sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Sau Lưng Mẹ

Chiều hối hả... Những chiếc xe xả khói mịt mù cùng hỗn độn âm thanh động cơ trong dòng người chen chúc. Phóng xe cố len mình thoát khỏi cảnh ùn tắt “thường ngày ở huyện” vào giờ cao điểm nhưng hầu như vô ích. Vẩn vơ nhìn quanh giữa ngổn ngang khói xe bụi đường, bỗng thấy một dáng áo trắng ngồi trên chiếc xe đạp hoen rỉ ố sơn, hăm hở nói cười cùng mẹ mình đang mệt nhoài đạp xe phía yên trước. Bất chợt giật mình khi nhìn cảnh tượng thân quen ấy, và chạnh lòng muốn được bình tâm lại giữa phố xá bon chen này.

Bao lâu rồi nhỉ? Từ ngày con mới chập chững bước vào lớp học “ê a” những âm vần đầu tiên của cuộc đời? Từ ngày mẹ còn đèo con trên chiếc xe đạp ọp ẹp cũ kỹ giữa cái nắng oi gắt của trưa về? Chỉ nhớ mỗi lúc tan trường, chạy ùa ra cổng, đã thấy mẹ đứng đợi, mồ hôi tươm đầy trán sau quãng đường dài đạp xe đến rước con. Những vòng xe lặng lẽ quay đều, con ngồi sau tựa vào lưng mẹ, ánh mặt trời gay gắt chẳng thể với tới thằng nhóc nhỏ xíu đang được chở che. Ngày ấy ngây thơ nào có biết gì, nên chẳng thể hiểu sau tấm lưng bảo bọc con là những gắng sức oằn vai khi mẹ phải đạp lên một con dốc, sau những câu hỏi quan tâm “hôm nay con học chữ gì?” là những giọt mồ hôi lóng lánh nắng chiếu thẳng vào mắt mẹ... Con thiếp ngủ bình yên trên những nhịp quay nhẹ nhàng mẹ đều bước đạp xe. Quay đều... quay đều... Sống trong tình thương ấy, dòng đời trôi cũng nhịp nhàng và thanh thản như những vòng xe mẹ chở con.

Bao lâu rồi nhỉ? Từ ngày chiếc xe đạp chỉ còn là một hình ảnh xưa cũ ngủ yên trong trí nhớ, bất chợt thức dậy giữa bộn bề chiều nay? Từ ngày con biết đi trên chiếc xe máy xả khói mịt mù và rú ga đinh tai nhức óc, bỏ quên một quãng trời bình yên bên mẹ và bên những vòng xe dịu dặt ngày xưa? Lời hứa hồi đó “mai mốt lớn, chừng nào biết đạp xe, con sẽ chở mẹ nhé” có bao giờ con thực sự nghĩ phải giữ lời, hay chỉ xem đó là câu nói vu vơ hồn nhiên của tuổi nhỏ? Cả cuộc đời, mẹ còng lưng chở con, đưa con đến trường, đến cả những bến bờ của thành công, mơ ước... nhưng có bao giờ con nghĩ sẽ chở mẹ lại trên chặng đường về bóng xế của cuộc đời?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx