Buổi họp báo ngày hôm sau, truyền thông của Đông Ngải Quốc đều có nhận xét riêng về sự kiện trùng hôn của Đông Đình Phong, lúc trước đủ loại chỉ trích, hôm nay đều hóa thành đồng tình với Hàn Tịnh, khiển trách với người giật dây - hình tượng của Đông Đình Phong, vì vậy tự nhiên mà được cứu vãn.
Đương nhiên cũng có người cho rằng: Hệ thống đăng ký hôn nhân của chính phủ xuất hiện trục trặc, có thể là Đông gia ở phía sau lưng dỡ trò.
Càng có người cho rằng sự thật chuyện này, nên mời những người bị hại khi hệ thống bị trực trặc để chứng minh.
Còn có người nói rằng: Thân là người được Hoắc TRường An tiến cữ lại bị gièm pha, thân lo chưa xong, tuyết đối không có khả năng nhúng tay vào chuyện này.
Thông qua đủ loại suy luận, người trong nước khá tin tưởng nhân phẩm Bộ Trưởng bộ nội vụ, hoạt động nội vụ cho biết đó không phải là sự thật.
Phong ba gièm pha của Đông Đình Phong cứ như vậy là giải quyết xong.
Có người vui mừng, có người phiền muộn.
Với Cố Tĩnh mà nói, đây là chuyện bất ngờ.
Cũng đúng, chuyện này, là do ông ta đưa ra ngoài mà, vì muốn Đông Đình Phong cút ra khỏi vị trí tuyển cử.
Ông ta vốn nghĩ rằng, đợi khi người dự bị được đưa ra ngoài ánh sang, thì nhất định danh dự của Đông Đình Phong sẽ bị hủy hết, còn có thể phải bị ở tù, càng không có thời gian tham gia thi cử, còn cái hôn lễ được chuẩn bị tỉ mĩ, nhất định cũng thất bại.
Ai biết được, hắn có thể đơn giản giải quyết cái phiền toái này như vậy.
Theo ông điều tra biết được: Đông Đình Phong và Hàn Tịnh thật đúng là sáu năm trước có chuẩn bị ly hôn, có tài liệu ở Ba Thành, xác thực. Chẳng qua là năm đó khi tiến hành chuyện này rất bí mật, nhân viên công tác cũng đã về hưu. Theo vị nhân viên đó cho biết, lúc ấy người xử lý tên là Trang Văn.
Trang Văn này từng là trợ lý của Đông Đình Phong, về sau bởi vì sự cố giao thông mà chết, vì thế Đông Đình Phong đích thân lo tang sự.
Nghe nói, người tên Trang Văn đó liên tục khiến cô ngậm miệng không nói, đừng nói chuyện này với bất cứ người nào biết, một khi tin ly hôn bị lộ, thì thị trường chứng khoáng của tập đoàn Vạn Thế sẽ bị giảm mạnh, đây không phải là chuyện đùa.
Sau đó, quả thật cô không có nói chuyện này với bất cứ ai.
Đối với chuyện này đã tiến hành rất bí mật.
Hai ngày sau, cô về hưu.
Về sau cũng không có nghe gì nữa.
Cố Tĩnh vẫn cho người điều tra mới phát hiện, Đông Đình Phong hình như không biết hắn và Hàn Tịnh đã ly hôn, cho nên mới trong một tháng đó thông qua Thần Huống trình báo Hàn Tịnh chết, rồi sau lấy được giấy chứng minh đã chết, mặt khác đã tiến hành đăng ký kết hôn. Vì vậy hệ thống mới xuất hiện ghi chú vợ trước đã chết.
Đồng thời, bởi vì số liệu chuyển nhượng của hắn có vấn đề, do vậy nên số liệu trong hệ thống không có đổi mới. Vì vậy liền xuất hiện hai tình huống: bên trong hệ thống Ba Thành, hắn và Hàn Tịnh có quan hệ vợ chồng, trong hệ thống ở Châu Úc thì xuất hiện tên Đông Đình Phong và Ninh Mẫn đăng ký kết hôn.
Sau đó, nhân viên kỹ thuật giải mã hệ thống Ba Thành thì thấy một loại virus hiếm thấy, số liệu cuối cùng được đổi, trong hồ sơ tư liệu được hệ thống tiếp nhận sáu năm trước, .. cái này trong buổi họp báo có ba loại tình huống khác nhau.
Mà đây cũng là chuyện Cố Tĩnh khó hiểu nhất.
Cái này cũng không có bất ngờ.
Ông cho rằng đây là một âm mưu được dự tính trước.
Cuối cùng là người nào ở trong tối giúp đỡ Đông Đình Phong đây?
Đúng, ông cho rằng, là có người giúp hắn, cái này từ Qúy Như Thương sắp chết bị cắn ngược lại có thể thấy được nó cùng một phía—
Có người không muốn Hoắc Khải Hàng trở thành đối thủ cạnh tranh của Đông Đình Phong, muốn trợ giúp Đông Đình Phong bộc lộ tài năng.
Nhìn chung toàn bộ Đông Ngải, người có năng lực như vậy, thật đúng là chưa thấy được ai.
Tóm lại, bất kể như thế nào, Đông Đình Phong rất thành công, trong lúc nguy cấp chuyển bại thành thắng, điều này khiến ông rất buồn bực.
Về chuyện Hoắc Khải Hàng hút thuốc phiện chơi gái, cùng với chuyện cựu Thủ Tướng phu nhân và Mạc Thần Chi thông đồng gian dâm, cướp máy bay, tiến hành các hành động khủng bố bị đưa ra ngoài ánh sáng, người kế nhiệm Hoắc gia không còn một chỗ trống.
10 giờ sáng ngày 3 tháng 6, sau khi bổ sung bỏ phiếu tuyển cử, Đông Đình Phong chiếm lấy toàn bộ hai trăm phiếu với chín mươi chín phiếu, chênh lệch rất lớn, hoàn toàn thắng lợi, có tư cách tham gia ứng tuyển.
Sau khi kết quả này được nêu lên, Cố Tĩnh cũng không thấy ngoài ý muốn.
Tình hình phát triển cho đến bây giờ, ông cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này thôi.
Nhưng tương lại tổng tuyển cử, bất cứ giá nào ông cũng không thể để cho cái tên nhóc này có cơ hội đoạt được vị trí thủ tướng.
Sau lần bỏ phiếu ở Quỳnh Thành, người được bỏ phiếu không cần dự họp, sau đó đại hội bỏ phiếu tan họp, Đông viên ở phía xa, Đông Đình Phong nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng.
Lúc đó, mặt trời ấm áp, trời không mây.
Đông Đình Phong mặc một bộ Tây phục màu trắng, đứng ở trước một biển hoa. Hôm nay hắn không có đi làm, định cùng bà xã chụp ảnh cưới.
Nghe nói kết quả, hắn chỉ bình tĩnh xã giao vài câu cùng mấy quan viên.
Hắn cũng không có mừng rỡ.
Gặp chuyện, vinh nhục không sợ hãi, đó là bản năng của hắn.
Hắn luôn giấu đi tâm tình để người khác không hiểu nổi.
Cúp điện thoại, hắn ngước đầu nhìn mặt trời, hơi cười.
Với hắn mà nói, có thể lấy được Ninh Mẫn mới là chuyện vui sướng nhất trong đời hắn.
Về chuyện tuyển cử, được chọn, là dệt gấm thêu hoa, không được cũng không cần oán trách trời đất.
Hôm nay Đông viên rất đẹp, thích hợp để bọn họ chụp ảnh cưới, vài ngày trước hắn cho người trang trí Đông viên lại đặc biệt ấm áp, sắc xuân. Bồn hoa khắp nơi, hoa tươi nở rộ, một mảnh sắc hoa lộng lẫy, ở dưới ánh mặt trời, đều xinh đẹp giống như đặt mình trong ảo cảnh.
Hôm nay Đông Kỳ mặc một bộ âu phục nhỏ, Vãn Vãn mặc một bộ lễ phục màu đỏ, hai đứa nhỏ, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, đáng yếu vô cùng.
Đặc biệt là nhiếp ảnh khi đến, nhịn không được chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh, vẫn không ngừng nói: Anh ta cho tới bây giờ chưa từng thấy hai bé sinh đôi nào xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Đông Đình Phong ở bên cạnh nhìn, càng nhìn càng đắc ý, cái này đều là kiệt tác của hắn mà, không xinh đẹp, đó mới là lạ á...
Thuận tiện hắn cũng chụp chung với hai đứa nhỏ, đùa vui chết đi được.
Một giờ sau, cô dâu trong trang phục lộng lẫy giẫm lên cỏ xanh, đeo một chiếc vòng cổ chói sáng, cầm làn váy tươi cười, chậm rãi bước đến.
Áo cưới trắng như tuyết, là chính ta Simy tự mình thiết kế đấy, khâu đầy kim cương, thân váy thật to, phụ trợ cho vòng eo tinh tế, làn váy thật dài kéo lên sàn nhà, dài chừng 3 mét, trải dài ra sau, lộ ra sự cao quý, xa hoa.. kim cương dưới ánh nắng mặt trời lòe lòe tỏa sáng mê người.
Cổ áo hơi sâu, da thịt lộ ra trắng như tuyết, một dây trang sức thủy tinh giống như ngọn lửa, chiếu rọi trên xương quai xanh của cô đặc biệt gợi cảm, thật đẹp.
Gương mặt xinh xắn, được đánh nhẹ một lớp phấn, khiến cô xinh đẹp động lòng người, vẻ bề ngoài hoàn mỹ, nhẹ nhàng tươi cười, có thể khiến hoa thơm cỏ lạ biến sắc...
Hắn ngơ ngác nhìn đến choáng váng.
Đây chính là người vợ đã định là tính mạng kiếp này của hắn.
Hắn biết rõ, khi cô ăn mặc tỉ mĩ, hẳn là rất xinh đẹp.
Áo cưới đẹp, bộ dáng đẹp hơn, hai cái đẹp hòa lẫn nhau, chỉ một từ xinh đẹp khó có thể diễn tả hết.
Chị họ Simy ở bên cạnh đỡ Ninh Mẫn, cười cười, quơ quơ tay ở trước mặt hắn, hỏi:
“Đẹp không?”
“Người phụ nữ của em, nếu không đẹp mới là lạ!”
Hắn hoàn hồn, cười một tiếng, bước lên nắm tay cô dâu, quan sát kỹ càng, người phụ nữ đang yêu kiều liếc nhìn hắn, đều phong tình vạn chủng, dưới ánh mặt trời càng như muốn đoạt luôn hồn phách của người ta.
Trong nháy mắt Simy cười nhìn NInh Mẫn: “Có phát hiện người đàn ông của em có khi quá tự tin hay không, một đập nó một trận quá! Aizz nè, em dâu, có cơ hội em hãy áp chế lòng hăng hái của nó một chút...”
Đông Đình Phong cười, tức giận ôm bà xã vào trong ngực:
“Đừng truyền thụ tư tưởng không tốt cho bà xã của em.. châm ngòi ly gián vợ chồng ân ái là không có đạo đức đó biết không...”
Simy khẽ cười, nhìn người nam nhân này đang giúp đỡ Ninh Mẫn sữa vải mỏng trên đầu, cẩn thận như vậy, thật sự ít thấy nha, nhẹ nhàng nói:
“Từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy em khẩn trương vì một người phụ nữ nha. Nhớ khi còn bé, có một đám ôm thư tình, thổ lộ với em, nếu thấy tình cảnh em thèm nhỏ dãi với người đẹp như vậy, chắc đau lòng đến chết quá.. A Ninh, em không biết đâu, khi nó mười sáu tuổi, thì có vài cô bé mê đắm nó mà cố ý chạy tới tận cửa, còn có người can đảm đến trước mặt Đông gia gia cầu hôn đó.. Người này đến người khác chạy tới, thổ lộ không thành, dứt khoát trực tiếp muốn nhảy lầu đó, náo đến tình hình cũng lớn ghê.. Cảnh sát đều xuất động, cha mẹ người ta thiếu chút nữa quỳ xuống cầu nó luôn chứ..”
“Khụ, khụ... dừng lại, dừng lại, đều là chuyện cóc nhái, ẻnh ương không à...”
Đông Đình Phong có chút mất tự nhiên.
“Ơ, ngược lại nghe rất thú vị, chuyện đó về sau như thế nào?”
Ninh Mẫn nghe mấy chuyện xấu ấy, vẫn rất trông mong nha.
“Sau thế nào hả..”
“Chớ có về sau, bà cô ơi, chị đến đây là cố ý muốn phá đám hả? Bà xã, đừng để ý tới chị gái và em gái xấu xa này, đi, đi đến bên hồ, bên đó cảnh sắc đẹp hơn. Chụp ảnh khẳng định không tệ! Nhanh lên, nếu không chụp, hôm nay sẽ không xong đâu..”
Ninh Mẫn yếu ớt cười như hoa, người đàn ông của cô, xuất sắc như thế, được nhiều người con gái cạnh tranh dành giật như vậy, nghĩ lại cũng không thấy kỳ lạ, nhìn đi, tây phục màu trắng, lộ ra khí chất đẹp trai, hai con ngươi khi mỉm cười đều thấy được tình nồng mật ý trong đó, khiến cho người ta không dời mắt được.
Cô đưa tay vòng qua cánh tay hắn, tay còn lại nắm lấy đuôi váy thật dài kéo đi.
Sau lưng, Simy cũng không có đi theo, nhìn hai người này, đi trong hoa viên, xinh đẹp như mộng như ảo.
Người đàn ông ưu tú nhất Đông gia, cuối cùng cũng tìm được tình yêu của kiếp này, sao mà không quý trọng được.
Người đàn ông Đông gia, đều có tiếng là chung tình, người phụ nữ tên Ninh Mẫn này thật là có phúc...
Đột nhiên cô cảm thấy cô đơn, nghĩ đến hắn, trong lòng không hiểu sao có chút chua sót..
Có chút tình yêu, khi bỏ lỡ, liền là cả đời.
Đã từng, cũng có một người đàn ông cưng chiều cô như bảo vật, chỉ là lúc ấy, trời sinh tính phản nghịch nên cô không có quý trọng, về sau, người đàn ông kia cưới người khác, sinh được một người con gái xinh đẹp.
Hai người đã từng quen thuộc đến cỡ nào, giờ đây đã thành người xa lạ.
Cô không khỏi yếu ớt thở dài một tiếng:
Hôm nay Ninh Mẫn mặc chiếc áo cưới này chính là chiếc áo cô vì chình mình mà làm, chẳng qua khi trở về nước cô mới biết được, đời này chỉ sợ cô đã không có cô hội mặc..
ảnh chụp cô dâu vô cùng hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhà nhiếp ảnh nói, anh ta chụp ảnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chụp một đôi trai tài gái sắc hoàn mỹ như vậy.
Áo cưới cô dâu màu trắng thuần khiết, ngượng ngùng càng nổi bật hơn, tây phục màu trắng của chú rễ dưới ánh nắng mặt trời cúng hiển lộ ra khí chất anh tuấn ra bên ngoài.
Bọn họ tươi cười sáng lạn, ánh mắt thâm tình, ảnh chụp ra rất tự nhiên, từng cử chỉ đều vừa đúng..
Đặc biệt là cảnh cúi đầu hôn môi kia, bởi vì cô dâu không có thói quen trước mặt người khác thể hiện loại thân mật như vậy, nên giữa lông mày đã có chút thẹn thùng, bởi vì dính tới góc độ chụp, hành động như vậy hết sức xinh đẹp.
Trang phục dân tộc màu đỏ lửa, khiến cô dâu dí dỏm giảo hoạt, cùng với chú rể ổn trọng và khí phách phát huy vô cùng tốt.
Bộ lễ phục màu tím, phác họa cô dâu là một người quyến rũ, cùng với chú rể anh khí dưới ánh mặt trời..
Bộ quần áo học sinh ngây thơ, như trở lại thời học sinh của đôi trai gái, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, sức sống nhiệt tình sôi nổi, thiếu nữ có chút thuần thiết ngây thơ, chú rễ có chút lạnh lùng bá đạo, sôi nổi được in lên tấm ảnh.
..
Một bộ một bộ lễ phục, bày ra rất nhiều gương mặt, tinh thần khác nhau, con trai bảo bối của bọn họ thỉnh thoảng đến sắm vai, khiến hình ảnh ấm ấp của một nhà bốn người vô cùng vui vẻ.
Chụp ảnh cưới, ở mức độ nào đó mà nói, là một chuyện rất mệt mỏi, cực khổ, tạo dáng quá mệt, cười muốn cứng quai hàm, rất khó chụp được ảnh tự nhiên.
Bọn họ không giống nhau, quần áo đổi một bộ rồi một bộ, giống như đang diễn kịch xưa, không, càng giống như cuộc hẹn, không cần nhiếp ảnh nào chỉ huy, chỉ cần nhiếp ảnh gia đi theo bước chân của bọn họ, là có thể chụp được những cảnh khiến người ta vừa lòng rồi.
Yêu, tất cả đều không nói nên lời.
Nhất là sau khi hai thiên sứ kia tham gia, bầu không khí sẽ trở nên càng thân thiện, trên mặt mổi người đều là nụ cười sáng lạn, phần thân mật khăng khít kia, lây nhiễm tới nhiếp ảnh gia, khi chụp ảnh ra vô cùng có cảm giác mộc mạc.
Cả ngày, hắn cảm giác được quá vội vàng.
Buổi tối lúc kết thúc công việc, nhiếp ảnh gia nói: “Chụp ảnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên, chụp đến không muốn dừng lại đó.”
Đông Đình Phong mỉm cười, nói một tiếng vất vả.
Nhiếp ảnh gia nói: “Có mấy tấm đặc biệt xinh đẹp, tôi có thể giữ lại một tấm hay không, đi tham gia giải thi đấu chụp ảnh?”
Đông Đình Phong lắc đầu: “Không được. Xin thực hiện đúng điều khoản tôi và na ký kết. Vấn đề tiền, tôi cố gắng thỏa mãn yêu cầu của anh.”
Nhiếp ảnh gia nói: “Tiền không là vấn đề. Chỉ là tôi rất ít khi chụp được ảnh xuất sắc như vậy, nếu có thể đi dự thi, đó là vinh dự dùng tiền cũng không mua được..”
Đông Đình Phong vẫn lắc đầu: “Bà xã của tôi xinh đẹp, chỉ có thể thuộc về tôi.”
Nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc, gật đầu.
Ninh Mẫn ở bên cạnh, chẳng qua là mỉm cười.
Tối hôm đó, cô ngủ rất ngon rất say, không, chỉ cần có anh, cô luôn có giấc ngủ bình yên ngọt ngào, chẳng qua tới hừng đông, đột nhiên cô từ trong mộng mạnh mẽ bừng tĩnh, trong bóng tối dày đặc, cô há miệng hít thở, lòng vẫn còn sợ.
“Gặp ác mộng sao?”
Đèn ở đầu giường được bật lên, Đông Đình Phong nghe cô sợ hãi kêu lên mà giật mình.
Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
Cô khẽ tựa vào trong ngực của hắn:
“Ừm.”
“Không sợ.”
Hắn ôm chặt cô, hôn nhẹ.
“Ừm.”
Hai người ôm nhau ngồi một hồi, không nói lời nào, tình cảm chân thành dịu dàng vẫn chớp động trong đôi mắt.
“Đã năm giờ sáng rồi ! Muốn nhìn mặt trời mọc không?”
Đột nhiên hắn hỏi.
Cô gật đầu.
“Muốn.”
Hai người rời giường, đều khoác áo ngủ, tay trong tay đi ra cửa phòng, đi vào phòng khách phía mặt trời mọc, bên kia có cái cửa sổ sát đất.
Đông Đình Phong kéo màn rèm xuống, nhìn màu xám bạc ở chân trời, mơ hồ có ánh sáng rực rỡ muốn dâng lên.
Bọn họ ôm nhau đứng ở đó, nhìn xem, thỉnh thoảng, anh nhìn em cười, em nhìn anh cười, nhưng không nói câu nào.
“Nói xem, khi nãy em mơ thấy gì? Mà dọa em đến vậy...”
Hắn tùy ý hỏi.
“À, cũng không có gì!”
Cô im lặng nhìn về phía mặt trời mọc, ngẩng đầu, tùy ý trả lời, lập tức thở dài một tiếng:
“Chẳng qua là em cảm thấy cuộc sống bây giờ, rất hạnh phúc khiến người ta cảm giác không chân thực- có một người chồng đẹp trai như vậy, có hai đứa con chọc người chết không đền mạng, có một ngôi nhà xinh đẹp như vậy...”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
Hắn hôn nhẹ lên trán cô:
“Về sau cuộc sống của chúng ta sẽ như vậy? Em không thích sao?”
Cô lại dựa sát vào ngực hắn.
“Em chính là sợ, có một ngày ông trời thấy khó chịu, sẽ lấy lại toàn bộ.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Aaaaaaaaa..”
Khuôn mặt bị ngắt một cái.
Cô bỗng nở nụ cười, dí dỏm nháy nháy mắt, đánh hắn một cái:
“Anh nghĩ em là con gái anh sao? Động một chút là bóp nhéo mặt của em, đáng ghét.”
“Anh xem em như trân bảo mà yêu quý nâng niu, nuôi em cũng giống như nuôi con gái..’”
Hắn vừa nói vừa nhéo lại chỗ khi nãy, lại hôn một cái.
Mắt của cô, lập tức cười cong lên, người đàn ông này, bây giờ dỗ ngon dỗ ngọt nói càng thuận miệng rồi.
“Cười thành nhưu vậy để làm gì đây? Câu dẫn anh har~~.. Àizz, đừng có câu dẫn anh, bà xã, sức chống cự của anh càng ngày càng kém nha...”
Bởi vì nụ cười của cô, bây giờ càng đẹp rồi, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều vô cùng quyến rũ..
“Không cho phép cười, cười nữa, anh liền hôn...ưm..”
Cô hôn trước rồi.
Người đẹp dâng tới cửa, tất nhiên phải hưởng thụ rồi.
Một nụ hôn, một hồi triền miên,
Sáng sớm, luồng ánh sáng thứ nhất chiếu vào, từ phía Đông tảng sáng ra, chiếu lên trên người bọn họ..
Một khắc này, bọn họ như một bức tranh, có tiêu đề là:
Hạnh phúc!
Ngày chụp ảnh cưới hôm nay, có người luống cuống, phẫn nộ, hung hăng đập vỡ cái Tivi Lcd 50 tấc...
Tiếng thét chói tai trong phòng không thể ngăn chặn vang vọng trở lại...
Hai người làm chạy lên lầu, thấy người con gái hai người chăm sóc, giờ khắc này, hai mắt như bắn ra ánh sáng hung hăng, hai tay nắm chặt, y hệt như bộ dáng liều mạng.
Các cô bước lên hỏi, lại bị cô ta lấy ly chọi về phía các cô:
“Đi tìm Lữ Oánh về cho tôi, đi tìm Lữ Oánh về đây!”
Một người làm vội vàng chạy ra ngoài.
Một lát sau, một người phụ nữ già dặn mặc đồng phục đến, người này tên là Lữ Oánh, là quản gia ở đây, nhưng khi bà ta đối mặt với coo, cũng không phải xem cô là nữ chủ nhân nơi này, mà chỉ là một kẻ ăn bám mà thôi.
Bà ta lạnh nhạt nhìn người con gái có chút điên loạn, đi đến trước mặt cô:
“An Na tiểu thư, cô đây là làm sao? Sao lại nóng tính như vậy?”
“Tiên sinh đâu rồi, tôi muốn gặp tiên sinh.”
An Na lao đến, một mực nắm chặt hai tay Lữ Oánh.
“Tiên sinh có rất nhiều chuyện luôn bận rộn, không phải cô muốn gặp là gặp được đâu.”
Quản gia nhàn nhạt đẩy tay của cô ra.
“Tôi mặc kệ, tôi muốn nói chuyện với hắn! Ngay bây giờ.”
An Na vô cùng tức giận, khí thế lẫm liệt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bà ta vừa mới hỏi qua, người con gái này vì xem tin tức phát sóng trên ti vi mà tức giận: Hôm nay tin tức lớn nhất, không phải là Hoắc gia mà là chuyện nhà Đông gia. Hôm qua Đông gia đột ngột nói ra tin tức, đủ làm nổ tung mọi thứ- người con gái này có quan hệ như thế nào với Đông Đình Phong, bà rất rõ ràng, thấy cô ta bị tức đến như vậy, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Có thể hết lần này tới lần khác, người con gái này tức giận đến hại thân thể hay không nhỉ.
Bà ta suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại, báo cáo lên trên.
“Tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”
An Na đưa một tay chộp lấy, mới để bên tai, liền rống lên:
“Cái này là chuyện gì xảy ra, cuối cùng đây là chuyện gì hả? Không phải ông đã nói rồi sao? Hôn lễ của bọn họ tuyệt đối không có khả năng cử hành đứng hạn, bây giờ thì sao, Đông gia đã tuyên bố tin tức này, nhưng là hôn lễ vẫn như cũ.. Tôi mặc kệ, tôi không cho phép anh ấy lấy người phụ nữ đó. Người anh ấy lấy phải là tôi.. Tôi muốn trở thành Đông thiếu phu nhân, tôi muốn trở thành Đông thiếu phu nhân.. Người khác đừng mơ tưởng, ai cũng đừng nghĩ tới...”
@by txiuqw4