DESPEREAUX TÌM THẤY NHÀ VUA trong phòng của Hạt Đậu, đang ngồi trên chiếc giường của con gái, ghì chặt tấm thảm thêu về cuộc đời của nàng vào ngực. Ông đang khóc than. Mặc dù “khóc than,” thực ra, là một từ quá bé nhỏ so với hành động mà nhà vua đang làm đây. Nước mắt ông đang tuôn trào. Một vũng nước đã hình thành dưới chân ông. Tôi không nói quá đâu. Nhà vua có vẻ như đang có ý định khóc than thành một dòng sông thì phải.
Hỡi độc giả, người đã bao giờ thấy một ông vua khóc chưa? Khi cái mạnh bị biến thành cái yếu, khi họ tự lộ ra mình là con người, có trái tim, thì cái còn lại đó ở họ thật đáng sợ.
Người có thể chắc chắn rằng Despereaux rất sợ hãi. Nhất định là thế. Nhưng dù sao chú vẫn lên tiếng.
“Thưa ngài?” con chuột nhắt nói với nhà vua.
Nhưng nhà vua không nghe thấy chú, và khi Despereaux đang nhìn, vua Phillip thả tấm thảm thêu xuống rồi cầm chiếc vương miện lớn bằng vàng trong lòng mình lên và cứ lấy nó đánh vào ngực mình mãi. Nhà vua, như tôi đã nói rồi đó, có một vài nhược điểm. Ông bị cận thị. Ông ra những điều luật buồn cười, vô lý, khó thực thi. Và, rất giống Miggery Heo Nái, ông không phải là con dao sắc nhất trong ngăn kéo.
Nhưng có một điều đáng khâm phục, tuyệt vời, phi thường ở nhà vua. Ông là người có thể và sẵn lòng yêu thương với cả trái tim mình. Và cũng như ông đã yêu hoàng hậu với cả trái tim mình, ông cũng yêu con gái mình bằng cả trái tim, thậm chí còn nhiều hơn thế. Ông yêu công chúa Hạt Đậu bằng mỗi phần tử nhỏ nhất trong sự tồn tại của mình, thế mà nàng đã bị bắt đi khỏi ông.
Nhưng điều mà Despereaux đến để nói với nhà vua thì rất cần được nói ra và thế là chú lại gắng lần nữa. “Xin thứ lỗi,” chú nói. Chú thực sự không chắc là một con chuột nhắt nên gọi nhà vua ra sao. “Ngài” hình như không phải là một từ đủ trang trọng. Despereaux nghĩ về điều đó một lúc lâu.
Chú hắng giọng. Chú nói to hết sức có thể. “Xin thứ lỗi, hỡi Người Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý.”
Vua Phillip ngừng đập vương miện vào ngực mình. Ông nhìn quanh phòng.
“Ở dưới này ạ, thưa Người Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý,” Despereaux nói.
Nhà vua, nước mắt vẫn tuôn rơi, nhìn xuống sàn nhà. Ông nheo nheo mắt.
“Có phải một con bọ đang nói với ta không?” ông hỏi.
“Không,” Despereaux nói, “cháu là một con chuột nhắt. Chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi đấy.”
“Một con chuột nhắt!” nhà vua gầm lên. “Chuột nhắt thì cũng chỉ cách chuột cống một bước chân thôi.”
“Thưa ngài,” Despereaux nói, “Người Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý, ngài phải nghe cháu ạ. Điều này rất quan trọng. Cháu biết con gái ngài đang ở đâu.”
“Ngươi biết ư?” nhà vua nói. Ông sụt sịt. Ông xì mũi vào chiếc áo choàng hoàng gia của mình. “Ở đâu?” ông nói, và khi ông cúi xuống để nhìn Despereaux gần hơn, một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, ba giọt nước mắt cỡ nhà vua, to khủng khiếp rơi xuống đầu Despereaux với một tiếng tõm to và lăn xuống lưng, rửa sạch bột mì trắng, để lộ ra bộ lông nâu của chú.
“Thưa ngài, Người Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý, thưa ngài,” Despereaux vừa nói vừa lau nước mắt của nhà vua khỏi mắt mình, “nàng đang ở trong ngục ạ.”
“Nói dối,” nhà vua nói. Ông ngồi thẳng dậy. “Ta biết mà. Tất cả bọn gặm nhấm đều là những kẻ dối trá và trộm cướp. Con bé không có trong ngục. Lính của ta đã tìm kiếm trong ngục rồi.”
“Nhưng không ai thật sự biết rõ ngục tối ngoại trừ lũ chuột cống, thưa ngài. Có hàng ngàn chỗ có thể là nơi nàng bị nhốt, và chỉ có lũ chuột cống mới biết thôi. Quân lính của ngài sẽ không bao giờ tìm được nàng nếu như lũ chuột cống không muốn thế.”
“Á,” nhà vua nói, và ông úp hai tay lên tai mình. “Đừng có nói với ta về chuột cống hay những gì chúng biết!” ông hét lên. “Chuột cống là những kẻ phạm pháp. Chuột cống đi ngược lại với luật pháp. Không có con chuột cống nào trong vương quốc của ta hết. Chúng không tồn tại.”
“Thưa ngài, Người Đứng Đầu Vô Cùng Cao Quý, điều đó không đúng. Hàng trăm con chuột cống sống trong ngục tối của lâu đài này. Một trong số chúng đã bắt con gái ngài và nếu ngài lệnh cho...”
Nhà vua bắt đầu ngâm nga. “Ta không nghe thấy ngươi!” ông ngừng lại để hét lên. “Ta không nghe thấy ngươi! Và dù sao đi nữa, những gì ngươi nói đều sai hết vì ngươi là đồ gặm nhấm và vì thế cũng là đồ dối trá.” Ông lại bắt đầu ngâm nga trong miệng. Và rồi ông ngừng lại và nói, “Ta đã thuê nhiều thầy bói. Và một nhà ảo thuật. Họ đến từ một vùng đất xa xôi. Họ sẽ nói sự thật. Một con chuột nhắt không thể nói sự thật được.”
“Cháu đang nói với ngài sự thật,” Despereaux nói. “Cháu xin thề.”
Nhưng nhà vua không chịu lắng nghe. Ông vẫn ngồi ôm chặt hai tai. Ông ngâm nga rất to. Những giọt nước mắt to tròn lăn khỏi mặt ông và rơi xuống sàn nhà.
Despereaux ngồi nhìn ông mãi trong sự ngỡ ngàng. Chú nên làm gì bây giờ? Chú đưa một bàn chân đầy bối rối lên cổ kéo sợi chỉ đỏ, và bất chợt giấc mơ của chú ùa về... bóng tối và ánh sáng và chàng hiệp sĩ vung gươm và cái khoảnh khắc khủng khiếp khi chú nhận ra rằng bộ áo giáp kia rỗng không.
Và rồi, thưa độc giả, khi chú đang đứng trước nhà vua, một ý nghĩ đáng kinh ngạc, tuyệt vời nảy đến với con chuột nhắt. Giả như bộ áp giáp rỗng không vì một lý do nào đó? Giả như nó rỗng không là vì nó đang chờ đợi?
Đợi chú.
“Ngươi biết ta mà,” đó là điều chàng hiệp sĩ trong giấc mơ của chú đã nói.
“Phải,” Despereaux nói to lên trong nỗi kinh ngạc. “Mình có biết anh ta.”
“Ta không nghe thấy ngươi,” nhà vua ngâm nga.
“Mình phải tự làm điều đó,” con chuột nhắt nói. “Mình sẽ là chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng loáng. Không còn cách nào khác. Phải là mình thôi.”
Despereaux quay đi. Chú bỏ lại vị vua đang khóc lóc. Chú đi tìm thầy chỉ.
@by txiuqw4