Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)Chương 571: Đại bổ
"Ta có một cái bánh bao thịt!" Từ Lạp Trí niệm thần chú, một cái Khôi Phục Đại Bao Thịt liền đưa tới.
Đường Vũ Lân hai ba ngụm đã nuốt trọn cái bánh bao thịt, tiếp tục hướng về Từ Lạp Trí đưa tay ra. Ở trước khi đi tới phòng ăn tầng 3, hắn cũng đã ăn gần 20 cái bánh bao nhân thịt heo.
Hiệu quả của Khôi Phục Đại Bao Thịt xác thực là phi phàm, dáng dấp yếu bệnh của Đường Vũ Lân rõ ràng đã giảm bớt. Sắc mặt cũng đỡ trắng xám phần nào.
Phòng ăn trên thuyền rộng vô cùng. Bởi vì phải đồng thời chứa đựng hơn ngàn người ăn cơm, các loại đồ ăn thức uống đều đầy đủ. So với các loại đồ ăn nhẹ ở dạ tiệc tối hôm qua khiến người ta ăn không đã ghiền, hoàn toàn khác nhau.
Trên mỗi chiếc bàn bày ra đủ loại món ăn: súp, trứng ngũ vị, hải sản các loại...
Những người khác rất tự giác, không ngồi chung một bàn cùng Đường Vũ Lân. Bởi vì bọn họ biết, cơm nước trên chiếc bàn kia cũng chưa chắc đủ để cho mình hắn ăn.
Vào lúc này thời gian còn sớm, đồ ăn bên trong phòng ăn tuy rằng đều được chuẩn bị kỹ càng, nhưng cũng chỉ có 1/3 số người đang dùng cơm.
Đường Vũ Lân tìm một cái bàn trong góc ngồi xuống, hai tay cùng đưa ra, tóm lấy 6 quả trứng gà ở trước mặt mình. Vừa định bắt đầu ăn, bên tai lại truyền đến một tiếng ồ khẽ.
"Vũ Lân? Làm sao ngươi lại ăn cơm một mình ở đây?"
Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn lại, còn có thể không phải là Lâm Dục Hàm sao?
Lâm Dục Hàm nhìn đám người Sử Lai Khắc học viện ở chiếc bàn bên cạnh, đặc biệt là Cổ Nguyệt, lại nhìn một chút Đường Vũ Lân, ánh mắt không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
"Ừm." Đường Vũ Lân hiện tại đói gần chết, làm sao có thời giờ giải thích, lập tức trực tiếp bắt đầu gặm lấy gặm để.
Bàn sát bên.
"Nguyệt tỷ." Hứa Tiểu Ngôn hướng về Cổ Nguyệt chép chép miệng.
Đương nhiên Cổ Nguyệt cũng nhìn thấy Lâm Dục Hàm, trên mặt toát ra một nụ cười đầy ý vị, nhưng cũng không hề có ý tứ định đi qua.
10 phút sau.
"Ngươi... ngươi ăn thật là khỏe." Lâm Dục Hàm trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Vũ Lân ăn như gió cuốn mây tan trước mặt. Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung hắn, gió cuốn mây tan cũng không quá thích hợp. Tướng ăn hiện tại của hắn quả thực là không quá dễ coi. Một bàn cơm nước, thoáng một chút đã vơi hết 2/3 bàn.
"Ừ." Đường Vũ Lân ngay cả thời gian để nói cũng tiết kiệm, tiếp tục bật chế độ “thùng-phuy-di động” ăn không ngừng. Đồ ăn trong bụng càng nhiều, hắn phát hiện cảm giác suy yếu của mình càng giảm đi. Quả nhiên, muốn bổ sung khí huyết, vẫn là phải dựa vào ăn uống! Đáng tiếc chính là, lượng chất dinh dưỡng của đồ ăn trên thuyền cũng có hạn.
Lâm Dục Hàm nuốt một ngụm nước bọt, "Vậy ta cũng đi ăn trước đã!"
Mắt thấy Đường Vũ Lân không có thời gian để ý đến mình, hơn nữa hắn đã mang đến cho nàng ấn tượng hoàn toàn mới, Lâm Dục Hàm đã nhanh bước rời đi rồi.
"Đây là... bị doạ chạy sao?" Hứa Tiểu Ngôn cuối cùng đã hiểu được tại sao Cổ Nguyệt lại không qua rồi. Lúc Đường Vũ Lân ăn cơm, trong mắt ngoại trừ đồ ăn ra thì cái gì cũng không có. Thời điểm như thế này tìm hắn giao lưu, đúng là không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Ăn cái này." Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai Đường Vũ Lân, sau đó một cái khay lớn được đưa đến trước mặt hắn.
Trên chiếc khay kim loại, có từng khối, từng khối thịt được cắt thành miếng lớn có màu lam đậm. Có tới hai mươi mấy miếng.
Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn lại, người xuất hiện ở bên cạnh mình còn có thể không phải là Mục Dã sao?
Sáng sớm, sau khi tỉnh lại, ký ức cũng dần dần hồi về. Đương nhiên những chuyện hắn đã trải qua tối hôm qua cũng không phải là nằm mơ! Rõ ràng là Mục Dã đem mình thả vào biển sâu là có mục đích gì đó!
Đối với thức ăn mà Mục Dã mang đến, xưa nay hắn chưa bao giờ hoài nghi. Nhưng ngày hôm nay lại có chút cẩn thận hỏi: "Đây là cái gì?" Ký ức đau khổ tối ngày hôm qua, đến giờ chưa phai. Cái cảm giác hút chết kia, không hề dễ chịu chút nào đâu nha!
Mục Dã nói: "Thực phẩm tươi mới ở biển sâu, Thiên Niên Kim Thương Ngư, có chứa loại dầu cá chất lượng tốt nhất. Ngày hôm qua thuận lợi bắt được một con, những tinh hoa này tiện nghi cho ngươi. Chờ một chút còn có thêm. Trước tiên ngươi cứ ăn những thứ ngày trước đã."
"Ồ."
Thịt cá màu lam đậm, hiển nhiên là tươi sống, cũng không được xử lý hay chế biến gì. Theo Đường Vũ Lân, hẳn là mùi vị sẽ không ra làm sao.
Dùng xiên đâm lấy một miếng cá, thịt cá vậy mà hơi có chút dai, dai muốn gãy cả răng, cần đặc biệt dùng sức mới có thể cắn nuốt được. Nhưng khiến Đường Vũ Lân bất ngờ chính là, con cá này, phần thịt không chỉ không hề có bất kỳ mùi tanh nào, sau khi vào miệng lại có một mùi hương thơm nồng đậm, ngon muốn nuốt cả lưỡi. Sau khi nhai ngấu nghiến mấy lần, nuốt xuống, một luồng hơi ấm tràn vào trong bụng. Cảm giác ấm áp kia mau chóng lan truyền khắp toàn thân, thoải mái không nói nên lời.
Chuyện này...
Ngon! Con mắt Đường Vũ Lân sáng rực lên. Hiện tại thân thể hắn đang suy yếu, cần nhất chính là đồ ăn đại bổ. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không kịp nhớ tới cái khác, lập tức vùi đầu vào ăn say sưa.
Đợi đến khi hắn ăn sạch xong khay cá sống, Mục Dã lại tới nữa rồi. Vẫn là một chiếc khay lớn, bên trên có bày một chiếc đầu cá to. Đường kính đầu cá lên tới hơn nửa mét, còn có cả phần thịt cổ. Nó bị nướng chín thành màu vàng kim óng ánh, còn đang có khói bốc lên nghi ngút.
Không giống với khay cá sống trước đó, khi chiếc đầu cá nướng này được đem lên, một mùi thơm lừng nhất thời truyền ra ngoài. Vì vậy, ánh mắt không ít người chung quanh đều tập trung lại đây.
Đường Vũ Lân cũng không khách khí, một tay đỡ lấy chiếc khay lớn, tiếp tục chế độ “cuồng ăn”.
Cá sống và cá nướng có phong vị khác nhau, phần thịt cá co dãn mười phần không nói, bên trong còn có một mùi hương thơm lựng hấp dẫn. Lúc này trong bụng Đường Vũ Lân đã như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Toàn thân hắn nóng rực, nhưng cảm giác này lại đem đến một sự thư thích vô cùng dễ chịu.
"Đầu bếp, hắn ăn cái gì vậy? Tại sao bàn chúng ta lại không có?" Có người không nhịn được hỏi dò Mục Dã.
Mục Dã thản nhiên đáp: "Nhân gia người ta tự mình câu cá, đưa cho chúng ta chế biến. Nếu như các ngươi làm được, cũng có thể nhờ."
Tự mình câu cá?
Ở bên trên chiếc thuyền lớn này, làm sao câu cá?
Không chờ bọn hắn lại đặt câu hỏi, Mục Dã đã đi rồi.
Chiếc đầu cá cực lớn kia, Đường Vũ Lân chỉ dùng 20 phút liền giống như đầu bếp róc thịt bò vậy, khiến tất cả cái đầu đều đã biến thành xương.
Sau khi ăn xong, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều ngập tràn sức mạnh, xương cốt, bắp thịt trong cơ thể, mơ hồ có chút ngứa.
"Ta đi về trước. Có chuyện thì gọi ta!" Đường Vũ Lân chào các bạn mình một câu xong, liền lập tức xoay người quay trở về khoang của chính mình.
Trên biển đường xá xa xôi, bọn họ cũng không hề được an bài chuyện đặc thù gì để làm. Chỉ việc tự mình tu luyện là được rồi.
Trở về phòng, Đường Vũ Lân liếc nhìn làn da rõ ràng là có chút đỏ lên của mình, trực tiếp ngã nằm xuống giường.
Toàn thân hừng hực cảm giác ấm áp, thực sự là quá thoải mái. Trong lúc vô tình, hắn đã ngủ thiếp đi.
Cảm giác mà giấc ngủ này đem lại đặc biệt ngọt ngào, hết thảy thống khổ tựa hồ cũng ở bên trong cái cảm giác ngọt ngào kia, từ từ biến mất rồi. Trong cơ thể hắn, tinh lực dâng trào, không ngừng chảy xuôi hòa vào bên trong cơ thể, thấm vào mỗi một góc nhỏ trong người hắn.
Mặt ngoài của lớp da, hoa văn màu vàng một lần nữa nổi lên, nhưng so với trước đây lại càng thêm rõ ràng mấy phần. Nương theo tiếng hít thở đều đều, trên người hắn có gợn sóng khí huyết nồng đậm truyền ra thấy rõ.
Một giấc ngủ này, thẳng tới chạng vạng. Thời điểm khi Đường Vũ Lân từ trong giấc mộng tỉnh lại, bên ngoài đã là ngà ngà bóng ngả về tây.
Từ trên giường bò dậy, xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ. Đường Vũ Lân theo bản năng chậm rãi vặn người, xương cốt toàn thân lập tức truyền đến tiếng kêu răng rắc. Phảng phất như cả người đều đang giãn ra vậy.
Cảm giác thư thích khó nói nên lời làm hắn rên rỉ thành tiếng, sự suy yếu kia đã hoàn toàn biến mất rồi, thay vào đó chính là một loại cảm giác cường tráng khó tả. Cứ như thể mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể hắn đều ngập tràn sức mạnh.
Tỉnh táo, hắn lại một lần nữa mở mắt ra, vội vàng đẩy rộng cánh cửa đi ra ngoài, gõ gõ lên cánh cửa phòng Cổ Nguyệt ở sát vách.
"Tỉnh rồi?" Cổ Nguyệt mở cửa, nhìn dáng vẻ hắn tinh thần phấn chấn, con mắt không khỏi sáng ngời. Đường Vũ Lân sắc mặt hồng hào, cả người tươi rói như ánh sáng mặt trời mùa xuân, tràn ngập sức sống.
"Ừm. Làm sao lại không gọi ta đi ăn cơm trưa?"
"Ngươi chỉ biết có ăn thôi! Buổi trưa ta đi gọi ngươi, ngươi ngủ như lợn chết vậy, cũng không thèm mở cửa. Ta nhảy qua ban công, tiến vào phòng nhìn xem ngươi thế nào, thấy ngươi ngủ ngon như vậy, nên cũng không gọi ngươi dậy. Tối ngày hôm qua đến tột cùng là ngươi đi làm cái gì? Làm sao lại có dáng vẻ mệt mỏi như thế?"
Đường Vũ Lân cười khổ lắc đầu một cái. Chuyện liên quan tới Mục Dã, vẫn đúng là không tiện nói ra, "Có khả năng là tu luyện quá cực khổ. Bất quá hiện tại đã không sao rồi. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm tối."
Cổ Nguyệt: "..."
Cơm tối Mục Dã cũng không lại xuất hiện. Hơn nữa Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, lượng cơm tối mình ăn vậy mà lại ít hơn rất nhiều, chỉ ăn gấp 7 – 8 lần người bình thường đã ngừng lại.
Có khả năng là lượng dinh dưỡng trong cơ thể quá dồi dào rồi đi? Hắn nghĩ thầm trong lòng.
"Các ngươi cơm nước xong định làm cái gì?" Đường Vũ Lân hỏi các bạn mình.
Cổ Nguyệt nói: "Ta đi luyện tập thiết kế Cơ Giáp."
Diệp Tinh Lan nói: "Ta tiếp tục chế tác Đấu Khải."
Nhạc Chính Vũ nói: "Ta sẽ đi dạo khắp nơi."
Hứa Tiểu Ngôn và Nguyên Ân Dạ Huy tỏ vẻ phải về phòng tu luyện, Tạ Giải thì lại đi đến khu tu luyện chuyên dụng trên thuyền để luyện tập.
Đường Vũ Lân nói: "Vậy ta cũng trở về phòng tu luyện vậy." Đối với trạng thái cơ thể mình hiện tại, trong lòng hắn vẫn còn có chút nghi hoặc. Chỉ có thông qua minh tưởng, cảm thụ thật sâu biến hóa của chính mình, hắn mới có thể nắm được điểm mấu chốt.
Trở về phòng, Đường Vũ Lân mới vừa dự định minh tưởng, cửa ban công đã mở ra, Mục Dã giống như u linh, không hề phát ra nửa điểm tiếng động đi vào. Ông vung tay lên, một tầng hào quang màu vàng sậm mỏng manh liền bao phủ cả căn phòng.
"Ông... ông định làm gì?" Đường Vũ Lân cảnh giác nhìn ông ta.
Mục Dã nói: "Cảm giác thế nào?"
Đường Vũ Lân sững sờ, "Cảm giác gì cơ?"
@by txiuqw4