanh mướt. Bóng tối đặc lại bên dưới chúng. Từ con hào đến hiên khu rừng không tên ấy chỉ còn hở ra hai sải. Những đội quân kiêu hãnh của Saruman giờ đây rúm ró giữa khoảng đó, khiếp sợ nhà vua và khiếp sợ cả cây cối. Chúng tràn xuống từ cổng Helm cho đến khi toàn bộ mạn trên hào sạch hẳn bóng chúng, nhưng qua khỏi hào chúng túm tụm như một đàn ruồi lúc nhúc. Chúng cào cấu vô ích quanh vách lòng chảo tìm đường thoát thân. Ở phía Đông mặt thung lũng quá dốc đứng và nhiều đá còn ở bên trái, phía Tây, định mệnh cuối cùng của chúng đang tiến đến gần.

Ở đó trên sống núi bỗng xuất hiện một kị sĩ, mặc toàn trắng, đang tỏa sáng trong ánh mặt trời lên. Khắp bên dưới miền đồi thấp cất lên những tiếng tù và. Đằng sau ông, đang vội vã lao xuống triền dốc dài, là một nghìn lính bộ; kiếm đã nắm sẵn trong tay. Ở giữa họ một người đàn ông cao lớn và cường tráng đang sải bước. Khiên của ông ta rực đỏ. Vừa đến rìa thung lũng, ông ta đặt lên môi chiếc tù và lớn màu đen và thổi một hồi âm vang.

“Erkenbrand!” các kị sĩ thét vang. “Erkenbrand!”

“Hãy chiêm ngưỡng Kị Sĩ Trắng!” Aragorn thét lên “Gandalf lại đến rồi!”

“Mithrandir, Mithrandir!” Legolas nói. “Đúng là tài năng phù thủy! Nào! Tôi muốn quan sát khu rừng này, trước khi lời chú đổi khác.”

Những toán quân Isengard gầm rú, lao ra hết phía này lại phía khác, chạy từ nỗi sợ này sang nỗi sợ khác. Tiếng tù và trên tháp lại vang lên lần nữa. Đội quân của nhà vua tấn công xuống xuyên qua cầu đắp qua hào. Từ phía dãy đồi Erkenbrand, lãnh chúa Westfold, cũng lao xuống. Và cả Scadufax cũng vút xuống, như một con hươu chắc chân chạy trên núi. Kị Sĩ Trắng đang lao vào chúng, và nỗi sợ hãi trước sự xuất hiện của ông khiến kẻ thù trở nên điên loạn. Lũ người hoang ngã sấp mặt xuống đất phía trước ông. Lũ Orc cuống cuồng hò hét vứt bỏ cả kiếm lẫn giáo. Như đám khói đen bị thổi bạt bởi cơn gió cả, chúng tháo chạy. Chúng vừa kêu gào vừa chạy vào vùng bóng tối đang đợi sẵn dưới rừng cây; và trong bóng tối đó không tên nào chạy ra được nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx