THẦY CHỈ ĐANG NGỒI trên nóc ống chỉ, đung đưa cái đuôi và ăn một mẩu cần tây.
“Ồ, nhìn này,” lão nói khi trông thấy Despereaux. “Thử nhìn mà xem kìa. Đó là con chuột đã yêu một nàng công chúa của loài người, trở về nguyên vẹn từ ngục tối. Thầy chỉ già sẽ nói rằng ta đã không làm tốt công việc của mình, rằng bởi vì cậu vẫn còn sống, ta hẳn đã thắt sai sợi chỉ. Nhưng không phải vậy. Và làm sao ta biết là không phải vậy ư? Vì sợi chỉ vẫn ở quanh cổ cậu kìa.” Lão gật đầu và cắn một miếng cần tây.
“Cháu cần đoạn còn lại,” Despereaux nói.
“Đoạn còn lại của cái gì? Cổ cậu à?”
“Đoạn chỉ còn lại.”
“Ồ, ta không thể cứ đưa nó cho bất kỳ con chuột già nào được,” thầy chỉ nói. “Họ nói chỉ đỏ là đặc biệt, là linh thiêng; mặc dù ta, chính ta, sau khi bỏ nhiều thời gian ra với nó, thì biết rõ nó là cái gì.”
“Nó là gì vậy?” Despereaux nói.
“Chỉ,” thầy chỉ nói. Lão nhún vai và cắn rộp một miếng cần tây. “Không hơn. Không kém. Nhưng ta giả vờ, anh bạn ạ, ta giả vờ. Mà có thể cho ta hỏi rằng cậu định làm gì với sợi chỉ được không?”
“Cứu công chúa ạ.”
“À, phải, công chúa. Nàng công chúa xinh đẹp. Đó là khởi nguồn của cả câu chuyện này, phải không?”
“Cháu phải cứu nàng. Chẳng có ai ngoài cháu làm việc đó cả.”
“Có vẻ như đó là cách của hầu hết mọi chuyện vậy. Chẳng có ai đi làm những việc thật sự khó chịu ngoại trừ chính mình. Và chính xác là làm thế nào để dùng một ống chỉ mà cứu được công chúa vậy?”
“Một con chuột cống đã bắt nàng mà giấu trong ngục tối, vì thế cháu phải trở lại ngục tối, mà ở đó thì toàn là những lối ngoặt và rẽ và những căn phòng ẩn kín.”
“Như một mê cung,” thầy chỉ nói.
“Phải, như một mê cung. Và cháu phải tìm đường đến chỗ nàng, tới bất kỳ nơi nào giấu nàng, và rồi cháu phải dẫn nàng trở lại nữa, và cách duy nhất để làm điều đó là với sợi chỉ. Gregory lão cai ngục đã thắt một sợi dây thừng quanh cổ chân mình để không bị lạc.” Và khi nói điều này, chú rùng mình, nghĩ đến Gregory và sợi dây thừng bị đứt của lão, đã chết dần chết mòn, mất xác trong bóng tối. “Cháu,” Despereaux nói, “cháu... cháu sẽ dùng sợi chỉ.”
Thầy chỉ gật đầu. “Ta hiểu, ta hiểu,” lão nói. Lão cắn một miếng cần tây trầm tư. “Cậu, anh bạn của ta, đang theo đuổi một sứ mệnh.”
“Cháu không biết đó là gì,” Despereaux nói.
“Cậu không cần phải biết. Cậu chỉ cần thấy bị thôi thúc phải làm điều đó, cái nhiệm vụ bất khả thi, quan trọng trước mắt.”
“Bất khả thi?” Despereaux nói.
“Bất khả thi,” thầy chỉ nói. “Quan trọng.” Lão ngồi nhai cần tây và đăm chiêu nhìn vào đâu đó vượt xa cả Despereaux, và rồi bất ngờ lão nhảy xuống khỏi ống chỉ.
“Ta là ai mà lại đi chắn đường một sứ mệnh chứ?” lão nói. “Lăn nó đi.”
“Cháu lấy nó được ư?”
“Được. Cho sứ mệnh của cậu.”
Despereaux giơ cao hai bàn chân trước chạm vào ống chỉ. Chú đẩy thử một cái về phía trước.
“Cảm ơn ông,” chú nói, nhìn vào mắt thầy chỉ. “Cháu không biết tên ông.”
“Hovis.”
“Cảm ơn ông, Hovis.”
“Còn thứ này nữa. Một thứ thuộc về sợi chỉ.” Hovis đi vào trong góc và trở ra với một cây kim. “Cậu có thể dùng nó làm vật bảo vệ.”
“Như một thanh gươm,” Despereaux nói. “Như là thứ một hiệp sĩ phải có vậy.”
“Phải,” Hovis nói. Lão nghiến đứt một đoạn chỉ và dùng nó để buộc cây kim quanh bụng Despereaux. “Như thế này.”
“Cảm ơn ông, Hovis,” Despereaux nói. Chú tựa vai phải vào ống chỉ và lại đẩy nó về phía trước.
“Chờ đã,” Hovis nói. Lão đứng thẳng lên hai chân sau, đặt bàn chân lên vai Despereaux, và nghiêng gần lại chú. Despereaux ngửi thấy cái mùi sạch sẽ và sắc ngọt của cần tây khi thầy chỉ nghiêng đầu chú, ngoạm lấy sợi chỉ quanh cổ Despereaux với bộ răng sắc nhọn, và kéo mạnh.
“Đó,” Hovis nói, khi mẩu chỉ đứt và rơi xuống đất. “Giờ cậu đã tự do. Cậu thấy đó, cậu sắp xuống ngục tối không phải vì cậu phải xuống. Cậu xuống bởi vì cậu muốn thế.”
“Phải,” Despereaux nói, “vì cháu đang theo đuổi một sứ mệnh.” Cái từ ấy cảm giác thật dễ chịu và thật phù hợp trong miệng chú.
Sứ mệnh.
Hãy nói từ đó lên đi, hỡi độc giả. Hãy nói lên từ “sứ mệnh”. Đó là một từ phi thường, phải không nào? Thật nhỏ bé nhưng cũng đầy ắp kỳ diệu, đầy ắp hy vọng.
“Tạm biệt,” Hovis nói khi Despereaux đẩy ống chỉ ra khỏi cái hốc của thầy chỉ. “Ta chưa bao giờ biết một con chuột nhắt nào thoát được khỏi ngục tối chỉ để lại trở lại nơi ấy. Tạm biệt, anh bạn. Tạm biệt, hỡi con chuột nhắt giữa vô vàn chuột nhắt.”
@by txiuqw4