TIẾNG TRỐNG LẠI THAY ĐỔI lần nữa. Nhịp chát cuối cùng đã biến mất và tiếng trống còn lại không gì khác ngoài nhịp bum.
Bum, bum, bum.
Bum, bum, bum.
Lester chỉ dùng đuôi, giáng xuống mặt trống với một lực rất mạnh và dứt khoát.
Thầy chỉ lui vào trong.
Căn phòng đầy chuột chợt lắng lại, trông ngóng, chờ đợi.
Và khi Despereaux đứng trước tất cả với sợi chỉ đỏ quanh cổ, mười bốn thành viên Hội Đồng Chuột yên vị trên chồng gạch phía trên chú, hai con chuột vạm vỡ bước tới. Hai miếng vải đen phủ kín đầu chúng. Mấy vết rạch hở ra đôi mắt chúng.
“Bọn ta sẽ giải ngươi đến ngục tối,” con chuột to hơn nói.
“Despereaux,” Antoinette kêu lớn, “Á, Despereaux của ta!”
Despereaux nhìn ra phía đám đông và thấy mẹ mình. Bà thật dễ nhận ra. Trong niềm vinh dự có đứa con út bị tống xuống ngục tối, bà đã trang điểm thật đậm.
Cả hai con chuột trùm đầu đặt một bàn chân lên vai Despereaux.
“Đã đến lúc rồi,” con bên trái, cũng là con thứ nhất, nói.
Antoinette xô mình qua đám đông. “Nó là con trai tôi,” bà nói. “Tôi muốn có lời cuối cùng với con trai tôi.”
Despereaux nhìn mẹ. Chú gắng sức đứng trước mặt bà mà không run rẩy. Chú gắng không thể hiện mình là một nỗi thất vọng.
“Xin hãy cho tôi biết,” Antoinette nói, “điều gì sẽ xảy đến với nó? Điều gì sẽ đến với đứa con bé bỏng của tôi?”
“Thưa bà,” con chuột trùm đầu thứ nhất nói. Giọng nó sâu thẳm và chậm rãi. “Bà không cần biết đâu.”
“Tôi cần biết. Tôi muốn biết. Nó là con tôi. Đứa con của trái tim tôi. Đứa con cuối cùng trong đám chuột con của tôi.”
Hai con chuột trùm đầu không nói gì cả.
“Hãy nói cho tôi biết đi,” Antoinette nói.
“Lũ chuột cống,” con thứ nhất đáp.
“Lũ chuột cống,” con thứ hai đáp.
“Phải. Phải. Oui (1). Lũ chuột cống. Thì sao chứ?”
“Chuột cống sẽ ăn thịt nó,” con thứ hai nói.
“Á,” Antoinette kêu lên. “Mon Dieu!”
Vừa nghĩ tới chuyện bị chuột cống ăn thịt, Despereaux quên béng luôn chuyện phải dũng cảm. Chú quên mất rằng mình không được phép là một nỗi thất vọng. Chú cảm thấy mình đang chuẩn bị ngất xỉu lần nữa. Nhưng mẹ chú, vốn sở hữu khả năng tuyệt vời trong việc lựa đúng thời điểm kịch tính, đã đi trước chú một bước; bà trình diễn một cú ngất đẹp mê hồn, không sai sót một li, gục xuống ngay dưới chân Despereaux.
“Giờ thì bà đã xong,” chuột trùm đầu thứ nhất nói.
“Chuyện đó chẳng quan trọng,” chuột trùm đầu thứ hai nói. “Cứ bước qua bà ấy. Chúng ta có việc phải làm. Mẹ của ai cũng sẽ chẳng thể ngăn được chúng ta. Xuống ngục tối.”
“Xuống ngục tối,” chuột trùm đầu thứ nhất nhắc lại, nhưng giọng nó, sâu thẳm và dứt khoát chỉ một lát trước đây, giờ đã thấy rung động một tí xíu. Nó đặt một bàn chân lên Despereaux và đẩy chú về phía trước, rồi hai chuột trùm đầu cùng Despereaux bước qua Antoinette.
Đám đông rẽ lối.
Lũ chuột lại bắt đầu hô vang một nhịp: “Tống xuống ngục tối. Tống xuống ngục tối. Tống xuống ngục tối.”
Tiếng trống cứ tiếp tục.
Bum, bum, bum. Bum, bum, bum.
Và Despereaux bị dẫn đi.
Vào giây phút cuối cùng, Antoinette bừng tỉnh khỏi cơn ngất và hét lên một từ duy nhất với con trai mình.
Từ ấy, hỡi độc giả, là adieu.
Người có biết nghĩa của từ adieu không? Đừng vội phiền đến cuốn từ điển. Tôi sẽ nói ngay đây.
Adieu là từ tiếng Pháp dành cho vĩnh biệt.
“Vĩnh biệt” không phải là một từ mà người muốn nghe từ mẹ mình trong khi người đang bị dẫn xuống ngục tối bởi hai con chuột to kềnh càng, đầu trùm khăn đen.
Những từ mà người sẽ muốn nghe là “Hãy đem tôi đi. Tôi sẽ xuống ngục tối thế chỗ con tôi.” Những từ đó mang lại một sự dễ chịu vô bờ.
Nhưng, thưa độc giả, chẳng có sự dễ chịu nào trong cái từ “vĩnh biệt” cả, ngay cả khi người nói bằng tiếng Pháp. “Vĩnh biệt” là một từ, trong bất kỳ ngôn ngữ nào, cũng chứa đầy sầu thảm. Nó là một từ hoàn toàn chẳng hứa hẹn một điều gì tươi sáng cả.
@by txiuqw4