DÊM ĐÓ, trong căn lều nhỏ, tối tăm mà cô bé ở cùng ông bác và đàn cừu, Mig gắng kể về điều mà cô bé đã trông thấy.
“Bác ơi?” cô nói.
“Hử?”
“Cháu trông thấy những ngôi sao người hôm nay đấy.”
“Sao thế được?”
“Cháu thấy họ đều lấp lánh và sáng rực, và có một công chúa nhỏ đội chiếc vương miện của riêng mình và cưỡi một con ngựa con màu trắng đi nhón chân.”
“Rốt cuộc mày định kể lể cái gì thế?” ông bác hỏi.
“Cháu đã thấy một nhà vua và một hoàng hậu với một công chúa bé xinh xinh,” Mig hét lên.
“Thì sao?” ông bác hét lại.
“Cháu muốn...,” Mig ngượng ngùng nói, “Cháu ước được là một nàng công chúa.”
“Ha,” ông bác cười phá lên. “Ha. Một thứ ngu ngốc xấu xí như mày á? Mày thậm chí còn chẳng đáng giá cái đống mà tao đã trả để mua mày nữa. Chẳng phải tao vẫn ước vào mỗi đêm rằng tao sẽ có lại con gà mái mắn đẻ và cái khăn trải bàn màu đỏ thế vào chỗ mày hay sao?”
Ông ta chẳng đợi Mig đoán ra đáp án của câu hỏi ấy. “Có chứ,” ông ta nói. “Tao mong điều đó vào mỗi đêm. Cái khăn trải bàn ấy có màu đỏ của máu. Con gà mái ấy có thể đẻ trứng rất cừ.”
“Cháu muốn làm công chúa,” Mig nói. “Cháu muốn đội vương miện.”
“Vương miện.” Ông bác cười phá lên. “Nó muốn đội vương miện.” Ông ta cười dữ hơn. Ông ta nhấc cái nồi rỗng và đặt lên đầu mình. “Nhìn tao đây,” ông ta nói. “Tao là nhà vua. Thấy vương miện của tao không? Tao là một ông vua như tao vẫn hằng mong ước. Tao là vua bởi vì tao muốn là vua.”
Ông ta nhảy nhót quanh lều với cái nồi trên đầu. Ông ta cười ầm ĩ cho mãi tới khi ông ta khóc lóc. Và rồi ông ta ngừng nhảy, bỏ cái nồi xuống rồi nhìn Mig và nói, “Mày có muốn một cái bợp tai xứng đáng cho mấy thứ vô nghĩa lý ấy không?”
“Không, cám ơn ạ, thưa bác,” Mig nói.
Nhưng dù sao thì cô bé vẫn được một cái.
“Nhìn đây này,” ông bác nói sau khi cái bợp tai đã được giáng xuống. “Chúng ta sẽ không nghe thêm chuyện về công chúa gì nữa hết. Hơn nữa, ai mà thèm hỏi xem mày muốn gì trên đời này chứ, hả con bé kia?”
Câu trả lời cho câu hỏi ấy, thưa độc giả, như người biết rất rõ, là hoàn toàn chẳng có một ai.
@by txiuqw4