Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)Chương 570: Phương pháp tu luyện của Bản Thể Tông
Bóng người màu vàng sậm cứ như vậy nhẹ nhõm cất bước ở trên biển rộng, đi lại thong dong, từng bước một tiến về phía hắn.
Thân ảnh màu vàng sậm kia, cao chừng 2 mét 50, hoàn toàn không phải là chiều cao của nhân loại bình thường, toàn thân đều bị bao phủ bên trong ánh sáng màu vàng sậm, cứ như được bọc trong một lớp kim loại vậy.
Xong...
Đường Vũ Lân dùng thanh âm có chút khàn khàn hỏi: "Ngươi là ai? Chung quy phải nói cho ta biết, mình chết ở trong tay ai chứ?"
Thân ảnh màu vàng sậm lóe lên, sau một khắc, Đường Vũ Lân liền bị hắn đưa ra ngoài khơi.
Thân thể thoát ly khỏi biển rộng, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy toàn thân mình đều mềm nhũn.
Tiếp theo, chung quanh hắn một nhiên vang lên tiếng gió rít phần phật, thân ảnh vàng óng đã mang theo hắn bay vào không trung, bay thật nhanh!
Không phải là hắn muốn giết ta sao? Tại sao lại không động thủ?
Đường Vũ Lân có chút nghi hoặc trong lòng.
Thời gian không lâu, hắn kinh ngạc phát hiện, vậy mà đã nhìn thấy 2 chiếc thuyền Viễn Dương Cự Luân ở xa xa. Hai mắt Đường Vũ Lân híp lại, tích tụ thể lực của cơ thể, chuẩn bị tìm một cơ hội. Bất luận thế nào, hắn đều phải cố gắng tranh thủ để người trên thuyền phát hiện ra tình trạng của mình.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp chuẩn bị xong, bóng người ám kim kia lại đột nhiên gia tốc. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy hoa mắt, gió rít ù tai. Chỉ trong một cái chớp mắt, người hắn đã xụi lơ trên mặt đất.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mặt đất lại tươi đẹp đến vậy, dù cho nơi này không phải là “mặt đất” theo một ý nghĩa nào đó, nhưng ít ra cũng còn tốt hơn biển chán!
Ánh mắt của hắn có chút dại ra khi nhìn thấy, chính mình lại trở về lại ban công căn phòng mình, mà bóng người vàng sậm kia liền đứng ở bên cạnh hắn.
Ánh sáng ám kim từ từ rút đi, lộ ra một gương mặt hắn rất quen thuộc.
"Ngươi..." Đường Vũ Lân vừa kinh vừa sợ nhìn đối phương, mắt tối sầm lại, rốt cục cũng chịu không được nữa, hôn mê đi.
Một nụ cười mỉm đầy ý tứ hiện lên ở trên mặt Mục Dã, ôm Đường Vũ Lân từ mặt đất lên, đi vào bên trong phòng, thành thạo cởi y phục của hắn, ném hắn lên trên giường.
"Sự lựa chọn của ta là chính xác." Mục Dã có chút than thở nói rằng.
Người bắt Đường Vũ Lân, đem hắn ném vào trong biển sâu đương nhiên là ông. Trọng lượng, mật độ bắp thịt trên cơ thể Đường Vũ Lân, trước đó ông cũng có biết đến. Nhưng khi chìm vào biển sâu, Đường Vũ Lân lại có thể từ trong tay mình giãy thoát, lại vẫn khiến ông lấy làm kinh hãi.
Phải biết, tu vi Đường Vũ Lân và ông, có thể nói là một trời một vực. Ở trong tình huống như vậy còn có thể tránh thoát, đồng thời phản công, là chuyện mà ông vạn vạn không ngờ tới.
Sau đó, Mục Dã buông Đường Vũ Lân ra, đương nhiên là cố ý. Ông cố hết sức ở dưới tình trạng Đường Vũ Lân còn có một chút ý thức thả hắn ra, xem cơ thể hắn có thể tiếp tục ứng đối được hay không?
Sự thống khổ tương tự, năm đó ông cũng từng chịu đựng qua. Ông còn nhớ, chính mình khi đó, cuối cùng miễn cưỡng giẫy giụa không ngừng bơi lên trên, cách mặt biển còn 30 mét, cũng đã không còn cách nào tiếp tục, tiếp cận biên giới của cái chết.
Thần Cấp Cơ Giáp của ông vẫn luôn ở dưới nước, yên lặng mà quan sát Đường Vũ Lân. Một khi sức sống của cơ thể Đường Vũ Lân thấp đến một trình độ nhất định, ông sẽ lập tức triển khai cứu viện đối với hắn.
Sau khi Mục Dã buông tay, thông qua Thần Cấp Cơ Giáp quan sát được, Đường Vũ Lân lại không hề nhúc nhích, không hề ngay lập tức lựa chọn nổi lên. Ông còn tưởng rằng hắn không chịu nổi, nhưng rất nhanh lại nhận ra, hắn không hề tiếp tục chìm xuống, mà là dựa vào hai tay rẽ nước, khống chế thân thể của chính mình.
Đều đã đến bên bờ sinh tử, hắn còn có thể có cái ý thức này, biết đợi sau khi ông rời xa mới tự cứu mình. Đối diện nguy cơ lại có thể bình tĩnh đến như vậy, thật không dễ dàng!
Phần sau đó, đương nhiên chính là quan sát Đường Vũ Lân có thể nổi lên được bao nhiêu?
Trên thực tế, lúc đó bọn họ đã ở dưới độ sâu hơn 500 mét. Đường Vũ Lân rất nhanh đã vượt quá khoảng cách ông nổi lên được ngày xưa. Ngay thời điểm sắp suy kiệt, kim quang trên người hắn vậy mà lại lấp lóe, một lần nữa gia tốc. Rồi suy kiệt, lại gia tốc.
Tất cả những thứ này khiến cho Mục Dã nhìn mà trợn mắt há mồm. Điều ông không cách nào ngờ tới chính là, cuối cùng, Đường Vũ Lân vậy mà lại thực sự bằng sức mạnh của chính mình lao ra ngoài mặt biển, thành công tự cứu mình.
Ở bên trong ghi chép của Bản Thể Tông, làm được đến bước này, chỉ có Sơ đại Tổ sư, người đã sáng lập ra Bản Thể Tông. Mà lúc trước, Sơ đại Tổ sư Bản Thể Tông là bị người khác hãm hại chìm vào trong biển sâu, nhưng cũng chính là dưới áp lực của biển cả, khiến tự thân Võ Hồn của ngài thức tỉnh lần hai, nắm giữ Bản Thể Võ Hồn mạnh mẽ.
Bởi vậy, loại thử thách biển sâu này cũng đã trở thành bài kiểm tra nhập môn bắt buộc của Bản Thể Tông. Căn cứ thành quả thử thách liền có thể phán đoán ra thiên phú của môn sinh như thế nào.
Không nghi ngờ chút nào, Đường Vũ Lân đã đem lại cho ông cả kinh ngạc lẫn vui mừng.
Đây không chỉ là sự kinh ngạc vì cơ thể, đồng thời cũng là về ý chí. Bản Thể Tông trải qua hơn vạn năm phát triển, trước sau vẫn không cách nào lớn mạnh được như Đường Môn, có một phần nguyên nhân rất lớn chính là tính đặc thù trong phương pháp tu luyện của bọn họ.
Bản Thể Tông tu luyện, cần phải có nghị lực lớn, bởi vì quá trình quá mức thống khổ. Nếu không đủ sức mạnh ý chí, sẽ không thể tiếp tục kiên trì.
"Đùng!" Mục Dã vỗ một chưởng ở trước ngực Đường Vũ Lân, nhất thời làm cả người hắn từ trên giường nảy lên. Từng tiếng đánh lên tiếp vang lên, chỉ trong thời gian vài hơi thở, song chưởng của Mục Dã đã liên tục đập mấy chục lần trên người Đường Vũ Lân.
Hai tay của ông đã một lần nữa biến thành màu vàng sậm, mỗi một lần đánh ra ở trên người Đường Vũ Lân, đều mơ hồ có một luồng khí lưu màu ám kim truyền vào bên trong.
Thân thể Đường Vũ Lân nhẹ nhàng rung động, hắn vẫn như trước nằm ở bên trong trạng thái hôn mê. Nhưng nương theo từng cú chưởng của Mục Dã, mặt ngoài lớp da hắn cũng tỏa ra vầng sáng màu vàng. Đây là một lớp hoa văn màu hoàng kim, dáng vẻ cực kỳ giống với lớp vảy rồng của hắn, hiện ra hình lưới lan rộng khắp toàn thân.
Mỗi một chưởng Mục Dã vỗ xuống, thân thể Đường Vũ Lân đều sẽ run rẩy một trận, nhưng rất nhanh lại bình ổn lại. Cuối cùng, hắn rơi xuống ở trên giường, toàn thân khẽ co giật.
"So với ta tưởng tượng còn tốt hơn. Tiểu tử này khí huyết cường thịnh, cuộc đời hiếm thấy! Vì hắn, từ bỏ quan điểm về dòng dõi cũng đáng giá."
Bên trong hôn mê, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy chính mình rơi vào bên trong một cái lò nung to lớn, phảng phất như thân thể bị không ngừng bị nướng chính, máu huyết trong người bắn ra, dù cho là trong giấc mộng, cảm giác nóng rực kia cũng dằn vặt khiến hắn muốn sống muốn chết.
Không biết bao lâu trôi qua, sự đau đớn dần dần dịu lại, hắn mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
"Cốc, cốc, cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Vũ Lân miễn cưỡng mở mắt ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, một chút khí lực cũng không có, hữu khí vô lực hỏi: "Ai vậy?"
"Đội trưởng, ăn cơm!"
Nghe được mấy chữ “ăn-cơm” này, lúc này Đường Vũ Lân mới đột nhiên ngồi dậy. Thân thể tuy rằng vẫn cực kỳ bất ổn, nhưng thứ càng thêm bất ổn chính là cái bụng đó nha! Cơn đói bụng cồn cào làm hắn vội vàng đứng lên, vừa muốn đi mở cửa, lại phát hiện toàn thân mình mịn màng trơn bóng. Ký ức tối hôm qua cũng theo đó xuất hiện.
Liếc mắt nhìn về phương hướng sân thượng, cửa bị khóa chặt, chẳng lẽ nói, ngày hôm qua là mình nằm mơ? Không thể nào! Nếu như vậy thì giấc mơ này cũng quá chân thực rồi đi?
"Được, ta lập tức đi ra, chờ ta một chút!"
Đơn giản rửa mặt một chút, Đường Vũ Lân thực sự cảm thấy, chính mình liền ngay cả chút khí lực nắm bàn chải đánh răng tựa hồ cũng không có. Toàn thân mềm nhũn, cứ như thể xương cốt đều tan chảy vậy.
Thay đổi y phục, đẩy cửa ra. Các bạn bè cũng đã chờ ở ngoài cửa.
"Ngươi làm sao vậy?" Thanh âm kinh ngạc của Cổ Nguyệt vang lên.
"Đúng vậy! Đội trưởng, sắc mặt ngươi làm sao lại trắng xám như thế? Không bị sao chứ?" Tạ Giải cũng mặt đầy kinh ngạc.
Dáng vẻ hiện tại của Đường Vũ Lân thực sự không hề tốt đẹp gì, vành mắt thâm đen không nói, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa nhìn rất uể oải. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lờ đờ thấy rõ. So với hắn thường ngày tinh thần luôn phấn chấn, quả thực là khác biệt một trời một vực.
"Không có gì! Ngày hôm qua tu luyện có chút không thuận lợi, trạng thái không tốt lắm. Đi thôi, ta đói lắm rồi! Lạp Trí, trước tiên cho xin vài cái bánh bao đi!" Đường Vũ Lân vừa nói, vừa đi tới bên người Từ Lạp Trí, ôm bờ vai của hắn.
Nhìn “khát vọng rực cháy” của hắn đối với ăn, sắc mặt Cổ Nguyệt thoáng thả lỏng mấy phần.
Tạ Giải tiến đến bên cạnh Đường Vũ Lân, thấp giọng nói: "Lão đại, sẽ không phải là tối hôm qua sau khi ngươi nhìn thấy Cổ Nguyệt khiêu vũ, cả buổi tối không thể chợp mắt đấy chứ? Ảo tưởng quá nhiều chuyện nam nữ, sẽ làm ảnh hưởng đến bản thân đó nha!"
Đường Vũ Lân lườm một cái, thật muốn ném quách cái thằng này xuống biển cho rồi. Nhưng hiện tại thực sự là hắn ngay cả một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể lườm một cái mà thôi.
@by txiuqw4