sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 42: Phù Phiếm Trần Gian

Tôi không biết từ đâu có khái niệm “khóc một dòng sông” (cry someone a river) nhưng quả thật có đôi lần bản thân chỉ muốn khóc thành dòng cho nhẹ lòng - kiểu như mưa đầu mùa trút tất tả nước xuống trần cho cạn bớt những oi ả nặng chì của nắng gắt hanh. Khi ấy, bạn thấy mình mỏng manh hơn ai hết, nhưng tuyệt nhiên không phải mỏng manh vì yếu đuối hay bi thương, chỉ là nhẹ tênh bợt bạt người như hơi sương chỉ muốn tan ra, muốn rơi xuống, muốn bốc hơi. Tự nhiên lại nhớ một câu hát cũ: “Once upon a time I was falling in love, but now I’m only falling apart...”.

Đôi lúc thông minh quá cũng là một cái tội cho chính mình. Bởi, tình cảm vốn dĩ là một trò chơi không dành cho những ai sáng suốt. Càng tỉnh trí tỏ lòng, càng rước về cho bản thân những sự thật chẳng thể vui...

Tôi không sợ chia tay hay đổ vỡ - vì suy cho cùng, tình yêu đôi lứa vốn dĩ cũng là một thứ có hạn định như thẻ tín dụng vậy thôi. Càng yêu nhiều yêu sâu thì sẽ bền lâu trong một thời gian nào đó, kiểu như thẻ tín dụng xài nhiều thường xuyên thì hạn mức dư nợ càng cao. Có điều, đã gọi là giới hạn thì phải đến lúc cạn định mức, thẻ hết số dư nợ, tình hết nợ lẫn hết duyên. Rồi cũng tan cũng tàn, cũng chỉ cười nhạt vì vô thường phù phiếm chuyện trần gian.

Vậy nên người trần như mình đâu có sợ chia tay - vì lẽ thường vốn dĩ ngắn hạn, ai dám nghênh ngang cãi lại? Tôi chỉ sợ sau khi chia tay, mình thấy tỏ tường bộ mặt thật của một con người đã từng rất đỗi thân gần và thương-thiết. Riết rồi tự hỏi tại sao khi hết yêu, người ta có thể đang tâm và bạc lòng như thế?

Nhưng nhớ cho rằng, hết yêu là hết yêu, bất cứ câu trả lời nào cũng chỉ đều giả tạo và hẫng đau cho nhau cả. Thế nên, đừng lục vấn lẫn trông chờ vào một-ai-đó-từng-yêu. Bạn tìm gì nữa khi hoàn toàn thất vọng về người ta...?

Bởi ái ân khi đã nhạt-cạn-tàn, sẽ trở thành thứ vô thường không thể nào lý giải nổi của kiếp nhân sinh.

Không yêu là không yêu. Có cam chịu chờ đợi thì cũng sẽ không yêu, cố chấp cũng không yêu, cầu cạnh cũng không yêu. Tương tự như khi yêu một ai đó mà không hiểu tại sao lại yêu, chỉ biết bản thân si mê và quỵ lụy người ta rất nhiều một cách vô-điều-kiện. Không yêu cũng vậy, cũng không có lý do, càng không có một lời biện minh nào thích đáng. Tình cảm là chuyện không thể dùng lý trí để phân định rõ ràng, vậy làm gì có lý giải nào đường hoàng cho vừa lòng bạn?!

Thế nên đừng hoài công đi tìm câu giải trình tại sao người ấy không yêu mình, không chọn mình, không thiết tha với mình? Câu hỏi ấy, chẳng khác gì bắc thang lên hỏi Mặt Trời, ê ông có biết trên Mặt Trăng đang mưa hay nắng không vậy đó? Nghĩa là hoàn toàn không dính dáng liên đới gì đến nhau, vì ngay từ phút đầu, cảm xúc của bạn và sự chọn lựa của người ta vốn dĩ đã không chung một hệ quy chiếu.

Có điều, ai từng một lần trẻ cũng sẽ phải trải qua thứ cố chấp đó thôi. Muốn làm cho ra lẽ, muốn hỏi cho bằng xong, đã không được yêu thương thì chẳng thà chịu tổn thương đi đến cùng tận nguồn căn của mối quan hệ để tìm đáp án: Sao lại không yêu, sao lại không phải là mình?

Nhưng làm gì có câu trả lời nào cho hai chữ “không yêu”. Bởi chữ KHÔNG tự bản thân nó đã bao hàm ý nghĩa phủ-định-tuyệt-đối, vậy thì nếu chúng ta CÓ được câu trả lời từ người ấy cũng đâu thay đổi được sự thật hiển nhiên - đều vô nghĩa bằng không - của thứ tình cảm không thể hồi đáp ấy?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx