DESPEREAUX ĐỨNG RUN như cầy sấy trên bậc thang. Ống chỉ gần như chắc chắn là đã mất. Chú không thể nghe thấy nó. Chú không thể nhìn thấy nó. Lẽ ra chú phải buộc nó vào người mình khi có cơ hội. Nhưng giờ thì đã muộn.
Hoàn cảnh tồi tệ của Despereaux chợt trở nên thật rõ ràng với chú. Chú là một con chuột nhắt nặng nửa lạng một mình trong hầm ngục mê cung tối om đầy những chuột cống. Chú chẳng có gì ngoài một cây kim khâu để tự vệ. Chú phải tìm một nàng công chúa. Và chú phải cứu nàng một khi đã tìm thấy nàng.
“Không thể được,” chú nói với bóng tối. “Ta không thể làm được.”
Chú đứng lặng. “Ta sẽ quay lại,” chú nói. Nhưng chú không nhúc nhích. “Ta phải quay lại.” Chú lùi lại một bước. “Nhưng ta không thể quay lại được. Ta không có sự lựa chọn nào cả. Ta không có lựa chọn.”
Chú bước một bước lên phía trước. Và rồi một bước nữa.
“Không còn lựa chọn nữa,” tim chú đập thình thịch khi chú bước xuống những bậc thang, “không còn lựa chọn, không còn lựa chọn, không còn lựa chọn.”
Dưới chân cầu thang, con chuột cống Botticelli ngồi đợi, và khi Despereaux bước từ bậc thang cuối cùng xuống nền ngục tối, Botticelli gọi to lên như thể chú là một người bạn lâu ngày không gặp. “A,” Botticelli nói, “đây rồi. Chính xác. Ta vẫn đang chờ chú mày đây.”
Despereaux nhìn thấy hình dáng đen sẫm của một con chuột cống, thứ khiến chú sợ hãi và âu lo canh chừng bấy lâu nay, cuối cùng đã bước ra khỏi khoảng tối mờ và tới chào đón chú.
“Xin chào mừng, chào mừng,” Botticelli nói.
Despereaux đặt một bàn chân lên cây kim.
“À,” Botticelli nói, “chú mày có trang bị vũ khí. Thật đáng mê làm sao.” Hắn giơ hai bàn chân lên cao. “Ta đầu hàng. Ồ phải, chắc chắn rồi, chính xác rồi, ta đầu hàng!”
“Tôi...,” Despereaux nói.
“Phải,” Botticelli nói. “Chú mày.” Hắn cầm lấy chiếc mặt dây chuyền trên cổ mình. Hắn bắt đầu vung qua qua lại lại. “Xin mời, tiếp tục đi.”
“Tôi không muốn làm đau ông,” Despereaux nói. “Tôi chỉ cần vượt qua chỗ ông thôi. Tôi... tôi đang theo đuổi một sứ mệnh.”
“Thật ư?” Botticelli nói. “Thật phi thường. Một con chuột nhắt theo đuổi một sứ mệnh.” Qua rồi lại, qua rồi lại, chiếc mặt dây chuyền đu đưa. “Sứ mệnh gì thế?”
“Sứ mệnh giải cứu công chúa.”
“Công chúa,” Botticelli nói, “công chúa, công chúa. Những ngày này tất cả có vẻ như đều xoay quanh công chúa. Quân lính của nhà vua xuống đây tìm cô ta, chú mày biết đấy. Họ chẳng thấy. Cái đấy thì hẳn nhiên rồi. Nhưng giờ một con chuột nhắt lại tới. Và nó có sứ mệnh giải cứu công chúa.”
“Đúng,” Despereaux nói. Chú bước một bước sang bên trái Botticelli.
“Thật hấp dẫn làm sao,” Botticelli nói. Hắn lười biếng bước một bước sang bên phải, chặn đường Despereaux. “Sao phải vội chứ, anh bạn nhỏ?”
“Bởi vì,” Despereaux nói, “tôi phải...”
“Phải. Phải. Chú mày phải cứu công chúa. Chính xác. Nhưng trước khi chú mày cứu cô ta, chú mày phải tìm được cô ta đã chứ. Có phải không nào?”
“Đúng,” Despereaux nói.
“Nếu như,” Botticelli nói, “nếu như ta nói với chú mày rằng ta biết chính xác chỗ của công chúa thì sao? Nếu như ta nói với chú mày rằng ta có thể đưa chú mày đến thẳng chỗ cô ta thì sao?”
“Ưmmm,” Despereaux nói. Giọng của chú run run. Bàn chân đặt trên cây kim run run. “Tại sao ông lại làm thế?”
“Sao ta lại làm thế à? Sao ta lại giúp chú mày à? Còn sao nữa... để làm tròn phận sự. Để hoàn thành nghĩa vụ của ta đối với loài người. Để góp phần vào cuộc giải cứu một nàng công chúa.”
“Nhưng ông là một...”
“Một con chuột cống chứ gì,” Botticelli tiếp lời. “Phải, ta là một con chuột cống. Và ta thấy qua cái run-run-run-rẩy của chú mày rằng những lời đồn đại bị thổi phồng một cách quá đáng về bản chất độc ác của bọn ta đã bay đến đôi tai quá khổ của chú mày rồi.”
“Đúng,” Despereaux nói.
“Nếu như,” Botticelli nói, đu đưa chiếc mặt dây chuyền, “nếu như chú mày cho phép ta được phụ giúp, thì chú mày đã làm ơn làm phước cho ta lắm lắm. Ta không chỉ làm được một việc tốt cho chú mày và nàng công chúa của chú mày, mà hành động của ta sẽ còn giúp rũ bỏ câu chuyện hoang đường kinh khủng về sự độc ác có vẻ như đã bám rịt lấy chuột cống ở khắp mọi nơi. Chú mày sẽ cho ta giúp chứ? Chú mày cho ta được giúp chính ta và đồng loại của ta chứ?”
Này độc giả, đấy có phải là một trò bịp không?
Tất nhiên là phải rồi!
Botticelli chẳng muốn phụng sự gì cả. Còn lâu mới có chuyện đó. Người biết Botticelli muốn gì rồi đấy. Hắn muốn tất cả phải khốn khổ. Đặc biệt, hắn muốn chú chuột nhắt bé nhỏ này phải khốn khổ. Cách nào hay nhất để làm thế đây?
Còn sao nữa, mang chú ta đến thẳng tới thứ chú ta muốn. Công chúa. Cho chú ta trông thấy thứ trái tim chú ta khao khát, và rồi, chỉ đúng vào lúc ấy, đối mặt với thứ chú ta đem lòng yêu, Despereaux sẽ phải chết. Và sau tất cả mọi chuyện đó, thì một con chuột nhắt sẽ thật thơm ngon biết mấy... ướp với hy vọng và nước mắt và bột mì và dầu ăn cùng tình yêu bị ngăn trở!
“Tên ta là Botticelli Remorso, anh bạn nhỏ ạ. Và chú mày có thể tin tưởng ở ta. Chú mày phải tin ta. Chú mày cho ta biết tên chứ?”
“Despreaux. Despereaux Tilling.”
“Despereaux Tilling, bỏ chân ra khỏi vũ khí của chú mày thôi. Đi cùng ta nào.”
Despereaux nhìn hắn chằm chằm.
“Đi, đi nào,” Botticelli nói, “thả chân khỏi cây kim đi. Nắm lấy đuôi ta. Ta sẽ dẫn chú mày tới chỗ công chúa của chú mày. Ta hứa đấy.”
Lời hứa của một con chuột cống, hỡi độc giả, theo những gì người đã biết, đáng giá bao nhiêu nào?
Phải rồi.
Zero. Bằng không. Vô giá trị. Trứng ngỗng.
Nhưng ta cũng phải hỏi người câu này nữa. Còn có gì để cho Despereaux có thể níu vào nữa chứ?
Người lại đúng nữa rồi.
Chẳng gì cả.
Và thế là chú chuột nhắt vươn chân ra. Chú nắm lấy đuôi con chuột cống.
@by txiuqw4