MAY MẮN CỦA MIGGERY HEO NÁI tiếp tục. Vào ngày đầu tiên làm công việc của một người hầu trong lâu đài, cô bé được giao việc mang một ống chỉ màu đỏ tới cho công chúa.
“Chú ý này,” người trông coi đội người hầu, một phụ nữ nghiêm khắc tên là Louise, nói, “nàng là người hoàng gia, vì vậy cháu nhớ là phải nhún chào.”
“Sao cơ ạ?” Mig hét lên.
“Cháu phải nhún gối chào!” Louise hét lại.
“Chồi ôi,” Mig nói, “vâng thưa bà.”
Cô bé nhận lấy ống chỉ từ Louise và bắt đầu leo lên những bậc thang bằng vàng tới phòng công chúa, vừa đi vừa nói chuyện một mình.
“Ta đang ở đây, đang đi đến gặp công chúa đây. Ta, Miggery Heo Nái, sẽ thấy công chúa thật gần và bằng xương bằng thịt. Và đầu tiên, ta phải nhúng chào bởi vì nàng là người hoàng gia.”
Trước cánh cửa phòng công chúa, Mig chợt cảm thấy lòng tự tin bị lung lay dữ dội. Cô bé đứng một lúc, nắm chặt ống chỉ và lẩm bẩm một mình.
“Nào, thế nào ấy nhỉ?” cô bé nói. “Đưa chỉ cho công chúa và rồi nhúng chào? Không, không phải, đầu tiên là nhúng chào rồi sau đó đến ống chỉ. Như thế. Chồi ôi, phải rồi, trình tự là như thế. Bắt đầu là nhúng chào và kết thúc là ống chỉ.”
Cô bé gõ cửa phòng công chúa.
“Vào đi,” Hạt Đậu nói.
Mig, chẳng nghe thấy gì, lại gõ lần nữa.
“Vào đi,” Hạt Đậu nói.
Và Mig, vẫn chẳng nghe thấy gì, lại gõ thêm lần nữa. “Có lẽ là,” cô bé tự nhủ, “công chúa không có trong phòng.”
Nhưng rồi cánh cửa mở tung ra và kia chính là công chúa, đang nhìn thẳng vào Miggery Heo Nái.
“Chồi ôi,” Mig nói, miệng cô há hốc ra.
“Xin chào,” Hạt Đậu nói. “Cô là người hầu mới đấy phải không? Cô có mang chỉ cho ta không?”
“Nhúng chào nhanh nhanh!” Mig kêu tướng lên.
Cô bé quơ lấy váy mình, đánh rơi ống chỉ, đưa một bàn chân lên phía trước, và giẫm phải ống chỉ, đu đưa qua lại phải mất một lúc khá là lâu (cả đối với cô công chúa đang đứng nhìn lẫn cô bé Mig đang trượt qua trượt lại kia), và cuối cùng thì ngã xuống sàn với một tiếng động đúng kiểu Mig.
“Úi giời,” Miggery Heo Nái nói.
Hạt Đậu không thể nhịn được, nàng cười phá lên. “Không sao đâu,” nàng nói với Mig, lắc lắc đầu. “Tinh thần mới là quan trọng.”
“Sao cơ?” Mig hét lên.
“Tinh thần mới là quan trọng!” Hạt Đậu hét lại.
“Cảm ơn, thưa cô nương,” Mig nói. Cô bé chậm chạp đứng lên. Cô nhìn nàng công chúa. Cô cúi xuống sàn. “Đầu tiên là nhúng chào và sau đó là ống chỉ,” Mig lẩm bẩm.
“Gì cơ?” Hạt Đậu nói.
“Chồi ôi!” Mig nói. “Ống chỉ!” Cô quỳ xuống và hai tay lần tìm ống chỉ; khi thấy rồi, cô đứng dậy và đưa nó cho Hạt Đậu. “Tôi đã mang chỉ đến cho cô nương rồi, phải không ạ?”
“Thật dễ thương,” công chúa nói khi nàng cầm ống chỉ từ Mig. “Cảm ơn rất nhiều. Ta hình như không thể giữ nổi một ống chỉ đỏ nào cả. Mỗi ống ta có đều thể nào cũng biến mất.”
“Cô nương đang làm thứ gì sao?” Mig hỏi, nheo mắt nhìn tấm vải trên tay Hạt Đậu.
“Ta đang ghi lại lịch sử của thế giới, thế giới của ta,” Hạt Đậu nói, “trên thảm. Nhìn thấy không? Đây là cha ta, nhà vua. Và ông đang chơi đàn ghi ta vì đó là điều ông thích làm và ông chơi rất hay. Còn đây là mẹ ta, hoàng hậu, và bà đang ăn xúp vì bà rất thích món xúp.”
“Xúp! Chồi ôi! Thế là phạm luật đấy!”
“Phải,” công chúa nói, “cha ta cấm món xúp vì mẹ ta mất khi bà đang ăn xúp.”
“Mẹ của cô nương mất rồi ư?”
“Phải,” Hạt Đậu nói. “Bà mới mất tháng trước.” Nàng cắn môi dưới để nó khỏi run run.
“Chẳng phải là kỳ lạ hay sao?” Mig nói. “Mẹ tôi cũng đã mất rồi.”
“Cô lên mấy lúc bà ấy mất?”
“Tôi phá quấy ư?” Mig nói, lùi lại một bước khỏi công chúa. “Vậy tôi xin lỗi ạ.”
“Không, không, lên mấy. Hồi ấy cô lên mấy?” Hạt Đậu hét lên.
“Mới sáu tuổi thôi,” Mig nói.
“Ta lấy làm tiếc,” công chúa nói. Nàng thoáng nhìn Mig đầy cảm thông sâu sắc. “Bây giờ cô bao nhiêu rồi?”
“Mười hai tuổi.”
“Ta cũng thế,” công chúa nói. “Chúng ta bằng tuổi. Tên cô là gì?” nàng hét lên.
“Miggery. Miggery Heo Nái, nhưng tốt nhất cứ gọi tôi là Mig. Và tôi đã thấy cô nương một lần trước đây rồi, thưa công chúa. Cô nương đi ngang qua tôi trên một con ngựa nhỏ màu trắng. Vào ngày sinh nhật của tôi, hôm ấy đấy, và tôi đang ở trên đồng với đàn cừu của bác và đó là lúc hoàng hôn.”
“Ta có vẫy cô phải không?” công chúa hỏi.
“Hả?”
“Ta có vẫy cô không?” Hạt Đậu hét lên.
“Có,” Mig gật đầu.
“Nhưng cô không vẫy lại,” công chúa nói.
“Tôi có,” Mig nói. “Chỉ là cô nương không nhìn thấy thôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi trên một con ngựa trắng nhỏ và đội vương miện và vẫy chào. Một ngày nào đó,” Mig nói, và cô giơ tay lên chạm vào bên tai trái, “tôi cũng sẽ là một nàng công chúa.”
“Thật à?” Hạt Đậu nói. Và nàng nhìn Mig chăm chăm, nhưng rất nhanh thôi, và chẳng nói gì thêm cả.
Cuối cùng, khi Mig quay trở xuống những bậc thang bằng vàng thì Louise đang đợi cô.
“Mất bao lâu,” bà gầm lên, “để ngươi mang ống chỉ đến cho công chúa hả?”
“Lâu quá ạ?” Mig đoán.
“Phải đó,” Louise nói. Và bà bợp tai Mig một cái khá mạnh. “Ngươi không có phận đứng trong đội ngũ người hầu cao cấp của chúng ta được. Điều đó thì đã rõ rành rành ra rồi.”
“Không, thưa bà,” Mig nói. “Cũng chẳng sao đâu, vì cháu dự định sẽ trở thành một công chúa.”
“Ngươi ư? Một công chúa? Đừng có làm ta buồn cười.”
Điều này, thưa độc giả, là một trò đùa về phần Louise, vì bà ta không phải là người biết cười. Không bao giờ. Dù có là về một ý tưởng nực cười như là Miggery Heo Nái trở thành công chúa đi chăng nữa.
@by txiuqw4