AI ĐÓ?” Đầu Bếp quát lên lần nữa.
Despereaux đủ thông minh để không hé một lời.
Căn bếp im lìm.
“Hừm hừm,” Đầu Bếp nói. “Không có gì cả. Chả có gì sất. Chỉ là hai cái tai Nellie sợ hãi của ta dọa dẫm ta thôi đây mà. Đúng là một bà ngốc,” bà vừa tự nhủ vừa quay lại bếp lò. “Ngươi đúng là một bà ngốc chỉ sợ bị bắt quả tang nấu xúp.”
Despereaux thụp xuống chỗ ống chỉ và khi chú tựa vào đó, tim thì đập bình bịch, bàn chân thì run lẩy bẩy, một thứ gì đó bé nhỏ mà thật tuyệt vời xuất hiện. Một cơn gió nhẹ nửa đêm lọt vào căn bếp, nhảy múa trên bếp lò và rồi tóm lấy mùi thơm món xúp mà cuộn tròn xoáy tỏa khắp sàn bếp và mang đến trúng cái mũi của chú chuột nhắt.
Despereaux ngửa cổ lên. Chú khụt khịt mũi. Chú lại khụt khịt nữa. Chưa bao giờ trong đời mình chú lại được ngửi thấy một mùi gì đáng yêu, quyến rũ đến thế. Với mỗi cái khụt khịt, chú thấy mình như lớn mạnh thêm lên, dũng cảm thêm lên.
Đầu Bếp cúi sát xuống cái nồi và cho thìa vào, lấy thìa ra, thổi khói rồi đưa lên miệng nhấp và nuốt.
“Hưmmmmm,” bà nói. “Hừm.” Bà lại nhấp một thìa nữa. “Còn thiếu thứ gì đó,” bà nói. “Có lẽ là thêm muối.” Bà để thìa xuống và cầm một cái lọ đựng muối to tướng lên, rắc rắc muối vào trong nồi.
Và Despereaux, cảm thấy mạnh bạo lên nhờ mùi thơm của món xúp, lại bắt đầu công việc đẩy ống chỉ.
“Nhanh chân lên,” chú vừa tự nói với mình, vừa đẩy ống chỉ qua sàn bếp, “làm nhanh lên. Không được suy nghĩ nữa. Chỉ đẩy tới thôi.”
Đầu Bếp quay phắt lại, lọ muối vẫn trong tay, và quát lên, “Ai đi đó?”
Despereaux ngừng đẩy. Chú núp sau ống chỉ khi Đầu Bếp với ngọn nến từ bếp lò và giơ cao lên.
“Hừm hừm,” bà nói.
Ánh nến lại gần hơn, gần hơn nữa.
“Cái gì thế này?”
Luồng sáng hạ xuống ngay đôi tai lớn của Despereaux đang thò ra bên cạnh ống chỉ.
“Ô,” Đầu Bếp nói, “tai của ai thế kia?”
Và luồng sáng từ ngọn nến lúc này rọi lên mặt Despereaux.
“Chuột nhắt,” Đầu Bếp nói. “Một con chuột nhắt trong bếp của ta.”
Despereaux nhắm mắt lại. Chú chuẩn bị đón cái chết của mình.
Chú chờ mãi, thưa độc giả. Và chờ mãi. Và rồi chú nghe thấy tiếng cười to.
Chú mở mắt ra và nhìn lên Đầu Bếp.
“Hô,” Đầu Bếp nói. “Hô hô. Lần đầu tiên trong đời, ta thấy vui mừng khi trông thấy một con chuột nhắt trong bếp của mình.
“Tại sao,” bà hỏi, “tại sao ta lại vui chứ?”
“Hô hô. Bởi vì một con chuột nhắt không phải là quân lính của nhà vua ở đây để trừng phạt ta vì tội nấu xúp. Đấy là lý do tại sao. Bởi vì một con chuột nhắt không phải là quân lính của nhà vua đến đây để bắt ta xuống ngục tối vì tội sở hữu một cái thìa. Hô hô. Một con chuột nhắt. Ta, Đầu Bếp, rất vui được gặp một con chuột nhắt.”
Khuôn mặt của Đầu Bếp đỏ lên và cái bụng của bà rung rinh. “Hô hô,” bà lại nói. “Và chẳng phải là con chuột nhắt nào cũng thế nhé. Một con chuột với cây kim buộc chặt vào hông, một con chuột không đuôi. Chẳng phải là đáng yêu hay sao? Hô hô.” Bà lắc đầu và chùi nước mắt. “Nghe này, chuột nhắt, đây là những thời khắc phi thường. Và vì thế, cần phải giữ gìn chút hòa bình giữa chúng ta. Ta sẽ không hỏi ngươi đang làm gì trong bếp của ta. Và ngươi, ngược lại, cũng sẽ không nói với ai rằng ta đang nấu nướng.”
Bà quay lại bếp lò, đặt cây nến xuống, cầm thìa lên nhúng vào trong nồi xúp rồi lấy nó ra và chép chép miệng.
“Chưa đúng,” bà nói, “vẫn chưa đúng. Vẫn còn thiếu gì đó.”
Despereaux không động đậy. Chú không thể động đậy được. Chú bị nỗi sợ hãi làm tê đi. Chú ngồi bệt trên sàn bếp. Một giọt nước mắt trào ra từ mắt trái chú. Chú đã nghĩ là Đầu Bếp sẽ giết mình.
Thay vào đó, thưa độc giả, bà lại cười vào mặt chú.
Và chú ngỡ ngàng khi nhận ra tiếng cười của bà lại có thể làm chú đau đớn đến thế.
@by txiuqw4