DÊM ĐÓ DESPEREAUX lăn ống chỉ khỏi cái ổ của thầy chỉ, đi qua vô số những hành lang và tuột xuống ba lần cầu thang.
Hỡi độc giả, cho phép tôi được nói thêm điều này với người: Trung bình một con chuột nhắt sống trong nhà (hay là sống trong lâu đài, nếu người thích nói thế) nặng chừng hơn một lạng.
Despereaux, như người biết rồi đấy, thì chẳng thể gọi là trung bình được. Thực tế, chú bé đến mức chỉ bằng nửa cân nặng của một con chuột trung bình: nửa lạng. Chỉ có thế thôi. Chú chả là gì ngoại trừ nửa lạng chuột hì hục đẩy cái ống chỉ nặng gần bằng mình.
Thật thà mà nói, thưa độc giả, người nghĩ sao về khả năng thành công trước sứ mệnh này của chú ta?
Bằng không. Vô ích. Vô phương.
Trứng ngỗng.
Nhưng người, khi tính toán khả năng thành công của chú ta, phải tính đến cả yếu tố tình yêu của chú đối với công chúa. Tình yêu, như chúng ta đã bàn đến rồi đấy, là một thứ đầy sức mạnh, tuyệt vời, và buồn cười, có khả năng dời cả núi non. Và rất nhiều ống chỉ.
Cho dù với tình yêu và mục đích trong tim mình, Despereaux vẫn rất, rất mệt khi chú tới được trước cánh cửa bếp của lâu đài lúc nửa đêm. Bàn chân run rẩy và những khối cơ giật giật và cái chỗ trước kia là đuôi chú thì cũng giật liên hồi. Vậy mà chú vẫn còn một chặng đường rất, rất dài nữa, vào bếp và xuống nhiều bậc thang trong ngục tối, và rồi, bằng cách nào đó, như thế nào đó, xuyên qua được cái bóng tối ngập ngụa chuột cống... và ồ, thưa độc giả, khi chú dừng lại để nghĩ đến những gì đang chờ mình phía trước, Despereaux chìm trong cảm giác não nề của nỗi tuyệt vọng.
Chú tựa đầu vào ống chỉ, và chú ngửi thấy ở đó mùi cần tây, rồi chú nghĩ tới Hovis và Hovis đã có vẻ tin tưởng vào chú cùng sứ mệnh của chú thế nào. Thế là chú chuột ngẩng đầu lên, sửa vai cho ngay ngắn rồi lại đẩy ống chỉ về phía trước, nơi chú trông thấy, khi đã quá muộn, một ánh sáng bập bùng.
Despereaux lạnh toát người.
Đầu Bếp đang ở trong bếp. Bà nghiêng người xuống cái bếp lò. Bà đang khuấy một thứ gì đó.
Nước sốt phải không? Không.
Món hầm à? Không.
Thứ mà Đầu Bếp đang khuấy chính là... xúp. Xúp đấy, hỡi độc giả! Trong chính lâu đài của nhà vua, đi ngược lại với luật lệ của nhà vua, ngay dưới mũi nhà vua, Đầu Bếp đang nấu món xúp!
Khi chú chuột đứng nhìn, Đầu Bếp đưa cả mặt mình vào giữa đám khói bốc lên từ cái nồi và hít một hơi thật sâu. Bà mỉm một nụ cười vô cùng hạnh phúc, và làn khói bay lượn quanh bà rồi bắt lấy ánh sáng của nến, làm thành một chiếc vương miện trên đầu bà.
Despereaux biết Đầu Bếp cảm thấy ra sao về chuột nhắt trong bếp của mình. Chú nhớ như in lời hướng dẫn của bà đối với Mig về chính chú: Giết nó đi. Con chuột tốt duy nhất là con chuột chết.
Nhưng chú phải đi qua căn bếp của Đầu Bếp để đến được cánh cửa ngục tối. Và chú không còn nhiều thời gian để mà hoang phí nữa. Không còn lâu nữa ánh sáng ban ngày sẽ rạng, cả lâu đài sẽ thức giấc và một con chuột nhắt chẳng còn chút cơ hội nào đẩy được một ống chỉ qua sàn bếp mà không bị ai để ý. Chú sẽ phải lén lút đi qua bà Đầu Bếp ghét chuột này ngay bây giờ.
Và thế là, lấy hết mọi can đảm, Despereaux dựa người vào ống chỉ và đẩy nó lăn qua sàn bếp.
Đầu Bếp quay khỏi chiếc bếp lò và, với một chiếc thìa còn nhỏ nước xúp trong tay và vẻ kinh sợ trên khuôn mặt, quát lên, “Ai đó?”
@by txiuqw4