56
Phụ huynh hai bên đi rồi, Tiêu Thố về trường xin nghỉ ba ngày, ở lại bệnh viện chăm sóc Lăng Siêu không rời nửa bước.
Thực ra vết thương của anh sau khi được xử lý đã không còn gì nghiêm trọng, nhưng có thể đường hoàng cúp học, còn có người chăm sóc chu đáo, buổi tối còn được ôm người đẹp ngủ, chuyện tốt như vậy có thằng ngốc mới chịu ra viện!
Thế là vết thương vốn hai ngày đã có thể chuyển về nhà, lại bị anh kéo dài đến mấy ngày.
* * *
Do ngày nghỉ đã hết nên Tiêu Thố ban ngày đành về trường học, tan học xong chạy đến chăm Lăng Siêu, còn về những chuyện ở hội sinh viên thì đã bị cô bỏ quên từ lâu.
Mấy hôm không thấy Tiêu Thố, Triệu Thần Cương cuối cùng không chịu nổi, giả vờ đi ngang đường, đứng trước cửa lớp đợi Tiêu Thố tan học.
Lúc đó Tiêu Thố đang một tay xách quần áo thay giặt của Lăng Siêu, một tay cầm cặp xách, vội vàng chạy ra để kịp xe bus, chưa được mấy bước thì Triệu Thần Cương không biết nhảy ra từ đâu chặn cô lại.
* * *
“Học muội, trùng hợp quá…”. Rõ ràng là đợi người ta cả tiết trước cửa, lại giả bộ như tình cờ gặp nhau, trưởng ban Triệu quả rất kiêu ngạo.
“Chào trưởng ban.” Tiêu Thố gật đầu với anh ta, xách đồ định đi.
“Đợi đã!” Triệu Thần Cương vội gọi.
“Có gì thế ạ?” Vẻ mặt Tiêu Thố có vẻ sốt ruột. Cũng không thể trách cô, Lăng đại công tử đang đợi ở bệnh viện mà, lát nữa nếu đến muộn, không kịp xe bus thì phải gọi taxi. Đi từ trường tới bệnh viện rất đắt, Tiêu Thố là một cô vợ rất biết giữ tiền mà!
* * *
Triệu Thần Cương ngớ người, những lời định nói đều nghẹn trong cổ họng.
Thấy anh ta chỉ gọi mà không nói gì, Tiêu Thố cuống lên: “Trưởng ban, em thật sự có việc, có chuyện gì thì hôm khác nói sau ạ” nói xong xách đồ chạy xuống lầu.
Triệu Thần Cương đáng thương, dằn vặt biết bao lâu mới chịu bỏ kiêu ngạo sang bên để quyết định chạy tới tìm Tiêu Thố, ai ngờ đợi người ta mãi thế mà chỉ nói được hai câu, mà lại có một câu chưa nói hết!
Nhìn theo bóng cô, lòng tự tôn đàn ông của Triệu Thần Cương bị đả kích nặng nề, quay người lờ đờ trôi đi, bước chân nhẹ bẫng.
Nghê Nhĩ Tư đi đằng sau không chịu nổi: “Học trưởng, chúng ta cùng đi nhé.” Rồi vội vàng theo sau.
* * *
Lại nói Tiêu Thố đi như chạy, thở hồng hộc cuối cùng cũng bắt được xe bus.
Ba mươi phút sau, cô xuống xe trước cổng bệnh viện Thánh Lãng, vào trong, đi thẳng đến khu nội trú.
Khu nội trú của bệnh viện nằm phía sau khu khám bệnh, kiến trúc cả tòa nhà tương đối bề thế, có đến hai mươi tám tầng, bên trong được bố trí đâu ra đó, thái độ phục vụ lại rất tốt, là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố.
Tiêu Thố vào khu nội trú rồi đến thẳng thang máy, bấm tầng hai mươi mốt.
Thang máy vừa đóng thì một giọng nữ the thé gọi bên ngoài: “Khoan đã, đợi tôi!” Sau đó một bàn tay với những móng sơn đỏ chót thò vào, cửa thang máy tội nghiệp lại bị mở ra.
Người đó vào trong, Tiêu Thố ngước lên nhìn, hai người đều sững người.
* * *
“Là chị/cô?”
Dị khẩu đồng thanh, chỉ là giọng một người thì rất hòa nhã, người kia lại tràn đầy thù địch. Người tỏ ý thù địch với Tiêu Thố, chính là Diệp Tình lần trước đánh tên côn đồ, cuối cùng thành ra cả túi LV lẫn hình tượng đều mất sạch – chị Tình!
Thấy Diệp Tình, Tiêu Thố hơi thắc mắc nhưng nghĩ lại thì cô ta là em gái Diệp Tuấn, cùng làm trong một công ty với Lăng Siêu, kể ra cũng là đồng nghiệp, nếu Lăng Siêu bị thương thì là đồng nghiệp đến bệnh viện thăm nom cũng là chuyện nên làm mà.
Thế là cô gọi một tiếng rất tôn trọng: “Chị Tình, chị đến thăm
Lăng Siêu ạ?”
Một từ thôi, trong tích tắc đã điểm trúng tử huyệt của Diệp Tình, cô ta quay lại trừng mắt với Tiêu Thố.
Tiêu Thố ngớ người: Ủa? Chẳng lẽ lúc này mình suy nghĩ nhiều, bệnh viện to thế này, chưa biết chừng Diệp Tình đến thăm người khác.
Nghĩ thế nên cô ngại ngùng: “Chị Tình, chị…”
“Cô mới là chị, cả nhà cô đều là chị!” Diệp Tình cuối cùng không chịu nổi, bộc phát. Từ lần trước gặp cướp, được Tiêu Thố cứu, hôm đó tư thế anh dũng của Tiêu Thố cứ xuất hiện mãi, khiến nội tâm kiêu ngạo như nữ hoàng của cô ta cực kỳ khó chịu.
Có một dạng phụ nữ, thà bị người ta đánh chết cũng không muốn bị tình địch của mình thương hại, Diệp Tình chính là kiểu nữ hoàng kiêu ngạo như vậy đấy.
* * *
Tiêu Thố sững người, rốt cuộc là chuyện gì? Mở miệng, yếu ớt nói: “Ch…”
“Còn gọi à!”
“…” Thôi, cứ mặc kệ chị ta đi.
Tiêu Thố ù ù cạc cạc không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn im miệng, nhìn đi chỗ khác, trong lòng đầy ắp nghi ngờ: Chị Tình này rốt cuộc là người thế nào? Lần đầu nhìn thấy vẫn là một thục nữ dịu dàng, nhìn thêm lần nữa thì thấy trong sự dịu dàng có cả vẻ kiêu ngạo, sau khi nói vài câu mới phát hiện hoàn toàn là một nữ hoàng kiêu căng, đến khi tận mắt chứng kiến chị ta nổi điên thì mới biết, hóa ra thực sự chị ta là một cô nàng bạo lực ngầm, nhưng bây giờ thì… Hóa ra là chị ta quên uống thuốc!
Tiêu Thố đã nghĩ ra rồi. ╮(╯▽╰)╭
* * *
Thấy Tiêu Thố im lặng, Diệp Tình lại thấy không vui, mỹ nhân đẹp rạng ngời thế này đứng ở đây mà cô lại dám phớt lờ tôi! Thế là cô ta cố ý ho “khụ khụ” hai tiếng.
Tiêu Thố không phản ứng mà còn lùi ra sau một bước.
Diệp Tình càng nổi nóng, cô không nể mặt tôi chứ gì? “Khụ khụ khụ…” càng ho dữ dằn hơn, còn ngoáy mông ra sức chen vào góc mà Tiêu Thố đang đứng.
Thang máy to thế này, hai người đứng rất rộng, cô ta lại chen vào đứng gần Tiêu Thố rõ ràng là cố ý làm khó, vừa chen vừa ho sù sụ nữa chứ.
Cuối cùng Tiêu Thố không nhịn được: “Chị Diệp Tình, chị có thể đứng xích ra một tí không?”
“Thang máy là của cô hả? Tôi thích đứng đâu thì đứng đấy!” Diệp Tình không hề nể mặt.
Tiêu Thố choáng: “Nhưng…” nhưng chị ho thế kia, lại chưa uống thuốc, tôi sợ bị chị lây mà! T__T
* * *
Thấy ánh mắt kinh hoàng của Tiêu Thố, Diệp Tình thấy rất sung sướng: Nhìn đi! Còn nữ hiệp được không? Đâu phải đối thủ của tôi!
Cô ta càng nghĩ càng đắc ý, đúng lúc gần như cười to thỏa mãn thì đèn trong thang máy tắt phụt, sau đó thang máy đang đi lên bỗng khựng lại.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, sự cố thang máy, có cần lặp lại mô típ cũ rích này không?
Diệp Tình sững sờ, im lặng hai giây rồi một tiếng hét the thé vang lên phá vỡ sự yên lặng: “Cứu tôi với!”
* * *
Tiêu Thố vạch đen đầy mặt, chỉ là thang máy hư thôi mà? Có cần kích động tới mức đó không?
Do đèn đã tắt, thang máy tối om, bên tai toàn tiếng hét nhức óc của Diệp Tình, Tiêu Thố câm nín, đành bịt chặt tai lại.
Lúc này do sự cố đường điện nên đèn trong thang máy bắt đầu sáng lên, cứ chớp lóe, còn phát ra âm thanh kỳ quái, có chút gì giống trong phim kinh dị. Tiêu Thố thực ra không to gan lắm, lúc nhỏ còn vì sợ tối mà bắt Lăng Siêu đón về hàng ngày, nhưng trong tình huống này, khi bên cạnh có thêm một Diệp Tình sợ tới phát điên, không biết vì sao mà cô bỗng bình tĩnh hẳn.
“Chị đừng lo, ở đây là bệnh viện, chắc sẽ có nhân viên đến cứu chúng ta nhanh thôi.” Cô vốn định an ủi Diệp Tình, không ngờ Diệp Tình đã sợ đến hồn vía lên mây vừa nghe giọng cô đã ôm chầm lấy cô, giống như gấu koala bám vào thân cây, không cách nào gỡ ra được.
Tiêu Thố cuối cùng suy sụp: Bà chị à, xin chị về nhà uống thuốc giùm tôi đi! T__T
* * *
Trong sự cố thang máy đó, người suy sụp không chỉ có Tiêu Thố, khi nhân viên bảo trì đến cứu họ, thấy một cô gái ôm chặt một cô gái khác, không cách nào chịu buông tay thì nhân viên đáng thương đó cũng kinh hoảng: sao bây giờ các cô gái lại cởi mở thế?
Tiêu Thố bị đứng hình không nói được gì, đưa tay chạm vào vai Diệp Tình: “Cô Diệp à, mặt của cô… chạm vào… ngực… của tôi rồi…”
Diệp Tình hoàn hồn lại, cuối cùng sụp đổ.
Ôm tình địch gọi cứu mạng đã mất mặt lắm rồi, tại sao ngực người ta còn lớn hơn của mình? Tại sao!
* * *
Diệp Tình ôm mặt, phóng ra khỏi thang máy, lao thẳng xuống lầu, cô ta không còn mặt mũi nào nhìn Tiêu Thố nữa, chỉ cần thấy là cô ta lại bất giác nhớ đến trải nghiệm đau thương thê thảm lúc ở cạnh nhau, lúc nào cũng giày vò trái tim kiêu ngạo của cô ta.
Không tốn chút công sức, Tiêu Thố đã giết chết tình địch kiêu ngạo không chừa lại mẩu móng tay nào, quan trọng là người trong cuộc đến giờ vẫn không hay biết, hoang mang nhìn theo bóng Diệp Tình, lại nhìn nhân viên bảo trì há miệng trợn mắt, xua xua tay: “Tôi chẳng làm gì đâu, thật đó.” Nhân viên: “…”
* * *
Vĩnh biệt Diệp Tình, cuối cùng Tiêu Thố thuận lợi đến trước cửa phòng Lăng Siêu, đang định gõ cửa thì thấy cửa đang mở.
“Lăng Siêu?” Cô gọi, khẽ đẩy cửa, phát hiện trên giường không có ai.
Ủa, đâu rồi?
Tiêu Thố hơi thắc mắc, đẩy cửa vào, đặt đồ lên bàn, đang định quay lại tìm Lăng Siêu thì một sức mạnh đột nhiên lao đến, đè cô lên giường bệnh.
* * *
Anh lại chơi phục kích!
Đến khi Tiêu Thố hiểu ra mọi thứ thì môi đã bị bịt chặt, đầu lưỡi ngang ngược tách răng cô ra, luồn vào trong. Tiêu Thố không thể phản kháng, đành để mặc đầu lưỡi tự do du ngoạn, tấn công không chút nương tình.
“A…”
Tiếng rên khe khẽ lập tức bị nuốt vào, cô chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, toàn thân bải hoải, đôi môi vừa tê vừa sưng, tay chân không nhấc lên nổi, người đè lên cô như một ngọn lửa, hừng hực cháy, khiến người ta không tài nào thở được. Tim đập thình thịch, có một cánh tay cách lớp áo mỏng, ve vuốt chà xát cơ thể cô, đi đến đâu đốt lên những đốm lửa đến đó, nhanh chóng những đốm lửa ấy rừng rực cháy, cả cơ thể cô cũng bốc cháy theo.
Cảm giác này, mạnh mẽ hơn hẳn những lần trước, trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng lại không có ý đẩy anh ra, trải qua bao nhiêu lần, cô đã không còn kháng cự sự thân mật của anh như trước nữa, thậm chí còn có phần mong chờ…
* * *
Cũng không biết bao lâu sau, đôi môi nóng bỏng ấy mới chịu dừng lại, đầu lưỡi Lăng Siêu quyến luyến buông ra, sau đó dịu dàng liếm lên đôi môi sưng đỏ của cô, sau đó quan sát tỉ mỉ người nằm dưới.
Đôi mắt mơ màng, gò má rực hồng, đôi môi mọng đỏ hé mở, khẽ hít thở lấy hơi… rất hợp miệng!
“Em đến trễ.” Anh hôn chụt lên môi cô, nói bằng giọng khàn khàn, “Đây là trừng phạt.”
Trừng phạt? Rõ ràng là anh muốn đốt lửa, muốn ăn đậu phụ thì có? Sự thản nhiên và độ dày mặt của anh đã đến mức khiến người ta rùng mình rồi.
Tiêu Thố vừa tức vừa buồn cười, định nhúc nhích, luồn ra khỏi anh, nhưng anh đè rất chắc, không cho cô ngồi dậy.
* * *
“Em sắp bị đè chết rồi này…” cô than vãn, nhưng phát hiện ra giọng mình cũng khàn khàn, đầy ắp mùi vị tình dục, lập tức mặt đỏ tía tai im miệng.
Lăng Siêu nhướn môi, tuy không tránh ra nhưng cũng chống tay lên, cho cô không gian hít thở.
Cuối cùng đã thở được, Tiêu Thố hổn hển, vừa kìm nén cảm xúc lại, sau đó giọng nghiêm túc bảo: “Em thấy anh có thể ra viện rồi đó.”
Sức mạnh này, tốc độ này, phản xạ này, không ra viện thì lãng phí tài nguyên bệnh viện quá!
Lăng Siêu không trả lời, chỉ có đôi mắt đen nhìn chăm chăm đôi môi đỏ kia, lại định cúi xuống…
* * *
“Khụ khụ”, tiếng ho không đúng lúc bỗng vang lên, cắt ngang thế tấn công của Lăng đại công tử.
Hai người đồng loạt quay lại, thấy Giang Hồ mặc blouse trắng, sa sầm mặt đứng ở cửa, nhìn sắc mặt có thể thấy anh ta đã đứng đó lâu rồi.
“Á” Tiêu Thố hét lên, nhanh chóng luồn ra khỏi người Lăng Siêu.
Tại saooo…? Mỗi lần đều bị bắt quả tang tại giường! Có cần mất mặt thế không? T__T
* * *
Tiêu Thố đứng lên, Lăng Siêu cũng miễn cưỡng quay lại, ngồi lên giường, hai tay chống xuống, nhìn Giang Hồ vẻ khiêu khích.
Giang Hồ đứng ở cửa cũng nhìn lại anh, trong tích tắc, bầu không khí trở nên ngượng ngùng vô cùng.
* * *
“Sư huynh” Tiêu Thố lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Giang Hồ gật đầu với cô, “Học muội, xem ra anh đến không đúng lúc rồi.” Trong phút chốc, sắc mặt trở lại bình thường, như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình.
Mặt Tiêu Thố đỏ lên, vội vàng đánh trống lảng: “Sư huynh, sao anh đến đây?”
“Bác sĩ điều trị chính của khoa ngoại hôm nay nghỉ phép nên anh đến thay” Giang Hồ nói gọn, nhìn Lăng Siêu rồi bổ sung, “Bố anh là viện trưởng bệnh viện này.”
Tiêu Thố bỗng nhớ ra lần trước lúc Ngộ Không bị thương, hình như cũng nhìn thấy Giang Hồ ở đây, trong trường đồn rằng gia đình Giang Hồ rất oách, xem ra đúng là thật.
“Vậy làm phiền sư huynh quá.”
“Vì em, anh rất sẵn lòng” anh ta mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính liếc nhìn Lăng Siêu.
Tiêu Thố lập tức nhớ lại bộ dạng hai người liều mạng đánh nhau, nhất thời sợ hãi, thận trọng quan sát cả hai, thấy Giang Hồ đến cạnh giường, kiểm tra đơn giản cho Lăng Siêu, sau đó viết hí hoáy lên sổ gì đó.
Khi đấy, hai người đều im lặng, bình tĩnh đến kỳ dị.
* * *
Bỗng Giang Hồ ngẩng lên nói: “Vết thương của cậu đã lành, có thể ra viện, nhưng nếu cậu vẫn muốn ở lại thì bệnh viện chúng tôi cũng rất hoan nghênh.”
“Không cần” Lăng Siêu lạnh lùng nhìn anh ta, “Lát nữa chúng tôi đi.” Đùa à, có anh ở đây, quỷ mới ở lại!
Hóa ra trong mắt Lăng đại công tử, nhập viện chính là việc tùy hứng như vậy.
Tiêu Thố câm nín…
57
Chuyện Lăng Siêu bị thương, cuối cùng cũng kết thúc sau khi anh ra viện.
Mấy tuần sau bên cảnh sát báo rằng mấy tên côn đồ hành hung họ đã bị tóm gọn, đa phần đều là những kẻ có tiền án tiền sự, lần này vào tù cũng phải mấy năm, còn lão Lăng chuẩn bị đối phó đám người hãm hại con trai mình thế nào thì không biết được.
* * *
Rồi sau đó đợt bầu cử của hội sinh viên cũng bắt đầu, chức trưởng ban thể thao cuối cùng được phó ban cũ thay thế, Tiêu Thố may mắn từ cán sự lên chức phó ban. Vừa nghe nói Triệu Thần Cương hết đảm nhiệm vai trò này, Hứa Bách Dịch vui đến suýt nhảy cẫng lên, hê hê! Tiểu tử thối, xem cậu sau này đấu với tôi bằng cái gì?
Kết quả chưa đến nửa phút sau, anh ta không cười nổi, vì chức hội trưởng hội sinh viên của anh ta cũng bị thay thế, người thay anh ta chính là trưởng ban thể thao cũ… Tên khỏi nhắc nữa, để tránh cựu hội trưởng Hứa đập đầu vào tường. ╮(╯_╰)╭
* * *
Từ một cán sự nhỏ, thoắt cái biến thành phó ban, áp lực của Tiêu Thố không cần nghĩ cũng biết, quãng thời gian sau đó, cô luôn tất bật với đủ mọi công việc, cũng may Triệu Thần Cương trước kia luôn nghiêm túc làm việc, không để lại quá nhiều vấn đề, mọi thứ có thể xem là suôn sẻ.
* * *
Đợt bầu cử hội sinh viên hạ màn thì kỳ thi cuối kỳ cũng đến, học kỳ này Tiêu Thố mất khá nhiều thời gian vào những việc khác, đến nỗi thời khắc quan trọng nhất đành mỗi ngày chạy đến thư viện, nghiến răng gặm đủ thứ sách chuyên ngành.
Khoa hộ lý phải học nhiều môn chuyên ngành y, lúc ôn tập rất phiền phức, vì thế Tiêu Thố bất đắc dĩ phải tiêu tốn nhiều công sức lẫn thời gian ở thư viện, đến nỗi bầu không khí gian tình mà Lăng đại công tử vất vả tạo ra trong thời kỳ nhập viện cũng bị việc ôn tập căng thẳng quét sạch.
Nhưng anh cũng chẳng rảnh rỗi hơn, vừa chuẩn bị thi vừa phải đến làm việc ở công ty Diệp Tuấn, cứ thế bận hơn tháng trời, kỳ thi cũng đã trôi qua.
* * *
Ra khỏi phòng thi, Tiêu Thố thở dài: “Mẹ ơi! Kết thúc rồi!” “Ồ yeah! Nghỉ hè rồi!” Đổng Đông Đông sung sướng nhảy cẫng.
Chỉ mỗi Nghê Nhĩ Tư vẻ mặt ỉu xìu.
“Sao vậy Tư Tư? Không thi được à?”
“Không phải!” Nghê Nhĩ Tư thở dài, “Phải nghỉ hè rồi…”
“Nghỉ hè thì có gì không tốt?”
“Nghỉ hè xong là vào học…”
= = “Tư Tư, tư duy của cậu liệu có linh hoạt quá không thế?” Tiêu Thố chùi mồ hôi.
“Không phải!” Nghê Nhĩ Tư kêu lên, “Nhập học phải đi học quân sự, quân sự đó!”
Hóa ra cô nàng lo chuyện này!
* * *
Huấn luyện quân sự cho sinh viên mới của trường Z bắt đầu cải cách từ khóa của Tiêu Thố, tiến hành vào học kỳ một của năm hai, tức là, mùa hè này bọn Tiêu Thố phải vào trường sớm để học quân sự. Đợt huấn luyện trong mùa hè nóng nực đúng là thử thách sự kiên nhẫn và nghị lực, cũng chẳng trách Nghê Nhĩ Tư xưa nay thích sống ẩn dật yên ổn lại lo lắng như vậy.
Nhưng bây giờ có lo cũng vô ích, cái gì đến cũng sẽ đến, về điểm này thì Tiêu Thố vẫn rất hiểu biết.
* * *
Nhưng Lăng Siêu dường như còn để tâm hơn cô, trên xe về nhà, anh bỗng nhắc: “Học kỳ sau của bọn em phải học quân sự đúng không?”
“Dạ!” Tiêu Thố gật đầu, “Tư Tư hôm nay thi xong đã bắt đầu lo, còn hai tháng nữa, thật không biết thấp thỏm sớm thế để làm gì chứ?”
“Học quân sự rất cực khổ.”
“Chắc chắn rồi, lúc em học cấp ba có phải là chưa từng học qua đâu.”
“Khác với lúc chúng ta học cấp ba đấy.”
“Hả?” Tiêu Thố có vẻ ngờ vực, mới nhớ ra Lăng Siêu cũng từng học, chắc là đã từng trải rồi, thế là cô hỏi, “Trước kia anh cũng học rồi mà? Quân sự trường ta thế nào?”
“Phải đến huấn luyện ở doanh trại bộ đội, hơn nữa thời gian rất dài, phải một tháng.”
“Một tháng?” Tiêu Thố sửng sốt, “Lần trước chẳng phải anh chỉ đi nửa tháng thôi sao?”
“Chuyện học quân sự đã thay đổi từ khóa của em rồi, lúc nãy họp lớp, chủ nhiệm lớp không nói à?”
“Hình như có nói…” Tiêu Thố lờ mờ nhớ lại, trong tiếng ồn ào, hình như chủ nhiệm lớp có nhắc đến thời gian quay lại trường.
Khóe môi Lăng Siêu giật giật: “Em ở trong hội sinh viên mà cũng không biết?”
“… Hình như hơi hơi biết.”
Có cần chậm chạp thế không?
Thế là Lăng Siêu câm nín. >__<
* * *
Do có sự điều chỉnh nên kỳ nghỉ hè hơn hai tháng đã bị rút ngắn chỉ còn hơn một tháng, lại thêm việc học quân sự xưa nay do ban thể thao phụ trách, Tiêu Thố lại phải đến trường sớm mấy ngày, nên cô chỉ còn lại một tháng để nghỉ ngơi.
Đối với mọi thứ, Tiêu Thố vẫn rất khù khờ chậm hiểu, đến khi trường thông báo ngày mốt cô phải đến trường, cô mới tỉnh ngộ, hóa ra kỳ nghỉ hè đã trôi qua rồi! = =, Hu, cô chưa chơi đủ mà!
* * *
Mẹ cô thấy vẻ mặt ủ rũ của cô lúc cúp máy nên ngạc nhiên: “Con gái, sao thế?”
“Mẹ, ngày mốt con phải quay lại trường.”
“Về trường á?” Mẹ cô sửng sốt, “Mới tháng Tám mà, con về trường làm gì?”
“Hội sinh viên phải chuẩn bị cho đợt học quân sự, con phải đi trước.”
“Không phải chứ?” Mẹ cô tỏ ra thất vọng, “Vậy chẳng phải con không thể đi du lịch với cả nhà sao?”
Thế là, Tiêu Thố lại buồn bực nhớ ra, hai nhà đã hẹn cuối tuần đi du lịch Thanh Đảo, vì thế Lăng Siêu còn xin phép nghỉ ở công ty, về đi với cô.
Biển xanh trời trong, hải sản tươi ngon… ngay cả đồ bơi cô cũng mua rồi!
Trong tích tắc, Tiêu Thố thấy bản thân đúng là một đại bi kịch!
* * *
Tối đó, bạn Tiêu Thố bi thảm rất buồn bã, bắt đầu thu dọn hành lý về trường.
Kính râm, mũ rơm, áo bơi, phao… vốn để trong vali, đều bị vứt sang bên, thay vào đó là đồ đạc để về trường, thấy những món đồ được đặt vào vali lại bị lấy ra, tâm trạng Tiêu Thố hụt hẫng vô cùng.
Đúng lúc đó, bên ngoài cửa sổ có tiếng động, Lăng Siêu đã trèo vào.
* * *
Động tác trèo cửa sổ của anh rất điêu luyện, thoáng cái đã nhảy vào, sau đó không khách sáo ngồi xuống giường Tiêu Thố, đồ đạc đi biển đầy giường bị anh gạt sang bên không thương xót.
“Anh đè lên đồ của em rồi!” Tiêu Thố nhắc.
“Có liên quan gì?” Lăng Siêu nhướn mày, “Em có đi đâu.”
“Này, anh đừng đả kích em nữa chứ?” Tiêu Thố càng buồn bực, ngồi phịch xuống giường ấm ức.
Cô thật sự không cam tâm! Chuyến du lịch biển mong chờ đã lâu tan thành bọt bong bóng, đến khi họ vui vẻ đi chơi, cô lại lầm lũi về trường trong ngày hè nóng bức, khoảng cách khác xa nhau quá.
* * *
Lăng Siêu không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội thế, thuận tay cầm con thỏ bông lên, dụi vào mặt cô: “Vợ ơi?”
“…”
“Vợ ơi?”
“…”
“Vợ…” Gọi đến lần thứ ba, Tiêu Thố không chịu nổi, “Này! Anh tưởng em là cún con hả?” Cầm thỏ bông dúi vào mặt người là ý gì chứ!
Thấy cô đã có phản ứng, Lăng Siêu phì cười: “Em mấy tuổi rồi, không được đi du lịch thì hờn dỗi? Cùng lắm lần sau anh đi với em.” Thực ra trong lòng anh đã tính, tuần trăng mật có cần đi biển hay không rồi.
Ai kia đúng là nhìn xa thật. ╮(╯▽╰)╭
* * *
“Nhưng em đợi nó lâu lắm rồi đấy!” Tiêu Thố bĩu môi, chỉ đồ trên giường, “Anh nhìn mấy thứ này đi, mắt kính, mũ rơm và cả đồ bơi nữa… Em đợi nó từ bao giờ, anh có biết không?” “Biết mà, biết mà” Lăng Siêu gật gù.
“Giờ thì hay rồi, hết cơ hội mặc rồi. Aaaa! Em muốn đi biển, em muốn ăn hải sản!” Tiêu Thố bực bội đấm xuống giường.
“Vợ ơi, em còn đấm nữa thì rách đấy” Lăng Siêu nhắc.
“…”
Bỗng, tròng mắt anh đảo vòng: “Thực ra cũng không phải hết cách, em có thể làm chuyện gì thay thế mà.”
“Ngày mai chúng ta có thể đi dạo một vòng bờ sông, xem như đi dạo trên bờ biển, buổi trưa đến khu hải sản mới mở, còn về đồ bơi…” Anh ngừng lại, liếc nhìn Tiêu Thố từ trên xuống dưới, chậm rãi nói, “Anh không ngại nếu em mặc ngay bây giờ cho anh ngắm.”
Thế là, Tiêu Thố điêu đứng trong gió.
* * *
Hôm sau Lăng Siêu quả nhiên không nuốt lời, đưa Tiêu Thố đến bờ sông, sau đó đến khu hải sản mới mở, chọn món nghêu hấp, tôm luộc, hàu sống… Nghe nói tàu chưa cập bến đã được vận chuyển thẳng đến đây bằng đường hàng không, còn tươi hơn ăn ở Thanh Đảo.
Đương nhiên người ta buôn bán cũng có thể khoác lác tí chút, nhưng giá cả thì rất được, ăn nhiều hải sản như vậy mà chỉ tốn có hơn trăm tệ, lúc trả tiền, Tiêu Thố định thanh toán như thể ta là đại gia, Lăng Siêu không chịu, tranh giành qua lại mãi, Tiêu Thố bỗng bồng bột nói: “Tiền của anh cũng là tiền của em, anh giành với em làm gì?”
Nói xong cả hai đứa cùng ngớ người.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, ai kia nhướn môi, cười gian rồi nhét ví tiền vào tay cô: “Vợ à, em nói đúng, sau này em trả tiền nhé.”
Tiêu Thố: “…”
* * *
Từ đó về sau, mỗi lần hai người đi đâu, quả nhiên đều là Tiêu Thố trả tiền, đương nhiên là cầm ví tiền của Lăng Siêu. Nhưng những chuyện này đều là sau này, tạm thời không nhắc.
* * *
Tuy không thể đi Thanh Đảo nhưng chí ít cũng trải nghiệm được mùi vị “giả Thanh Đảo” ao ước của Tiêu Thố đã được thực hiện, hôm sau chuẩn bị hành lý về trường.
Do hôm đó là cuối tuần nên hai nhà từ sáng sớm đã theo đoàn du lịch đi Thanh Đảo, Tiêu Thố một mình cô đơn xách hành lý đến ga tàu, lạnh lẽo làm sao.
Đến ga tàu, người đợi không nhiều, cô mua một vé tàu đến Z lúc mười giờ, đến khi tàu vào ga thì theo mười mấy người xếp hàng đợi, sau đó lên tàu.
Mọi thứ đều bình lặng, đến khi cô tìm thấy chỗ ngồi của mình, đặt hành lý lên giá đỡ, định ngồi xuống thì một bà cụ gọi cô lại.
“Cô bé ơi, cháu giúp bà xếp hành lý được không?”
Hóa ra là một bà cụ đi tàu một mình, không có sức đặt đồ lên giá, gọi mấy người đều không chịu giúp, đến khi thấy Tiêu Thố cất đồ xong mới gọi thử xem sao.
Tiêu Thố lặng lẽ nhận lời, một thân một mình già cả, giúp bà là chuyện nên làm, thế là cô vui vẻ nói: “Bà ơi, hành lý bà đâu?” “Ở đây.” Bà lão nhích ra, Tiêu Thố đờ người.
Túi lớn túi nhỏ, có vali có túi vải, thậm chí có cả một chậu lan! Toát mồ hôi, rốt cuộc bà đã mang đống này lên tàu kiểu gì?
Tiêu Thố lau mồ hôi, nhấc một cái vali lên.
Ưm… cũng nặng quá đi chứ! T__T
Tiêu Thố vốn khỏe, nhưng hành lý bà lão quá nặng, một mình cô phải bê lên giá đỡ thực sự là hơi khó khăn, nhưng đã nhận lời rồi thì không thể hối hận được nhỉ? Tiêu Thố hết cách, đành gồng mình đặt lên. Một đám hành khách tỉnh bơ ngồi trên tàu nhìn một cô bé xếp hành lý mà cũng không tới giúp.
Thấy Tiêu Thố sắp không gắng nổi, một đôi tay bỗng đỡ lấy chiếc vali trong tay cô.
Tiêu Thố quay lại, suýt thì kêu lên.
Lăng Siêu?!
@by txiuqw4