DESPEREAUX ĐANG NGẪM NGHĨ về điều ngược với cái câu hỏi ấy. Chú ngẫm nghĩ không phải xem mình sẽ làm gì khi có cái đuôi mà là chú sẽ làm gì khi không có nó. Chú ngồi trên túi bột mì trên cái kệ cao nhất trong chạn thức ăn, khóc cho thứ mà chú đã mất.
Cơn đau phía thân sau khá dữ dội và chú khóc than vì nó. Nhưng chú cũng khóc bởi vì chú hạnh phúc. Chú đã thoát khỏi ngục tối; chú đã được hồi sinh. Cuộc giải thoát này diễn ra vừa đúng lúc để chú cứu nàng công chúa Hạt Đậu khỏi một số phận khủng khiếp mà con chuột cống đã sắp đặt.
Vì thế Despereaux rơi nước mắt vì hạnh phúc và vì đau đớn và vì biết ơn. Chú rơi nước mắt vì kiệt sức và tuyệt vọng và hy vọng. Chú rơi nước mắt vì tất cả những xúc cảm mà một con chuột nhắt nhỏ bé đã bị đem đi tử hình rồi lại được trở về đúng lúc để cứu người yêu thương của nó có thể cảm nhận được.
Hỡi độc giả, chú chuột nhắt đã khóc.
Rồi chú nằm xuống túi bột mì và ngủ. Bên ngoài lâu đài, mặt trời xuống núi, những ngôi sao lần lượt hiện ra rồi lại biến mất, nhường chỗ cho mặt trời đang lên, vậy mà Despereaux vẫn ngủ. Và trong lúc ngủ, chú đã mơ.
Chú mơ về những khung cửa sổ kính màu và bóng tối của căn ngục. Trong giấc mơ của Despereaux, ánh sáng rực rỡ và huy hoàng hiện lên trong hình dáng của một chàng hiệp sĩ vung gươm. Chàng hiệp sĩ chiến đấu với bóng tối.
Và bóng tối thì có vô vàn hình dạng. Đầu tiên bóng tối là mẹ của chú, đang thốt ra những câu tiếng Pháp. Và rồi bóng tối trở thành cha của chú đang đánh trống. Bóng tối là Furlough đội khăn trùm đầu màu đen và lắc đầu từ chối. Và bóng tối biến thành một con chuột cống khổng lồ mỉm một nụ cười nham hiểm và sắc nhọn.
“Bóng tối,” Despereaux kêu lên, vật đầu sang trái.
“Ánh sáng,” chú lí nhí, quay đầu sang phải.
Chú gọi to chàng hiệp sĩ. Chú hét lên, “Ông là ai? Ông sẽ cứu tôi chứ?”
Nhưng chàng hiệp sĩ không trả lời chú.
“Hãy nói cho tôi biết ông là ai!” Despereaux hét lên.
Chàng hiệp sĩ ngừng tay vung gươm. Anh ta nhìn Despereaux. “Ngươi biết ta mà,” anh ta nói.
“Không,” Despereaux nói, “tôi không biết.”
“Ngươi có,” chàng hiệp sĩ nói. Anh ta chầm chậm nhấc áo giáp ra khỏi đầu mình và lộ ra... chẳng có thứ gì, chẳng có một ai. Chiếc áo giáp rỗng không.
“Không, ôi không,” Despereaux nói. “Không có hiệp sĩ nào trong bộ áo giáp sáng loáng cả; tất cả chỉ là giả dối, giống như hạnh phúc mãi mãi vậy.”
Và trong giấc mơ của mình, con chuột nhắt bé nhỏ bắt đầu khóc.
@by txiuqw4