Ba trăm bước.... Hai trăm bước.... Một trăm năm mươi bước....
“Bắn”
Phật phật, đó là âm thanh xé gió, bén nhọn của mấy ngàn mũi tên kết thành trận mưa tên đen kịt trên bầu trời đang nhắm thẳng kỵ binh của quân Hồi Hột nhắm tới. Kỵ binh Đại Đường thông thưừng được trang bị các loại vũ khí dài ngắn khác nhau, quy định giáo dài một cây, cung một chiếc, ba mươi mũi tên, khiên che một cái (mỗi kỵ binh). Lần này Trương Hoán dẫn đầu đội quận kỵ Hà Đông tinh nhuệ. Tất cả đều được trang bị những cây cung mạnh nhất, những thanh đao sắc bén nhất, bộ áo giáp kiên cố nhất. Và đặc biệt họ ra trận với một tinh thần quyết tâm rất cao.
Mặc dù quân địch đã ở ngay trước mắt họ nhưng tất cả không hề nao núng mà trái lại vô cùng bình tĩnh, Lại một trận mưa tên nữa bắn về phía quân địchở phía trước. Kỵ binh Hồi Hột linh hoạt dị thường, họ không ngừng thay đổi chiến thuật, khi phân tán, lúc tập trung, cũng có khi ngồi trên yên ngựa mà họ tránh trái, tránh phải. có lúc lại lấy khiên che chắn để tránh sự sát thương của những mũi tên từ phía quân Đường. Mặc dù vậy, nhưng do quân Đường bắn tên dày đặc nên có không ít kỵ binh Hồi Hột trúng tên ngã xuống, hay ngựa bị trúng tên mà bị hất văng đi.
Năm mươi bước ….
Đợt tấn công thứ nhất của gần một ngàn kỵ binh Hồi Hột đã vọt tới còn cách khoảng năm mươi bước. Trương Hoán bèn rút đao làm hiệu, nghiêm giọng ra lệnh: “Đội thứ nhất tiến lên, hai cánh tách ra.”
Một đội gồm một ngàn hai trăm quân Đại Đường giữ ngang những cây giáo dài, bày ra thế trận dày đặc trông giống hệt một khối sắt thép kiên cố. Chiến mã chậm rãi đi tới, hai bên có hơn ba trăm kỵ mã dần dần kéo ra, giống như hai cánh tay dài, nhắm vào phía sau đội kị binh Hồi Hột mà đánh vu hồi.
Ở phía sau -đội quân thứ hai của quân Đường vẫn bắn tên không ngừng. Càng thêm tỉnh táo, càng thêm sự chuẩn xác. Họ đang muốn dùng trận mưa tên để bẻ gãy thế tiến công của kỵ binh Hồi Hột.
Đây là một đội quân kiêu dũng, chiến đấu mà không cần bất cứ sự ưu đãi, khích lệ nào.Bọn họ có ý chí cứng rắn như sắt thép, có thể ba ngày cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên mà không chợp mắt, giữa phong ba bão táp họ vẫn có thể đứng yên như núi đá. Đối với những chiến binh này, chiến thắng luôn là một thứ khát vọng mãnh liệt nhất. Vị hoàng đế của họ đang nằm trong vòng vây của ba mươi vạn kẻ thù. Sự tôn nghiêm của Đai Đường đang bị sỉ nhục. Bọn họ tới đây, xâm nhập vào vùng đất của kẻ thù đã ba ngàn dặm. Dường như tất cả đều muốn dùng thanh đao sắc của mình đâm thẳng vào trái tim của kẻ thù, muốn dùng máu đỏ, thậm chí là tính mạng của mình để bảo vệ sự tôn nghiêm của đế quốc Đại Đường.
Hai bên rốt cuộc đã giao chiến, bầu trời dày đặc những hạt mưa trắng xóa. Dường như hắn muốn rửa sạch hết những giết chóc trong cuộc sống của mình, giảm đi tới mức thấp nhất sự khốc liệt của chiến tranh. Nhưng chiến tranh là thế. Sự khốc liệt của nó, trận mưa kia sao có thể ngăn cản được.
Đợt thứ hai, lại là một ngàn quân kỵ binh Hồi Hột xông tới, dường như ngay lập tức đội quân thứ 2 của Đại Đường cũng tham chiến. Chiến tuyến trải dài hơn một dặm. Kỵ binh hai bên đang diễn ra cuộc chiến sinh tử, ánh đao lấp loáng giữa màn mưa xối xả. Mưa, mồ hôi, máu lẫn lộn cùng một chỗ làm cho lòng người thật sợ hãi, tiếng thét thê thảm không ngớt vang lên bên tai. Quân Đường tập kết thành hai cánh, nhìn ra thật giống như hai quả đấm thép kẹp kẻ thù ở giữa. Mỗi lần lại là một lần đánh thêm sâu vào tuyến đầu của kẻ thù. Bọn họ vô tình, tàn khốc xé rách thế trận của Hồi Hột.
Hai bên quân số tương đương, nhưng quân đội nhà Đường được trang bị vũ khí, huấn luyện rõ ràng là tốt hơn đối phương. Cách xa thì dùng giáo dài đâm, nếu sáp vào mà quần thảo thì dùng dao ngắn mà đâm, mà chém, mà bổ. Mặc dù người Hồi Hột từ nhỏ đã lớn trên lưng ngựa, nhưng sự huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp tác chiến thì không nhuần nhuyễn bằng quân Đường nên dần rơi vào thế hạ phong.
Nhất là hai cánh của quân Đường như hai tấm lưới dày, không ngừng tách quân đich ra thành nhóm nhỏ tiêu diệt. Bọn họ đột nhiên tập trung thành hàng, rồi đùng một tiếng họ từ phía sau lưng địch mà tấn công tới tấp.
Bị tiền hậu giáp công, quân Hồi Hột thế trận đại loạn, nguy cơ vỡ trận đã xuất hiện.
“Giết!” Chiến binh quân Đường đôi mắt mở to, thanh đao trong tay vung thành đường vòng cung phát ra tiếng gào rít dữ dội, nhanh như điện chém vào cổ một viên tướng quân Hồi Hột viên tướng quân Hồi Hột cũng không hề yếu thế, hét lên một tiếng điên cuồng, cầm chắc thanh đao đỡ thẳng.
“Răng rắc” Sức mạnh của chiến binh quân Đuờng dường như có thể bạt sơn phá núi dễ như trở bàn tay, khiến thanh đao nằm trong tay viên tướng quân Hồi Hột bi chém gãy. Thế đao vẫn vô cùng mạnh lạnh băng chém bay đầu vai của đối phương. Một chiếc đầu lâu bị chém văng lơ lửng trên không trung, văng xa tới hơn ba trượng, đôi mắt của nạn nhân vẫn còn mở trừng trừng, máu từ cổ hắn phun ra thành từng vòi, vẻ mặt của binh sĩ nhà Đường đầy kích động. Y ngửa mặt lên cười điên cuồng, đưa tay vuốt máu trên mặt, y đưa tất cả dòng máu sền sệt vào trong miệng của mình.
“Hắn là ai” Trương Hoán chỉ vào tên lính đang cưòi điên cuồng kia hỏi
“Hắn tên gọi là Lý Hoành Thu. Vốn là một hiệu uý có tiếng, bởi vì có va chạm với Thôi tướng quân mà bị giáng chức xuống làm lính.
Trương Hoán gật đầu nhẹ, lập tức nói “ Đi nói cho hắn biết, ta đã đặc cách phong cho hắn làm tướng quân”
…
Đứng trên tường thành, Lục Câu Mạc Đại Kiền sắc mặt âm trầm lạ thường, hắn đã nhìn ra việc kỵ binh Hồi Hột rơi xuống thế hạ phong, mà đại vương tử cũng không biết sống chết thế nào nữa. Chính bản thân hắn cũng thật sự hối hận vì đã quá chủ quan. Ban đầu hắn nhận được tin tình báo quân Đường chỉ có hơn một ngàn binh mã nên mới phái gấp hơn ba ngàn binh mã (tức là gấp 3 lần số quân nhà Đường) tới nghênh chiến, và cho rằng sẽ thu được thắng lợi nhanh chóng. Nhưng hắn không ngờ rằng quân nhà Đường trên thực tế có tới gần ba ngàn binh mã, hơn nữa lại vô cùng dũng mãnh và thiện chiến.
Quân đội của bản thân hắn không thể cầm cự được nữa, trong khi đó quân tiếp viện có đến cũng không kịp nữa, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn quay đầu lại hạ lệnh “ Truyền lệnh của ta, toàn bộ hai ngàn quân dự phòng xông lên tham chiến”
“Không được, đây chính là số binh lực cuối cùng của chúng ta” Một vị đô đốc Hồi Hột nhảy dựng lên lớn tiếng phản đối.
Lục Câu Mạc Đại trừng mắt, nghiêm nghị quát “ Không đựợc thì ngươi định làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn kẻ thù giết từng người từng người chúng ta sao? Còn đại vương tử nữa, ngươi định giải thích sao với Khả Hãn đây”
Viên Đô đốc Hồi Hột không còn lời nào để nói, oán hận cúi đầu. Cửa thành mở rộng ra, cuối cùng thì một đội kỵ binh như sắt chảy tuôn trào ra, tất cả đều nhằm thẳng hướng chiến trường xông tới. Lục Câu Mạc Đạt Kiền khẩn trương quan sát tình hình của tiền phương. Thắng bại tất cả đều phụ thuộc ở hành động lần này.
“Tướng quân, viện binh của địch đã tới” Một người lính thân cận chỉ vào đám kỵ binh Hồ Hột đang trên đường lao tới nơi tiền tuyến đông nghịt, mà kêu lên.
Trương Hoán chăm chú nhìn chàm chằm vào đội viện binh của địch, khoảng hai ngàn người. Quân địch đã dốc toàn lực lượng tấn công, cơ hội rốt cuộc cũng đã tới, hắn lập tức giơ tay làm hiệu ra lệnh:
“Rút về phía sau.”
Quân lệnh đã ban ra, không ai hỏi vì sao. Sắp giành chiến thắng tới nơi, vậy mà quân Đường lại đột nhiên quay đầu rút lui, nhằm thẳng hướng bắc mà rút chạy. Quân Hồi Hột được giảm phần nào áp lực, bây giờ lại gặp được viện binh, không kiềm nổi sự vui sướng lớn tiếng hoan hô, thừa cơ thắng lợi bèn truy đuổi quân Đường từ phía sau.
Chiến trường của hai bên nhanh chóng di chuyển lên phía bắc, hai đội quân một trước, một sau dần dần biến mất trên thảo nguyên. Trên thảo nguyên thây chất đầy đồng, mưa vẫn rơi mịt mờ như trước, như cọ rửa máu tươi trên mặt đất. Những âm thanh của cuộc chiến vừa nãy đã biến mất, thảo nguyên lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.
Trong thành lúc này không còn quân đội hộ vệ nữa, nhưng lúc này cửa thành bên cạnh cửa chính đột nhiên mở toang, từ cánh cổng thành đó xuất hiện ba trăm dũng sĩ Đại Đường đằng đằng sát khí Tuốt đao khỏi vỏ, họ nhắm thẳng trên tường thành mà xông lên.
…
Rút chạy khỏi Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý khoảng 10 dặm, quân Đường đột nhiên dừng lại. Bọn họ một lần nữa lại bày ra thế trận nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh chiến đấu. Khi còn cách đối phương hơn một dặm, hơn ba ngàn kỵ binh Hồ Hột đã khí thế áp áp đảo tiến tới. Kỵ binh Hồi Hột cũng lấy cung, tên nhắm thẳng phía quân Đường bắn tới. Đây chính là kỵ binh trận quen thuộc của quân đội Hồi Hột
“Hàng phía trước xếp trận khiên, hàng phía sau cung tên chuẩn bị.”
Thế trận của quân Đường lập tức biến đổi, mấy trăm người lính giơ cao tấm khiên, kết thành bức tường khiên, mà phía sau bọn họ, đội cung thủ đã lắp tên, giương cung, chỉ còn chờ hiệu lệnh.
Quân Hồi Hột cung tiễn truyền từ Đột Quyết, đó là cây cung được làm từ gỗ, đồng thời còn phối hợp thêm với xương của các loài thú khác mà thành. Nó là những cây cung vô cùng lợi hại. Trong hiệp chiến đấu vừa rồi vì nóng lòng cứu người mà họ không sử dụng cung tiễn, nên bị thất bại nặng nề. Lúc này đây họ không hề khinh địch. Khi còn cách nhau hơn trăm bước chân, hai bên đồng loạt phát lệnh phóng tên. Trên bầu trời dày đặc những mũi tên trông như hai đám mây đen xuyên quan nhau. Những mũi tên lao đi mạnh mẽ, tạo thành những đường tên hình vòng cung.
Ba mươi bước …
Trống trận vang lên như sấm, từ trung quân của quân Đường chợt vang lên một âm thanh kinh thiên động địa, hơn 2000 dũng sĩ im lặng nãy giờ đã lên tiếng. Bày trận trứơc, chủ động tấn công nhằm thẳng hướng quân địch tiến tới.
Vị chủ tướng trẻ tuổi mình mặc áo giáp, tay cầm binh khí, hắn cầm đao sắc hướng thẳng trận địa địch mà xốc tới. Quân Đường đã chiến đấu gần hai canh giờ, người ngựa đều mệt mỏi, kiệt sức. Bây giờ lại phải đối mặt với hai ngàn quân địch vừa tham chiến. Lúc này cần phải gia tăng sĩ khĩ của binh mã. Nếu như lại chọn phương án phòng ngự lúc này thì chẳng những sĩ khí mà thể lực của binh sĩ đều suy kiệt. Tử chiến đến cùng là trách nhiệm của quân nhân nó sẽ đưa họ vào cửa tử rồi sau đó lại có tác dụng hồi sinh thần kỳ.
“Dũng cảm đối đầu với kẻ thù, đi đầu ba quân” Chủ tướng làm gương cho quân sĩ, đã khiến cho dũng khí của quân Đường ngày càng tăng, ý chí chiến đấu lên cao. Mỗi ngưòi lính chiến đấu với tinh thần xả thân vì nước, giọng của họ khản đặc, con mắt đỏ rực, liều lĩnh hướng thắng kẻ thù mà giết tới.
Chém giết, khiến cho máu thịt của họ như sôi trào. Đao bổ xuống xương người phát ra những âm thanh răng rắc, tiếng người rên rỉ, hay tiếng của những người đang hấp hối, cổ họng của họ phát ra những âm thanh khục khặc. Quân Đường đi qua, quân Hồi Hột gục xuống, giáo đâm, đao chém,. Khi đao bị cùn thì cung cũng được lấy ra thay thế, dùng tay bẻ, dùng răng cắn, đầu người “ răng rắc” rơi xuống đất. Tiếng kêu rên không ngớt. Con ngựa chiến trượt chân khiến cho kẻ cưỡi nó ngã theo, không cách nào bò đứng lên được đoàn kị mã giẫm đạp lên hắn mà tiến lên.
Lúc này, chủ soái Hồi Hột Tả Sát tướng quân, cũng nhìn rõ Trương Hoán, hắn khoát tay ra lệnh, lập tức mười mấy tên kỵ binh Hồi Hột xông lên đâm chém loạn xạ, Trương Hoán cùng đám quân sĩ tiến lên nghênh chiến. Tả Sát tướng lặng lẽ đem quân vây quanh đằng sau. Đột nhiên chạy nhanh đến, sau lưng Trương Hoán bổ mạnh một đao xuống. Trương Hoán đvừa mới chém. chết một tên quân Hồi Hột, đột nhiên nghe thấy ở ở sau gáy có tiếng đao xé gió chém tới, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trở tay ném đao, đồng thời cúi rạp về phía trứơc, quăng đao trở lại để cản thế tấn công kẻ thù, khiến cho đao của đối phưong trở nên chậm chạp, nhờ vậy Trương Hoán đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần, đao chém vào mông chiến mã.
Chiến mã kêu lên thảm khốc, móng trước giơ lên cao, hai con ngựa chạy song song sát bên nhau. Trong thời khắc này Trương Hoán lập tức bỏ bàn đạp, bay người bổ thẳng vào tướng địch. Một tay bắt lấy tay cầm đao của hắn, còn tay kia rút đao ngắn trong người, nhằm thẳng sau lưng hắn đâm tới.
Tướng quân Hồi Hột né tránh, cũng bắt đuợc cổ tay của Trương Hoán, trong lúc này xét về sức mạnh và dũng khí thì đôi bên cân tài cân sức. Đao ngắn từng tấc một đưa sát tới thẳng mặt của tướng địch. Hai người khuôn mặt đều như bị bóp méo, cực kỳ nghiêm trọng. Thời khắc này tử thần cách cả hai chỉ trong gang tấc. Có lẽ ông ta còn đang do dự xem nên bắt ai đi mà thôi.
Hai bên binh sĩ đều ngây dại, đối mặt với cuộc chiến của hai vị chủ tướng, bất cứ ai cũng không dám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát, cái cảm giác đau thương trước đây giống như cơn hồng thuỷ ào ào xâm chiếm lấy nội tâm Trương Hoán. Thế đã không thể dừng lại. Sự đen tối và hiếu sát đã tràn ngập trong đầu óc hắn lúc này.Hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười tàn khốc, trước mặt bao nhiêu người, thanh đao ngắn từ từ đâm vào con mắt của tên tướng Hồi Hột
Tướng quân Hồi Hột phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như tiếng của con sói hoang. Rốt cuộc thanh đao trên tay cũng nới lỏng, giống như hạt ngũ cốc thoát khỏi vỏ cứng rơi xuống đất. Trương Hoán lợi dụng thời cơ tay hắn bèn luồn qua bả vai chế ngự đối phương. Rồi hắn đè mạnh cái đầu rũ rượi của đối phương lên trên yên ngựa, sau đó hắn lấy trong bao đựng một mũi tên nhắm ngay trán của tên tướng người Hồi Hột nhắm xuống Tên tướng Hồi Hột không còn thở được nữa, y rơi từ yên ngựa xuống đất chết thảm.
Hồi Hột chủ tướng đã chết, quân Đường vang dậy tiếng hoan hô mãnh liệt, sĩ khí tăng vọt. Quân Hồi Hột liên tiếp lui về phía sau.
Đúng lúc này, trong thành Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý đột nhiên thấy khói đen bốc thẳng lên trời. Thành công! Ba trăm quân đánh úp cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Trương Hoán không kiểm chế được sự vui sướng, ngửa mặt lên trời cười vang.
Quân Hồi Hột tâm lý bắt đầu dao động, trong khi đó quân Đường lại hết đợt này đến đợt khác tấn công, rốt cuộc chúng tháo chạy toàn bộ, tàn quân cứ nhằm thẳng hướng thành trì của mình mà chạy.
…
Trương Hoán giọng noí khàn đi, hắn đem hết toàn lực vung tay hô lớn “ Các huynh đệ, giết để vào thành, đàn bà, tiền bạc, cho các ngươi tận hưởng.”
“Giết!”
Quân Đường như một đám hổ báo điên cuồng gầm thét, lộ ra nhưng nanh vuốt sắc bén ghê người. Sát khí bao trùm đất trời. Dưới mưa to gió lớn khí thế mãnh liệt ấy nhằm thẳng Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý thành mà thẳng tiến.
Cuối tháng năm, năm Khánh Trị thứ mười sáu. Một đội quân nhà Đường vượt ba ngàn dặm trong mưa to gió lớn đã chiếm được thành Hàn Nhĩ Đoá Bát Lý của Hồi Hột.
@by txiuqw4