CÙNG NHAU, BA CON CHUỘT cứ đi xuống sâu, sâu, sâu mãi.
Sợi chỉ quanh cổ Despereaux rất chặt. Chú cảm giác như nó sắp nghẹn cổ mình. Chú lấy một chân kéo nó ra.
“Đừng có đụng vào sợi chỉ,” chuột trùm đầu thứ hai gắt lên.
“Phải,” chuột trùm đầu thứ nhất nhắc lại, “đừng có đụng vào sợi chỉ.”
Chúng đi rất nhanh. Và bất cứ khi nào Despereaux chậm lại, một trong hai con chuột trùm đầu lại xô vào vai chú và bảo chú phải đi tiếp. Chúng đi qua những cái lỗ trên tường và xuống những bậc thang bằng vàng. Chúng đi qua những căn phòng với các cánh cửa đóng chặt và những cánh cửa mở tung. Ba con chuột nhắt đi qua những sàn đá hoa và dưới những tấm rèm nhung nặng trịch. Chúng đi qua những vệt nắng ấm áp và những bóng râm u tối.
Đây, Despereaux nghĩ, chính là cái thế giới chú sẽ bỏ lại sau lưng, cái thế giới chú từng biết và yêu mến. Và ở đâu đó trong này, nàng công chúa Hạt Đậu đang bật cười và vui tươi vỗ tay theo điệu nhạc, không hề biết đến số phận của Despereaux. Sự thật rằng chú không thể cho công chúa biết điều gì đã xảy đến với chú dường như chợt trở nên quá sức chịu đựng của con chuột bé nhỏ.
“Liệu có thể cho tôi có vài lời cuối với công chúa được không?” Despereaux hỏi.
“Một vài lời,” chuột trùm đầu thứ hai nói. “Mày muốn có vài lời với một con người ư?”
“Tôi muốn nói với nàng điều đã xảy đến với tôi.”
“Trời ạ,” chuột trùm đầu thứ nhất nói. Nó dừng lại, giậm một chân xuống sàn đầy thất vọng. “Giời ôi. Mày không học được điều gì hay sao, hả?”
Giọng nói cực kỳ quen thuộc với Despereaux.
“Anh Furlough?”
“Cái gì?” chuột trùm đầu thứ nhất nói vẻ khó chịu.
Despereaux rùng mình. Chính anh trai của chú đang giải chú xuống ngục tối. Trái tim chú ngừng đập và quắt lại thành một viên sỏi bé nhỏ, lạnh cóng, đầy hoài nghi. Nhưng rồi, cũng nhanh y như thế, nó lại nhảy vọt bừng sống lại, đập với niềm hy vọng.
“Furlough,” Despereaux nói, và chú nắm lấy một chân anh trai. “Xin hãy cho em đi. Xin anh. Em là em của anh mà.”
Furlough đảo mắt. Nó rút bàn chân ra khỏi chân Despereau. “Không,” nó nói. “Không đời nào.”
“Xin anh,” Despereaux nói.
“Không,” Furlough nói. “Luật lệ là luật lệ.”
Hỡi độc giả, người có nhớ lại từ “bội bạc” không? Câu chuyện của chúng ta càng tiến triển, thì “bội bạc” càng trở thành một từ phù hợp hơn nữa, phải không?
“Bội bạc” chắc chắn là từ nằm trong đầu Despereaux khi chúng cuối cùng cũng tiến gần đến những bậc thang chật chội, dốc đứng dẫn tới cái lỗ đen thui của ngục tối.
Chúng đứng đó, ba con chuột nhắt, hai con với mũ trùm đầu, một con không có, chăm chú nhìn cái lỗ đen sâu thăm thẳm trước mặt.
Rồi Furlough đứng thẳng trên hai chân sau và đặt bàn chân phải lên tim mình. “Vì lợi ích của loài chuột nhắt lâu đài,” nó tuyên bố với bóng tối, “chúng ta hôm nay đem tới ngục tối một con chuột cần phải bị trừng phạt. Nó, thể theo luật pháp mà chúng ta xây dựng nên, phải mang sợi chỉ đỏ chết chóc.”
“Sợi chỉ đỏ chết chóc?” Despereaux nhắc lại nho nhỏ. “Mang sợi chỉ đỏ chết chóc” là một cụm từ khủng khiếp, nhưng chú chuột nhắt bé nhỏ chẳng có mấy thời gian mà nghĩ về những ẩn ý của nó, vì chú bất ngờ bị hai chuột trùm đầu xô từ phía sau.
Cú đẩy rất mạnh, nó khiến Despereaux bay qua những bậc thang xuống lòng ngục tối. Khi chú lộn nhào như thế, râu ria quấn cả lấy đuôi, xuyên qua bóng tối, chỉ có duy nhất hai từ trong đầu chú. Một là “bội bạc”. Và cái từ còn lại mà chú cố níu chặt lấy là “Hạt Đậu.”
Bội bạc. Hạt Đậu. Bội bạc. Hạt Đậu. Đấy là những từ cứ quay tròn trong đầu Despereaux khi mình chú chìm sâu dần vào lòng bóng tối.
@by txiuqw4