sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 26 - Lòng Trung Thành

KHI MIG LÊN BẢY TUỔI, không hề có bánh kem, không tiệc tùng, không hát hò, không quà cáp, không một chút đả động nào đến ngày sinh nhật của cô bé, ngoại trừ việc Mig nói, “Bác ơi, hôm nay cháu lên bảy tuổi.”

Và ông bác đáp lại, “Tao có hỏi mày hôm nay mày mấy tuổi không hả? Cuốn xéo khỏi tầm mắt tao trước khi tao cho mày một bợp tai xứng đáng bây giờ.”

Vài giờ sau khi nhận được cái bợp tai sinh nhật, Mig đang ở ngoài đồng với đàn cừu của ông bác thì cô bé trông thấy thứ gì đó lấp lánh tỏa sáng ở phía chân trời.

Cô bé nghĩ mất một lúc rằng đó là mặt trời. Nhưng cô quay lại và thấy rằng mặt trời đang ở phía Tây, nơi nó lẽ ra nên ở, và đang chìm dần xuống để hòa vào với mặt đất. Cái thứ đang tỏa sáng rực rỡ cực kỳ này hẳn phải là cái gì đó khác. Mig đứng trên cánh đồng, lấy tay trái che mắt và dõi theo cái ánh sáng rực rỡ đang tiến lại gần hơn rồi gần hơn rồi gần hơn nữa cho tới khi rõ ra cảnh tượng vua Phillip và hoàng hậu của ngài cùng con gái họ, nàng công chúa nhỏ Hạt Đậu.

Gia đình hoàng gia được bao bọc bởi những hiệp sĩ mặc áo giáp sáng chói và những con ngựa cũng mặc áo giáp sáng chói. Và trên đầu mỗi thành viên của gia đình hoàng gia nọ đều có một chiếc vương miện bằng vàng, và tất cả bọn họ, nhà vua và hoàng hậu và công chúa, đều mặc những chiếc áo choàng đính trang sức cùng hạt xêquin cứ lấp la lấp lánh, bắt lấy ánh sáng của mặt trời đang lặn rồi phản chiếu lại.

“Chồi ôi,” Mig thở ra.

Nàng công chúa Hạt Đậu đang cưỡi một con ngựa màu trắng mà cứ mỗi bước đi lại nhấc chân thật cao và đặt xuống thật duyên dáng. Hạt Đậu trông thấy Mig đang đứng nhìn chăm chú, và nàng giơ một tay về phía cô.

“Xin chào,” công chúa Hạt Đậu gọi to vui vẻ, “xin chào.” Và nàng vẫy tay lần nữa.

Mig chẳng vẫy lại; thay vào đó, cô bé cứ đứng nhìn theo, há hốc mồm, khi cái gia đình đẹp đẽ, hoàn hảo ấy đi qua.

“Cha,” công chúa gọi nhà vua, “có chuyện gì với cô bé kia thế? Cô ấy không vẫy lại con.”

“Không có gì đâu,” nhà vua nói. “Chẳng có hại gì cả, con yêu.”

“Nhưng con là công chúa. Và con vẫy cô ấy. Cô ấy lẽ ra phải vẫy lại chứ.”

Mig, về phần mình, vẫn tiếp tục đăm đăm dõi theo. Nhìn ngắm cái gia đình hoàng gia ấy đã đánh thức mong muốn sâu kín và mơ ngủ trong cô bé; như thể một cây nến nhỏ được thắp trong cô, vụt sáng lên nhờ sự kỳ diệu của nhà vua, hoàng hậu và công chúa.

Lần đầu tiên trong đời mình, thưa độc giả, Mig hy vọng.

Và hy vọng cũng như tình yêu vậy... một thứ buồn cười, tuyệt vời, và đầy sức mạnh.

Mig cố gắng đặt tên cho cái cảm xúc kỳ lạ này; cô bé đặt tay lên một bên tai đau đớn của mình, và cô nhận ra rằng cái cảm giác mà cô đang trải qua đây, niềm hy vọng đang lớn lên trong cô, hoàn toàn trái ngược với một cái bợp tai xứng đáng.

Cô bé mỉm cười và bỏ tay khỏi cái tai. Cô vẫy lại với công chúa. “Hôm nay là sinh nhật của tôi!” Mig kêu to lên.

Nhưng nhà vua, hoàng hậu cùng công chúa lúc này đã quá xa để có thể nghe được cô.

“Hôm nay,” Mig hét to, “tôi lên bảy tuổi!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx