Trên bàn ăn, Đông Lục Phúc hỏi Đông Đình Phong một chút chuyện có liên quan đến chính phủ.
gần đây Đông Đình Phong cũng hơi gặp khó khăn, bước đầu là nắm giữ chính quyền, hắn dần dần cho mọi người thấy thực lực của mình, không ít quan chức nhà nước đã phải từ chức, các trùm thuốc phiện nghe tin đã sợ mất mật...
ở trong qua trình này, Thần Huống đi tiên phong ảnhn hưởng cũng không ít, vì Đông Đình Phong mà củng cố địa vị quan trọng trong lòng mọi người, trừ lần đó ra, các thế lực khác đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ Đông Đình Phong.
Đông Lục Phúc đột nhiên nhắc tới chuyện này.
“Tình trạng sức khỏe của Hoắc Trường An như thế nào? cô cô có nói gì không ạ? Đông Đình Phong hỏi.
Thời điểm cuối tháng tư, bộ trưởng Hoắc Trường An bị nhồi máu cơ tim, thiếu chút nữa là qua đời, Chung Đề cũng từ thời điểm kia chăm sóc cho Hoắc Trường An, đồng thời cũng quan tâm tới sức khỏe của Hoắc Khải Hàng. Từ đó đến này, hai cha con đều sinh hoạt cùng nhau.
Lúc trước Đông Đình Phong đã gặp mặt Hòa Chung Đề. Chung Đề nói với hắn:
“Con người thật ra không cần gì nhiều, chỉ cần sống khỏe mạnh, yêu chân thành, đó cũng là một loại giàu có.”
“Hiện tại, ta hiểu ra được rất nhiều chuyện, con người đứng trước cái sinh tử những ân oán gì đó chỉ là nhỏ bé không đáng kể!”
“Cả một đời người, hai người gặp gỡ rồi yêu nhau, có thể trong khoảng thời gian này hỗ trợ lẫn nhau, thật ra cũng không nhiều, ngoại trừ ăn ngủ, làm việc, thì còn có bao nhiêu thời gian để chúng ta thư giãn?”
“Đáng tiếc, lúc trẻ, chúng ta cho rằng thời gian còn rất nhiều, con người còn có rất nhiều cơ hội, vì thế mà lãng phí rất nhiều quãng thời gian khiến chúng ta vui vẻ hạnh phúc, là cho chính mình nhận nhiều dằn vặt đau đớn. đợi cho chúng ta già đi, chờ ốm đau bệnh tật kéo tới, lúc đó mới phát hiện, có sức khỏe để bảo bảo vệ người mình yêu mới là điều quan trọng nhất.”
Đông Đình Phong biết cô đã yên tâm bỏ xuống lớp ngụy trang của mình.
Tương lai, mặc kệ bọn họ có thể cùng nhau đi bao lâu trên con đường đời thì ít nhất bọn họ vẫn có thể có được cuộc sống yên bình mà mình mong muốn...
“Chưa nói! trái tim có vấn đề, chủ yếu nhất là đừng để chịu thêm kích thích! A Đề ở lại bên kia chăm sóc, tiểu tử kia hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì...”
Khúc mắc của Đông Lục Phúc với Hoắc Trường An cũng được gỡ bỏ xuống.
Đông Đình Phong gật đầu.
Hắn gắp cho Ninh Mẫn một miếng thịt bò, cẩn thận gỡ xương ra, lại gắp cho hai bảo bối mấy viên thịt bò sau đó chính mình mới ăn một chút đồ ăn.
Nhân lúc này, hắn hơi lo lắng mới nói:
“Hôn lễ cần phải cử hành, cô cô cả một đời không gả cho người, cứ như vậy đi theo Hoắc Trường An cũng không thể như vậy. rõ ràng là sẽ rất ủy khuất. như vậy đi, tìm một cái giáo đường, mời vài người bạn bè thân thích đến... không cần phải làm to lớn lắmđâu, tổ chức nhỏ nhưng ấm cúng là được... việc này, con sẽ bàn với cô cô... đúng rồi, bọn họ cũng chưa có định ngày?”
“Còn không có đi! ta thấy, tốt nhất chờ tiểu Ninh sinh xong... hiện tại quá nóng vội... đợi đến tháng mười một, thời tiết không nóng không lạnh khi đó cử hành là tốt nhất...”
Ninh Mẫn thấy chuyện hướng về mình, vộii vàng lắc đầu:
“Không cần lo cho con, nếu không muốn tổ chức tiệc lớn thì tốt nhất nên làm sớm một chút, chờ con sinh xong còn phải ở cữ, lâu lắm. hôn lẽ của bọn họ, con có tham gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là tâm tình của bọn họ. con nghĩ nguyên nhân cô cô không muốn cử hành hôn lễ là không muốn làm phiền đến chúng ta, hơn nữa cũng không muốn mọi người biết cô cô và hoắc tiên sinh ở cùng nhau... bọn họ đã xa nhau lâu như vậy... thật không dễ dàng gì...”
quan trọng là tương lai còn có thể làm bạn với đối phương bao lâu, đềukhông biết được.
“ừ, việc này lúc nào trở về anh sẽ hỏi bọn họ nghĩ thế nào! A Ninh, như thế nào lại không ăn..”
Đông Đình Phong phát hiện tối nay ninh Mẫn ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng cơm.
Ninh Mẫn nào có khẩu vị gì, lắc đầu cười nói:
“Trước bữa cơm đã uống một cốc sữa, cũng không quá đói!”
Lúc sau, mọi người nói chuyện cái gì, ninh MẪn nghe cúng không vào tai, lần nữa thất thần, nhưng Đông Đình Phong vẫn cảm giác được, thừa dịp cô đi vệ sinh liền hỏi Ô Phương, Ô Phương chỉ nói phu nhân nhận một cuộc điện thoại sau đó tâm trạng liền như vậy.
...
ăn cơm xong, Đông Đình Phong đưa Ninh MẪn ra ngoài đi dạo, đêm hai bảo bối nhỏ cho Hà cúc Hoa chăm sóc.
Vãn Vãn quấn lấy Đông Đình Phong không chịu buông, Đông Kì đem chị kéo lại, như một tiểu đại nhân nói:
“Đừng quấy rầy ba và mẹ hẹn hò...”
“Chị cũng muốn hẹn hò với ba, ba gần đây rất bận, cũng chưa đưa chị đi chơi...”
Chuyện này Đông Khuynh Vãn rất lơ là: “Hiện tại muốn gặp ba là một chuyện rất khó nha...”
Nhìn ba mẹ rời đi, cô buồn buồn, tỏ vẻ đáng thương nhìn bà nội.
Hà cúc hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ: “Ba con bây giờ là Thủ tướng, có nhiều chuyện rất bận...”
“Vật tốt nhất đừng làm thủ tướng nữa?”
Cô tức giận: “Có ba cũng như không có ba a...”
Đông Kì cũng rối: đúng vậy, gần đây ba thực sự rất bận...
Hà cúc Hoa trầm mặc: chuyện trên đời này cũng phải có được có mất aiz...
...
Đêm tháng chín, gió đem mát rượi, hoa cúc sớm đã nở, tỏa ra hương thơm mát theo gió lan khắp vườn.
Nơi này là Đạt Lâm Đặc cung, khu nhà khách của Hoàng gia, Tân thủ tướng đều mang theo người nhà vào đây ở.
so với phủ Thủ tướng, Đông viên vẫn nhỏ hơn nhiều, nhưng mà đối với người bình thường, nơi đây vẫn xa hoa rộng rãi.
Đông Đình Phong vốn là muốn ở Cổ Vân Các, nhưng quốc hội cho rằng, Cổ Vân Các bên kia không có an toàn, cho nên lấy khu nhà của Hoàng gia dùng để tiếp đón khách quý đổi thành phủ Thủ tướng.
Ba tháng trước, Đông Đình Phong đưa ông nội, mẹ, hai con và đương nhiên quan trọng nhất là vợ hắn đến nơi này ở.
giờ phút này, đêm đã xuống, trong vườn khu nhà hoàng gia đã được thắp đèn sáng lên, đèn đường soi bóng thủ tướng và thủ tướng phu nhân kéo dài vô tận.
Bọ họ đi trên đường mòn, gio thổi mát mẻ, nhất thời không nói gì.
Đột nhiên, hắn từ phía sau ôm lấy cô, cẩn thận đem cô rúc vào trong lòng hắn, đứng yên trên bờ ao nhỏ, nhìn đài phun nước đang không ngừng phun nước ra... nước chảy xuống làm mặt nước rung động.
Cô cũng không có nói gì cứ hưởng thụ thời khắc như vậy.
Mấy ngày nay, bọn họ gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, có khi hắn còn phải ra ngoài giải quyết việc công, đi vài ngày, tuy mỗi ngày có gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng mỗi đêm ngủ một mình đều cảm thấy lạnh lẽo cô độc. cho dù có con, thì vị trí của chồng cũng không thể thay thế được. vì vậy hôm nay được hắn ôm như vậy, cô vô cùng hạnh phúc.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Hắn hôn nhẹ cô, cảm thấy có chút áy náy, bận quá nên không có thời gian quan tâm chăm sóc cô.
Hôm nay, hắn cố ý bớt chút thời gian về ăn tối cùng cô, vốn có một hành trình đã bị hắn hủy bỏ.
Cô không có nói chuyện.
“A nó động.”
Tay hắn xuyên qua lớp vải mỏng có thể cảm nhận được tiểu tử kia ở trong đang cựa quậy.
“ừ!”
Cô ôn nhu cười, bắt lấy tay hắn, tay chạm phải một chỗ cứng rắn
“Em đoán đó là chân con gái đá yêu em...”
Đông Đình Phong sờ tới, chỗ đó mềm mềm mà cứng cứng.
“A Ninh!”
“ừ!”
“thật có lỗi!”
Hắn hôn lên tóc cô:“ mới nhận việc mới, cũng chưa quen lắm nên nhiều việc như vậy, chờ sang năm, tất cả rồi cũng đi vào quỹ đạo.”
“Anh thật ngốc.”
Cô vỗ vỗ tay lên lưng hắn.
“Anh cứ yên tâm đi làm, đừng nghĩ về em... em ở nhà có người chăm sóc cho rất tốt...”
Đây chỉ là an ủi, hắn biết cô có rất nhiều bất mãn nhưng bị lý trí đè xuống.
“Vừa rồi, em muốn nói với anh cái gì?”
Hắn xoay ngừoi cô lại, để cho hai người đối mặt với nhau.
Cô ôm lấy cổ hắn, tinh tế nhìn, lúc trước, lần này đi công tác lại là ba ngày.
“Làm sao bây giờ? chỉ muốn hôn anh!”
Cô không đáp chỉ cúi đầu lẩm bẩm một câu.
Hắn nhìn xung quanh, nơi này sẽ có ngừoi đi lại. “trở về phòng sẽđể em hôn...”
“thủ tướng đại nhân chú ý hình tượng!” cô cười cười.
Hắn hơi nhíu mày, cúi xuống triền miên hôn cô.
Vừa hôn, Trần tụy từ xa đi tới báo cáo, nhìn thấy chỉ mỉm cười lui ra.
Hôn đến mức hơi thở rối loạn sắc mặt ửng hồng bọn họ mới buông ra.
“ở trước mặt em anh chưa bao giờ để ý đến hình tượng!”
Đông Đình Phong cừoi lại nói. Ninh Mẫn nhéo nhéo mũi hắn.
“Nói đi, có chuyện gì băn khoăn?”
“Muốn hỏi anh một chuyện...”
“Muốn hỏi cứ hỏi, giữa chúng ta để điều nghi vấn như vậy sao?”
Hắn nâng cằm cô “Nếu không nói, anh sẽ giận!”
Cô đẩy hắn ra: “Lúc anh nhập ngũ có hay không... có hay không...”
Cô cân nhắc không biết hỏi thế nào suy nghĩ hồi lâu liền nói thẳng:“ có hay không làm kiểm tra tinh ***”
Đông Đình Phong ngẩn ra: “Vì sao hỏi vấn đề này?”
“Anh trả lời đi có hay không? em biết, trước khi nhập ngũ tân binh đều phải kiểm tra toàn diện.”
Hỏi cái này tim cô đập loạn nhịp.
“Có”
Rõ ràng một chữ này đã làm tâm tư Ninh MẪn lao xuống dốc...
Tám giờ, Ninh MẪn đúng hẹn đi tới một khu chung cư.
Khu nhà này thực rất đổ nát, những ngôi nhà bên cạnh đều bị phá bỏ hoặc rời đi nới khác.
Chỗ của an Na là phòng 802.
Không có thang máy, Ninh MẪn chỉ có thể từng bước đi lên lầu, trên tầng thượng không có bật đèn, đa số dân cư đều chuyển đi rồi, chỉ còn một số ít người vẫn còn ở đây vì không có tiền chuyển nhà nên không có đi.
Cầu thang rất hẹp, đèn rất yếu, Ninh Mẫn đỡ bụng đi vô cùng chậm, bên cạnh không có người đi cùng, tiểu Ô đã bị cô cấm không cho đi.
Đến tầng 8, cảm thấy hoảng hốt, thở hồng hộc, cô hít sâu vài cái, cảm thấy trên trán rỉ ra một chút mồ hôi liền lấy tay lau đi.
Trước mặt là phòng 802, cửa phòng rất điêu tàn không có quá, bên trong cũng không có. chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ bên trong hắt ra, cô gõ cửa phòng, gọi một câu:
“Có ai không?”
Không ai trả lời.
Cô đẩy cửa ra, lại gọi một tiếng: “Có ai không?”
Lúc này bên trong mới truyền đến thanh âm khàn khàn của một người phụ nữ: “Cửa không khóa, vào đi!”
Là thanh âm của An Na.
Ninh Mẫn đẩy cửa đi vào, lọt vào trong tầm mắt là các đồ vật gia dụng được trang trí sắp xếp đơn sơ.
phòng khắch có bộ sopha bằng da cũ kĩ, da đều đã bong ra gần hết, bàn ăn cùng một bộ với chiếc ghế, trên mặt bàn có một chén cơm chưa ăn hết, còn có một chén canh bỏ dở... phòng bếp bên kia có tiếng nước nhỏ giọt xuống, ngoài ra còn có một mùi lạ từ naf vệ sinh bay ra.
Ninh Mẫn nhíu mày, cảm thấy thật khó ngửi.
Trong không khí có rấtt nhiều mùi hòa vào nhau lẫn lộn thật xúc phạm cái mũi của con người...
An Na như thế nào lại có bộ dáng như thế này?
Có thể nói, cô tò mò hơn rốt cuộc ngừoi nào đã đem cô ta giấu đi, hơn nữa còn rất bí ẩn, Đến nỗi Cẩn Chi cũng không có cách nào điều tra ra... chắc chắn người này tuyệt đối thủ đoạn khó lường.
Cô chầm chậm đi vào một gian phòng nhỏ, không đến một mét vuông, trong đó chỉ có một giường đôi đơn giản, trên giường có một người nằm, đưa lưng ra ngoài, trên người đắp một cái chăn trắng, ga trải giường màu đỏ tươi, nhìn qua rất giống màu của máu.
Nghe được có ngừoi đi vào, người kia xoay ngừoi, quả nhiên là An Na.
Nhưng mà Ninh Mẫn không không biết rõ đây có phải là An Na hay không.
Không hề xinh đẹp như hoa, khuôn mặt gầy gò nhìn thật không giốnng người, tóc ngắn, rối tung, đôi mắt sâu hoắm, lõm hẳn xuống, sắc môi trắng bệch, hai gò má nhọn hoắt...
Cô ngồi xuống, kinh ngạc nhìn Ninh Mẫn, lại sờ sờ gương mặt mình, da thịt khô héo kia nhăn lại tạo nên một nụ cười thống khổ mà tuyệt vọng làm khuôn mặt có vẻ quỷ dị:
“Thật xinh đẹp, cô thật xinh đẹp... tôi không giống cô, tôi không giống ngừơi đã gần biến thành quỷ rồi!”
Ninh Mẫn không nói tiếp. cô ta cười thật là giống quỷ. Ninh Mẫn xem xét khắp mội nơi, cũng không thấy đứa trẻ như lời cô ta nói.
“Không cầm tìm đứa trẻ trong này.”
An Na ho vài cái, đem chăn kéo lại che đi thân thể của mình.
Cửa sổ trong phòng mở ra, từng trận gió lạnh lẽo thổi vào, làm rèm cửa phe phẩy.
Tháng chín, ngày vẫn rất nóng, buổi tối có chút gió mới là mát mẻ, nhưng vẫn không thể làm cho ngừoi ta cảm thấy lạnh. nhưng ngừoi đàn bà kia lại làm ra vẻ rất lạnh.
Ninh Mẫn đứng lại trước mặt An Na, cách xa cô ta vài bước chân. “Cô làm sao lại biến thành như vậy?”
Một người phụ nữ xinh đẹp bỗng chốc biến thành một kẻ dị dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
An Na cười quỷ dị, mưo hồ từ trong mắt có hằn lên tia thù hận, bờ môi trắng bệch run run nói ra một câu thanh âm lành lạnh như mũi kim nhọn xé toạt cả không gian:
“Đúng vậy a, tôi là sao có thể biến thành cái dạng này? tất cả đều do ai ban tặng, cô biết không?”
Nhưng lời này toát lên vẻ thù hận tột cùng trong lòng An Na.
“Thù sâu oán nặng!”
Ninh Mẫn vuốt ve bụng mình, đứa bé trong bụng vừa đá cô một cái, tựa hồ như nhắc nhở cô tránh xa người đàn bà điên này ra một chút.
“Cái này là thù sâu oán nặng sao? tôi sở dĩ biến thành như vậy, đều là do các người làm hại! hiện tại sống trong này như một ngừoi điên!”
Trên đời này còn có một loại người như vậy, làm sai nhưng lại đổ lên đầu người khác.
Người này không đủ dũng khí để chịu sai thật là làm cho người ta khinh bỉ.
Ninh Mẫn đối với loại người này tuyệt đối không có nửa phần áy náy, cho dù tình trạng của ngừoi kia có đáng thương như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không quan tâm:
“”oán được ai? tất cả đều do cô gieo gió gặt bão!”
Bốn chữa cuối cùng thật như mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim đối phương, sắc mặt cũng lạnh như băng, toát lên vẻ khinh thường.
An Na cắn rằng trừng mắt, nỗi thù hận lại dấy lên.
Ninh Mẫn tiếp tục nói không một chút khách khí:
“ở trên đời này mỗi người có một vận mệnh riêng biệt, cũng không có quyết định cho ai, chỉ có chính mình mới có thể quyết định được chính mình cuối cùng sẽ đi trên con đường như thế nào. cô có thể lựa chọn yêu một ngừoi đàn ông, nhưng người kia cũng có thể lựa chọn không yêu cô. nhưng cô không thể bởi vì ngừoi đàn ông kia không yêu cô mà lại trốn tránh trách nhiệm đem hết chuyện đổ lên đầu người khác. loại tình cảm này phải hai bên cùng tình nguyện. cho đến bây giờ, cô vẫn còn không tỉnh ngộ, xem ra cô thật đúng là ngu hết thuốc chữa...”
“Cô câm miệng!” ( ta thấy chị Mẫn nói đúng mà người nên câm là cô chứ -.-)
An Na không cam lòng hung tợn hét lên. tựa như một đứa nhỏ hư bị phê bình, cảm xúc tự nhiên mà kháng cự lại, phản ứng theo bản năng.
Ninh Mẫn cũng không co như vậy mà im ngay:
“”an Na cô thật sự là không nên sinh đứa bé này ra. một đứa nhỏ như vậy là một hình thức trói buộng cuộc đời hai người với nhau sao? gần đây, với cái sức khỏe của cô bây giờ căn bản là không thể sinh con, mang thai đương nhiên là đi tìm đường chết. hơn nữa đứa nhỏ cũng không được chúc phúc... cô đây là yêu thương nó sao? cô như thế này căn bản là tự hủy hoại chính mình...”
(chí lý a >o<)
Vừa nghĩ tới đứa nhỏ kia hoàn toàn không nên xuất hiện trên đời này, mà lại cùng gia đình cô dây dưa, Ninh Mẫn cảm thấy rất đau.
Trong mắt an Na phát ra một tia u tối, có một loại bi ai giống như thủy triều đang từng bước từng bước dâng lên.
Bởi vì cô biết Ninh Mẫn không có nói sai, một chút cũng không sai.( biết rồi mà vẫn còn ngu z? aizz...)
Cả đời này, cô yêu một người đàn ông, ngừoi đàn ông này lại không yêu cô mà cô lại yêu hắn vô cùng, yêu đến tẩu hỏa nhập ma, yêu đfiên cuồng đến mất đi lý trí.
Cô muốn chặt chẽ trói buộc hắn vào cuộc đời mình, muốn trở lại như trước, loại khát vọng này vô cùng to lớn, vì thế mà ngày càng mắc thêm lầm lỗi, . vì thế lại từng bước sai, vì thế mười phần sai, tất cả đều sai, vì thể tạo nên một cái hậu quả không thể cứu vãn...
Cô bị hủy hoại dứoi chính bàn tay của cô.
Hiện tại, cô sống không được bao lâu.
Đây chính là quả báo. ( chết đi lằng nhằng nhiều -.-)
Trên mặt cô hiện lên vẻ thống khổ, nhắm mắt lại, hơi thở hổn hển, không cách nào cãi lại.
Ninh Mẫn không ó tiếp tục kích thích cô, hạ ngữ khí, vòng vo đề tài:
“tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô như thế nào?”
Cô vẫn không có lại gần, cũng không phải sợ cô, mà cảm thấy hôm nay cô ta hẹn cô ra đây không có chút ý tốt, lo lắng người đàn bà này sẽ có hành vi công kích.
“sắp chết!”
An Na bi thường cười tiếp lời: “Có thể sống không biết bao nhiêu ngày!”
Lời này không giống như nói dối.
Trái tim Ninh Mẫn không hiểu sao bỗng loạn nhịp.
“Thân thể làm sao vậy?”
An Na châm chọc cười: “Cô đây là đang quan tâm tôi sao? cái tôi không cần nhất chínhn là sự quyan tâm của cô.”
Được thôi!
“Đứa bé kia đâu?”
“Không ở trên tay tôi!”
ánh mắt Ninh Mẫn chợt lóe: “Vậy ở trong tay ai?”
“Không biết.” an Na bất lực đáp.
Ninh MẪn lại nhíu mày: “Cô sinh được bao nhiêu ngày?”
“Năm ngày.”
“Nhưng này sinh của cô còn chưa tới?”
“Đúng vậy, còn chưa tới.”
“Làm sao có thể sinh non?”
“tình trạng sức khỏe không cho phép chỉ có thể ngừng mang thai...”
Câu trả lời này làm ninh Mẫn cảm thấy không ngoài ý muốn.
Cô ta có thể sống đê sinh đứa nhỏ ra coi như cũng là công đức lớn lao.
“Nói đi cô gọi tôi đến có mục đích gì?”
Tình huống đại khái Ninh Mẫn đã hiểu rõ, cô vào thẳng chủ đề.
An Na nghĩ nghĩ, lấy từ dưới gối một cái di động màu trắng, trượt vài cái mở ảnh ra sau đó chuyển máy sang đưa cho ninh MẪn xem, trong hình có một đứa trẻ con, rất gầy, đnag ngủ say, làn da rất trắng, xem ra vẫn rất xinh xắn.
“thấy không, đây là con trai ta, cũng là con trai Đông Đình Phong bốn ngày trước lúc 12 giờ trưa tôi đã sinh ra nó...”
Ngữ khí gioosng như một người làm mẹ kiêu ngạo.
Bất luận là ai hơn nữa còn là một người vợ đối mặt với tình huống này làm sao có thể được chúc phúc?
Ninh Mẫn trầm mặc hồi lâu, mới dùng ngữ khí bình tĩnh nói:
“thật nhỏ, có phải hay không phải nằm trong lồng ấp?”
“Đúng nó vẫn còn nằm trong lồng ấp. nó... nó bị tim bẩm sinh...”
@by txiuqw4