MIGGERY HEO NÁI gọi người đàn ông đã mua cô là bác, vì ông ta bảo cô phải gọi thế. Và, cũng vì ông ta bảo cô phải làm thế, Mig đã chăm sóc đàn cừu của bác rồi nấu ăn cho bác rồi cọ rửa cái nồi của bác. Cô bé làm mọi việc này mà không hề có một lời cảm ơn hay ngợi khen từ chính ông ta.
Một thực tế không may khác với ông bác này là ông ta rất thích cho Mig cái mà ông ta gọi là “một cái bợp tai xứng đáng.” Để cho công bằng với ông bác này, phải thông báo ngay rằng ông ta luôn tra khảo rằng Mig có thích nhận cái bợp tai hay không.
Giao tiếp hàng ngày của họ đại loại là thế này:
Ông bác: “Tao tưởng tao đã bảo mày rửa cái nồi rồi cơ mà.”
Mig: “Cháu rửa rồi, thưa bác. Cháu đã rửa sạch rồi.”
Ông bác: “Á à, nó bẩn ghê quá. Mày phải bị trừng phạt, có đúng không?”
Mig: “Chồi ôi, bác ơi, cháu đã rửa cái nồi rồi mà.”
Ông bác: “Mày bảo tao là đứa dối trá à, con bé kia?”
Mig: “Không, thưa bác.”
Ông bác: “Vậy thì mày có muốn một cái bợp tai cho xứng đáng hay không?”
Mig: “Không, cám ơn ạ, thưa bác, cháu không muốn.”
Than ôi, ông bác này có vẻ như hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc Mig muốn gì cũng như mẹ cô và cha cô vậy. Cái bợp tai được thảo luận nọ luôn được giáng xuống... mà giáng xuống, tôi e rằng, với một sự hào hứng cực kỳ về phần ông bác nọ và được đón nhận với hoàn toàn chẳng chút nhiệt tình nào về phần Mig.
Những cái bợp tai thường xuyên đến mức báo động. Và ông bác công bằng đến mức chi tiết khi chú ý đến cả hai bên tai Miggery Heo Nái. Và thế là sau một thời gian, đôi tai của Mig bé nhỏ bắt đầu trông chẳng còn mấy tí giống hai cái tai mà lại như những mẩu súp lơ giắt hai bên đầu cô bé.
Và chúng cũng trở nên hữu dụng đúng như thể những mẩu súp lơ đối với cô bé. Nói thế nghĩa là chúng đã ngừng hoàn toàn cái nhiệm vụ của đôi tai. Từ ngữ, đối với Mig, đã mất tiệt sự sắc bén và trở thành những thứ lờ mờ, lùng bùng mà cô bé phải rất vất vả mới có thể hiểu được.
Mig càng nghe kém đi bao nhiêu, cô bé càng hiểu được ít đi bấy nhiêu. Càng hiểu ít đi bao nhiêu, càng có nhiều thứ cô bé làm sai; và càng có nhiều thứ cô bé làm sai đi, thì cô càng phải nhận nhiều bợp tai hơn, và cô nghe lại càng kém thêm. Đây là thứ được gọi là cái vòng luẩn quẩn. Và Miggery Heo Nái ở chính giữa cái vòng ấy.
Đấy là chỗ, thưa độc giả, chẳng ai muốn mình ở trong.
Nhưng, như người biết đấy, điều Miggery Heo Nái muốn chưa bao giờ là nỗi bận tâm của bất kỳ ai.
@by txiuqw4