sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 28 - Tới Lâu Đài

NHIỀU NĂM TRÔI QUA. Mig dành tất cả thời gian ấy cọ rửa chiếc nồi, chăm sóc đàn cừu, lau chùi căn lều và thu góp vô số những cái bợp tai đau đớn khủng khiếp. Buổi tối, dù là mùa xuân hay mùa đông, mùa hạ hay mùa thu, Mig vẫn đứng trên cánh đồng khi mặt trời lặn xuống, hy vọng rằng cái gia đình hoàng gia ấy sẽ lại đi qua.

“Chồi ôi, mình muốn nhìn thấy nàng công chúa nhỏ ấy một lần nữa, phải không nhỉ? Và con ngựa nhỏ của nàng nữa, với cả những bàn chân đi nhón nhén nữa.” Niềm hy vọng này, điều ước này, rằng cô sẽ nhìn thấy công chúa một lần nữa, ẩn sâu trong trái tim Mig; nằm vững chãi ngay bên cạnh nó là hy vọng rằng chính cô bé, Miggery Heo Nái, một ngày nào đó có thể trở thành một nàng công chúa.

Điều ước đầu tiên của Mig đã được ban, theo một cách vòng vèo, khi vua Phillip lệnh cấm món xúp. Quân lính của nhà vua được phái đi ban bố tin buồn ấy và thu thập những nồi, thìa và bát xúp từ người dân vương quốc Dor.

Thưa độc giả, người biết chính xác làm thế nào và tại sao điều luật này lại được thông qua, vì thế người sẽ không ngạc nhiên bằng ông bác nọ khi vào Chủ nhật nọ một người lính của nhà vua gõ cửa căn lều mà Mig và ông bác cùng đàn cừu ở chung và thông báo rằng món xúp là thứ bất hợp pháp.

“Sao thế được?” ông bác nói.

“Theo lệnh hoàng gia của vua Phillip,” người lính nhắc lại, “tôi tới đây để nói với ông rằng món xúp đã bị cấm trong toàn vương quốc Dor. Ông, theo lệnh của nhà vua, sẽ không bao giờ được dùng món xúp nữa. Cũng không được phép nghĩ đến hay nói về nó nữa. Và tôi, là một trong những bề tôi trung thành của nhà vua, tới đây để lấy thìa, nồi, và bát xúp của ông.”

“Nhưng không thể thế được,” ông bác nói.

“Dù thế nào đi nữa. Sự thật đúng là vậy đấy.”

“Chúng tôi sẽ ăn gì? Và chúng tôi sẽ ăn bằng cái gì chứ?”

“Bánh kem,” người lính gợi ý, “bằng cái nĩa ấy.”

“Thật chẳng đáng yêu lắm sao,” ông bác nói, “nếu như bọn tôi có thể mua được bánh mà ăn.”

Người lính nhún vai. “Tôi chỉ làm đúng phận sự của mình thôi. Xin hãy mang thìa, bát xúp và nồi ra đây.”

Ông bác nắm lấy bộ râu mình. Ông ta thả râu ra và nắm lấy tóc trên đầu mình. “Không thể tin được!” ông ta kêu lên. “Tôi cho là tiếp theo nhà vua sẽ đòi cả đàn cừu và con bé của tôi nữa, khi thấy đó là những tài sản duy nhất mà tôi còn lại.”

“Ông sở hữu một đứa bé gái à?” người lính nói.

“Phải,” ông bác nói. “Một đứa vô dụng, nhưng dù sao, nó cũng là của tôi.”

“À,” người lính nói, “điều đó, tôi e, cũng là bất hợp pháp; không người nào được sở hữu người nào khác trong vương quốc Dor.”

“Nhưng tôi đã đổi lấy nó rất công bằng với một con gà mái mắn đẻ và một vốc thuốc lá và một tấm khăn trải bàn màu đỏ máu.”

“Chẳng có nghĩa gì cả,” người lính nói, “sở hữu người khác là bất hợp pháp. Bây giờ, ông vui lòng đưa ra đây cho tôi thìa, bát xúp, nồi, và đứa bé gái của ông. Hoặc nếu như ông chọn cách không đưa ra những thứ này, thì ông sẽ đi theo tôi vào tù dưới ngục tối của lâu đài. Thế nào đây?”

Và Miggery Heo Nái đã tới ngồi trong chiếc xe ngựa đầy ắp những thứ liên quan đến món xúp, bên cạnh một người lính của nhà vua như thế đấy.

“Cháu có cha mẹ không?” người lính nói. “Ta sẽ đem trả cháu về với cha mẹ.”

“Hả?”

“Mẹ ấy?” người lính hét lên.

“Chết rồi!” Mig nói.

“Cha cháu thì sao?” người lính hét lên.

“Cháu chẳng thấy ông ấy bao giờ nữa từ khi ông ấy bán cháu đi.”

“Được rồi. Ta sẽ đem cháu về thẳng lâu đài vậy.”

“Chồi ôi,” Mig nói, nhìn quanh chiếc xe ngựa đầy băn khoăn. “Ông muốn cháu phải rông dài á?”

“Về lâu đài!” người lính hét lên. “Ta sẽ mang cháu về lâu đài.”

“Lâu đài ư? Nơi có nàng công chúa bé xinh xinh sống á?”

“Đúng thế.”

“Chồi ôi,” Mig nói. “Cháu cũng muốn làm một nàng công chúa, một ngày nào đó.”

“Đó là một giấc mơ đẹp đấy,” người lính nói. Ông ta tắc lưỡi với con ngựa và giật dây cương, rồi họ lên đường.

“Cháu rất vui khi được đi,” Mig nói, đưa tay lên chạm nhẹ vào một bên tai súp lơ của mình.

“Vui cũng phải chứ, vì nó mang đến sự thay đổi tới cho không ai khác ngoài cháu cho dù cháu có vui hay không,” người lính nói. “Chúng ta sẽ đưa cháu tới lâu đài và người ta sẽ lo cho cháu cẩn thận. Cháu sẽ không bao giờ còn là một nô lệ nữa. Cháu sẽ là một người hầu được trả công.”

“Hả?” Mig nói.

“Cháu sẽ làm người hầu!” người lính hét lên. “Không phải là nô lệ!”

“Chồi ôi!” Mig nói, đầy thỏa mãn. “Cháu sẽ là một người hầu, không còn là nô lệ nữa.”

Cô bé mười hai tuổi. Mẹ cô đã mất. Cha cô đã bán cô đi. Bác của cô, thực ra chẳng phải là bác gì sất, đã bợp tai cô đến mức cô gần như điếc đặc. Và cô bé muốn, hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này, trở thành một nàng công chúa nhỏ đội chiếc vương miện bằng vàng và cưỡi một con ngựa trắng có bước chân thật kiêu sa.

Hỡi độc giả, người có nghĩ thật là tệ hại khi cứ mơ ước mà chẳng hề có một lý do gì để hy vọng hay không? Hay đó là (như người lính đã nói về niềm vui) một điều mà người ta vẫn cứ làm, bởi, rốt cuộc thì, nó sẽ chẳng làm thay đổi một ai trừ chính người đó?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx