O LÂU ĐÀI, lần đầu tiên trong cuộc đời non nớt của mình, Mig có đủ thức ăn mà ăn. Và cô bé đã ăn cho ra ăn. Cô nhanh chóng trở nên bụ bẫm và càng ngày càng bụ bẫm hơn nữa. Cô trở nên tròn hơn rồi tròn hơn và mập hơn rồi mập hơn. Chỉ có cái đầu cô là vẫn nhỏ như cũ.
Thưa độc giả, là người kể câu chuyện này, nhiệm vụ của tôi là thỉnh thoảng phải nói ra một vài sự thật khó khăn và rất dễ gây bất bình. Vậy nên, trên tinh thần trung thực, tôi phải thông báo với người rằng Mig hơi hơi lười một tí. Và, cô cũng không phải là con dao sắc nhất trong ngăn kéo. Nghĩa là, cô hơi đần độn một tí.
Vì những nhược điểm này, Louise phải khốn khổ tìm cho Miggery Heo Nái một công việc mà cô có thể làm được. Một cách nhanh chóng và liên tục, Miggery Heo Nái thất bại khi làm thị nữ (cô bé bị bắt gặp khi đang thử mặc chiếc đầm của một nữ công tước tới làm khách), thợ khâu vá (cô bé khâu chiếc áo choàng của thầy dạy cưỡi ngựa vào váy của mình và làm hỏng cả hai), và phục vụ phòng (được giao đi lau chùi một căn phòng, cô bé cứ đứng đó, há hốc mồm sung sướng, chiêm ngưỡng những bức tường bằng vàng và những sàn nhà và những tấm thảm, xuýt xoa suốt thế này, “Chồi ôi, có đẹp không cơ chứ? Chồi ôi, thật là đặc biệt làm sao chứ?” và chẳng có lau chùi gì cả).
Và trong khi Mig đang cố gắng rồi thất bại trong những việc nhà lặt vặt này, những chuyện quan trọng khác đang diễn ra trong lâu đài. Con chuột cống, trong ngục tối dưới kia, đang đi tới đi lui và lầm rầm trong bóng tối, đợi chờ để trả mối thù với công chúa. Và trên tầng trên của lâu đài, công chúa đã gặp một con chuột nhắt. Và con chuột nhắt đã đem lòng yêu nàng.
Liệu rồi sẽ có hậu quả nào hay không? Hẳn rồi.
Tỉ như việc Mig không thể làm nổi một công việc gì cũng có những hậu quả của nó. Vì, cuối cùng, trong phương án chót, Louise đã giao Mig xuống bếp, nơi Đầu Bếp nổi tiếng về việc giải quyết rất hiệu quả những trường hợp khó phụ việc. Trong bếp của Đầu Bếp, Mig đánh rơi vỏ trứng vào bột làm bánh ngọt; cô cọ sàn bếp bằng dầu ăn thay vì nước rửa; cô hắt xì hơi đúng vào món sườn lợn của nhà vua ngay trước khi nó được dọn ra cho ngài.
“Trong tất cả những kẻ vô tích sự mà ta từng gặp,” Đầu Bếp hét lên, “chắc chắn ngươi là đứa tệ nhất, đứa tai súp lơ nhất, đứa vô dụng nhất. Chỉ còn mỗi một chỗ cho ngươi thôi. Ngục tối.”
“Hả?” Mig nói, khum tay quanh tai mình.
“Ngươi bị tống xuống ngục tối. Ngươi phải mang bữa trưa xuống cho lão cai ngục. Đấy là nhiệm vụ của ngươi kể từ giờ trở đi.”
Thưa độc giả, người biết là lũ chuột nhắt trong lâu đài sợ ngục tối. Liệu tôi có phải nói với người rằng cả con người cũng sợ nó hay không nhỉ? Hẳn là nó cũng chẳng xa lạ gì trong suy nghĩ của họ. Trong những tháng ấm áp, một mùi khẳm lặm bốc lên từ sâu thẳm tối tăm và len lỏi khắp lâu đài. Và trong những đêm mùa đông lạnh lẽo và yên ắng, những tiếng hú ghê rợn phát ra từ cái chỗ tối tăm ấy, cứ như thể chính lâu đài đang khóc than rên rỉ.
“Chỉ là gió thôi mà,” những người trong lâu đài quả quyết với nhau, “chẳng là gì ngoài gió cả đâu.”
Rất nhiều cô hầu gái được giao mang phần cơm cho lão cai ngục dưới ngục tối đã trở lên với khuôn mặt trắng bệch và khóc lóc, hai tay run lẩy bẩy, răng đánh lập cập, nằng nặc rằng họ sẽ không bao giờ trở lại đó nữa. Và tệ hơn, có cả những câu chuyện được kể rì rầm về những cô hầu gái được giao nhiệm vụ mang cơm cho lão cai ngục, đã bước xuống những bậc thang dẫn tới ngục tối, và không ai còn trông thấy hay nghe về họ thêm một lần nào nữa.
Người có tin đó sẽ là số phận của Mig hay không?
Chồi ôi! Tôi hy vọng là không. Câu chuyện này sẽ ra sao nếu không còn Mig?
“Nghe đây! Đồ ngốc nghếch tai súp lơ!” Đầu Bếp quát lên. “Đây là việc ngươi phải làm này. Ngươi mang khay thức ăn xuống dưới ngục tối và chờ cho lão già ăn xong rồi bưng khay trở lên. Ngươi có nghĩ là sẽ làm được không đấy?”
“Ay, cháu nghĩ thế,” Mig nói. “Cháu mang cho lão già cái khay rồi lão ăn những thứ trên đó rồi cháu mang cái khay trở lên. Hẳn là lúc ấy nó sạch bách rồi. Cháu mang cái khay không trở lên từ dưới sâu thăm thẳm ấy.”
“Phải rồi,” Đầu Bếp nói. “Có vẻ đơn giản, nhỉ? Nhưng ta chắc chắn là ngươi sẽ lại tìm ra cách để hỏng việc cho mà xem.”
“Hả?” Mig nói.
“Không có gì,” Đầu Bếp nói. “Chúc may mắn. Ngươi sẽ cần đến điều ấy đấy.”
Bà nhìn theo Mig bước xuống dần những bậc thang ngục tối. Đó chính là những bậc thang mà con chuột nhắt Despereaux đã bị đẩy xuống ngày hôm trước. Tuy nhiên, không giống như con chuột nhắt nọ, Mig có ánh sáng: trên khay thức ăn, có một ngọn nến duy nhất đang bập bùng dẫn đường cho cô bé. Cô quay lại nhìn Đầu Bếp từ dưới những bậc thang và mỉm cười.
“Cái đồ ngốc nghếch tai súp lơ ấy,” Đầu bếp nói, lắc đầu. “Cái kẻ đi xuống ngục tối mà lại mỉm cười thế kia thì sẽ thành gì cơ chứ, nghĩ mà xem?”
Thưa độc giả, để biết câu trả lời cho câu hỏi của Đầu Bếp, người phải đọc tiếp thôi.
@by txiuqw4