sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12: Ai Lường Trước Nắng - Mưa? Ai Hiểu Được Thương Ghét?

Thời tiết Sài Gòn rõ ràng là đành hanh. Ai đã từng trải qua mấy mùa mưa nắng ở thành phố này đều hiểu rõ điều đó.

Còn tình cảm? Có đành hanh thất thường thế không? Mà sao trải qua mấy lần yêu-và-mất, anh vẫn chưa nhận ra đâu là thật lòng, đâu là say nắng, đâu là chút xao lòng khi trời xao xác mưa?

Đang chạy xe giữa đường chang chang nắng, bỗng mưa rào từ đâu đổ ập trắng trời. Cả con đường loang loáng hắt những vệt sáng như ai đó vừa tráng gương. Đến khi vừa kịp khoác vội chiếc áo mưa nhàu nhĩ trong cốp xe để cứu vãn quần áo ướt nhèm thì cơn mưa tạnh hẳn. Đi thêm một đoạn đường thì thấy phố xá khô queo như chưa từng trải qua một trận nhúng nước. Chỉ có bản thân đứng giữa trời trong mà áo mưa lùng bùng, người ngợm lem nhem.

Trời Sài Gòn rõ ràng là biết trêu người. Nhưng với những ai sống quen ở đây thì sự thất thường lẫn đan xen chóng vánh của mưa - nắng đã trở thành một nỗi niềm khó chịu rất ư... dễ chịu!

Và hơn cả, chúng ta đều hiểu và chấp nhận, nắng - mưa là chuyện của ông Trời.

Cũng như yêu cạn hay thương nhạt, cũng là chuyện ở lòng người.

Em có lần đã dầm mưa cả đoạn đường xối xả nước đổ từ Trời, để chạy sang nhà anh trong cơn lạnh cắt da cắt thịt giữa tháng Tư đáng ra phải hanh hao nắng. Đến nơi, trớ trêu thay, khu nhà anh ráo hoảnh, mặt đường khô hằn lên những kẽ nứt của trời hạn nắng trưa. Đứng chờ anh mà gió từ sau gáy thổi lạnh buốt sống lưng, hay là bởi trong em đang lạnh thốc ngược lòng như thế.

Anh bước ra, đón em bằng nụ cười lạnh hơn cả mưa gió vần vũ nãy giờ. Và hoàn toàn dửng dưng không hề hay biết em đã từng phải ướt mèm cả đoạn đường sang đây. Cũng không thể trách, bởi đứng chờ nãy giờ, em cũng đã được hong khô quần áo tóc tai phần nào. Chỉ có trong lòng, vẫn chẳng thể hong. Em bỗng thấy sự tủi thân của mình bất chợt cũng đổ mưa và tự mình đứng dầm trong cơn buồn vì sự vô tâm từ người-từng-thương-nhất.

Sau này đôi khi ngồi bên ô cửa nhìn mưa giăng trắng Sài Gòn, anh mới ngộ ra, lần ướt mưa năm ấy có lẽ chính là giọt nước tràn ly nhỏ xuống lời chia tay em buông ra sau đấy. Có điều, anh không thể nào hiểu, tại sao người ta phải mất rất nhiều thời gian mới học được cách yêu thương một người, nhưng chỉ cần một tích tắc hiểu lầm hoặc dỗi hờn vụn vặt, là lập tức có thể quay lưng ghét bỏ rất lâu mãi về sau?

Hay bởi duyên Trời vốn dĩ mỏng là thế. Nếu không yêu sâu, làm sao giữ nhau được?

Sài Gòn nắng.

Sài Gòn mưa.

Cái vòng tuần hoàn bất biến của Vân đồ sẽ còn mãi tiếp diễn để làm tròn phận sự nước chảy về khơi - bốc hơi - thành mây lên Trời - tụ lại rơi xuống. Còn vòng luẩn quẩn thương - ghét - thân - lạ của lòng người và tình cảm muôn đời sẽ là chuyện chỉ một lần đến, chỉ một lần đi. Hết là hết, thế thôi. Chúng ta đâu thể quay lại thuở ban đầu để yêu bằng sự nguyên sơ như cơn mưa đầu mùa trong lành thanh khiết nhất? Chúng ta đâu thể giữ lòng mãi căng tròn như giọt mưa dù rơi xuống bao lần vẫn nguyên vẹn một hình hài oval không đổi?

Người ta đến.

Người ta đi.

Trách làm chi những đổi thay

Tình yêu đó đã là ngày hôm qua...

Nhớ thương lắm cũng quên mà

Làm sao giữ mãi thiết tha đừng già?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx