sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 27: Miền Cổ Tích Hallstatt

Tôi đến nước Áo, ghé qua thủ đô Vienna trong lành và mơ màng như một bài thơ đang nhuộm vàng mùa thu, rồi đến thăm Salzburg quê hương của Mozart để nghe văng vẳng bản Symphony No.40 đã thuộc nằm lòng... nhưng cuối cùng lại trót yêu một làng quê nhỏ xíu ở tít vùng cao nguyên - làng Hallstatt.

Một điều khá may mắn là đến đây ngay dịp dân làng đã đi nghỉ mát và khách du lịch rất thưa thớt. Thành ra nguyên ngôi làng nghiễm nhiên trở thành “chốn lánh đời” để riêng tôi thơ thẩn.

Nói chính xác hơn thì tôi vẫn có bạn đồng hành là... cả một bầy thiên nga trắng muốt như trong câu chuyện cổ “Dệt tầm gai” ngày xưa. Bởi Hallstatt cũng chẳng khác gì một ngôi làng đâu đó trong cổ tích Bắc Âu, với một bên là núi cao phủ trắng tuyết, một bên là mặt hồ trong vắt như chiếc gương thần mỗi ngày soi bóng những ngôi nhà sơn trắng mái nâu.

Đường vào Hallstatt phải băng qua các con đèo nằm lưng chừng núi và chập chùng trong mây. Thế nên khi đang đi giữa trời trong mây trắng, tôi ngỡ ngàng khi thấy cả không gian quanh mình bỗng lọt thỏm vào một màn sương lờ đờ hư ảo. Cứ tưởng tàu đi về phía ngược nắng nên bị che khuất sáng hoặc bên ngoài Mặt trời đã xuống núi nhanh, nhưng lạ kỳ, khi nhìn lên cao vẫn thấy bầu trời xanh ngắt đến nao lòng - như chưa hề bị màn đêm chạm tới.

Hóa ra là mình đang đi ngay giữa màn mây... Vì mây trắng đã buông thõng mình sà thấp xuống triền núi ngay đúng đoạn đường tàu băng qua. Thế là được dịp sống-ở-trên-mây đúng nghĩa với một màu bàng bạc phủ quanh, mơ màng đến mê mị, yên lành như một miền thần thoại tuổi xưa.

Vừa rời khỏi ngàn mây là Hallstatt hiện ra trước mắt. Thế nên ngay lập tức bản thân cứ hồ nghi tự hỏi, phải chăng đoàn tàu vừa xuyên không để đưa mình đi vào xứ cổ tích?

Hallstatt nhỏ bé như một bài thơ haiku, đi bộ chừng nửa tiếng là hết trọn ngôi làng. Vậy mà cứ nấn ná đi hoài không nỡ rời, vì cứ nhìn cảnh tượng như tranh hỏi sao lòng đành bước vội? Nhà cửa ở phố núi này không khác... đồ chơi đồ hàng là bao nhiêu hết, vì cứ nhấp nhô dựa trên sườn núi mặt hồ và những dây leo, cổ thụ cứ điềm nhiên mọc đầy, mặc sức nương nhờ vào bờ tường, cửa gỗ. Có cảm giác như chốn tư gia của người dân nơi này là những viên lego xếp gạch của một ông Bụt bà Tiên nào đó vô tình làm rơi xuống phàm trần. Tôi cứ lơ ngơ như một đứa trẻ vừa ngủ trưa dậy, mơ màng lững thững bước qua những ngôi nhà gỗ vuông vức xinh xinh. Xuyên qua mái nhà, tán lá là mênh mang những tia nắng trong khe như suối nguồn, cứ rót tràn xuống mặt đường lẫn mặt khách bộ hành một màu tinh khiết. Ngước mặt nhìn nắng, tôi tự hỏi liệu có phải ánh sáng nơi thiên đường đang rọi xuống chăng? Vì miền cổ tích này gần với chín tầng mây quá mà.

Đến Hallstatt không phải chỉ đơn thuần là nghỉ dưỡng hay ngoạn cảnh. Mà với tôi, đây còn là một lời hứa với tuổi thơ của chính mình, rằng bản thân dù có lớn đến đâu cũng sẽ luôn tìm cách quay lại miền cổ tích của một thời còn biết tin vào những điều kỳ-diệu-bé-bỏng! Đời có xanh xao xanh nhàu thế nào thì bản thân cũng phải luôn xanh một màu cổ tích như trong hy vọng tuổi xưa. Phải hứa là thế, nghen!

Bên núi bên hồ nên Hallstatt thích hợp cho cả những ai muốn tản bộ leo núi hoặc chỉ đơn thuần là ngồi xuống ven hồ ngắm hoàng hôn. Tôi mê cái hồ này lắm lắm, sáng nào cũng ra đây ngồi hứng nắng xong thấy chuyện đời sân si thương giận đều phút chốc hóa thành tấc tấc hư không. Còn mỗi chiều tà, khi mọi người đã về nhà tránh lạnh sau hoàng hôn thì tôi vẫn nấn ná chưa nỡ rời, cứ tần ngần ngồi lại hồ cùng đàn thiên nga đang thả mình lênh đênh giữa sóng nước vàng ruộm màu trời tắt nắng. Rốt cục chỉ còn mình tôi và loài lông vũ trắng muốt ấy ngồi lại với nhau tới cuối ngày. Một mình, bầu bạn với thiên nga. Đáng ra phải tự cảm thán cô đơn lắm cho thân phận lạc loài của mình. Vậy mà ở nơi này. Lại chỉ thấy bình yên và đong đầy như nước hồ mùa thu.

Sau lưng hồ là đường lên núi. Nghe đâu trên đó còn có hẳn một hang động khai thác muối (thế nên quà lưu niệm mà du khách từ Hallstatt mang về chủ yếu toàn những tảng muối trắng như thạch anh hoặc những viên muối đá mặn mòi). Có điều vào mùa này, nhiệt độ xuống thấp nên hang muối tạm thời đóng cửa, thành ra tôi chỉ leo bộ thơ thẩn giữa lưng chừng núi và mây để nhìn bao quát cảnh làng.

Ngộ là trên những con dốc dẫn đường lên cao, tôi bắt gặp rất nhiều cụ già vẫn bình thản leo núi. Tay trong tay. Hầu hết đều là những đôi vợ chồng lão niên cùng đi ngao du để nhớ lại quá khứ, thương tới tương lai và thanh thản ngắm nhìn cái cuộc sống sắp sửa không thuộc về mình nữa. Giữa núi hồ bát ngát và thiên nhiên điệp trùng, cái nắm tay của họ bỗng chốc làm mọi thứ trên thế gian này trở nên nhỏ bé vô cùng. Chỉ còn lại tình yêu. Chỉ còn sự trân trọng. Có mấy người đã đi qua hết thảy yêu-ghét-thương-hờn của tuổi trẻ, để đến tận khi bạc đầu, vẫn còn nhẫn nại nắm chặt tay nhau?

Hóa ra, tất cả chúng ta, có đi nhiều nơi, mê mải đủ chốn thì nơi muốn đến nhất vào cuối đời, vẫn là trong-lòng-nhau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx