DẦU BẾP KHUẤY NỒI XÚP, thả chiếc thìa xuống rồi giơ cao cây nến và quay nhìn Despereaux.
“Ngươi đang đợi gì chứ?” bà nói. “Đi, đi mau, đi mau. Sẽ chẳng còn cơ hội nào cho một con chuột nhắt thoát khỏi bếp của ta mà lành lặn nữa đâu.”
Mùi thơm của món xúp lại tỏa về phía Despereaux. Chú hếch mũi lên. Râu chú rung rung.
“Phải rồi,” Đầu Bếp nói. “Chính mùi xúp là thứ ngươi đang hít hà đó. Công chúa, dù ngươi có biết hay quan tâm đến hay không, đang mất tích, cầu chúa phù hộ cho cô bé có trái tim nhân hậu. Và những thời khắc này thật tồi tệ. Và khi nó tồi tệ, thì xúp chính là câu trả lời. Chẳng phải nó có mùi thơm của câu trả lời hay sao?”
“Phải,” Despereaux nói. Chú gật đầu.
Đầu Bếp quay lại. Bà đặt nến xuống, cầm thìa lên rồi bắt đầu khuấy. “Ôi,” bà nói, “những ngày đen tối.” Bà lắc đầu. “Còn ta thì đang cợt đùa chính mình. Nấu xúp mà không ai ăn thì còn nghĩa lý gì nữa. Xúp cần được nếm bởi miệng người khác, được hâm nóng bằng một trái tim khác.”
Bà ngừng khuấy. Bà quay nhìn Despereaux.
“Chuột nhắt,” Đầu Bếp nói, “ngươi có muốn nếm ít xúp không?” Và rồi, không đợi câu trả lời, bà lấy một chiếc đĩa nông nhỏ, đổ một ít xúp vào đó và đặt xuống sàn bếp.
“Lại gần đây,” bà nói. “Ta không định làm đau ngươi đâu. Ta thề đấy.”
Despereaux khụt khịt. Món xúp thơm tuyệt vời, thật đáng kinh ngạc. Vẫn canh chừng Đầu Bếp, chú bước ra từ sau ống chỉ và bò tới gần.
“Lại đây nữa đi,” Đầu Bếp nói, “nếm đi.”
Despereaux bước lên chiếc đĩa. Xúp ướt đầy bàn chân chú. Chú cúi đầu xuống món xúp nóng. Chú nhấp một ngụm. Ồ, thật đáng yêu. Tỏi và thịt gà và rau cải xoong, chính là món xúp Đầu Bếp đã nấu vào cái ngày hoàng hậu mất.
“Thế nào?” Đầu Bếp hỏi đầy lo lắng.
“Tuyệt vời,” Despereaux nói.
“Nhiều tỏi quá không?” Đầu Bếp nói, siết chặt đôi bàn tay múp míp.
“Không,” Despereaux nói. “Hoàn hảo.”
Đầu Bếp mỉm cười. “Thấy chưa?” bà nói. “Chẳng có kẻ nào, dù là chuột nhắt hay là người, mà chẳng trở nên tốt đẹp hơn nhờ chút xúp cả.”
Despereaux cúi đầu xuống nhấp tiếp, và Đầu Bếp đứng bên chú mỉm cười, nói, “Chẳng cần thêm chút gì nữa, phải không? Có phải là ngươi bảo thế không? Chuẩn rồi phải không?”
Despereaux gật đầu.
Chú húp xúp xoàm xoạp từng ngụm lớn. Và khi chú bước ra khỏi chiếc đĩa, bốn bàn chân của chú ướt sũng, râu chú nhỏ tong tong còn bụng chú thì no căng.
Đầu Bếp nói với chú, “Chưa đủ đâu, đúng không? Chắc chắn là chưa xong. Ngươi hẳn muốn thêm chút nữa.”
“Tôi không thể,” Despereaux nói. “Tôi không còn thời gian. Tôi đang trên đường xuống ngục tối cứu công chúa.”
“Hô hô.” Đầu Bếp cười phá lên. “Ngươi, một con chuột nhắt, đi cứu công chúa?”
“Phải,” Despereaux nói, “tôi đi thực hiện sứ mệnh.”
“Ồ, vậy thì đừng để ta ngáng đường ngươi.”
Và thế là Đầu Bếp giữ cánh cửa xuống ngục tối mở rộng khi Despereaux lăn ống chỉ qua. “Chúc may mắn,” bà nói với chú. “Hô hô, chúc ngươi may mắn cứu được công chúa.”
Bà đóng cánh cửa lại sau lưng mình, tựa vào đó mà lắc đầu. “Và nếu đó chẳng phải là dấu hiệu cho những ngày kỳ cục này,” bà tự nói với mình, “thì ta chẳng biết nó là gì nữa. Ta. Đầu Bếp. Cho một con chuột ăn xúp và chúc nó may mắn trên đường đi cứu công chúa. Ôi trời ôi. Thực là chuỗi ngày kỳ cục.”
@by txiuqw4