sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Để yên cho bác sĩ "Hiền" - 2.ký túc xá

Để yên cho bác sĩ "Hiền"ký túc xá

Từ bé đến lớn mình được cả nhà chiều. Ngoài việc đi học hàng ngày ra, chỉ có mỗi nhiệm vụ ăn và rửa chân trước khi ngủ. Lắm hôm quên còn bị nhắc ồi ồi. Năm học đầu tiên xa nhà lạ nước lạ cái, ra Hà Nội đường đông nhung nhúc, mình là thằng nhà quê chính hiệu như bò đội nón không dám đi đâu sợ lạc. Mình đăng ký ở trong ký túc xá cùng 10thằng, mỗi đứa một nơi. Mọi việc phải tự mình phục vụ, tự do tự tại không người quản thúc rất dễ hư và đương nhiên hư. Thời gian đầu tiên còn đóng quỹ phòng mua cái sục bằng dây may-so về cắm vào xô đun nước, buổi tối khuya và sáng sớm dậy pha mì tôm ăn uống xì xụp. Đồ bán cho sinh viên toàn loại rẻ tiền nên hỏng liên tục, rồi thôi không mua chung nữa, của thằng nào thằng nấy dùng. Vào phòng lúc nào cũng thấy quần áo cùng đồ đạc giăng như mạng nhện khắp nơi.

Xa nhà không ai quản lý, mình bắt đầu tập tành uống rượu. Sinh nhật đứa cùng phòng, một đứa bạn của nó ở trường Bách Khoa khệ nệ vác đến hẳn can rượu trắng. Cả lũ ngồi xung quanh cái chiếu và chuyền tay nhau cái bát. Đấy cũng là lần đầu tiên mình nhắm mắt thử, một tý rượu say mất ba ngày nằm nhà. Các trường khối kỹ thuật, phòng đứa nào cũng có can rượu. Thời gian đầu mình còn lang thang đi chơi, sau rồi cạch hẳn vì mỗi lần tụ tập chúng nó lại lôi can rượu ra bắt uống, nên bị chúng nó bảo không hoà đồng. Mình kệ.

Sau này khi đã vào nội trú, mình đã chứng kiến cái chết lãng nhách của bọn sinh viên trường kỹ thuật ép nhau uống rượu, vì sĩ diện nên mời bao nhiêu uống bấy nhiêu. Toàn những thứ rượu đểu bởi sinh viên tiền đâu mà mua rượu xịn. Sau rồi chúng được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất não, rồi chết. Những cái chết ngu xuẩn và đau lòng. Nghĩ lại thời gian ấy mình thấy sợ. Nhưng nếu biết sợ thì đã chẳng là tuổi trẻ và ai cũng đã từng phải trả giá cho chính mình để trưởng thành. Những cái giá ấy quá đắt.

Thời gian đầu ký túc chưa có nhà vệ sinh khép kín,mỗi tầng chỉ có hai cái chung, mùi khai chỉ có ở hai đầu nhà chứ không ở khắp các hành lang như bây giờ. Cứ chiều tối, lũ con trai tranh nhau nước, đứa nào về muộn không kịp tắm là hết. Lúc mới vào, mình rất thắc mắc tại sao bọn con trai đi tắm đều bôi dầu gội lên đầu trước trong phòng, một anh lớn ra vẻ bí hiểm tự nhiên mày sẽ biết. Mình hoành tráng kiểu đại gia, ngày đầu vác nguyên cả chai dầu gội to đùng ra nhà tắm, mọi người đổ xô ra xin 3 ngày hết sạch. Từ ấy trở đi, mỗi lần đi tắm là đổ một ít dầu lên đầu, thong thả đi ra hành lang giống như những đứa khác. Mình bắt đầu khôn ra một tý.

Chuyện mất nước xảy ra như cơm bữa, bể hết nước cặn vẩn lên đục ngầu. Cả lũ phân công nhau múc nước cho vào xô chờ lắng xuống chắt nước trong sang xô khác để sục nước uống. Có lần nước cạn, mình nhảy lên thành bể thòng dây buộc quai xô xuống tận đáy bể múc nước như thường ngày. Múc lên được nguyên cái băng vệ sinh dùng rồi ai vứt xuống từ thời tám hoánh. Vừa sáng, mấy đứa cùng phòng khen nước ký túc xá ngon hơn nước quê, thấy tởm, cả ngày sợ không dám đụng đến giọt nào. Được hai ngày sau quên béng mất, lại lon ton đi múc nước về sục ăn mì tôm xì xụp như không có chuyện gì xảy ra. Cả phòng vẫn béo quay béo cút, trừ mình.

Khu ký túc bọn con trai đầu tiên ở tầng một, còn bọn con gái ở các tầng còn lại. Dù học đại học nhưng vẫn chưa thoát khỏi kiểu trẻ con nghịch dại. Cả dãy phòng năm nhất chuyên môn có trò rình lấy quần áo của đứa đang tắm đem về phòng không trả. Chiều nào bên nhà tắm nam cũng cãi cọ gọi nhau í ới, đứa tồng ngồng trong nhà tắm thò ra cửa gào thét đòi đồ, đứa trong phòng bấm bụng cười rinh rích. Có đứa thấy hành lang không có ai vội vàng chạy vù về phòng, chạy đến nửa đường thấy mấy chị sinh viên năm trước lững thững trên giảng đường về vội vàng chạy quay lại. Đứa trong nhà tắm liền sập cửa không cho nó vào, tiến thoái lưỡng nan... Nghĩ lại rợn người, may mà không phải mình he he.

Trường y đầy cây cối, hôm nào trời mưa thì ếch nhái thi nhau gọi tình ì oạp. Có lần trời mưa xong, mấy thằng phòng mình rủ nhau đi bắt cóc, người ướt như chuột. Một đứa cắm ống hút vào miệng cóc, một đứa ngậm đầu kia thổi khói thuốc lá vào. Con cóc ho khù khụ như ông già bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính trong đợt bội nhiễm. Đợi tối muộn, rình bọn sinh viên xung kích đi tuần đêm xong rón rén lên phòng bọn con gái thả qua khe cửa. Một lúc sau trong ký túc có một thứ âm thanh khủng khiếp, lần đầu tiên trong đời mình nghe thấy. Mọi người tưởng đứa nào tự tử vì tình, náo loạn mất một chặp. Sáng sớm bên xung kích có cuộc họp điều tra vụ này nhưng chuyện không đi đến đâu cả.

Sau đó tòa nhà ký túc được cải tạo lại, công trình khép kín không còn công cộng lộ thiên như trước. Rặng cây cối um tùm trước khu giảng đường được quy hoạch lại thành vườn hoa ghế đá. Ếch nhái ít đi và bọn sinh viên thay vì nghịch dại, chúng có chỗ hẹn hò tình cảm như ở công viên. Tuy thế, chuyện ở bẩn thì vẫn như cũ. Bởi vì, thời gian học trong ngày đã từ sáng tới chiều, không có thời gian chăm bẵm cho cái tổ chui ra chui vào mỗi tối. Thành ra bước chân vào ký túc xá trường y là có thứ mùi đặc biệt, như mùi người ốm lâu ngày không tắm. Mình hay bảo, đó là sự tập luyện cho cái mũi trước khi đi viện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx