62
Có lúc, hạnh phúc đến quá đột ngột sẽ khiến người ta cảm thấy không chân thực, chỉ sợ hễ quay lưng thì sẽ nó sẽ vỡ vụn.
Cánh tay đang cầm điện thoại của Tiêu Thố từ từ buông xuống, như cố lấy hết can đảm rồi chậm rì rì quay lại. Đến tận lúc lấy đủ dũng khí để nhìn, thì gương mặt anh tuấn của Lăng Siêu đã hiện ngay trong tầm mắt.
Anh tựa người vào một chiếc Passat màu xanh thẫm, vẫn ăn vận áo sơ mi và quần jean bình thường, nhưng lại không giống với những người qua đường khác, như thể có một ma lực đặc biệt khiến người ta không sao rời mắt, khóe môi đang nở nụ cười dịu dàng chỉ dành cho cô.
Không hiểu sao, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực lúc nãy bỗng lặng lẽ bình tĩnh lại, Tiêu Thố ngẩn ngơ nhìn anh, không biết bao lâu sau, cuối cùng toét miệng cười, chạy thẳng về phía anh.
* * *
Trước mặt bao người, e thẹn như Tiêu Thố cũng dám ôm chầm lấy Lăng Siêu, có lẽ không ngờ cô lại nhiệt tình như thế, người được ôm loạng choạnh lùi lại một bước, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, đáp lại cô bằng vòng tay ấm áp nhất.
Trời dần tối, trên con đường rợp bóng cây của trường, hàng đèn điện thình lình vụt sáng lên, trong tích tắc, bóng hai người đan vào nhau trải dài trên mặt đất, thời gian như dừng lại, mọi thứ huyên náo đều trở thành phông nền, chỉ có hàng đèn điện sáng bừng và đôi nam nữ đứng dưới đó.
Cô gái mặc áo đỏ như lửa, chàng trai mặc áo trắng tao nhã, hai người đứng ôm nhau, vẽ nên một bức tranh sơn dầu rực rỡ tươi sáng.
* * *
Một lúc sau, Tiêu Thố mới định thần lại trong vòng tay đó, một khoảnh khắc trước thậm chí cô còn nghĩ nếu ngày mai là tận thế, thì ôm anh thế này đợi cái chết cũng là một chuyện hạnh phúc.
Đương nhiên, cuộc đời không oanh liệt hoành tráng như trong phim, bây giờ cô chỉ cần có anh ở bên là đủ rồi.
“Em cứ tưởng anh không đến…” Cô kéo tay anh, không nỡ buông.
Anh nhướn mày: “Làm sao nỡ không đến được?”
Biết ngay mà, làm sao anh nỡ bỏ cô? Trong lòng Tiêu Thố rất ấm áp, những lời cô ấp ủ muốn nói với anh như hẹn trước với nhau, bỗng cùng lúc ập đến, muốn kể cho anh nghe.
Nắm tay nhau như thế, mặc kệ người ta nhìn, Lăng Siêu bỗng hỏi: “Chắc em đói rồi đúng không?”
Anh nhắc khiến Tiêu Thố sờ bụng, hình như đói rồi, thế là tự nhiên nhớ đến bữa cơm cả tháng nay: “Ôi anh không biết đâu, cơm trong doanh trại tệ lắm…” Ở cạnh anh như không thể nào nói hết được.
Cô còn muốn nói nữa nhưng Lăng Siêu đã nắm tay: “Đi, chúng ta đi ăn đã.”
* * *
Không đợi Tiêu Thố hỏi anh đi đâu, Lăng Siêu bỗng quay lại mở cửa chiếc xe bên cạnh, đẩy cô vào trong, sau đó lại đến lấy hành lý của cô cho vào xe.
Tiêu Thố ngồi trong xe, cứ thấy trình tự này có vẻ lạ, đến khi nghĩ ra vấn đề ở chỗ chiếc xe thì Lăng Siêu đã xếp đồ xong, mở cửa xe, chui vào trong.
Thấy anh cúi xuống, ân cần thắt dây an toàn cho mình, xong rồi còn không quên điều chỉnh lại ghế để cô ngồi thoải mái hơn, Tiêu Thố không kìm được hỏi: “Xe này ở đâu ra vậy anh?”
“Mua.”
“Ồ…”
Im lặng ba giây, trong xe vẳng ra tiếng kêu sửng sốt của Tiêu Thố: “Cái gì? Anh mua sao?”
* * *
Lúc chia tay một tháng trước, ngày nào anh cũng đi về bằng xe bus, không ngờ sau một tháng cô ở nơi khỉ ho cò gáy học quân sự thì Lăng Siêu đã bước chân vào thành phần dân số có xe ô tô rồi. Cú shock này quả không nhỏ.
Tiêu Thố tốn rất nhiều công sức mới bắt bản thân đón nhận thực tế, lúc này Lăng Siêu đã cho xe khởi động, nó chầm chậm men theo con đường, lát sau đã ra khỏi trường, rồi vững vàng lao về phía trước.
Thấy anh thuần thục ôm vô-lăng, trong lòng Tiêu Thố có vô số thắc mắc: “Anh mua xe khi nào vậy, sao em không biết?”
“Sáng nay.”
Câu trả lời bình thản, cằm Tiêu Thố rớt xuống đất: Đại ca à, anh cũng nhanh nhẹn quá nhỉ?
Nhưng khi tĩnh tâm lại thấy có vẻ không cam lòng: “Sao anh không nói với em tiếng nào…” Chuyện lớn như vậy mà anh không buồn nói một câu, dù gì cô cũng là bạn gái anh mà!
“Không kịp nói em đã về rồi.” Vẻ mặt anh bình thản.
Khoan đã! Tiêu Thố bỗng thoáng có gì đó là lạ: “Tối qua bọn mình mới gọi điện thoại mà? Không phải sáng nay anh hứng lên rồi chạy đi mua đó chứ?”
Lăng Siêu chăm chú lái xe, đáp: “Cũng gần như thế.”
“…” Tiêu Thố bi thảm nhận ra, bản thân thực sự không theo kịp tư duy quá nhanh nhạy và bất bình thường của ai đó.
* * *
Một lát sau chiếc xe dừng lại trước cửa một quán ăn Nhật, Lăng Siêu để Tiêu Thố xuống trước, còn anh đến bãi đậu xe.
Tiêu Thố nhìn ra ngoài, cảm giác hơi không ổn, liền kéo vạt áo anh: “Ở đây đắt lắm, hay chúng ta đổi chỗ khác đi?” Món ăn Nhật không phải giá rất cao sao? Lăng Siêu vừa mua xe, thực sự không nỡ để anh phá sản.
Kết quả Lăng đại công tử nhìn cô, chỉ nói: “Ở đây đậu xe tiện hơn.”
Tích tắc đó, Tiêu Thố bỗng tỉnh ngộ: Hóa ra bọn họ đã thành dân có xe, chi phí bỏ ra cũng phải xứng đáng với thân phận.
* * *
Đậu xe xong, Tiêu Thố đã đợi trước cửa quán một lúc, Lăng Siêu đi ra, ném chìa khóa cho cô: “Anh không có túi, em cầm cho anh nhé.”
Tiêu Thố cầm chùm chìa khóa, bỗng cảm giác nó nặng cả ngàn
cân: Mẹ ơi! Quả nhiên cô vẫn chưa gánh nổi cuộc sống thoát nghèo đột ngột, tiến lên khá giả. T__T
* * *
Tuy khá đắt nhưng không gian bên trong rất thoải mái, những chỗ ngồi riêng biệt, ngăn cách mọi tiếng ồn bên ngoài. Một lúc sau thức ăn đã được mang lên, thức ăn Nhật tinh tế đẹp đẽ, từng đĩa từng đĩa, chỉ nhìn màu sắc đẹp đẽ thôi đã khiến bao tử nở rộng rồi.
Một đĩa cá chình nướng được mang lên, con cá tươi ngon được bọc trong một lớp nước sốt thơm phức, còn đang bốc hơi nghi ngút, Tiêu Thố cầm đũa lên gắp một miếng cho vào miệng, trong lúc ăn ngon vẫn không quên cảm thán: “Một miếng này là tám tệ ba xu năm hào…”
Lăng Siêu đang uống trà suýt thì sặc, lặng lẽ nhìn cô: “Vợ à, anh nhận ra càng lúc em càng biết quản gia đấy.”
“Đó là do anh quá hoang phí!” Nói xong đã hối hận, cái gì mà quản gia rồi lãng phí, cô chưa gả cho anh mà.
Còn Lăng Siêu nghe xong lại tỏ ra rất vui, mắt phát sáng: “Em yên tâm, anh không hoang phí hết đâu, chúng ta còn phải để dành tiền nuôi con trai chứ.”
“Xì, sao anh biết chắc là con trai?” Tiêu Thố nhanh miệng, nói xong chỉ muốn tát mình một cái, cái gì mà con trai con gái? Ai bảo cô sẽ sinh con cho anh đâu?
TAT Quả nhiên, con người không thể quá phóng khoáng, đùa với lửa là thể nào cũng phỏng tay, và sa sút tinh thần ngay mà.
* * *
Tạm không cần biết Tiêu Thố hối hận ra sao, nhưng vấn đề này đã mở ra thì khó mà kết thúc, đầu óc vốn nhìn xa trông rộng của Lăng đại công tử thế là bắt đầu tính toán sau này nên sinh con trai hay sinh con gái tốt hơn.
Tiêu Thố thấy sắc mặt anh như thường, chỉ mỗi đôi mắt đen lấp lóe ánh sáng khác lạ thì lập tức có linh cảm không lành, vội đánh trống lảng: “Cái đó… tiền anh mua xe ở đâu mà có?”
Trong ấn tượng của cô, nhà Lăng Siêu tuy giàu nhưng anh tuyệt đối không phải loại công tử chỉ biết ngửa tay xin tiền cha mẹ, chứ đừng nói là mượn tiền mua xe. Nếu tiền mua xe không phải hỏi xin cha mẹ thì Lăng Siêu lấy nhiều tiền như thế ở đâu? Tiêu Thố tuy không hiểu về xe nhưng một chiếc Passat ít nhất chắc cũng phải mười mấy vạn.
Nhận ra tâm tư của cô, Lăng Siêu cười nói: “Kiếm ra đó, chẳng lẽ lại đi cướp?”
“Như thế chẳng phải hơi nhiều quá sao? Anh chỉ là một thực tập sinh, lương phát nhiều thế cơ á…” Một cô gái ngây thơ như Tiêu Thố, tiền ít thì chẳng sao, nhưng tiền nhiều thì lại thấy bất an. “Ai nói là lương?” Lăng Siêu chớp mắt với cô, vẻ mặt bí ẩn.
“Anh… anh chắc không làm gián điệp kinh tế đó chứ? Ngồi tù đấy nha!” Xem phim TVB quá nhiều, khó mà không liên tưởng vớ vẩn.
Cuối cùng Lăng Siêu cũng bái phục trước trí tưởng tượng của cô: “Vợ à, nếu anh ngồi tù, liệu em có chờ anh không?”
“…” Thế là, Tiêu Thố nhận ra sức tưởng tượng của Lăng đại công tử còn phong phú hơn cô nhiều.
* * *
Đùa giỡn một lúc xong, Lăng Siêu mới nói nghiêm túc, “Em còn nhớ lần trước anh bảo Diệp Tuấn định lập một nhóm đặc biệt không?”
“Dạ.” Tiêu Thố gật đầu.
“Do hoạch định quá lâu nên chẳng mấy chốc sau khi em đi học, nhóm mới chính thức được thành lập, anh và lão Quan đều là thành viên trong đó.”
“Nhóm này có gì khác sao?” Tiêu Thố cũng chú ý Lăng Siêu luôn nói đó là một nhóm đặc biệt.
“Đúng thế, nhóm này rất khác với các nhóm trước kia trong công ty.” Anh gật đầu, “Xưa nay giữa các nhóm đều hợp tác với nhau, cuối cùng chọn ra phương án đầu tư tốt nhất, nhưng nhóm này của bọn anh, mỗi thành viên đều có một số tiền vốn độc lập, trong phạm vi vốn của mình, hoàn toàn có thể tự do phát huy, một khi kiếm ra tiền, bọn anh có thể rút một khoản để làm tiền riêng.”
“Vậy nếu thua lỗ thì sao?”
“Do công ty toàn quyền chịu trách nhiệm.”
“Hả?” Tiêu Thố ngớ người, tuy cô không hiểu gì về kinh tế, nhưng cô cũng chưa từng nghe nói có chuyện ngốc đến mức đưa tiền cho người ta đầu tư, lời thì người ta hưởng, thua lỗ thì mình đành chịu. Hơn nữa Lăng Siêu và những người khác chẳng qua cũng là thực tập sinh, nói khó nghe hơn là tư cách làm việc còn chưa có, công ty sao lại thành lập một nhóm như vậy?
Nghiên cứu mãi rồi Tiêu Thố kết luận: “Sếp của các anh chắc không bị điên đó chứ?”
Lăng Siêu nghe lại cười: “Diệp Tuấn đúng là một tên điên thật.” Quả thực, nếu không điên thì sao lại ra một quyết định to gan và hâm như vậy? Nhưng đa phần chính những kẻ điên mới là người gần gũi với thiên tài nhất, còn các thành viên được anh ta chọn vào nhóm cũng trùng hợp là một đám người có gen điên trong máu.
Đầu tư chính là canh bạc, chưa đến phút cuối cùng thì không ai có thể kết luận được.
Tiêu Thố không hiểu ẩn ý sâu xa trong lời của Lăng Siêu, nhưng với sự hiểu biết bao năm của cô về Lăng Siêu, cô có thể nhìn ra một thứ gì đó khác trước rất nhiều đang sục sôi trong ánh mắt anh, thứ đó như luôn tiềm ẩn sâu trong con người anh, một khi bùng phát thì khó mà tưởng tượng được.
Trong tích tắc đó, cảm giác của Tiêu Thố thật kỳ quặc, có một chút cay đắng, một chút hụt hẫng, và một chút trống trải khó gọi tên…
63
Sau đợt học quân sự, thời gian như chắp thêm đôi cánh, trôi nhanh như bay.
Tiêu Thố mỗi ngày đều chạy tới chạy lui giữa lớp, phòng ký túc và hội sinh viên, các môn chuyên ngành học kỳ này dần nhiều thêm, đủ mọi môn về thuốc men, bệnh lý vừa phức tạp lại vừa lắt nhắt, còn cả những môn thực hành như giải phẫu, hộ lý căn bản v.v… đang chờ cô, đừng nói là khoa của họ toàn nữ sinh, cho dù cả lớp đều là con trai thì lần đầu nhìn thấy xác chết vẫn rùng mình ớn lạnh.
* * *
Lần đầu học môn giải phẫu, mọi người đều thấp thỏm lo sợ bước vào, liền phát hiện ngoài bàn ghế ra thì trong lớp chẳng còn gì khác. Còn xác chết khiến người ta sợ hãi đến líu cả lưỡi đâu rồi? Trong lòng mọi người đều thấp thỏm không yên, vừa ngồi xuống theo yêu cầu của giáo viên, có không ít người mở to mắt nhìn ngó xung quanh.
Lúc này cô giáo có vẻ mặt hiền hòa dịu dàng cất giọng: “Các bạn, bây giờ bắt đầu vào học, mọi người mở hộc tủ phía dưới bàn ra đi.”
Bốn người cùng ra sức mở ngăn tủ cực lớn ra, một xác chết trần trụi nằm cứng đơ ở đó, không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, Nghê Nhĩ Tư ngất xỉu ngay tại chỗ.
Kết quả cô giáo khoát tay, nói với vẻ bình thường: “Không sao, lớp các bạn ngất xỉu vẫn còn ít.”
Ngoài Hạ Mạt hai mắt phát sáng ra thì những người khác đều vạch đen đầy mặt.
* * *
Nhưng cũng may tình hình này không kéo dài lâu, giống như người sợ chó mà nuôi chó trong nhà, không đầy ba tháng bảo đảm sẽ chẳng còn sợ hãi gì nữa. Nữ sinh khoa họ cũng vậy, lần đầu thấy xác chết ai nấy đều hét toáng lên, mấy tuần sau đã xem xác chết đó là mô hình. Đến khi học kỳ sắp kết thúc, thậm chí mọi người đều thản nhiên như không, thế là xuất hiện một đám nữ sinh sau khi học xong tiết giải phẫu, hí ha hí hửng từ khu nhà thí nghiệm ra, lao vào quán ăn gần trường hét lên: “Ông chủ, cho một phần lòng heo!”
Ông chủ đáng thương nghĩ đau cả đầu cũng không hiểu tại sao đám nữ sinh này vào quán ăn, không mua gì mà chỉ mua một đống lòng heo, gan heo, lách bò, mua rồi cũng không ăn mà ngồi quanh bàn, bàn tán sôi nổi món ăn trong bát, không đầy mấy phút sau những vị khách xung quanh dần dần bỏ đi, vừa tính tiền vừa làm ra vẻ buồn nôn, tính tiền xong thì chạy bạt mạng ra ngoài, cứ như sau lưng có ai đó cầm dao đuổi theo họ làm bánh bao thịt người không bằng.
Haizzz… Phàm là những cô gái dính dáng đến y học đều tồn tại một cách mạnh mẽ như thế đấy! ╮(╯▽╰)╭
* * *
Ngoài việc lên lớp, công việc trong hội sinh viên của Tiêu Thố cũng nhiều, do sự kiện video clip trên mạng lần trước nên càng không cần phải nói đến danh tiếng của cô, lại thêm vóc dáng thanh tú xinh xắn, tính cách lại phóng khoáng đáng yêu, làm việc vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm, nên càng ngày càng được yêu mến. Có lúc những ban khác quá bận, cần tìm trợ thủ cũng thích gọi cô, mà Tiêu Thố lại là người giúp được là giúp ngay, không chối đây đẩy, thế là công việc càng lúc càng nhiều, không thoát ra được.
Còn Lăng Siêu cũng không rảnh rỗi, từ sau khi nhóm đặc biệt của Diệp Tuấn được thành lập, anh và Quan Tựu ngoài việc đến trường đi học, thời gian còn lại gần như vùi đầu trong công ty, về sau thì dọn ra hẳn chung cư ở để tiện chạy đến công ty bất cứ lúc nào.
Và thế là, tuy hai người vẫn cùng học trong một trường nhưng gặp thì ít mà xa thì nhiều, thường xuyên không ở cạnh nhau. Cũng may họ không phải những người cứ dính vào nhau thì mới giữ được tình cảm, có lúc Tiêu Thố quá bận sẽ nhân thời gian rảnh rỗi trong cuộc họp lén chạy ra ngoài hành lang gọi mấy phút điện thoại; nếu hôm đó Lăng Siêu cũng đang rảnh anh sẽ lái xe đến trường gặp Tiêu Thố, nói vài câu rồi lại vội vàng chạy về công ty.
Tóm lại thời gian giống như khe ngực của phụ nữ, chèn ép kiểu gì cũng sẽ có thôi!
* * *
Như vậy, ngày tháng trôi qua không chỉ chân thực mà còn rất nhanh, xuân qua thu tới, chớp mắt mùa đông đã đến.
Công tác ở hội sinh viên đã qua một học kỳ, suýt soát cũng gần kết thúc, sau khi làm xong tổng kết một năm, Tiêu Thố bắt đầu ôn tập chuẩn bị thi Anh văn cấp bốn.
Trường họ muốn nâng cao tỷ lệ đậu của kỳ thi nên quy định sinh viên năm hai mới được tham gia thi tiếng Anh cấp bốn, đến nỗi những người khác vẫn đang vui vẻ chuẩn bị mừng Giáng sinh thì Tiêu Thố lại căng như mặt trống lo ứng phó với kỳ thi cấp bốn. Cùng chuẩn bị cho kỳ thi này còn có Nghê Nhĩ Tư, còn hai tên biến thái thi đại học môn tiếng Anh được hơn một trăm bốn mươi điểm là Hạ Mạt và Đổng Đông Đông thì Tiêu Thố cơ bản là mặc kệ họ.
* * *
Hôm đó Tiêu Thố đang chăm chỉ luyện nghe trong phòng thì Đổng Đông Đông bỗng thậm thà thậm thụt thò đầu vào: “Thỏ Thỏ, thứ bảy định làm gì?”
Tiêu Thố đang chìm đắm trong bài nghe, tháo tai nghe xuống ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp: “Thứ bảy? Phải thi cấp bốn rồi!”
“Thi cái quái gì? Cậu đừng có suốt ngày chỉ thi với cử được không?” Đông Đông nhìn cô kỳ thị, “Thứ bảy là ngày quan trọng thế, chắc cậu không quên đó chứ?”
Tiêu Thố nghi hoặc nhìn bạn, như thể đang nói: Thứ bảy ngoài thi ra thì có gì đặc biệt nữa đâu?
Đông Đông bất lực lắc đầu: “Thỏ Thỏ, cậu có thể nào đừng lặp lại mãi một sai lầm không? Thứ bảy là Giáng sinh đó!”
Cô vừa nói xong, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thố là, sao lại đến Giáng sinh rồi? Còn nhớ Giáng sinh năm ngoái, Đổng Đông Đông cứ đòi kéo cô đi mua quà cho Lăng Siêu, kết quả bồng bột mua nhẫn tặng anh, còn bị anh chọc là đang cầu hôn, xấu hổ đến nỗi cô chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất.
Cùng một sự việc, lẽ nào năm nay lại diễn thêm lần nữa? Nghĩ đến đó Tiêu Thố thầm kêu khổ, lắc đầu nguầy nguậy: “Năm nay phải thi, tớ thấy thôi vậy!”
Thấy Tiêu Thố từ chối thẳng thừng, Đổng Đông Đông cũng bó tay, nhún vai: “Haizzz, Lăng đại công tử thật đáng thương, ngay cả quà Giáng sinh cũng chả có…”
“Người ta vợ chồng già cả rồi, có nhiều quy tắc như cậu và Ngộ Không đâu!” Nghê Nhĩ Tư đang làm bài đọc hiểu cũng xen vào.
Vợ chồng già? Tiêu Thố chưa kịp toát mồ hôi đã thấy Đổng Đông Đông chĩa mũi dùi sang Nghê Nhĩ Tư ngay rồi: “Tiểu Tư Tư đáng yêu à, cậu và hội trưởng Triệu nhà cậu mừng Giáng sinh thế nào?”
Nghê Nhĩ Tư đỏ mặt: “Ai cần cậu lo?”
“Ôi, cậu có cần kín tiếng thế không? Hội trưởng Triệu đã đủ kín tiếng rồi, cậu mà còn thế thì hai người ở cạnh nhau còn nên hòn núi cao được không?”
“Cậu và Ngộ Không thì xứng lắm nhỉ? Hai con khỉ ở cạnh nhau, người quen còn biết là hai người đang yêu nhau, không quen thì thế nào cũng tưởng đang xem xiếc khỉ đó!”
“Sư thái, cậu đừng quá đáng!”
“Tớ thì sao? Có giỏi thì đến đây cắn tớ đi? Đến đây, đến đây…”
Trong tiếng “binh binh” ầm ĩ, Tiêu Thố đã bó tay từ lâu, gắn luôn tai nghe, tiếp tục làm bài của mình.
Chỉ có điều tâm hồn đã treo ngược cành cây, mà muốn quay lại thì khó quá, hai mắt nhìn bài mà đầu chỉ nghĩ về chuyện Giáng sinh, thực ra cô và Lăng Siêu không phải chưa bàn đến chuyện đi chơi vào Giáng sinh này, nhưng do buổi sáng cô phải thi cấp bốn, buổi chiều anh phải cùng Diệp Tuấn ra ngoài tiếp khách, mãi mà hai người không thể đi với nhau, cuối cùng đành bỏ qua.
Haizzz! Tiêu Thố thầm thở dài, nghĩ lại Giáng sinh năm ngoái, tuy anh cũng bận nhưng không đến mức không có thời gian gặp nhau như thế này, cô cũng biết học kỳ này công việc của mình rất nhiều, còn nhóm của Lăng Siêu thì đang trong giai đoạn quan trọng để phát triển, nghe nói Tuấn Vũ gần đây đã thu hút được một khoản đầu tư lớn, chuẩn bị tung ra trước khi thị trường cổ phiếu đóng lại vào cuối năm, Lăng Siêu bận đến độ không đi đâu được cũng là bình thường.
Nhưng chính vì bình thường mà trong lòng Tiêu Thố mới lờ mờ cảm thấy bất bình thường, nhìn anh càng lúc càng bận, dần dà hòa nhập vào xã hội, còn cô lại cứ lẩn quẩn trong trường, Tiêu Thố khó tránh khỏi có cảm giác xa lạ, như thể khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một lớn, giống như trước kia chỉ cần đưa tay lên là nắm được tay anh, bây giờ lại phải vươn tay ra thật dài mới chạm được đến anh vậy.
* * *
Cảm giác này tuy không rõ rệt, nhưng lúc ập đến lại thấy bất an. Trước kia cô cứ oán trách Lăng Siêu luôn xem mình là vật sở hữu đương nhiên của anh, nhưng ngược lại không phải cô cũng thế ư? Từ nhỏ làm gì sai cũng tìm đến người ta hỏi cách, thi không đủ điểm là nhét bài thi vào túi của người ta, ngay cả lần ôn tập vào lớp mười hai, gặp bài khó không biết làm, cô cứ gọi điện thoại hỏi Lăng Siêu… Lúc nhỏ không hiểu chuyện thì xem đó là chuyện thường tình, bây giờ nghĩ lại có chuyện nào không quá ỷ lại vào anh mà làm được hay không?
Nói cho cùng chính sự dựa dẫm của cô vào anh quá mạnh, không thể thích ứng được chuyện một ngày nào đó anh sẽ có sự nghiệp riêng, cuộc sống riêng, sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn, không còn là chàng thiếu niên non nớt đạp xe trong ánh hoàng hôn, ôm cô vào lòng bảo vệ nữa…
Trong tích tắc, mọi thứ chỉ như ngày hôm qua, nhưng tất cả đâu còn như ngày hôm qua nữa. Ấy vậy Tiêu Thố vẫn không kịp thích nghi…
* * *
Chớp mắt đã tới thứ bảy, kỳ thi cấp bốn và cấp sáu được cử hành theo lệ.
Kỳ thi cấp bốn của Tiêu Thố được sắp xếp vào buổi sáng, sáng sớm cô đã dậy nghe tiếng Anh nửa giờ, rồi mới theo bạn ra ngoài, ăn sáng xong ngồi đợi vào thi dưới tòa nhà giảng đường.
Tám giờ rưỡi người người ùn ùn kéo đến, đây cũng xem như là một ngày lễ đặc sắc của các trường đại học Trung Quốc, đến khi tiếng chuông reo vang, đoàn người mới lũ lượt nối đuôi nhau vào trong phòng thi.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Tiêu Thố xem điện thoại của mình lần nữa, đang định tắt máy thì tin nhắn của Lăng Siêu gửi đến.
“Vợ ơi, cố lên!”
Tâm trạng căng thẳng cũng nhẹ hẳn, cô mỉm cười rồi tắt máy.
* * *
Mọi thứ về sau đều diễn ra theo quy trình đã lặp lại vô số lần, Tiêu Thố khá may mắn, đến khi tiếng chuông kết thúc vang lên, cô cũng vừa viết xong đề cuối cùng, bút vừa đặt xuống thì tay thầy giám thị đã thu bài, rất nhanh nhẹn chính xác.
Cảnh sau đó chỉ có thể dùng bốn từ hình dung – ai oán khắp nơi.
Thí sinh A: “Toi rồi toi rồi, đề phần thi viết tôi còn chưa kịp hiểu!”
Thí sinh B: “Chưa kịp điền từ rồi, phần sau toàn để trống!”
Thí sinh C: “Mẹ ơi! Đáp án ông đây tốn sáu trăm tệ mua chắc chắn là giả!”
…
* * *
Những câu chuyện như vậy lúc nào cũng có.
Lúc này Nghê Nhĩ Tư cười híp mắt tiến đến: “Thỏ Thỏ, cậu thi thế nào?”
Tiêu Thố nghĩ ngợi: “Cũng tàm tạm.” Lại nhìn Nghê Nhĩ Tư cười tươi rói, hoàn toàn không đau buồn như lần trước thì hỏi: “Cậu thi tốt phải không?”
“Tốt cái khỉ! Đề làm văn tớ chưa viết xong.”
“Vậy cậu vui sướng làm gì thế?”
“Tớ ấy à?” Nghê Nhĩ Tư nhìn quanh quất, chắc chắn Đổng Đông Đông không có mặt mới thì thầm: “Tớ nói cái này, cậu đừng tiết lộ nhé! Lát nữa tớ đi ăn với Thần Cương.”
“Ồ.” Tiêu Thố gật gù, nghĩ lại thấy có gì đó không đúng, “Các cậu đi ăn với nhau là bình thường mà? Làm gì bí ẩn ghê thế?”
“Cậu không biết đâu, Đông Đông hứng lên bảo sẽ hẹn hò bốn người, cứ bắt tớ và Thần Cương đi bar, cậu cũng biết Thần Cương không thích đến mấy chỗ đó, tớ cũng không có hứng, nên…”
Tiêu Thố vỡ lẽ: “Biết rồi, cậu và hội trưởng đi trước đi, tớ bao che cho.”
Nghê Nhĩ Tư lập tức cười tươi: “Thỏ Thỏ, tớ biết cậu nghĩa khí nhất mà! Chúc cậu và Lăng đại công tử hôm nay chơi vui vẻ nhé, tớ đi đây!”, nói xong chuồn mất hút.
Chơi vui ư? Tiêu Thố thấy hụt hẫng khó tả, trong tích tắc cô bỗng ao ước Lăng Siêu có thể như trước kia, xuất hiện bên cạnh cô, cho cô niềm vui bất ngờ…
Đúng lúc cô cúi đầu chìm vào hồi ức thì một bàn tay níu lấy cánh tay cô.
Lăng Siêu?
Tiêu Thố ngẩng lên đầy vẻ mong chờ, nhưng lại là gương mặt Hạ Mạt không chút biểu cảm, nói gọn: “Tiêu Thố, buổi chiều đi mua sắm với tớ đi.”
@by txiuqw4