KHI DESPEREAUX TỈNH LẠI, chú nghe thấy tiếng trống. Cha chú đang đánh một giai điệu nhiều bum hơn và rất ít chát. Kết hợp lại, Lester và cái trống tạo ra một thứ âm thanh báo điềm gở như thế này: Bum-bum-bum-chát. Bum-bum-bum-chát.
“Dẹp đường đi cho chỉ nào! “ lão chuột vừa đẩy một ống chỉ bằng gỗ qua đám đông vừa thét lên. “Dẹp đường cho chỉ đi nào!”
Bum-bum-bum-chát, tiếng trống vẫn đều đặn.
“Tống nó xuống ngục tối!” đám đông chuột la hét.
Despereaux vẫn nằm ngửa, mắt chớp chớp. Làm thế nào, chú băn khoăn, mà mọi chuyện lại có thể đến mức tồi tệ thế này chứ? Yêu chẳng phải là một điều tốt hay sao? Trong câu chuyện ở cuốn sách, tình yêu là một thứ đẹp đẽ. Vì hiệp sĩ yêu công chúa xinh đẹp, chàng ta đã giải thoát được nàng. Họ sống hạnh phúc mãi mãi. Chuyện đã kể thế kia mà. Đó là những từ cuối cùng trên trang sách. Hạnh phúc mãi mãi. Despereaux chắc chắn rằng chú đã đọc chính xác những từ ấy không biết bao nhiêu lần.
Nằm trên sàn nghe tiếng trống đánh và đám chuột gào thét và thầy chỉ kêu to, “Dẹp đường, dẹp đường,” Despereaux chợt có một ý nghĩ lạnh buốt: Liệu có phải có con chuột nào đã ăn mất những chữ kể lên sự thật rồi không? Có phải chàng hiệp sĩ và công chúa xinh đẹp thực sự đã không được sống hạnh phúc mãi mãi?
Hỡi độc giả, người có tin rằng thực sự có một thứ là hạnh phúc mãi mãi không? Hay, giống như Despereaux, có phải người đã bắt đầu đặt nghi vấn về khả năng có thật của những kết thúc có hậu rồi?
“Hạnh phúc mãi mãi,” Despereaux thì thầm. “Hạnh phúc mãi mãi,” chú lại nói lần nữa khi ống chỉ dừng ngay bên cạnh.
“Chỉ, chỉ, chỉ,” đám đông chuột lầm rầm.
“Ta rất tiếc,” lão chuột đứng sau ống chỉ nói, “nhưng ta phải nhờ cậu đứng dậy cho. Ta phải làm công việc của mình.”
Despereaux chậm chạp đứng dậy.
“Đứng trên hai chân sau thôi,” thầy chỉ nói. “Quy định là thế.”
Despereaux đứng trên hai chân sau.
“Cảm ơn,” thầy chỉ nói. “Ta rất cảm ơn.”
Trong khi Despereaux nhìn theo, thầy chỉ duỗi một đoạn dài chỉ đỏ ra khỏi ống và thắt một cái thòng lọng.
“Chỉ cần đủ cho cái cổ thôi,” lão chuột lẩm nhẩm. “Không hơn, không kém. Đấy là điều thầy chỉ trước kia đã dạy ta: vừa đủ cho cái cổ thôi.” Lão ngẩng lên nhìn Despereaux và trở lại với cái thòng lọng bằng chỉ. “Và anh bạn của ta, anh có một cái cổ bé.”
Thầy chỉ đưa hai cánh tay lên và vòng qua cổ Despereaux. Lão nghiêng sát lại và Despereaux ngửi thấy mùi cần tây. Chú nghe thấy hơi thở của thầy chỉ ngay bên tai trong khi lão thắt chặt sợi chỉ.
“Nàng có đẹp không?” thầy chỉ thì thầm.
“Gì cơ?” Despereaux nói.
“Suỵt. Công chúa có đẹp không?”
“Công chúa Hạt Đậu ư?”
“Phải.”
“Nàng đáng yêu hơn cả sức tưởng tượng.” Despereaux nói.
“Chỉ cần thế thôi,” thầy chỉ nói. Lão lùi lại. Lão gật đầu. “Một nàng công chúa đáng yêu, vậy đấy, như trong chuyện cổ tích. Và cậu yêu nàng, như một hiệp sĩ yêu một công chúa. Cậu yêu nàng bằng một tình yêu tao nhã, thứ tình yêu dựa trên lòng dũng cảm, sự lịch thiệp, lòng tôn kính cùng sự dâng hiến. Là như vậy đấy.”
“Làm sao ông biết?” Despereaux nói. “Làm sao ông biết về những câu chuyện cổ tích?”
“Suỵt.” Lão chuột ghé sát lại, và Despereaux lại ngửi thấy mùi cần tây, xanh và tươi. “Hãy dũng cảm lên, anh bạn,” thầy chỉ thì thầm. “Hãy dũng cảm vì công chúa.” Rồi lão lùi bước, quay đi, rồi hét lớn, “Các bạn chuột, chỉ đã buộc. Chỉ đã thắt nút.”
Một tiếng gầm gào ủng hộ dội vang từ phía đám đông.
Despereaux vươn thẳng hai vai. Chú đã quyết định. Chú sẽ làm như thầy chỉ khuyên. Chú sẽ dũng cảm vì công chúa.
Cho dù (này độc giả, có thể nào điều này đúng không?) chẳng có thứ gì được gọi là hạnh phúc mãi mãi.
@by txiuqw4