DESPEREAUX ĐỨNG TRÊN bậc thang cao nhất của hầm ngục và nhìn lom lom vào cái bóng tối đang chờ đợi chú phía dưới.
“Ôi,” chú nói, “ôi trời ôi.”
Chú đã quên mất bóng tối hầm ngục có thể tối đến mức nào rồi. Và chú cũng đã quên mất cái mùi khủng khiếp của nó, cái mùi hôi thối của chuột cống, thứ mùi của nỗi khốn khổ.
Nhưng trái tim chú tràn ngập tình yêu dành cho công chúa, bụng chú đầy món xúp của Đầu Bếp nên Despereaux cảm thấy can đảm và mạnh mẽ. Thế là chú bắt đầu, ngay lập tức và không chút tuyệt vọng, cái công việc nặng nhọc là vần ống chỉ xuống những bậc thang hẹp của ngục tối.
Xuống, xuống mãi, xuống mãi, Despereaux Tilling và ống chỉ cứ đi. Chậm, thật thật chậm, cả hai lần xuống. Và đoạn đường thì tối, tối, tối om.
“Ta sẽ tự kể cho mình một câu chuyện,” Despereaux nói. “Ta sẽ khơi chút ánh sáng. Để xem nào. Nó bắt đầu thế này: Ngày xửa ngày xưa. Phải rồi. Ngày xửa ngày xưa, có một con chuột nhắt rất, rất bé. Bé một cách kỳ lạ. Và có một nàng công chúa người thật xinh đẹp tên là Hạt Đậu. Và chuyện xảy ra rằng con chuột này chính là kẻ được số phận lựa chọn để phục tùng nàng công chúa, để tôn thờ nàng, và để cứu nàng khỏi bóng tối của hầm ngục khủng khiếp.”
Câu chuyện này làm Despereaux hào hứng lên đáng kể. Đôi mắt chú dần quen với bóng tối, và chú lần xuống bậc thang nhanh hơn, chắc chắn hơn, thủ thỉ với chính mình câu chuyện về một con chuột cống xảo quyệt và một cô hầu gái béo và một nàng công chúa xinh đẹp và một con chuột nhắt dũng cảm và một ít xúp và một ống chỉ đỏ. Thực ra, đó là một câu chuyện rất giống với câu chuyện người đang đọc đây, và việc kể câu chuyện này mang lại cho Despereaux sức mạnh.
Chú đẩy ống chỉ với nỗi hứng khởi ngập tràn. Và ống chỉ, có lẽ do quá hào hứng được bắt đầu nhiệm vụ cao cả là giúp đỡ cho cuộc giải cứu một nàng công chúa, đã nhảy thoắt về phía trước, rời khỏi con chuột nhắt và một mình lăn tuột xuống bậc thang ngục tối.
“Không,” Despereaux kêu to, “không, không, không!” Chú thoắt chạy nhanh như gió, đuổi theo ống chỉ xuyên đi trong bóng tối.
Nhưng ống chỉ đã bắt đầu lăn trước. Và nó nhanh hơn. Nó bay xuống những bậc thang ngục tối, bỏ xa Despereaux phía sau. Khi đã tới hết chân bậc thang, nó cứ lăn mãi lăn mãi cho tới khi, cuối cùng, thật lười biếng, nó dừng ngay trước móng vuốt xương xẩu của một con chuột cống.
“Chúng ta có gì thế này?” con chuột cống một mắt nói với ống chỉ.
“Ta sẽ nói cho ngươi biết chúng ta có thứ gì,” Botticelli Remorso nói, tự trả lời câu hỏi của chính mình. “Chúng ta có chỉ đỏ. Thật vui mừng biết bao. Chỉ đỏ có một nghĩa duy nhất đối với chuột cống.”
Hắn hếch mũi lên. Hắn khụt khịt. Hắn khụt khịt lần nữa. “Ta ngửi thấy... có thể nào như thế chứ? Phải rồi, chính xác là như thế. Xúp. Kỳ lạ làm sao.” Hắn khụt khịt vài cái nữa. “Và ta ngửi thấy mùi nước mắt. Nước mắt con người. Thật vui quá. Và ta cũng phát hiện ra cái mùi” - hắn hếch mũi lên thật cao và hít một hơi - “của bột mì và dầu ăn. Ôi trời ôi, thật là một kho hương vị. Nhưng dưới tất cả những mùi đó, ta thấy gì nào? Máu chuột nhắt. Không thể nhầm được, máu chuột nhắt, phải. Ha ha ha! Chính xác! Chuột nhắt.”
Botticelli nhìn xuống ống chỉ đỏ và mỉm cười. Hắn đẩy khẽ ống chỉ bằng một chân.
“Chỉ đỏ. Phải. Chính xác. Chính khi ngươi nghĩ rằng cuộc sống dưới ngục không thể nào còn tối đẹp hơn được nữa, là khi một con chuột nhắt xuất hiện.”
@by txiuqw4