29
Ăn mỳ xong, dọn dẹp bát đũa thì đã là tám giờ tối, bà Lăng vẫn chưa về.
Tiêu Thố ngồi trên sofa, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhớ đến cảnh Lăng Siêu ôm cô, không hiểu vì sao, trong lòng bỗng thấy buồn. Thực ra cô không phải người thù dai, việc đã xảy ra rồi, cô cũng chẳng thể thay đổi gì được, nhưng vấn đề là Lăng Siêu đến giờ vẫn không chịu nhận lỗi, chẳng nhẽ trong mắt anh lẽ nào cô yếu đuối đến thế nên anh muốn làm gì thì làm?
Nghĩ đến đó, Tiêu Thố lại củng cố quyết tâm: Không thể thỏa hiệp, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
* * *
Lúc này Lăng Siêu đã dọn dẹp xong bát đũa bước ra, sắc mặt có vẻ u ám.
Anh cũng đang phiền muộn vì chuyện ban nãy, hơn tháng nay anh ngỡ Tiêu Thố đơn thuần chỉ đang hờn dỗi, không ngờ cô lại rơi nước mắt! Nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy Tiêu Thố khóc, ngay cả lúc bị Âu Dương Mai đánh bò lê bò càng trên sàn đấu, cô cũng không kêu một tiếng, bây giờ lại khóc vì chuyện này sao?
Nghĩ đến đó, anh bất giác tự hỏi: Chẳng lẽ lần này, thật sự là anh đã quá đáng rồi ư?
* * *
Và cứ thế, hai người tuy cùng chung mái nhà, nhưng ai nấy đều có tâm sự riêng, không ai mở lời trước.
Đến chín giờ hơn, bà Lăng gọi điện thoại về, Lăng Siêu nghe máy “dạ” hai tiếng rồi chuyển máy cho Tiêu Thố: “Mẹ anh tìm em.”
Tiêu Thố nghe máy, giọng bà Lăng vẳng đến: “Alô? Thỏ Thỏ, bạn thân của mẹ hôm nay sinh nhật, cứ bắt mẹ ở lại qua đêm, mẹ không về nhé!”
Tiêu Thố choáng: “Thế chìa khóa của con…”
“Giờ mẹ đang ở trong thành phố rồi, không mang chìa khóa về được, hay con ở tạm nhà mẹ một đêm đi, dù sao đồ đạc để tắm rửa đều có trong nhà vệ sinh, quần áo thay ra trong phòng cho khách cũng có, ở trong ngăn kéo thứ hai của tủ áo… Đúng rồi! Bố Siêu Siêu đang đi công tác, ngày mai bà nội đến không ai đón, con nhớ bảo Siêu Siêu tám rưỡi sáng mai đến ga tàu đón bà nhé.”
“Nhưng mẹ nuôi ơi…”
“Thôi chết, ở đây ồn quá, nghe không rõ. Con nhớ phải nhắc Siêu Siêu ngày mai đi đón bà nội đấy! Mẹ cúp trước đây!” Sau đó bà Siêu cúp máy “cạch” một tiếng.
* * *
Cầm điện thoại, Tiêu Thố ngớ người hồi lâu, sau đó mặt cô sa sầm.
Chẳng lẽ hôm nay phải cùng Lăng Siêu… cô nam quả nữ ở chung một nhà? Nghĩ đến đó, tim bất giác đập dồn.
Đúng lúc Tiêu Thố không biết nên làm thế nào thì Lăng Siêu bỗng hỏi: “Mẹ anh bảo sao?”
“… Mẹ bảo hôm nay em ngủ ở phòng khách.” Tiêu Thố trả lời có phần khó khăn.
Lăng Siêu ngẩn người rồi bình tĩnh lại ngay, “Vậy em đi tắm trước đi.”
Rõ ràng rất ngượng ngùng khi ở chung một nhà, anh lại tỏ ra chẳng bận tâm, điều đó khiến Tiêu Thố bỗng có cảm giác mình lo nghĩ thừa rồi.
Chẳng phải chỉ ngủ một đêm hay sao? Chả sao! Cô thầm nghĩ, tâm trạng cũng thoải mái hơn, gật đầu rồi vào trong phòng dành cho khách để lấy quần áo.
* * *
Tại sao quần áo Tiêu Thố lại ở trong phòng khách của nhà Lăng Siêu ư? Thực ra câu trả lời rất đơn giản, Tiêu Thố từ nhỏ đến lớn thường xuyên ngủ bên nhà Lăng Siêu. Trước kia mỗi lần bố mẹ vắng nhà, mẹ cô luôn đưa cô đến nhà Lăng Siêu ăn ké ngủ ké, nhiều lần như vậy, mẹ Lăng Siêu chừa lại một ngăn tủ trong phòng để Tiêu Thố xếp quần áo.
Nhưng đây là chuyện của mấy năm trước, hơn nữa lúc đó bố mẹ nuôi luôn ở nhà, có giống bây giờ đâu, trong căn nhà rộng chỉ có cô và Lăng Siêu, lại thêm chuyện đang giận hờn anh, Tiêu Thố lúc đầu căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.
* * *
Lại nói Tiêu Thố lấy quần áo vào nhà tắm, nước vừa đủ ấm, nước ấm chảy trên da thịt, cảm giác thật dễ chịu, xóa tan mọi mệt mỏi trong ngày.
Trong làn nước ấm áp đó, Tiêu Thố dần quên đi ngượng ngùng, đến khi mặc quần áo xong xuôi ra khỏi nhà tắm, cô mới nhận ra có gì đó bất ổn.
Sao hai chân cảm giác mát mẻ thế này?
Cúi đầu nhìn, cô hóa đá.
Quần áo từ mấy năm trước, trong thời gian đó tuy cân nặng của cô không mấy thay đổi, nhưng chiều cao thì…
Lúc này Lăng Siêu cũng cầm quần áo chuẩn bị vào nhà tắm, thấy Tiêu Thố, anh cũng sững người.
Đôi chân thon dài dưới làn váy màu hồng ép sát vào nhau, tay cô vẫn không ngừng kéo gấu váy xuống, nhưng càng che càng lộ, ngược lại càng khiến người ta không kìm được đưa mắt nhìn chân cô.
* * *
Thấy Lăng Siêu nhìn chân mình không chớp, Tiêu Thố chỉ muốn đào lỗ chui xuống.
“Nhìn gì mà nhìn! Đồ háo sắc!” Cô giật lấy quần áo trong tay anh, ra sức che chân lại.
“Đó là quần áo của anh.” Lăng Siêu tốt bụng nhắc.
“Cái gì?” Tiêu Thố bực bội hỏi lại.
“Em lấy quần áo của anh che chân em…”
Tiêu Thố: “…”
* * *
Tiêu Thố không nhớ cô đã ôm quần áo Lăng Siêu quay vào phòng khách thế nào, chỉ nhớ hai gò má nóng rực đến tận mang tai. Vừa vào đến nơi, cô liền chui ngay vào phòng bà Lăng, tìm bừa một cái quần ngủ mặc vào, lúc đó mới thở phào, gục đầu bước ra ngoài.
Mới đến cửa đã chạm trán Lăng Siêu.
“Anh làm gì thế?” Cô vừa xấu hổ vừa giận, cảnh giác nhìn anh.
Lăng Siêu chỉ tay cô: “Em thích quần áo của anh thế à?”
Tiêu Thố mới nhớ ra chưa trả lại quần áo cho người ta, liền ném trả cho anh: “Trả anh đây! Háo sắc!” Nhớ đến ánh mắt di chuyển trên chân cô của anh, cô không kìm được đỏ mặt tía tai.
* * *
Bị cô ném trả lại quần áo, Lăng Siêu cũng không giận, chỉ tiện tay vứt quần áo xuống đất, rồi đột ngột tiến lại gần cô. Tiêu Thố giật mình lùi lại một bước, anh lại tiến lên một bước…
Sau khi anh tiến em lùi như thế, Tiêu Thố cuối cùng không còn đường nào khác, ngồi phịch xuống giường.
Khoảng cách mờ ám như thế khiến cô bỗng căng thẳng, tay đặt trên giường đã sẵn sàng tư thế phòng bị, nếu anh dám gần thêm nữa, đừng trách cô không khách sáo.
Đúng lúc Tiêu Thố siết nắm đấm chuẩn bị vung lên thì Lăng Siêu đã tiên hạ thủ vi cường, tóm lấy tay cô.
“Anh làm gì thế?” Tiêu Thố vừa dứt lời đã cảm thấy một lực đẩy, đẩy mạnh cô về phía sau. Lưng cô chạm giường, hai tay bị giữ chặt hai bên đầu, không thể nhúc nhích.
Tiêu Thố không kịp đề phòng, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ thấy cổ họng khô ran.
* * *
Hơi thở nguy hiểm dần bao phủ, cuối cùng dừng lại khi anh gần như ép sát vào người cô.
Anh im lặng, không hề có ý buông cô ra, loại cảm xúc nào đó ẩn giấu trong đôi mắt. Một lúc sau anh bỗng mấp máy môi như định nói điều gì.
Tim Tiêu Thố thót lên tận cổ họng, dây dẫn lửa trong đầu cô bùng cháy.
“Thỏ… Á!”
Sau tiếng kêu thảm thiết, Lăng Siêu ngã ra đất, hai tay giữ lấy… giữa hai đùi một cách mất thẩm mỹ.
Đúng thế, Tiêu Thố đã phản kích.
Lúc nhảy bật khỏi giường, Tiêu Thố nhìn Lăng Siêu nằm trên đất với vẻ hối lỗi, thầm nói trong bụng: “Xin lỗi, em bị ép thôi.” Sau đó chạy như bay vào phòng khách, khóa cửa lại.
Tích tắc cửa khóa lại, trái tim treo lơ lửng từ nãy cuối cùng đã bắt đầu đập thình thịch.
Lúc nãy thực là… nguy hiểm quá!
Rốt cuộc anh muốn làm gì cô? Ánh mắt ấy… Bây giờ cô nhắm mắt lại thì cảnh đó vẫn hiện rõ, khoảng cách gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gương mặt cô hiện lên trong đôi mắt anh…
Tiêu Thố lắc lắc đầu, thực sự không cách nào nhớ lại nữa, cuối cùng đành chui vào giường nằm.
* * *
Đêm đó giấc ngủ của Tiêu Thố cứ chập chờn, mấy lần thức dậy lắng nghe động tĩnh bên ngoài nhưng lại không dám bước ra.
Ban nãy hình như cô hơi nặng chân, liệu anh có… chắc không đau! Anh khỏe như thế, làm sao có chuyện gì được? Tiêu Thố nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của mình.
Mải miết hết do dự lại chuyển sang bác bỏ và ngược lại, đến khi trời sáng Tiêu Thố cuối cùng cũng ngủ thiếp đi…
* * *
Khi tỉnh dậy thì đã tám giờ hơn, Tiêu Thố ngáp một cái, dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường. Ừ… còn sớm… chi bằng ngủ thêm… Á!
Bỗng, cô ý thức được, nhảy bật lên khỏi giường như hỏa tiễn.
Tối qua mẹ nuôi dặn tám giờ rưỡi… bảo Lăng Siêu đến ga tàu… đón bà nội?
Tiêu Thố tỉnh hẳn, nhìn đồng hồ, đã tám giờ mười lăm! Còn tối qua… hình như cô quên mất không nói chuyện này với Lăng
Siêu rồi!
* * *
Tiêu Thố gần như lao ra khỏi phòng, không kịp gõ cửa đã đẩy bật cửa phòng Lăng Siêu ra, lúc đó anh vẫn đang ngủ.
“Dậy mau lên! Không kịp rồi!” Tiêu Thố hét to.
Hét mãi mà anh vẫn không đếm xỉa gì cô, còn lấy chăn trùm đầu lại.
Tiêu Thố cuống lên, lao đến kéo chăn của anh.
Trong cuộc chiến lấy chăn kéo co, Lăng Siêu đã nổi cáu, túm lấy cổ tay cô, kéo cô lên giường, sau đó thuận thế đè cô xuống.
Một chuỗi động tác, Tiêu Thố hoàn toàn không ngờ, đến khi cô định thần phản ứng thì ánh mắt như giết người của Lăng Siêu đã phóng đến.
Tiêu Thố mới sực nhớ chuyện quan trọng nhất – Tính khí Lăng đại công tử mỗi lần tỉnh giấc đều rất xấu!
* * *
Những người có thói xấu này không hiếm, thậm chí chia ra nhiều loại hình. Có người dễ chịu một chút, lúc tỉnh giấc nhiều nhất cũng chỉ chửi thề vài câu, có người khó chịu hơn sẽ cáu giận cãi vã với người khác.
Thể loại của Lăng Siêu khác hẳn, anh không mắng chửi cũng không ném đồ đạc, anh chỉ… dùng ánh mắt giết chết người đối diện!
Ánh mắt đủ để hình dung bằng từ “giết người” này, Tiêu Thố không phải là chưa từng thấy. Cô còn nhớ lúc học tiểu học, có lần hào hứng dậy sớm, đến nhà Lăng Siêu gọi anh dậy đi học khi anh còn đang ngủ, cô cũng vừa gọi vừa lôi kéo như bây giờ, kết quả… Nghĩ đến đó, Tiêu Thố bất giác rùng mình ớn lạnh.
* * *
Tiêu Thố khó khăn lắm mới hoàn hồn khỏi sự ám ảnh đó, chạm vào ánh mắt giết người của Lăng Siêu, y hệt như năm nào… Không đúng! Còn kinh dị hơn nữa!
Cô sợ đến nỗi nằm im thin thít, để mặc Lăng Siêu nhìn cô chằm chằm.
Một lát, một lát nữa sẽ qua… Cô tự an ủi.
Quả nhiên khoảng hơn phút sau, ánh mắt Lăng Siêu cuối cùng bình thường trở lại, đúng lúc Tiêu Thố tưởng anh đã tỉnh thì anh lại nhắm mắt… Ngủ nữa?
Nếu dùng một từ để hình dung Tiêu Thố bây giờ, đó chính là – bi phẫn!
Tàu sắp đến ga rồi, Lăng Siêu lại đang ngủ, ghê gớm nhất là cô lại bị anh đè, không ngồi dậy được cũng không gọi anh được, lỡ bất cẩn lại đánh thức Lăng đại công tử, ánh mắt ấy…
T__T
* * *
Đúng lúc Tiêu Thố khóc không ra nước mắt thì đầu Lăng Siêu bỗng cọ vào má cô mấy cái, khẽ gọi bằng giọng khàn khàn:
“Vợ ơi…”
Tiêu Thố ngớ người, suýt thì tưởng mình nghe nhầm.
“Vợ ơi…” Anh lại gọi, lần này áp sát tai cô, giọng nói ấy vang vọng không ngừng, rất chân thực.
Cảm giác tiếp xúc gò má nóng ấm ấy, và mỗi lần anh gọi hơi thở ấy phả lên mặt, khiến Tiêu Thố biết chắc anh đang vờ ngủ, nhưng lại không thể giận anh được… Anh gọi cô là “vợ” ư?
Rõ ràng khiến người ta xấu hổ cùng cực, nhưng lại không kìm được cảm giác ngọt ngào nảy sinh trong lòng.
* * *
“Vợ ơi, xin lỗi, tha thứ cho anh được không?” Giọng nói đó lại vang lên, mặt anh áp vào hõm cổ cô như một con cún con đang làm nũng.
Tiêu Thố bỗng thở dài trong lòng: Người đàn ông này! Có lúc che giấu bản thân rất kỹ càng, có lúc lại khiến người ta không biết làm thế nào, tính cách rõ ràng vừa biến thái vừa kỳ cục, nhưng chẳng biết giận anh làm sao…
Trong lòng như có một tiếng nói: “Tha thứ cho anh ấy đi.”
Hồi lâu sau, cô khẽ đáp: “Dạ…”
Trong tích tắc trả lời, đôi môi đã bị xâm chiếm.
Nụ hôn cuồng nhiệt, từ ngoài xâm nhập vào trong, đến khi hút cạn hơi thở của cô, như muốn bù đắp cho nỗi khổ sở chịu đựng hơn tháng nay.
Phải! Anh đã nhịn quá lâu, không chịu mở lời xin lỗi, chỉ vì sự tự tôn hư vinh tác oai tác quái, đến bây giờ được cô tha thứ mới nhận ra nỗi nhớ cô hơn tháng nay đã sâu sắc đến nhường nào!
* * *
Hết một nụ hôn, anh vẫn chưa thỏa mãn, lại thuận thế hôn lên cằm cô, từ cổ hôn dần xuống dưới, đầu lưỡi đốt cháy những dấu vết đo đỏ trên làn da mịn nhẵn của cô, đến khi… “Khoan đã!” Tiêu Thố kêu lên.
“Sao vậy?” Lăng Siêu nhíu mày, không che giấu nỗi bực dọc vì bị cắt ngang.
Tiêu Thố run rẩy chỉ đồng hồ trên tường: “Mau đi đón bà nội!”
30
Đến khi hai người chạy tới ga tàu thì bà nội đáng thương đã đợi cả tiếng đồng hồ ở đó. Thấy hai người, bà mắng một trận từ đầu đến cuối. Mắng suốt đoạn đường vẫn chưa “đã”, về nhà lại mách tội với bà Lăng.
Bà Lăng nhìn Lăng Siêu, lại nhìn Tiêu Thố đỏ mặt, không ngừng lấy tay che miệng cười tủm tỉm, không nói gì.
* * *
Về sau bố mẹ Tiêu Thố cũng về nhà, bố cô biết chuyện ông khóa cửa ban công là lợn lành chữa thành lợn què thì hối hận muốn chết, chỉ mong tát cho mình hai bạt tai.
Tiêu rồi tiêu rồi, con gái e rằng khó giữ rồi!
Nhưng bố cô dù sao cũng là người thông minh, tuy con gái có lẽ không giữ được, nhưng cũng không thể để tên nhóc Siêu kia được nước chứ? Thế nên ông vẫn luôn bóng gió xa xôi với con gái rằng cô đừng dễ dàng tha thứ cho Lăng Siêu như vậy.
Tiêu Thố có lẽ không thông minh nhưng cũng không phải ngốc, tuy lần này cô tha thứ cho Lăng Siêu, nhưng vẫn cảm thấy quá hời cho anh. Nên dưới sự nhắc nhở không ngơi nghỉ của bố, cô không đợi Lăng Siêu mà đã theo bố đến Z báo danh trước một ngày.
Khi Lăng Siêu vui vẻ xách hành lý chuẩn bị cùng cô bạn gái bé nhỏ về trường thì bất ngờ nhận ra nhà Tiêu Thố chỉ còn lại bà Tiêu không rõ đầu cua tai nheo gì, hai người nhìn nhau không hiểu.
Mẹ cô nói: “Ủa? Không phải con đi cùng hai bố con nó à?”
Lăng Siêu: “…”
* * *
Lại nói Tiêu Thố, sau khi cùng bố đến đại học Z, bố cô phát huy ma lực của phụ huynh đại nhân, vừa xách túi cho con gái, vừa dọn dẹp đồ đạc, xong rồi còn không quên dặn con trước khi về: “Con gái à, con phải luôn nhớ bố đối xử tốt với con nhất đấy nhé!
Sau này không được lấy chồng rồi quên bố nghe chưa!”
Tiêu Thố cảm động gật đầu lia lịa: “Bố! Vẫn là bố tốt với con!” Sau đó bố cô hí ha hí hửng về nhà.
* * *
Bố Tiêu Thố đi rồi, bạn cùng phòng với cô cũng lần lượt xuất hiện.
Người đầu tiên là một cô gái ít nói, tóc dài, đeo kính, tên Hạ Mạt. Đến phòng rồi cũng không nói nhiều, rất hòa nhã tự giới thiệu với Tiêu Thố, sau đó bắt đầu xếp đồ.
Tiêu Thố mừng thầm, mình đã gặp được bạn cùng phòng khá tốt, đúng lúc này, Hạ Mạt đang dọn đồ bỗng khẽ kêu “á” một tiếng khiến Tiêu Thố nhìn theo, khi quay đầu lại thì nhìn thấy có một vật đen thui đang bò nhanh trên đất.
Hóa ra là một con gián!
Tiêu Thố tuy từ nhỏ không sợ gián rắn chuột kiến, nhưng bất ngờ xuất hiện một thứ đen thui thế này, còn bò nhanh về phía chân cô, cô nhất thời ngớ người, không biết phải làm sao.
Thấy bạn gián sắp leo lên chân Tiêu Thố, bỗng “chát” một tiếng, một chiếc dép lê đập mạnh lên người nó, rồi bạn gián bỗng biến thành tiêu bản. Lại nhìn Hạ Mạt đang cầm dép lê, hai mắt phát sáng, khóe môi nhếch thành một nụ cười kỳ dị, đưa tay nhặt bạn gián chết bẹp dí trên đất lên, quan sát tỉ mỉ, vừa nhìn vừa gật đầu hài lòng, lẩm bẩm: “Khá lắm, rất hoàn chỉnh…”
Tiêu Thố bỗng thấy lông toàn thân dựng đứng cả lên.
* * *
Lúc này bỗng bên tai vang lên một tiếng than ai oán: “Gián ơi mày chết thảm quá!”, sau đó một bóng người lao đến, thương xót khôn nguôi với bạn gián.
Không sai, đó là một cô gái có lòng nhân ái, ngay cả gián cũng không nỡ giẫm chết, là một người bạn cùng phòng khác của Tiêu Thố - Nghê Nhĩ Tư. Cô nàng Nghê Nhĩ Tư này từ nhỏ đã là kẻ theo chủ nghĩa ăn chay, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết, không ngờ mới vào phòng đã mục kích cảnh tượng máu me đầm đìa này, phản ứng thái quá cũng là đương nhiên.
Nhìn hai người bạn cùng phòng, Tiêu Thố bỗng có cảm giác điêu đứng trong gió.
* * *
Cảm giác này kéo dài mãi đến chiều, người bạn thứ tư trong phòng vẫn chưa hiện thân.
Lúc này, Nghê Nhĩ Tư đã tỉnh lại sau nỗi đau bạn gián qua đời bỗng đề nghị đi thăm thú trong trường.
Ba người dọn đồ xong chuẩn bị đi thì Tiêu Thố dẫn đầu mở cửa bỗng ngẩn ra với người đang đứng bên ngoài: “Em gái à, xin hỏi em tìm ai?”
“Tớ không tìm ai mà tớ ở đây!” Cô gái tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt trẻ con cười nói.
Tiêu Thố bối rối, đây… không phải là người cuối cùng chưa tới chứ?
Nhưng ngoài dáng nhỏ bé ra thì ngoại hình vẫn khá bình thường, Tiêu Thố thu ánh mắt kinh ngạc lại, cười hỏi: “Bạn tên gì nhỉ?”
“Đổng Đông Đông.”
@by txiuqw4