73
Tiêu Thố giật mình thức giấc bởi ánh ban mai chiếu vào cửa sổ. Mở mắt ra, cô vặn người, bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức, lập tức nhớ lại chuyện tối qua, mặt đỏ bừng bừng.
Lúc này một cánh tay từ sau lưng quấn lấy eo cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Vợ ơi…” Giọng nói khàn khàn đầy ham muốn vẳng đến, cô bất giác rúng động, căng cứng cơ thể không dám ngoái đầu.
Mấy phút mà như mấy tiếng đồng hồ, không ai nói gì, cô có thể cảm nhận hơi thở của anh đều đặn phả lên gáy cô, râu dưới cằm làm cô ngưa ngứa, cánh tay ôm lấy cô khiến người ta có cảm giác an toàn lạ lùng.
Đúng lúc cô dần dần thích ứng, không còn căng thẳng nữa, thì vành tai bỗng có cảm giác tê liệt.
Anh… đang liếm cô!
Đầu lưỡi thô ráp ẩm ướt tiếp xúc với thùy tai nhạy cảm, đầu tiên là đùa giỡn từng chút một, sau đó ngậm lấy, trong tích tắc cô như bị điện giật, thần trí bắt đầu bay tán loạn, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh trong xe tối qua, nhớ lại anh từng gặm, cắn trên cơ thể, nhớ lại lòng bàn tay anh trượt qua eo, du ngoạn phía dưới, nhớ lại anh bế cô về chung cư, nhớ lại anh tìm kiếm hết lần này đến lần khác trong cơ thể cô…
Sau đó, cô cắn răng, quyết định lại để mặc anh tự do lần nữa.
* * *
Thực ra cô không hối hận với quyết định này, Lăng Siêu đã tốt nghiệp, cô cũng chỉ còn lại một năm thực tập, khi thời cơ đến, cho dù từ tâm lý hay sinh lý, cô cũng có thể chấp nhận, cũng muốn đón nhận. Nhưng vấn đề vẫn đến, tại sao cô lại chọn đúng thời điểm này chứ? Bận rộn sáu tuần, khó khăn lắm mới rảnh rỗi tận hưởng thời gian tự do, nhưng lại…
“Vợ ơi, dù sao cũng có một tháng, đừng về nhà nhé?”
“Vợ ơi, quần áo anh bẩn rồi.”
“Vợ ơi, chén bát vẫn còn đó, chưa rửa.”
“Vợ ơi, em có muốn tắm không?”
“Vợ ơi, chúng ta cùng tắm nhé?”
“Vợ ơi…”
Tiêu Thố bi thảm phát hiện, cuộc sống tự do trong một tháng cô vốn vạch ra, chỉ vì một phút bất cẩn mà biến thành kỳ thực tập làm cô vợ nội trợ rồi. Ngoài nấu cơm ra, từ quét nhà, rửa bát, giặt đồ, cho đến dọn dẹp nhà cửa… toàn bộ đều do cô bao thầu! Hy sinh sức lao động còn chưa đủ, từ khi Quan Tựu dọn đi, Lăng đại công tử bắt đầu coi trời bằng vung, biến ra đủ trò lừa cô bán sắc:
cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ… mà ngay cả tắm cũng đòi! Haizzz, tháng này sống thật “phong phú”…
* * *
Tháng bảy “phong phú” kết thúc, cuối cùng Tiêu Thố phải đi thực tập, còn Lăng Siêu cũng làm thủ tục để chính thức trở thành nhân viên của Tuấn Vũ, hai người bắt đầu bận rộn.
Đối với Tiêu Thố, so với kiến tập thì thời gian thực tập dài hơn, lượng công việc nhiều hơn, yêu cầu của bệnh viện cũng cao hơn. Cũng may cô đã tích lũy khá nhiều kinh nghiệm trong lúc kiến tập, bây giờ thực tập xem như cũng dễ dàng hơn.
Để mở rộng phạm vi thích ứng cho thực tập sinh, các khoa thực tập phân phối không giống lúc kiến tập, Hạ Mạt đã được vào khoa cấp cứu như mong muốn. Nghê Nhĩ Tư sung sướng từ khu nội trú chuyển sang khoa bài tiết, mỗi ngày đều mong chờ có thể gặp được anh đẹp trai bị bệnh trĩ. Còn về cô nàng đáng thương Đổng Đông Đông, từ khoa đường ruột chuyển sang khoa tiêu hóa, mỗi ngày đều cầm mẫu đại tiện của các anh đẹp trai chạy tới chạy lui, nhân sinh quan và thế giới quan nghe nói đã méo mó triệt để.
So ra thì Tiêu Thố vẫn còn may mắn, từ khoa cấp cứu chuyển sang khoa nhi, mỗi ngày bị một đám trẻ con trai gái vây quanh, tuy mệt nhưng cũng xứng đáng.
* * *
Do họ từ kiến tập trở thành thực tập, thời gian quá dài nên phía bệnh viện không còn cung cấp chỗ ở mà do nhà trưởng sắp xếp ký túc cho họ. Nhưng do điều kiện quá kém, đường lại xa, rất nhiều sinh viên không muốn ở mà chuyển sang thuê chung cư ở gần bệnh viện.
Tiêu Thố vốn đã hẹn trước với ba bạn trong phòng, cùng thuê một phòng ở chung cư gần bệnh viện nhưng lại bất cẩn để Lăng Siêu biết, thế là Lăng đại công tử liền trù tính kế hoạch, khuyên Tiêu Thố dọn đến ở cùng anh.
Tiêu Thố sau khi trải qua tháng “phong phú” đó, quả quyết cự tuyệt lời mời của Lăng đại công tử, cố chấp đòi ở chung với bạn.
Kết quả hôm dọn đồ, Lăng Siêu lái xe tới đón cô, xe không chạy tới chung cư họ thuê mà thẳng tiến vào tiểu khu có chung cư của Lăng Siêu, đến khi Tiêu Thố giận dữ gọi điện cho Đổng Đông Đông để cầu cứu, cô nàng lại bảo gian phòng cuối cùng đã bị bạn khác chiếm rồi, sau đó khuyên cô cứ an tâm ở bên Lăng Siêu, không cần quay lại.
Tiêu Thố đáng thương, thế là bị bạn trai và bạn cùng phòng của mình hợp tác lừa gạt, nhảy xuống vực sâu làm bà nội trợ.
* * *
Cũng may Lăng đại công tử nhận thức hành vi lừa gạt Tiêu Thố đến chung cư ở là hơi quá đáng. Để bù đắp lỗi lầm, Tiêu Thố không cần phải bao thầu công việc gia đình như trước nữa, hai người quy định ngoài nấu nướng thuộc về Lăng Siêu, rửa bát là Tiêu Thố ra, những việc còn lại chia đều, hai tư sáu anh làm, ba năm bảy em làm, chủ nhật hai người cùng ngủ nướng, không làm việc nhà.
Tuy vấn đề việc nhà đã giải quyết, nhưng vẫn không giải quyết được một vấn đề khác của Tiêu Thố, đó chính là… nhu cầu sinh lý khá dày đặc của ai đó.
Chuyện này khiến Tiêu Thố rất đau đầu.
Nghe nói nhu cầu của đàn ông hơn hai mươi tuổi đều tương đối nhiều, nhưng như Lăng đại công tử thì có phải hơi quá rồi không?
* * *
Một ngày nào đó, sau một đợt “yêu cầu”, Tiêu Thố đỏ mặt kháng nghị.
“Thế à?” Ai đó nhướn mày, “Anh thấy bình thường mà.”
Tiêu Thố lắp bắp: “Em… em có hỏi Đông Đông… Bạn ấy nói chỉ khi gặp Ngộ Không mới… mới cái đó…”
“Chúng ta cũng gặp nhau mới làm.”
“Vấn đề là Đông Đông với Ngộ Không một tuần mới gặp một lần, chúng ta ngày nào cũng…” Mặt cô càng đỏ, “Anh không thấy thế là quá… nhiều à?”
Không ngờ Lăng đại công tử nghiêm túc tính toán giùm cô: “Anh hỏi em nhé, Ngộ Không và Đông Đông quen nhau bao lâu?”
“Khoảng chưa tới bốn năm.”
“Xem như bốn năm, chúng ta quen nhau bao lâu?”
“Hai mươi hai năm…”
“Sai! Là hai mươi hai năm lẻ chín tháng, đổi thành tuần là 1092 tuần, nếu chúng ta mỗi tuần làm một lần như bọn Ngộ Không, đến giờ chắc phải làm 1092 lần, nhưng hiện giờ mới làm…”
“Đừng nói nữa!” Tiêu Thố vội đưa tay bịt miệng anh, gò má đỏ ửng, “Làm… làm gì có kiểu tính như anh?”
“Không tính như vậy thì tính thế nào?” Ai đó tỏ ra vô tội.
“Lúc đó vẫn… vẫn chưa thành niên mà…”
“Được thôi, vậy bắt đầu từ khi em mười sáu tuổi, tổng cộng là…”
“Được rồi được rồi, đừng tính nữa, xem như em chưa nói gì!” Tiêu Thố cuối cùng sụp đổ.
Lăng Siêu nghiêng người ôm cô, khẽ nói: “Anh cũng thấy tính như thế vô vị quá, thời gian dư thừa cứ bù đắp những gì chưa làm thì thực tế hơn…”
Không thể không thừa nhận khả năng học toán siêu phàm của Lăng đại công tử.
* * *
Cả một năm đã trôi qua trong bận rộn như thế, có ngọt ngào có cay đắng, chớp mắt mà kỳ thực tập của Tiêu Thố đã sắp kết thúc.
Việc bên trường cơ bản đã xong, luận văn cũng đã được thông qua, chỉ cần về tham gia lễ tốt nghiệp là được. Còn về công việc thì lại có nhiều vấn đề cần giải quyết.
Không phải công việc khó tìm, mà Tiêu Thố đang phân vân không biết nên chọn bệnh viện nào. Ngành hộ lý trường họ luôn có tiếng, lúc gần tốt nghiệp các bệnh viện trong toàn quốc đều chạy tới tuyển người, Tiêu Thố là sinh viên hạng xuất sắc nên càng được chào đón, có tới mấy bệnh viện đều mời cô. Sau khi nghiên cứu, bước đầu cô chọn được ba nơi.
Một là bệnh viện tư Thánh Lãng mà cô đã thực tập một năm, tuy là bệnh viện tư nhưng điều kiện và trang thiết bị đều thuộc hàng bậc nhất toàn quốc, lại thêm thời gian kiến tập và thực tập của cô đều ở đây, xem như là nơi cô thân thuộc nhất. Một nơi khác là bệnh viện nhà nước ở thành phố A, tuy không quá nổi tiếng nhưng gần nhà, lại là bệnh viện công, đãi ngộ rất tốt, quan trọng là bố cô đòi cô phải về quê làm việc, cũng tiện chăm sóc hơn.
Ngoài ra, còn có một bệnh viện ở phía Bắc năm nay lần đầu đến trường họ tuyển, họ chỉ chọn được mấy sinh viên xuất sắc, trong đó có cả Tiêu Thố. Bệnh viện này không chỉ rất nổi tiếng ở phía Bắc mà trong cả nước cũng đứng thứ nhất thứ hai, đối với một sinh viên mới tốt nghiệp, có thể làm việc ở một bệnh viện lớn như thế thì nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nên ai được chọn đều rất sung sướng, chỉ mỗi Tiêu Thố cứ mãi ngần ngừ.
* * *
Thực ra những phiền muộn của Tiêu Thố đều có thể lý giải được. Nếu tiếp tục ở lại Thánh Lãng có nghĩa cô có thể làm việc cùng thành phố với Lăng Siêu, không cần nếm trải cảm giác đau khổ vì nhớ nhung do chia cách hai nơi. Nhưng một khi chọn ở đây thì sẽ từ bỏ hai cơ hội kia, bệnh viện ở A thì thôi, nhưng bệnh viện ở phía Bắc quả thực rất hấp dẫn, bệnh viện lớn như vậy trước kia tuyển người rất gắt gao, chỉ mỗi năm nay hưởng ứng chính sách quốc gia, phía bệnh viện mới cử người tới tuyển sinh viên tốt nghiệp, nếu nắm bắt cơ hội này thì sẽ rất có lợi cho phát triển sự nghiệp sau này.
* * *
Tiêu Thố cuối cùng vẫn không có can đảm lựa chọn Thánh Lãng hay bệnh viện phía Bắc kia. Đúng lúc cô cảm thấy băn khoăn không thôi thì các bạn cùng phòng cô đều xác định được hướng đi của mình.
Đổng Đông Đông cuối cùng chọn một bệnh viện nhà nước ở quê cô, tuy điều kiện không tốt bằng những bệnh viện ở thành phố lớn nhưng công việc khá ổn định, hơn nữa cũng tiện chăm sóc cha mẹ. Nghê Nhĩ Tư chọn một nơi ở Z, vừa khéo chính là bệnh viện cha mẹ cô công tác, do thành tích của cô không tốt lắm nên phải đi cửa sau mới có được việc làm này.
Còn Hạ Mạt, cha mẹ cô vốn định đợi cô tốt nghiệp sẽ sắp xếp cho cô kết hôn với Đào Khiêm, kết quả anh ta lại bị cha mẹ chuyển đến công ty bên Mỹ làm quản lý, phải ba năm mới về, thế là Hạ Mạt chọn học lên cao, để lấy được bằng thạc sĩ pháp y, bù đắp tiếc nuối lúc thi đại học.
Thấy bạn bè ở chung bốn năm lần lượt có mục tiêu phấn đấu riêng, trong lòng Tiêu Thố cũng mừng thay họ, nhưng cùng lúc, cô cũng nhận ra tương lai của mình bắt đầu mờ mịt, giữa A và B, không tìm thấy điểm cân bằng.
* * *
Đúng lúc Tiêu Thố vẫn chưa xác định được ý muốn thì Đổng Đông Đông gọi điện cho cô.
“Thỏ Thỏ, ra đây liên hoan!”
“Ừ.” Tiêu Thố nhận lời rồi vội thay quần áo đi.
Đến khách sạn đã hẹn trước, bọn Đông Đông đã chờ trong phòng riêng, thấy Tiêu Thố đến cuối cùng, ba người đồng thanh bắt cô phải chịu phạt ba ly.
Hiếm khi gặp nhau, Tiêu Thố rất sảng khoái uống cạn ba ly.
Thấy Tiêu Thố vui vẻ như thế, những người khác cũng không kém cạnh, thay nhau chúc rượu, vừa cười đùa nhớ lại những chuyện xảy ra trong bốn năm. Đến lúc cao hứng, bốn người cùng cười to, cũng có lúc nhắc đến chuyện sắp chia tay, mọi người lại thấy buồn thương, Nghê Nhĩ Tư vốn sống tình cảm là người đầu tiên rơi nước mắt.
Cô nàng vừa khóc thì Tiêu Thố cũng không kìm được, lấy khăn giấy ra lau nước mắt, không lâu sau mắt đã đỏ hoe như một con thỏ.
Ngay cả Hạ Mạt bình thường máu lạnh cũng hoe đỏ hai mắt, không ngừng uống nước để kiềm chế cảm xúc.
* * *
“Chúng ta đừng nói những chuyện buồn bã này nữa, hôm nay hiếm khi tụ tập, nói chuyện nào vui vẻ tí đi!” Đổng Đông Đông đề nghị đầu tiên.
Tiêu Thố phụ họa: “Đúng rồi, đừng nói đến hiện tại, nói đến tương lai đi!”
Thế là được mọi người gật đồng tán thành!
Nghê Nhĩ Tư vừa chùi nước mắt vừa hỏi Đông Đông: “Đông Đông, nếu cậu về quê công tác thì Ngộ Không làm sao? Hai người chẳng phải sẽ chia cách hai nơi ư?”
“Tớ và anh ấy?” Đông Đông mỉm cười, “Bọn mình chia tay rồi.”
“Cái gì?” Tiêu Thố không hiểu nổi, “Hai người chia tay? Bao giờ?”
“Các cậu đừng căng thẳng thế!” Đông Đông cười nói, “Khoảng tháng trước, bọn mình có nói chuyện với nhau, cảm thấy hai người chia cách thì cơ hội ở bên nhau quá nhỏ, cha mẹ tớ chắc chắn không chịu để tớ lấy người tỉnh khác, nhà anh ấy lại chỉ có mình anh ấy, càng không thể bỏ được, thế nên…” Đông Đông nhún vai, “So với việc dằn vặt nhau thì chi bằng chia tay lúc đẹp nhất, để lại hồi ức cũng hay.”
Nghe Đông Đông nói xong, ba người còn lại đều im lặng.
Quả vậy, chia tay hôm tốt nghiệp là chuyện thường, khi đi học mọi người đều vì bị nhau hấp dẫn mà ở bên nhau, nhưng đến khi tốt nghiệp rồi, những gì phải đối mặt không chỉ đơn giản là tình cảm nữa, rất nhiều vấn đề hiện thực đều bày ra. Thế là tình yêu của nhiều người bởi vậy mà biến chất, cuối cùng kết thúc trong đau khổ, chi bằng giống Đông Đông và Ngộ Không, biết không thể ở bên nhau thì sớm chia tay, còn hơn để đến lúc cả hai đều oán hận.
* * *
“Thực ra…” Lúc đó Nghê Nhĩ Tư mở miệng, “Tháng trước tớ cũng gặp chuyện. Các cậu hiểu thành tích của tớ không giỏi, không tìm được bệnh viện tốt, cha mẹ tớ sau khi biết thì cố chấp bắt tớ vào bệnh viện của họ, còn xuống nước đưa quà cho lãnh đạo viện… tớ thấy… rất buồn…”
“Tư Tư, cậu đừng buồn, bệnh viện tốt hơn một chút là được, cha mẹ cậu cũng vì cậu thôi mà.” Đông Đông an ủi.
“Nhưng tớ không muốn để họ vạch sẵn đường đi, cảm thấy mình học bốn năm, cuối cùng lại phải dựa vào cha mẹ mới tìm được công việc tốt, cứ thấy bản thân thật vô dụng…”
“Tìm việc cho cậu còn hơn là tìm chồng cho cậu, có gì mà nghĩ không thông chứ!” Lúc này Hạ Mạt nãy giờ ngồi im cũng lên tiếng.
“Đúng rồi Tiểu Hạ, Đào thiếu gia nhà cậu sao tự nhiên lại đi Mỹ vậy? Trước kia không thấy cậu nhắc.” Lúc này hai người còn lại cũng biết tình hình của Hạ Mạt, đương nhiên cũng biết vị Đào Khiêm kia.
“Hai cậu hỏi Thỏ Thỏ đi.” Hạ Mạt đẩy vấn đề sang cho Tiêu Thố.
“Không phải chứ, Thỏ Thỏ, cậu biết hết rồi à?”
Tiêu Thố toát mồ hôi, quả thực cô biết một vài chi tiết, chỉ tại tính cách lạnh lùng của Hạ Mạt, không chịu nói chuyện với Đào Khiêm, thế là Đào thiếu gia vừa gặp phải vấn đề tình cảm là lại tìm đến bác sĩ tâm lý là cô, mấy lần nửa đêm gọi điện làm cô tỉnh giấc, đến nỗi Lăng đại công tử tức đến nỗi suýt ném điện thoại, có lần cướp di động của cô mắng: “Anh có chuyện riêng, chúng tôi thì không có chuyện riêng chắc? Sau này lúc chúng tôi làm chuyện riêng, đừng gọi đến làm phiền!”
Hại Tiêu Thố về sau bị anh ta cười giễu rất lâu, câu đầu gọi đến luôn hỏi: “Mỹ nữ, hôm nay có làm chuyện riêng không?” Tiêu Thố: “…”
* * *
“Thực ra tự Đào Khiêm thấy Tiểu Hạ không muốn kết hôn sớm, nên chủ động yêu cầu cha anh ấy điều sang chi nhánh của công ty bên Mỹ…”
Tiêu Thố nói xong, Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư rúng động:
“Không phải chứ? Đào thiếu gia lại phóng khoáng thế á?”
“Sai, là si tình! Có thể vì cô gái mình thích mà đợi cả ba năm!”
“Đúng thế! Tiểu Hạ, cậu có chắc sẽ để một người đàn ông như thế đợi cậu ba năm không? Lỡ người ta bị gái Mỹ tóm mất thì làm sao?”
Hai người tôi một câu, bạn một câu, Hạ Mạt có vẻ nóng nảy: “Tốt nhất là anh ta ở luôn bên Mỹ đừng về, cho tớ đỡ phải nhìn, nhìn một cái liền ngứa mắt!”
Hạ Mạt thật sự mong vậy ư? Tiêu Thố không nói gì, nhớ lại tin nhắn Đào Khiêm gửi cho cô hôm ở sân bay: “Đối với người khác anh không phải là người nhẫn nại, nhưng đối với cô ấy, nếu anh đã đợi được mười năm thì thêm ba năm nữa có ngại gì?”
Hóa ra khi họ vẫn còn ngô nghê khờ khạo thì hạt giống tình yêu đã lén lút nảy mầm trong tim anh ấy.
Khi Tiêu Thố đưa tin nhắn đó cho Hạ Mạt xem, cô vẫn nhớ ánh mắt thoáng qua của Hạ Mạt, ánh mắt ấy chưa từng xuất hiện trong bốn năm họ ở cạnh nhau. Có lẽ, không chỉ trong tim mỗi Đào Khiêm, hạt giống trong lòng Hạ Mạt cũng đã đâm chồi, chỉ là cô chưa phát hiện ra thôi…
* * *
Hôm đó bốn người buôn chuyện rất lâu, từ lần đầu gặp nhau hôm nhập học, đến những môn học đã từng học, thầy cô đã từng gặp, những chuyện xấu hổ từng xảy ra… Những chuyện lặt vặt trong bốn năm dần dần nhớ lại, rồi sẽ biến thành viên ngọc rực rỡ không thể bị mài mòn trong cuộc đời mỗi người.
Tiêu Thố uống rất nhiều rượu, khác với lần liên hoan tốt nghiệp của Lăng Siêu, lần này cô cam tâm tình nguyện uống, nhiều lúc, tình bạn cũng giống tình yêu, đến một mức độ sâu nặng sẽ không cầm lòng được.
Không chỉ cô mà bọn Hạ Mạt cũng uống rất nhiều, đến tận khuya, bốn người mới bịn rịn thanh toán tiền. Lúc này Lăng Siêu gọi tới.
“Xong chưa? Anh đợi em dưới lầu.”
Tiêu Thố có phần choáng váng rồi, mơ mơ màng màng đáp lại.
“Em uống rượu hả?” Lăng Siêu hỏi.
“Ưm…”
“Em đợi đó, anh đi đón em.”
@by txiuqw4