HỘI ĐỒNG CHUỘT cho Furlough đi triệu Despereaux về. Và Furlough tìm thấy cậu em trai trong thư viện, đang đứng trên cuốn sách lớn mở rộng, cái đuôi quấn chặt quanh bàn chân, cơ thể bé nhỏ của chú đang run rẩy.
Despereaux đang đọc to câu chuyện. Chú đang đọc từ đầu để lần tới đoạn cuối, nơi người đọc được đảm bảo rằng chàng hiệp sĩ và công chúa xinh đẹp kia được sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.
Despereaux muốn đọc những từ ấy. Hạnh phúc mãi mãi. Chú cần phải đọc chúng to lên; chú cần một chút bảo đảm rằng cái cảm giác của chú với công chúa Hạt Đậu, tình yêu này, sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Và vì thế chú đọc câu chuyện như thể đó là một thứ bùa chú và từ ngữ của nó, khi được đọc to lên, sẽ khiến điều kỳ diệu xuất hiện.
“Trông kìa,” Furlough tự nói với mình. Nó nhìn em trai rồi quay đi. “Đây chính là điều mà mình nói đến đây. Chính là cái kiểu ấy. Nó đang làm cái quái gì ở đây cơ chứ? Nó chẳng ăn giấy. Nó đang nói chuyện với giấy. Sai trái, sai trái, sai trái.”
“Này,” nó nói với Despereaux.
Despereaux vẫn tiếp tục đọc.
“Này!” Furlough hét lên. “Despereaux! Hội Đồng Chuột muốn gặp mày.”
“Gì cơ?” Despereaux nói. Chú ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách.
“Hội Đồng Chuột triệu mày tới gặp họ.”
“Em ư?” Despereaux hỏi.
“Mày đấy.”
“Giờ em đang bận,” Despereaux nói, và chú lại chúi đầu vào cuốn sách rộng mở.
Furlough thở dài. “Trời ạ,” nó nói. “Giời ôi. Chả có cái gì là có lý với nó cả. Chẳng có gì. Mình đã đúng khi báo về nó. Nó thật không bình thường.”
Furlough bò lên chân ghế và rồi nhảy phắt lên cuốn sách. Nó ngồi cạnh Despereaux. Nó vỗ lên đầu chú một lần, rồi hai lần.
“Này,” nó nói. “Hội Đồng Chuột không mời đâu. Họ yêu cầu. Họ ra lệnh. Mày phải đi với tao. Ngay bây giờ.”
Despereaux quay sang Furlough. “Anh có biết tình yêu là gì không?” chú hỏi.
“Hử?”
“Tình yêu.”
Furlough lắc đầu. “Mày hỏi sai rồi,” nó nói. “Câu mà lẽ ra mày phải hỏi là tại sao Hội Đồng Chuột muốn gặp mày.”
“Có một người yêu em đấy,” Despereaux nói. “Và em cũng yêu nàng, và đấy là điều duy nhất có ý nghĩa với em.”
“Người yêu mày? Người mày yêu? Có gì khác chứ? Vấn đề là bây giờ mày đang gặp rắc rối to với Hội Đồng Chuột ấy.”
“Tên nàng,” Despereaux nói, “là Hạt Đậu.”
“Gì cơ?”
“Người yêu em ấy. Tên nàng là Hạt Đậu.”
“Giời ôi,” Furlough nói. “Mày lẫn lộn tất cả mọi chuyện rồi. Mày không hiểu được làm một con chuột thì phải như thế nào. Mày không biết ý nghĩa việc bị gọi đến gặp Hội Đồng Chuột. Mày phải đi với tao. Đây là luật pháp. Mày bị triệu tập.”
Despereaux thở dài. Chú vươn ra chạm vào những chữ công chúa xinh đẹp trong sách. Chú lần theo chúng với một bàn chân. Và rồi chú đưa bàn chân ấy lên miệng.
“Giời ôi,” Furlough nói. “Mày đang tự giễu hề đấy. Đi thôi.”
“Tôi tôn kính nàng,” Despereaux thì thầm. “Tôi tôn kính nàng.”
Và rồi, thưa độc giả, chú theo Furlough đi ra khỏi cuốn sách rồi tuột xuống chân ghế rồi băng qua sàn nhà thư viện tới nơi Hội đồng Chuột đang chờ đợi.
Chú để cho anh trai dẫn chú tới định mệnh của mình.
@by txiuqw4